Xe lừa thong dong đi trên đường cái, tuy
dọc theo đường đi ngoài xóc nảy thì vẫn là xóc nảy khiến người ta đau
hết cả thắt lưng xương sống, hơn nữa tốc độ lại chậm đến kỳ lạ, nhưng dù sao cũng không khiến bất luận kẻ nào nghi ngờ, mấy ngày trôi qua bình
an.
Đương nhiên, đây cũng không phải nói
không có ai đuổi bắt bọn họ, thực tế, bọn họ có mấy lần đã lướt qua quan binh hay những kẻ giang hồ giả làm người thường. Có lần nghỉ chân trong quán trà, bọn họ thậm chí còn nghe thấy mấy người giang hồ đang hỏi chủ quán trà, có từng thấy hai người anh em sinh đôi mang theo ba đứa con
trai và một đứa bé gái đi qua không, khiến tất cả mọi người kinh hãi
không khỏi toàn thân đề phòng, tim đập như nổi trống, không ngờ mấy
người giang hồ này lại chỉ vô tình quét mắt nhìn thoáng qua bọn họ một
cái liền thất vọng, nghênh ngang bỏ đi, khiến mọi người mất công sợ bóng sợ gió một hồi, có điều, sau lần đó cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Còn chuyện đi về đâu, sau khi bàn bạc một hồi, tất cả mọi người cảm thấy nếu muốn “đại ẩn vu thị”, chẳng bằng đơn giản đến kinh thành luôn.
Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn
nhất, cho dù Cảnh Đạo Sơn có hiểu rõ về hai huynh đệ đến đâu đi chăng
nữa, cũng tuyệt đối không thể ngờ được phương hướng của một nhà bọn họ
lại do một đứa bé gái là Tiểu Ngư hạ quyết sách.
Đối với quyết định này, lúc đầu Không Sắc còn hết sức lo lắng, vì Hạ Tủng dòm ngó mỹ sắc của hắn cũng ở ngay
trong kinh thành, nếu bị hắn đụng trúng chẳng phải là chui đầu vào lưới? Nhưng nghĩ lại thì, kinh thành dân cư phức tạp, không đến trăm vạn cũng mấy chục vạn, chỉ cần mình ở trong nhà không ra ngoài, lại có thể dễ
dàng gặp phải như vậy? Huống chi trước mắt hắn toàn bộ đều dựa vào nhà
họ Phạm che chở, nếu một mình rời đi, thiên hạ tuy lớn nhưng một thư
sinh yếu ớt như hắn làm sao có thể bảo vệ chính mình?
Sau khi suy đi tính lại, dưới sự trưng
cầu ý kiến của Tiểu Ngư, Không Sắc vẫn đành bất đắc dĩ mà tỏ vẻ đồng ý.
La Đản vốn dĩ không chủ động phát biểu ý kiến lại càng không có dị nghị
gì, thực tế cho dù hắn có suy nghĩ khác, cũng sẽ không nói ra.
Bởi vì hắn không có tư cách, từ ba năm
trước khi hắn bị cha ruột đột ngột phó thác cho sư phụ, hắn đã không có
tư cách, lại càng đừng nói đến bây giờ. Hắn đã liên lụy đến gia đình sư
phụ quá nhiều, thật sự hy vọng ông trời có thể ban cho hắn một cơ hội
báo đáp cũng như bồi thường.
Trong thùng xe. Mấy ngày qua, cuối cùng Tiểu Ngư cũng lần đầu dùng một ánh mắt hoàn toàn mới đánh giá lại Không Sắc.
Hôm nay Không Sắc tâm huyết dâng trào,
nhìn sắc xuân tràn đầy trên dải đất hoang hai bên đường, nhịn không được làm một bài thơ, tuy không nhất định là một tác phẩm xuất sắc, nhưng
lưu loát đọc lên cũng rất thanh tân khác biệt, đủ để gợi dậy hứng thú
của Phạm Bạch Thái vốn dĩ luôn chăm học, lập tức liền hướng hắn lãnh
giáo. Nghe hai người hỏi đáp, Tiểu Ngư lúc này mới phát hiện hòa thượng
xinh đẹp trẻ tuổi này chẳng những y thuật không kém mà còn từng tham gia khoa cử, là một vị cử nhân hàng thật giá thật, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
“Đúng vậy,” Không Sắc thoải mái gật đầu,
nhưng lập tức lại rầu rĩ cụp mắt xuống, thấp giọng: “Tiểu tăng còn từng
lập chí phải đề tên bảng vàng, làm rạng rỡ tổ tông… Không ngờ… Aizz…”
Không Sắc cười khổ một chút, ngậm miệng không nói gì nữa.
“Vậy tên thật của ngươi là gì?” Tiểu Ngư hỏi.
“Tiểu tăng vốn họ Nhạc, tên có một chữ là Du.”
Nhạc Du, vượt ngục*? Hoo, khó trách lại cứ gặp phải thị phi kiện cáo. Tiểu Ngư thiếu chút
nữa thì mặt đầy hắc tuyến, đang muốn ho một tiếng giấu diếm, Phạm Thông
bỗng nhiên a lên một tiếng, tròn miệng nhìn Không Sắc, mặt hiện lên vẻ
vui mừng.
*(Hai chữ Nhạc Du (yue yu) và vượt ngục (yue yu) phát âm giống nhau.)
“Cha à, cha muốn nói gì thế?” Tiểu Ngư bị hắn làm cho khó hiểu.
“Tiên sinh, tiên sinh…” Phạm Thông khoát
tay, vẻ mặt tươi cười, chỉ vào Không Sắc cười nói, “Tiểu sư phụ nếu đã
từng đọc sách, lại còn là cử nhân, có thể làm tiên sinh cho Đông Đông
nhà chúng ta đúng không?”
“A, đúng rồi!” Tiểu Ngư lập tức bừng
tỉnh, cũng mỉm cười, Không Sắc có tài văn chương thế này, chẳng phải làm vị một tiên sinh bác học quá tốt hay sao?
“Tiểu tăng… làm tiên sinh?” Không Sắc còn chưa kịp phản ứng lại.
“Không biết Không Sắc sư phụ có nguyện ý không?” Tiểu Ngư cười nói, Phạm Bạch Thái cũng vẻ mặt đầy mong chờ nhìn Không Sắc.
“Tiểu tăng chỉ sợ học thức nông cạn, làm
chậm trễ đệ tử.” Không Sắc khiêm tốn nói, nhưng thần thái mắt tỏa sáng
cũng nói cho mọi người biết hắn đã tám chín phần là bằng lòng.
“Không Sắc sư phụ học vấn tốt như vậy,
Đông Đông nhà ta nếu bái ngài làm thầy là phúc khí của nó mới đúng, ha
ha ha, vậy chúng ta cứ quyết định như thế.” Phạm Thông nhịn không được
cười to nói. “Đông Đông, mau bái kiến tiên sinh trước, chờ buổi tối đến
khách điếm lại hoàn thành đại lễ.”
“Bái kiến tiên sinh.” Phạm Bạch Thái vội
đứng dậy, cung kính cúi đầu hành một lễ, nhưng xe lừa xóc nảy, nó còn
chưa kịp bái xong, suýt nữa thì đã té lộn nhào xuống người Tiểu Ngư, mọi người nhất thời đều nhịn không được mà cười to.
Bên trong xe thì cười vui vẻ, nhưng La Đản đánh xe bên ngoài thì vẻ mặt ảm đạm.
Tuy nói Không Sắc mang đến cho nhà họ
Phạm phiền toái, nhưng dù sao hắn ta cũng đã cứu sư phụ, hiện giờ lại
trở thành tiên sinh của Đông Đông, lại nhanh chóng mà được nhà họ Phạm
kính trọng, còn mình thì sao? Chẳng những hại cả nhà sư phụ một nhà lưu
lạc thiên nhai còn chưa nói, lại chẳng biết làm gì, vừa không thể giúp
đỡ phân ưu cho sư phụ lúc khó khăn, cũng không có sáng kiến gì tốt có
thể bảo vệ bọn họ, thậm chí ngay cả xuống núi mua thuốc thám thính cũng
phải sư tỷ nhỏ hơn hắn hai tuổi tự mình đi mạo hiểm… La Đản ơi La Đản,
người như mi không phải phế vật thì là gì? Cho dù sư phụ sư tỷ đối với
mình như thân nhân chưa từng có lúc nào thay đổi, hắn lại có cách nào
thuyết phục được chính mình?
Mờ mịt phất roi, La Đản lại chìm sâu vào một màu xám vô tận.
Hắn hẳn nên biết rõ ràng, mục tiêu của
những kẻ đó chỉ ở hắn, một ngày bắt không được hắn thì sẽ không ngừng
đuổi bắt đối với nhà sư phụ, hắn đã không làm được gì, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục liên lụy một nhà sư phụ như vậy sao?
Màn đêm buông xuống, tìm một khách điếm
nghỉ lại xong, để làm lễ bái sư chính thức cho Đông Đông, cũng là để
giảm bớt áp lực chạy trốn cho mọi người, Phạm Thông đã đặc biệt dặn chủ
quán làm một chút đồ ăn ngon miệng, còn mua mấy cân rượu để chúc mừng.
Bầu không khí đến lúc vui vẻ, Tiểu Ngư từ ba năm trước khi chuyển đến
nhà mới uống vừa được chén đã say đổ, từ đó về sau không bao giờ đụng
vào chút rượu nào nữa, nhưng giờ này nàng cũng phá lệ mà uống hết hơn
nửa chén rượu gạo.
Ba năm trước đây nàng đã không uống được
rượu, ba năm sau vẫn như cũ không phải đối thủ của chất cồn, nửa chén
rượu gạo vừa vào bụng, gương mặt liền nhanh chóng hiện lên hai áng hoa
đào, đôi mắt sáng lại càng mê mang như nước mùa xuân.
“Hôm nay rất vui, hay là để ta hát cho
mọi người nghe một bài nhé. Nói cho mọi người biết nha, bài hát của ta
đảm bảo ai cũng chưa từng nghe qua…Non xanh nước biếc mặt trời trên cao, gió thổi nhẹ nhàng thật mát làm sao…**” Tiểu Ngư cầm hai chiếc đũa gõ gõ bát, cười nói khanh khách, không ngờ
lại không nghiêng đầu ngủ gục như ba năm trước, mà ngược lại phá lệ tâm
tình lên cao hẳn.
“Tỷ tỷ say!” Phạm Bạch Thái vì còn nhỏ nên không được uống rượu, hì hì cười nói.
“Say? Ai nói ta say? Ta rõ ràng rất tỉnh
táo, nhìn đây, mỗi người ở đây ta đều nhận ra hết!” Tiểu Ngư nấc một cái trừng mắt nói, để chứng minh mình không say, nàng dứt khoát đứng dậy,
bàn tay thon thon vững vàng chỉ vào mọi người, lần lượt chỉ vào từng
người, đồng thời lớn tiếng nói: “Đệ là đệ đệ ta Đông Đông, đệ là tiểu sư đệ của ta La..”
Lời còn chưa dứt, thân thể đột nhiên sững lại, rồi lại mềm nhũn, lập tức ngã sấp xuống.
“Nguy hiểm thật!” Mọi người còn chưa kịp
hô lên sợ hãi, Phạm Đại đúng lúc điểm huyệt ngủ của nàng đã vững vàng đỡ được nàng, giơ tay quệt mồ hôi, vẻ mặt nghĩ mà sợ, thấp giọng nói: “Ôi
chao, suýt chút nữa thì nó đem hết cả gốc gác chúng ta kể ra, sau này
tuyệt đối không thể để nó uống rượu nữa.”
Mọi người bị nàng điểm danh suýt chút nữa thì bị dọa thành đau tim, lòng còn sợ hãi gật đầu, nhưng là, khi ánh
mắt mọi người lại tập trung đến Tiểu Ngư đang im lặng như một nàng công
chúa đang say ngủ, khóe miệng nhịn không được mà cùng mỉm cười, trong
lòng càng vì nốt nhạc đệm này mà cảm thấy ấm áp vô cùng.
“Lần này Tiểu Ngư cũng quá mệt rồi, để nó nghỉ ngơi sớm một chút cũng tốt.” Nhìn con gái, trong ánh mắt Phạm
Thông tỏa ra đầy ắp ánh sáng yêu thương, cúi đầu thở dài.
Phạm Đại gật đầu, đang định ôm lấy Tiểu
Ngư, La Đản ở bên lại đứng dậy: “Sư thúc, dù sao con cũng không uống
được rượu, để con đưa sư tỷ về phòng cho!”
Không ngờ được La Đản lại nói ra lời
không hợp lễ như vậy, Không Sắc vẫn giữ nghiêm lễ tiết thế tục nhất thời mẫn cảm đưa mắt nhìn, chỉ thấy trên mặt La Đản vẫn nguyên vẻ bình tĩnh, giống như căn bản không ý thức được nam nữ khác biệt.
“Ờ, cũng được, ta còn chưa uống đã ghiền
đâu!” Khác với Không Sắc, Phạm Đại vốn dĩ vô tâm vô phế căn bản không ý
thức được kiêng kỵ này, thuận tay trao Tiểu Ngư lại cho La Đản, còn mình lại ngồi xuống, nhanh chóng nâng chén lên nói với Phạm Thông: “Đại ca,
đến, chúng ta làm một ly, đêm nay chúng ta cũng hãy vui vẻ uống một trận đã đời!”
“Nhị đệ, uống rượu cũng được, nhưng chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, ngàn vạn lần không thể uống say.” Phạm Thông nghiêm mặt nói, lại cũng giống đệ đệ của mình, không cảm
thấy La Đản đưa con gái trở về phòng có gì không đúng, Phạm Bạch Thái
bắt chước cười ha hả nhấc vò rượu nhỏ lên, tính toán đúng lúc rót rượu
cho hai người.
Chẳng lẽ nàng đã sớm được hứa gả cho sư đệ của mình sao?
Thấy người nhà họ Phạm đều bộ dáng đã
quen, lại nhìn La Đản cẩn thận ôm ngang người Tiểu Ngư đi về phía một
phòng khác, tâm tình Không Sắc đột nhiên suy sút.
Ngoài hành lang, đêm đen như nước, gió
xuân ấm áp dịu dàng phất qua, La Đản cúi đầu nhìn kỹ dung nhan đang say
ngủ trong lòng, bình tĩnh trên mặt rốt cuộc tan thành mảnh vụn, thay vào đó là vẻ phức tạp sầu lo mà thiếu niên đang tuổi trẻ như vậy đáng ra
không nên có.
Nếu một năm thọ có thể đổi lấy nhiều thêm mấy bước đi lúc này, hắn thà bớt sống đi hai mươi năm, chỉ vì ba năm
nay, đây là lần đầu tiên hắn có thể tiếp xúc với người trong lòng gần
đến thế, càng hơn nữa là, có lẽ đây cũng là lần duy nhất trong đời hắn
có thể thực sự ôm nàng chặt trong lòng như vậy.