Bên cạnh khách điếm, bến nước bên bờ con
suối nhỏ, Tiểu Ngư thành thạo vắt cái áo cuối cùng, bỏ vào giỏ trúc, vẩy vẩy nước dính trên tay rồi đứng thẳng dậy, mũi ngửi thấy mùi hương hoa
tường vi thoang thoảng, trước mắt đã thấy phía chân trời một vầng trăng
vàng hình lưỡi liềm cong cong treo lơ lửng trên những mái nhà, bỗng dưng nhớ đến câu thơ nổi tiếng này, nhất thời không khỏi ngừng lại một chút
ngắm cảnh đẹp trước mắt.
Nếu như đến được kinh thành, lại thấy
kinh thành cũng không thích hợp ở lại, vậy thì tiến xuống Giang Nam đi.
Hiện giờ cảnh sắc Cô Sơn Tây Hồ*(2) nhất định là thanh khiết đẹp đẽ hơn rất nhiều so với ngàn năm sau, đúng rồi, hình như hiện tại vị Lâm tiên sinh vợ mai con hạc*(3) kia vẫn còn đang sống thì phải? Nếu đi Giang Nam không chừng còn có thể gặp mặt một lần được ấy chứ!
“Sư tỷ, chúng ta về thôi!”
“À, ừ!” Tiểu Ngư vừa mới ngẩn người, chợt nghe tiếng La Đản theo nàng cùng đi giặt quần áo gọi, đưa mắt nhìn liền thấy hắn đã xách theo cái giỏ trúc chất đầy quần áo đứng trên thềm đá
chờ nàng, vội đáp lời, phủi phủi mặt váy đang bị nhăn lại, kéo váy nhẹ
nhàng nhảy lên.
Mấy ngày này bọn họ luôn đi đường, tất cả quần áo chỉ có thể giặt lúc trời chạng vạng và phơi khô vào ban đêm.
Hai người theo cửa hông vào trong sân
khách điếm, cùng nhau đem quần áo rũ ra phơi, tay áo đều được xuyên
ngang bằng gậy trúc, mỗi đầu được khéo léo buộc lại. Kiểu phơi này chẳng những có thể khiến tăng diện tích để nước bốc hơi nhanh nhất, đồng thời tất cả cũng nối vào nhau để kẻ trộm không dễ ăn cắp. Gia sản nhà bọn họ vốn đã chẳng còn nhiều lắm, trước khi tìm được công việc nào đó để mưu
sinh thì một cái áo cũng phải vô cùng quý trọng. Là chủ nhà gánh vác hết mọi quyết định, Tiểu Ngư lúc nào cũng phải tính toán cẩn thận.
Hai người phơi xong quần áo trở về phòng, liền thấy tất cả mọi người đã ngồi quanh bàn chờ hai người bọn họ.
Nếu ngọc bội tạm thời còn chưa thể đi
cầm, trong tình hình khó khăn này, về phương diện thức ăn tất nhiên là
phải giảm thiểu, nhưng tất cả mọi người đều hiểu lí lẽ, không ai có ý
kiến gì với việc này, tuy chỉ là cơm rau dưa nhưng vẫn như cũ ăn rất vui vẻ.
Ăn xong cơm tối, đợi tiểu nhị đem bát đũa thu dọn xong, Không Sắc bắt đầu chỉ dạy Phạm Bạch Thái tập viết, đồng
thời cũng chuẩn bị trước cho La Đản bút mực, nhưng La Đản đã dự tính từ
trước, nói hắn từ nay sẽ không học nữa.
“Tại sao?” Tiểu Ngư ngẩn ra.
“Cũng không có gì, ta vốn đã không thích
đọc sách cho lắn, cũng chưa từng nghĩ đến phải thi đậu công danh gì đó
làm rạng rỡ tổ tông, có thể đọc được sách viết được chữ đã đủ rồi. Chữ
không viết đẹp cũng không quan trọng, ta vẫn nên đi lấy cỏ khô cho lừa
ăn thì hơn!” La Đản thản nhiên nói, gật đầu với mọi người rồi đi ra
ngoài.
Tên nhóc này, hôm nay sao lại có cảm giác là lạ thế nào đó.. Tiểu Ngư nhíu mày, lại nghĩ không ra nguyên nhân,
đang muốn nói với Không Sắc La Đản không muốn luyện chữ thì thôi, Phạm
Đại ở bên cạnh đã đứng dậy, lười biếng duỗi hai cánh tay một chút, nói:
“Đọc sách viết chữ đúng là chẳng vui chút nào, tính này của Đản Nhi thực là hợp ý ta.”
Nói xong, hắn bước ra ngoài, “Trấn này
thực là yên tĩnh, hẳn là không có những kẻ lộn xộn. Mọi người cứ từ từ
viết, ta ra ngoài dạo quanh một chút.”
“Nhị đệ, mọi việc vẫn nên cẩn thận một
chút!” Biết đệ đệ sinh đôi của mình tính tình trời sinh hiếu động, sớm
như vậy không thể nào bắt hắn ở yên trong khách điếm nghỉ ngơi, Phạm
Thông cũng không ngăn lại, chỉ dặn theo một câu. Phạm Đại không cho là
đúng phất phất tay, cũng không quay đầu lại mà bước thẳng ra ngoài.
“Tiểu Ngư, vậy con cùng Không Sắc sư phụ
và Đông Đông luyện chữ đi, ta vào nghỉ ngơi trước.” Phạm Thông nói, vết
thương của hắn tuy mỗi ngày đều chuyển biến rất tốt, nhưng dù sao xe lừa xóc nảy, không thể ở trên xe vận công, vậy nên chỉ có thể nhân lúc ban
đêm tìm nơi ngủ trọ mà vận công chữa thương để đẩy nhanh tốc độ khang
phục.
“Cha, cha lại quên rồi. Hiện giờ đã không còn Không Sắc sư phụ gì nữa, chỉ có một vị Nhạc tiên sinh.” Tiểu Ngư cười nhắc hắn.
“Đúng rồi, là tiên sinh, là tiên sinh, ha ha, xem trí nhớ của ta này..” Phạm Thông cười cười, đã bước hẳn vào phòng.
Tiểu Ngư nhìn hắn đi vào, cười quay sang
hướng Không Sắc, à không, về sau hẳn phải gọi hắn là Nhạc Du: “Nếu Đản
Nhi không thích, vậy để ta đến tập cùng mọi người, chữ của ta chẳng
khác nào gà bới ấy, vừa lúc có tiên sinh chỉ đạo cho ta.”
“Thí chủ…”
Vì không để lộ sơ hở, mỗi ngày chỉ lúc
ngủ Nhạc Du mới bỏ nữ trang xuống rất tự nhiên hai tay chắp lại, ý muốn
tỏ ra khiêm tốn, liền thấy Tiểu Ngư tựa tiếu phi tiếu: “Tiên sinh gọi ta là gì?”
Gương mặt tuấn tú của Nhạc Du nhất thời
ửng đỏ, hai rèm mi đen mượt nhất thời cụp xuống, giấu đi ánh sáng trong
đôi mắt xinh đẹp, cúi đầu nói: “Uhm, là…Tiểu…Ngư…”
“Đúng vậy, là Tiểu Ngư, về sau tiên sinh
gọi nhiều thêm vài lần là quen thôi.” Tiểu Ngư cong khóe miệng cười hì
hì, “Đúng rồi, còn có thói quen chắp tay và tự xưng là tiểu tăng này
nữa, cũng nhất định phải bỏ đi mới được.”
Không Sắc này đôi lúc thật sự là cổ hủ,
đã quyết định hoàn tục còn cứ tự xưng là tiểu tăng, hơn nữa còn luôn
luôn không dám nhìn thẳng vào nàng. Kính nhờ, hiện giờ nàng mới mười ba
tuổi, còn chưa hoàn toàn dậy thì nữa, còn chưa hẳn là một nữ nhân được
không?
“A, được…” Nhạc Du bỏ tay xuống, nhưng
lập tức liền cảm thấy hai tay buông xuống bên cạnh người thực là không
quen, không biết nên làm gì, không khỏi lại càng luống cuống.
Tiểu Ngư vốn định giễu cợt hắn thêm câu
nữa, có điều xem hắn da mặt mỏng quá, đành bỏ qua ý định này, nói sang
chuyện khác, cười nói: “Đúng rồi, tiên sinh, ta nghe nói viết chữ không
chỉ có bút quan trọng mà mực cũng rất quan trọng đúng không. Huynh nói,
mực này phải mài như thế nào mới đúng?”
Nhắc đến chuyện mình am hiểu, vẻ quẫn
bách của Nhạc Du quả nhiên giảm xuống, không chỉ giải thích tỉ mỉ, hơn
nữa còn tự mình làm mẫu. Sau một lúc như vậy, Tiểu Như nhất thời liền
quên mất phải nghĩ lại xem tại sao cảm thấy La Đản có gì đó khác lạ, lại không biết La Đản không lâu sau đã lén lút quay trở về, có điều vẫn ẩn ở một chỗ bí mật gần đó, kinh ngạc nhìn nàng từ xa.
* * *
“Đây chính là núi Cụ Tỳ?”
Đường lên kinh phải đi qua Tân Trịnh,
Tiểu Ngư nhảy xuống xe, vừa lấy tay che lại ánh nắng chói mắt, vừa híp
mắt ngẩng đầu lên nhìn những vách đá dựng đứng trước mắt, những đỉnh núi trần trụi cao ngất trời. Từ hôm trước khi nghe nói phải đi qua nơi này, nàng liền thấy hiếu kỳ, muốn xem thử nơi qua mấy ngàn năm, con cháu
Viêm – Hoàng*(4) bao đời sau
coi là thánh địa dân tộc hành hương tìm về đăng sơn bái tổ có hình dạng
ra sao, lúc này vừa thấy, khí thế quả nhiên bất phàm, nhất là lúc này
khi bọn họ đang qua đường nhỏ nơi khe sâu, ngửa mặt trông lên lại càng
cảm thấy núi cao hùng vĩ.
“Tiên sinh, ở đây thật là nơi năm đó Hiên Viên Hoàng Đế sống sao?” Phạm Bạch Thái cũng nhìn theo không chớp mắt,
trên mặt tràn đầy vẻ kính ngưỡng.
Vì đang mặc nữ trang, ngại gặp người
khác, dù đang lúc nghỉ ngơi, Nhạc Du cũng không chịu rời khỏi thùng xe
chật hẹp, nghe thấy hai chị em hỏi, liền vén rèm lên, gật đầu nói: “Nơi
này đúng là núi Cụ Tỳ. Năm xưa trong “Trang Tử – Từ Vô Quỷ”*(5) từng có ghi chép, viết: Hoàng Đế thăm Đại Ngỗi trên núi Cụ Tỳ. “Thủy Kinh Chú”*(6) của Lịch Đạo Nguyên đời Bắc Ngụy cũng nói: Hoàng Đế lên núi Cụ Tỳ, nâng cao đê hồng thủy lên, lấy “tranh của thần” che cho đồng tử, tức thành núi.
Đời Xuân Thu sau đó danh tướng Trịnh Tử Sản xây dựng Hiên Viên miếu,
cũng đem tháng ba thành tiết lễ, đến tận bây giờ, vẫn thường có thánh
hiền đến hành hương bái lạy, thực là thánh địa.” (móa, mấy tiếng đồng hồ với bài giảng này của Không Sắc. Ta ko đảm bảo trăm phần trăm đâu đó.. T^T)
“Ồ, vậy sao? Tiên sinh, mau nói cho ta
biết đi, nơi này có thánh hiền nào từng đến? Ta muốn nghe.” Phạm Bạch
Thái lập tức mê mẩn, lại leo lên càng xe, chăm chú lắng nghe.
“Được, ta giảng cho trò vài truyện,
truyền thuyết Đại Vũ vì muốn trị thủy tai, đã từng đến đây bái lạy…”
Nhạc Du mỉm cười, đem một đoạn lịch sử kể lại rất êm tai. Không biết cố ý hay vô tình, Phạm Bạch Thái rõ ràng ngay bên cạnh hắn, giọng hắn chuyển thành nhẹ nhàng thấp giọng như trước, nhưng lại rành mạch đến ngay cả
Tiểu Ngư đã cách xa cả một quãng nhặt đá ném chơi cũng nghe thấy rõ
ràng.
“Người đọc sách đúng là người đọc sách,
rõ ràng chẳng cần đi đâu mà dường như điều gì cũng biết, khó trách Đông
Đông kiên trì nhất định muốn đọc sách. Mấy ngày nay, không nói Đông
Đông, ngay cả ta cũng nhiều thêm không ít kiến thức ấy chứ!” Phạm Thông
cười đi đến bên Tiểu Ngư, chỉ vào chỗ khe núi thắt lại nói: “Tiểu Ngư,
chờ qua khỏi núi Cụ Tỳ này, lại đi ba mươi dặm nữa là Tân Trịnh, đợi đến Tân Trịnh, chúng ta có thể đổi sang đường thủy đi thẳng đến kinh
thành.”
Tiểu Ngư gật gật đầu, ngóng nhìn về phía
Phạm Thông chỉ, trong lòng không khỏi có phần bay bổng dâng trào, cũng
có chút kích động.
Kinh thành, Khai Phong*(7) đó! Nàng cuối cùng sẽ nhìn thấy kinh thành phồn hoa nhất của đất nước
này sao? Chỉ mong đô thị này sẽ không để nàng thất vọng, chỉ mong tất cả đều có thể thuận thuận lợi lợi!