Hấp Huyết Quỷ Trong Ngăn Tủ

Chương 29

Sau khi ngày nghỉ qua đi, mọi thứ lại quay về vị trí ban đầu.

Mộ trả lại tiểu hắc miêu được nuôi đến mập ú cho Bách Lý Sương mới nghỉ phép quay về, nhàn nhạt nhìn cô một cái. Dường như Bách Lý Sương cảm nhận được một trận sóng cả cuộn trào mãnh liệt, lẽ nào thật sự Mộ Hi ngây thơ thế này đã ăn dấm chua của tiểu miêu rồi?

Mộ tiên sinh, cuối cùng anh cũng hết khổ rồi~

Bây giờ Mộ là một người rảnh rỗi ăn không ngồi rồi, hắn chỉ quan tâm duy nhất tiểu miêu yêu lần đầu xa hắn.

Mặc dù Jarvis cũng từng thâm minh đại nghĩa nói qua đạo lý cùng hắn: Mộ Hi vẫn luôn theo ngài, cho đến bây giờ cũng chưa từng tiếp xúc với người ngoài [Mấy dì ngoài siêu thị hay chợ gì gì đó không nên để ý], nhưng chuyện này cũng không thể nào phát triển tiếp. Thay vì để cho Mộ Hi và hắn tiếp tục chịu mê hoặc bên ngoài, không bằng ngài giúp cậu ấy quen thuộc xã hội đi.

Đây là cái logic quỷ quái gì vậy thân! Còn ông nữa, dùng từ đẳng cấp một chút có được hay không!

Còn có bạn học Mộ, EQ cũng không thể cao hơn học sinh lớp mười được sao! Cư nhiên cứ thế mà bị thuyết phục!

Thương hắn cho hắn tự do bay nhảy gì gì đó quá ngược kiên quyết không thể đâu!

May là, từng bước từng bước âm thầm nhìn Mộ Hi trưởng thành, ngược tâm kiều đoạn đó cũng không xuất hiện. Thế nào đi nữa, kế hoạch theo đuổi của Mộ vẫn lặng lẽ tiến hành.

Bình thường Mộ đến trường học hẹn Mộ Hi cùng ăn cơm đã trở thành thói quen, kèm theo mê đảo một đám con gái văn học viện.

Vì thế, ai ai cũng biết văn học viện có một thiếu niên xinh đẹp, thiếu niên có một anh trai rất suất. Sự thật chứng minh, suất ca mục vô biểu tình mới là hình mẫu yêu thích nhất của đám con gái!

Lục Tú tự nhiên được gần bọn họ nhất, vốn chính là cô gái hoạt bát, lại thêm gần quan được lộc, mấy tuần lễ sau liền công khai xuống tay với Mộ luôn!

“Nghe Mộ Hi nói anh không có bạn gái, anh xem, anh chưa lập gia đình, em chưa gả, em không tin nhất kiến chung tình, vậy thì để chúng ta lâu ngày sinh tình đi!”

Hiếm thấy được mặt hấp huyết quỷ sống trăm năm đỏ lên, mặt cứng lại nói không ra lời.

Lục Tú hiểu được vỗ vỗ vai hắn, nói: “Không sao, anh cứ từ từ suy nghĩ.” Nói xong liền thản nhiên rời đi, nữ vương đến làm cho người khác xấu hổ.

Lâu ngày sinh tình… Nội tâm Mộ lặng lẽ u ám một chút.

Khi Lục Tú tới mong muốn Mộ Hi giúp cô “cọc tìm trâu” theo đuổi Mộ, cuối cùng Mộ Hi cũng không bình tĩnh nổi phải đứng dậy.

“Cậu thế nào… Cậu cùng anh ấy cũng đâu quen biết gì!” Mộ Hi căm giận, giống như ghen tị Mộ được con gái thích, cái khuôn mặt câu nhân kia thật quá đáng ghét!

“Tất cả tình yêu đều bắt đầu từ không ghét, cậu không biết sao?” Lục Tú vẫn là một nữ hán tử văn nghệ.

“Xung động tình yêu đều sẽ mờ nhạt trong sự chán ghét khi quá quen thuộc!”

“Thế thì đơn giản thôi, cứ trước khi sự chán ghét nảy sinh thì ướp lạnh đoạn hồi ức tốt đẹp này!”

“Ý cậu là một ngày nào đó khi phát hiện đối phương thiếu sót gì đó thì sẽ rời khỏi người đó?” Mộ Hi kinh ngạc.

“Mộ Tiểu Hi! Tình yêu chân thành có thể bao dung cho nhau, cho nên mệnh đề này sẽ không được thành lập được chứ?”

“Vậy làm sao cậu biết được người đó sẽ là tình yêu đích thực của cậu?” Mộ Hi hậm hực.

“Không thử một chút thì vĩnh viễn cũng không có cơ hội biết được.” Lục Tú cười, “A, chi bằng cậu nói trước cho tớ Mộ có thiuế sót gì khó khăn có thể dễ dàng tha thứ được không?”

“Mộ Mộ, anh ấy… anh ấy không biết giặt đồ nấu cơm không thích nói chuyện ít có biểu tình…” Mộ Hi chưa lải nhải hết liền buồn bực dừng lại, “Hình như cũng không có khuyết điểm tội ác tày trời gì không dễ dàng tha thứ.”

“Đúng thế, lão nương liếc mắt liền nhìn ra được anh ta là một nam nhân tốt!”

“…” Mộ Hi bị đánh bại, “Cậu thật sự tin vào lâu ngày sinh tình?”

“Vì sao không tin? Đây là bản năng của con người mà, mọi người đều có xu hướng tính, sẽ thích cùng người của mình gần gũi.”

“À…”

“Quyết định thế đi nhé, không bằng cuối tuần hẹn Mộ đi hẹn hò đi!” Không để ý đến Mộ Hi như có điều suy nghĩ, Lục Tú tự bơm hơi cho mình.

“Chuyện này… sợ rằng đến tối mới có thể đi được.” Mộ Hi tiếp tục rầu rĩ không vui.

“Hả, cuối tuần mà cũng bận vậy sao?” Lục Tú kinh ngạc, “Nói xem, rốt cuộc là nhà cậu làm gì thế?”

“…” Điều này, thật không thể nói.

.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cho chút kích thích gì gì đó thật sự là rất khuôn sáo… Nhưng mà nhanh thôi, hai người sắp cùng một chỗ rồi… Ngao, hình như lại quên lưu bản thảo rồi, thương tâm quá TT

~*~
Bình Luận (0)
Comment