[Harry Potter Đồng Nhân] Mạt Thứ Băng Kỳ

Chương 30

Mạt Thứ Băng Kỳ

Tác giả: Mộ Dung Huyễn Thương

Dịch:QT

Edit: Phùng Điệp

Beta:Nguyệt Du

116714797021200c03l

Mấy ngày sau, trời đều mưa, thời tiết ảm đạm nặng nề, không cần nói cũng biết đó là ảnh hưởng của mấy sinh vật nào đó mới chuyển vào canh giữ trường học. Vì thế nên lễ khai giảng năm nay không có bi kịch nào đặc biệt cho lắm. Một tháng rất nhanh trôi qua, cả lâu đài không có quá nhiều sự việc khó chịu, ngoài…

“Đầu óc ngu ngốc của mi làm bằng bã đậu hay là đồ thải ra của quái vật vậy? Hay là mi muốn dùng hai loại dược hỗn loạn đó để phá hủy hơn nửa lớp và được bọn giám ngục lấy đi linh hồn bằng nụ hôn tình yêu của chúng nó???”

Trong tiết học độc dược của Xà Vương, một con lửng nhỏ bé nào đó lạnh run đứng nghe — đương nhiên, cậu ta run rẩy không chỉ bởi vì cậu làm hỏng một loại thuộc độc nào đó.

Vì thế nên, sau tiết này, Hufflepuff đã phá hủy mất nửa số vạc trong lớp, một lượng lớn đá quý nhanh chóng biến mất, thê thê thảm thảm kết thúc….

Im lặng đưa lên hàng mẫu hoàn mỹ, Harry thu thập đồ đạc, sau đó im lặng bỏ đi.

Ôm hai chân tựa vào cánh cửa bằng thủy tinh lạnh lẽo, ánh mắt cậu nhìn xa xôi về phía đường chân trời đang từ từ tạnh nắng, nghiêng đầu để mái tóc màu đen mềm mềm khoát lên vai, Harry cứ ngồi như vậy trong phòng ngủ. Bạn cùng phòng Phillips của cậu gần đây đều vội vã trốn cậu em trai nhà mình, hơn nữa năm 6 cũng không thoải mái hơn năm 5 được bao nhiêu, thế nên, từ khai giảng đến giờ, hắn luôn cùng bạn học đến thư viện nhà Ravenclaw học, mỗi ngày đều tối muộn mới trở về.

Cuối cùng, phải làm thế nào mới đúng đây?

~*~

“Harry!” Một lần, sau tiết học [ Biến hình], cậu vừa ra khỏi phòng học đã bị một tiểu mẫu sư nào đó tha đến một góc hành lang yên lặng. Cả một đợt nghỉ hè không thấy mặt, nữ vương Hermione khí thế ngày càng mạnh, nhất là hiện tại, lửa giận cháy hừng hực.

“Cậu đi đâu vậy? Mấy ngày nay chúng tôi đều không gặp cậu! Trước kia cậu đều đến phòng tự học cùng với bọn tôi mà. Có chuyện gì vậy? Draco làm gì có lỗi với cậu sao? Còn nữa, vẫn chưa hỏi cậu, lúc nghỉ hè cậu nhờ tôi chăm sóc cú mèo, vậy là sao?”

Đối mặt với cô bạn tốt suốt hai năm của mình nôn nóng hỏi như thế, nếu là trước kia, Harry sẽ luôn nở một nụ cười an ủi, sau đó lấy tự bản ra, viết xuống trả lời từng vấn đề của cô. Nhưng hiện tại, cậu lại chỉ cúi đầu, im lặng không đáp lại.

“Harry! Sao vậy? Có vấn đề gì thì cậu có thể nói cho chúng ta biết rồi cùng nhau giải quyết! Chúng ta là bạn bè, không phải sao? Tôi…đã nghe đến chuyện của Sirius Black, Draco cũng đã nói cho tôi một chút tin tức nội bộ. Bọn tôi đều rất lo lắng cho ngươi.”

Cám ơn. Nhưng chuyện này, không ai có thể tham gia được.

Trong lòng nói như vậy, Harry chỉ là phất tay nhẹ nhàng ngăn cô gái nắm lấy bả vai cậu, xoay người bỏ đi.

Cuối cùng thì, phải làm sao cho phải đây?

Cuối hành lang đen tối, có một bóng người chìm vào bóng tối chung quang, lẳng lặng nhìn bóng dáng cậu nhỏ, cho đến khi bóng dáng ấy biến mất khỏi tầm mắt. Khóe miệng gọi lên một nụ cười nhẹ.

Xem ra, chỉ phải chờ đợi nhiều nhất là một năm nữa thôi.

~*~

Ravenclaw, tiết [ Phòng chống nghệ thuật hắc ám], Lupin chuẩn bị rất nhiều. Hắn nghe rất nhiều giáo viên khác kể rằng Harry gần đây hình như có chuyện gì đó. Trước kia cậu đã được bố trí bài tập đặc biệt, mỗi lần cậu đến nộp bài, đều sẽ cùng giáo viên thảo luận một chút về nội dung liên quan. Nhưng, năm nay, cậu càng ngày càng thích im lặng, giáo viên hỏi, cậu không đáp, cho dù giáo viên có đưa ra câu hỏi và đề nghị, câu trả lời của cậu cũng sẽ không nhiều hơn một dòng.

Trước khi đến Hogwarts, Lupin chưa từng nghĩ Harry không thể nói được, thật ra, Dumbledore đã nói đến những việc ngoài dự liệu của Harry trước, nhưng hắn chỉ nghĩ rằng Harry nếu vào nhà Ravenclaw, có lẽ cũng chỉ là hơi hơi thích đọc sách thôi. Cho đến khi gặp cậu ở xe lửa, nhìn cậu dị thường im lặng khiến cho Lupin ngạc nhiên vô cùng và lòng cũng rất đau. Đây là đứa con của James, là hậu thế duy nhất của người bạn tốt nhất của hắn, vì sao, lại biến thành như vậy….

Lupin cũng không ngốc. Từ khi vẫn còn theo học, hắn đã hiểu rõ những người bên cạnh mình hơn bất kì ai, hiện tại, hắn theo Dumbledore, là bởi vì Hiệu trưởng có ân với hắn. Hắn không phải kẻ vô ơn, nếu không đã không cho phép bạn bè mình ngày xưa phá tan hoang nội quy trường học. Nhưng có rất nhiều việc, hắn nhìn thấy rõ ràng nhưng lại không sao hiểu rõ được. Năm đó nếu không phải do tình trạng thể chất của mình, hắn tuyệt đối sẽ tự mình gánh vác trách nhiệm nuôi nấng Harry, sẽ không bao giờ ném nó vào trong nhà một Muggle. Và, kết quả bây giờ là…

Rất nhanh, hắn bước vào phòng học dạy tiết đầu môn [ Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám] cho nhà Ravenclaw.

“Hôm nay chúng ta học về [ Ông kẹ ].”Mang theo đám học sinh vào phòng nghỉ giáo viên, Lupin cười thân thiết nói, “Như vậy, đầu tiên, hãy nói cho thầy biết, Ông kẹ là gì?”

“Ông kẹ có thể biến thành thứ gì đó người ta sợ nhất. Ngiên cứu đầu tiên về Ông kẹ cho thấy,blablabla…… Căn cứ vào đặc tính này, Ông kẹ vẫn có nhược điểm, nói cách khác, nó chỉ có thể đối với một người trước mặt để biến hình, tức là blablabla…… Phép thuật để đối phó với chúng là câu Kì cà kì cục, đương nhiên nếu không để đọc chú, tiếng cười cũng là một phương pháp để chống lại nó, đó là kết quả của cuộc nghiên cứu về Ông kẹ hạng nhất năm 1875,blablabla……” Một tiểu ưng bị năm ba bị gọi lên trả lời câu hỏi bắt đầu thao thao bất tuyệt.

Nhìn đám tiểu ưng chung quanh đang bày ra biểu tình đương nhiên, và rút giấy ra ghi chép những thứ mình chưa biết, mặt Lupin đầy hắc tuyến, lo lắng liếc nhìn Harry ngồi ở một góc hẻo lánh.

James nếu biết con trai của mình mỗi ngày đều phải sinh hoạt trong hoàn cảnh như vậy…..

Đợi đến khi tiểu ưng ngập ngừng, Lupin lật tứng ngắt lời:“Rất tốt, nhà Ravenclaw thêm 10 điểm. Như vậy chúng ta đã biết, bây giờ chúng ta sẽ đối mặt với một ông kẹ. Nó có khả năng đứng trước mặt bất cứ ai để biến thành thứ người đó sợ nhất, thế nên chúng ta trước tuên hãy luyện câu thần chú một chút đã, chú ý động tác của đũa phép: Kì cà kì cục.”

“Kì cà kì cục.” Giọng nói cũng không chỉnh tề, nhưng ít ra ai cũng đọc, trừ Harry.

Cậu bé ngồi dựa vào cửa sổ hẻo lánh không nhúc nhích, đũa phép cũng không lấy ra, chỉ im lặng đem mặt dán vào song của, hơi thở nóng phả vào thủy tinh, mờ đi một mảng.

Nhìn cậu bé như vậy, Lupin sửng sốt, sau đó lật tức lại nở ra một nụ cười nhẹ:“Như vậy bây giờ, mọi người đều biết câu thần chú rồi. Tiếp theo, chúng ta thực hành một chút đi.” Nói xong, hắn bước sang bên cạnh hai bước, để cho mọi người đều có thể nhìn thấy một cái tủ đang chấn động đằng sau.“ Thầy đã nói với các giáo viên khác đừng quấy rầy nó, để cho các trò được luyện tập thực hành một chút. Bây giờ, các trò sắp sửa đối mặt một mình với ông kẹ. Nhớ kỹ rằng, thứ ông kẹ sợ nhất chính là tiếng cười. Bây giờ, các trò hãy suy nghĩ xem bản thân sợ nhất cái gì đi, sau đó đứng ra trước tủ.”

“Xin lỗi giáo sư.” Một tiểu ưng giơ tay lên cắt ngang lời nói của Lupin, “Ý của giáo sư là: Lát nữa, thứ chúng ta sợ hãi nhất sẽ bại lộ trước mặt tất cả bạn học phải không?”Nhìn thấy giáo viên nghi hoặc gật đầu xác nhận, tiểu ưng lại nhíu mày nói, “Nhưng vậy không phải là xâm phạm quyền riêng tư cá nhân của chúng ta sao? Căn cứ vào điều thứ ba thuộc hiến pháp thứ nhất của Thế giới phù thủy quy định,blablabla…… Sau đó căn cứ vào điều thứ hai thuộc hiến pháp thứ ba quy đinh,blablabla……Tiếp theo, căn cứ vào điều thứ nhất trong Luật dân sự của giới phù thủy có quy định rằng blablabla……” Một hơi nói ra không dưới năm điều luật, tiểu ưng kia thở hổn hển kếu luận,“Tóm lại, chúng ta có quyền từ chối học khóa học thực hành này. Đương nhiên ngài vẫn có thể áp dụng nội dung bài này vào đề thi, chũng ta lúc ấy sẽ không từ chối làm bài.”

Quả nhiên lên lớp dạy nhà Ravenclaw là việc mệt nhất mà. Khóe léo che dấu lau mồ hôi lạnh, Lupin vung đũa thân lên, tạo ra bình chướng màu đen bao vây tứ phía trước tủ. Cái này vốn là chuẩn bị cho nhà Slytherin, nhóm tiểu xà luôn coi trọng tin tức cá nhân không muốn lộ ra ngoài, không nghĩ tới bây giờ ngay cả nhóm tiểu ưng cũng như vậy. Qủa nhiên, nhà Gryffindor thoải mái không quá câu nệ vẫn dễ chịu nhất:“ Vô cùng xin lỗi, là do thầy không suy xét chu đáo. Nhà Ravenclaw lại thêm 10 điểm. Đây là bình chướng, cho dù bên trong xảy ra bất cứ chuyện gì bên ngoài cũng sẽ không thấy gì hết — đương nhiên tiếng vẫn nghe được, vì phòng ngừa việc ngoài ý muốn, thầy sẽ ở bên ngoài bình chướng chờ các trò đi ra. Có vấn đề gì thì gọi thầy.”

Nhóm tiểu ưng năm ba nhà Ravenclaw cuối cùng vẫn không tình nguyện tách đội ra, một nhóm bước vào bên trong bình chướng màu đen.

Harry xếp hàng ở giữa, lúc cậu sắp đi vào, Lupin hơi chần chừ một chút. Hắn nghĩ cậu hẳn sẽ gặp Voldemort, nhưng dù sao cũng là giả thôi, hẳn không có gì đâu, cho nên hẳn nở ra một nụ cười cổ vũ.

Buông mắt xuống, Harry vươn tay đẩy màn che, một cước bước vào bóng tối vĩnh hằng.

Từ khi có được cái nhẫn kia, sau đó vào Phòng chứa bí mật, Harry đã không tiếp tục bước vào bóng tối dầy đặc nữa. Nay lại đối mặt, đày lòng cậu sinh ra vài tia nhớ nhung. Nằm xuống trong khoảng không, nhắm mắt lại. Một lát sau, hắn vươn tay, ngay cả hình dạng của ngón tay, cậu cũng không nhìn thấy rõ.

Cuối cùng thì, phải làm thế nào mới phải đây.

「 Ta phải làm cái gì mới tốt?」Tiếng nói nhỏ nhỏ vang lên trong không gian yên tĩnh, chậm rãi tản ra, chậm rãi biến mất.

Thật giống như, về tới trạng thái nguyên thủy, rõ ràng từng ghét bóng tốt nhất, bây giờ ở trong đó, ngoài ý muốn lại cảm thấy an tâm.

Tựa như muốn vĩnh viễn chìm vào trong đó.

Một lần nữa nhắm mắt lại, đem tất cả cảm xúc nhốt trong lòng. Về phần lớp học kia, có liên quan gì đến cậu đâu.

~*~

Lupin ở bên ngoài đợi 10 phút, cuối cùng quyết định bước vào bên trong xem trong đó có chuyện gì không. Màn che màu đen hạ xuống, bên trong thật im lặng, im lặng đến độ khiến người ta bất an. Hơn nữa, phải đem người ta, tiết học này sắp kết thúc rồi.

Học sinh xung quanh cũng thật im lặng, cũng không cãi lộn như nhà Gryffindor hay nho nhỏ nói chuyện như Slytherin, cứ nhìn biểu tình của chúng, hình như là vô cùng quan tâm đến học sinh ưu tú nhất học viện của mình.

Harry, bên trong đó gặp cái gì vậy? Thứ cậu bé sợ hãi nhất, là cái gì vậy?

Tự hỏi này hai câu, sau đó Lupin hít sâu một hơi, bảo đảm bản thân có thể đối phó nếu gặp Voldemort trong đó, sau đó hắn vươn tay gạt màn che, tay còn lại nắm chặt đũa phép.

Lập tức tiến vào một không gian đen tối hoàn toàn, dù đã trưởng thành, gặp qua không ít sự tình nhưng Lupin nhất thời cũng phải bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ có thể đứng im bên trong, một bước cũng không bước được. Bóng tối dày đặc có sức nặng chèn ép, ép đến người ta thở không nổi.

“Light spell” Hắn nhẹ giọng niệm, nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Cái gì, thần chú nào cũng không thể xuyên thấu bóng tối nặng nề này sao. Nếu không phải tay nắm chặt đũa phép, hắn cũng sẽ không biết vũ khí của mình ở đâu.(* Light spell: chú thắp sáng)

“Harry?” Hắn gọi một tiếng. Không đáp lại.

Cuối cùng là bị sao thế này?

“Harry?” Lupin lại kêu lên, tiếng to hơn trước rất nhiều.

Sau đó, bóng tối trước mặt hắn dần dần tản đi, như khó đặc lùi về chiếc tủ.

Cậu bé gầy nhỏ im lặng đứng đó, hai mắt xụp xuống, trong tay cầm đũa phép. Một lát sau, cậu giương mắt, ánh mắt màu xanh lục sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm vào giáo viên của mình, sau đó, không nói gì hết, im lặng lướt qua bên người hắn. Bỏ lại một Lupin ngây ngốc đứng im ở đó.

Chuông tan học đúng lúc vang lên, tiếng chuông bén nhọn gọi tỉnh ngày giáo viên đang hóa đá nào đó. Chỉ là lúc hắn nhìn lại, Harry đã rời đi, rời khỏi phòng học, rời khỏi bạn học — tựa như, rời khỏi cả thế giới này.

Ánh mắt có chút chua xót, Lupin miễn cưỡng vẫn duy trì nụ cười, bố trí bài tập cho học sinh sau đó tuyên bố tan học. Nhìn học sinh lục đục ra khỏi phòng, ánh mắt hắn vẫn dừng nơi cánh cửa lớn đang khép mở.

“Đầu óc của mi là chất thải của quái vật thật sao? Hay là bộ não của mi bị teo do tác dụng của độc sói mới nhất rồi?” Tiếng nói trầm thấp phun nọc độc vang lên, cảm giác quen thuộc kéo dòng suy nghĩ trống rỗng của hắn quay về. Quay đầu, tươi cười không giữ nổi nữa, hắn cúi đầu xuống.

“Severus, Harry nó……” Lắc đầu, Lupin vung đũa phép khiến cho màn che biến mất, có chút hồn bay phách lạc trở về phòng nghỉ của giáo viên, trở lại phòng mình. Cũng bởi vậy nên hắn không thấy được ánh mắt phức tạp khó hiểu của giáo viên môn độc được phía sau.

Không đến lễ đường dùng bữa, Harry trở lại phòng ngủ, đặt đũa phép xuống, cậu lại một lần nữa dựa vào cánh của bằng thủy tinh lạnh băng, lẳng lặng nhắm mắt lại.

Cuối cùng thì, phải là sao mới phải đây.

Thật muốn, cứ như vậy biến mất.

________________
Bình Luận (0)
Comment