[Harry Potter Đồng Nhân] Mạt Thứ Băng Kỳ

Chương 31

Mạt Thứ Băng Kỳ

Tác giả: Mộ Dung Huyễn Thương

Dịch:QT

Edit: Phùng Điệp

Beta: Nguyệt Du

1014755199b10acd84

Ngoại trừ hai người bạn tốt cùng với các giáo viên ra, không có ai nhận ra sự khác lạ của Harry. Học kì mới này, Harry vẫn tiếp tục sắm vai nhân vật hoàn mỹ mờ nhạt trong trường học, ngoài thời gian trên lớp ra, cậu dường như không hề xuất hiện trước mắt mọi người. Vốn Phillips hẳn là nên nhận ra nhưng đáng tiếc hắn ta từ lúc khai giảng đến giờ đều chăm chăm chạy trốn em mình, sau này học tập lại vất vả, thành ra hắn phải đi học cùng với bạn học, mỗi ngày đều cắm đầu vào trong đống bài tập, cơ hồ lúc nào cũng ngâm mình trong phòng sách báo của nhà Ravenclawm, ngay cả phòng ngủ cũng không thấy về. Hắn như vậy, sao có thể phát hiện ra Harry có vấn đề kia chứ?

Đối mặt với việc các giáo viên muốn tâm sự với cậu, Harry chỉ lẳng lặng mỉm cười, bất kể nói gì, cậu cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu. Ngay từ đầu, mọi người ai cũng tưởng cậu làm mất tự bản, nhưng hỏi cậu, cậu lại lắc đầu.Dumbledore ngồi ở văn phòng, râu ria đều thu lại, muốn kêu Harry lại nói chuyện, nhưng ngẫm lại, ông lại tìm đến độc dược đại nhân nhờ hắn chăm sóc cậu và nhận được một cái liếc mắt cùng với bóng dáng áo choàng màu đen hoa lệ mãnh liệt quay cuồng.

Hiện tại, Snape đại nhân đang dành rất nhiều thời gian thu thập dược liệu và nghiên cứu các loại độc dược trong phòng thí nghiệm. Thuốc cho bệnh viện, thuốc chống sâu răng cho hiệu trưởng, một ít thuốc thông thường tất yếu, còn một số loại thuốc cho con sói nào đó thì giao hoàn toàn cho cậu nhóc năm ba làm. Mặc kệ hắn bố trí cho cậu bao nhiêu bài tập, Harry cũng luôn im lặng chấp nhận và hoàn thành, hơn nữa cậu ta cũng không thèm hỏi xem chỗ dược đó sẽ được dùng làm gì — cứ như thể cậu ta đã biết Lupin là người sói rồi. Hơn nữa, với trình độ của cậu ta, chắc chắn cậu ta đã biết rồi. Snape đôi khi không thiếu những ý tưởng thật ác.

Hơn nữa ngày đó, trên hành lang nhìn thấy tên sói ngu ngốc kia mỉm cười với cậu nhưng Harry vẫn chẳng chịu nói lời nào khiến cho bộ dạng lão ta trông thật thảm hại tâm tình của Snape trở nên cực kì tốt, lúc đêm còn thuận lợi nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc mới.

Chỉ là, Potter đáng chết kia gần đây thật sự không thích hợp. Chẳng lẽ lại là do con chó ngu ngốc kia?

Nheo mắt lại, Xà Vương độc ác đảo mắt….Hắn muốn tự tay bắt được con chó dơ bẩn kia……Tốt nhất là hãy để hắn tự tay bắt được….

~*~

Rất nhanh, Halloween đã đến.

“Hogwarts nhiều tai nạn ghê.” Draco hoa lệ kéo dài âm điệu, đi qua trưởng bàn nhà Gryffindor nói.

“Quả nhiên là con quỷ nổi tiếng mà.”. Hermione chui đầu vào trong câu chuyện, dùng giọng điệu kéo dài gần như giống hệt than thở một câu. Bởi vì Harry không có ở đây, nên hai kẻ này ngược lại trở nên thân thiết hơn rất nhiều. Đa số là do bọn họ đều lo lắng, nhưng vẫn cạnh tranh nhau về thứ bậc thứ nhất vô cùng quan trọng. Trải qua hai tháng này, hai học viện của bọn họ đều phải cam chịu cái gọi là hữu nghị giữa đôi bên. Mới đầu có rất nhiều cô bé, nhất là người nhà Slytherin, đều xem Hermione thật không sao vừa mắt được, thường xuyên ngáng chân cô, đáng tiếc rất nhanh lại bị Draco phát hiện. Hai kẻ này liền đứng trước mặt toàn khóa chửi bới mọi người một trận [ đương nhiên chỉ là vài việc nhỏ không quan trọng thôi, nhưng mà vẫn là cãi nhau~], khiến cho mọi người rốt cục cũng hiểu được sự chênh lệch vô cùng giữa bè bạn và người yêu. Ngược lại là học sinh nhà Gryffindor đều nhìn cô với đôi mắt lạnh, hai đứa bạn có quan hệ không tệ lắm của cô là Neville và Ron cũng cố gắng phân thật rõ giới hạn khi ở cùng cô. Nhưng, cùng bởi thường xuyên nghe Draco châm chọc cái gọi là hữu nghị yếu ớt của Gryffindor, nên Hermione cũng đã sớm chuẩn bị, cũng chẳng có chút nào giống như một đứa trẻ bị người ta vứt bỏ cả.

Harry đi theo người nhà Ravenclaw đến đại sảnh, ngồi vào cái bàn cuối cùng quen thuộc của nhà Ravenclaw, cách thật xa các học sinh năm ba khác, nhìn qua, trông thật giống như cậu bị cô lập.

Giáo sư bước đến, Lupin nhìn chăm chú vào cậu bé tóc đen cúi đầu hạ mắt, trong lòng hắn quặn đau.

Giống như mọi ngày, đồ ăn đưa lên non nửa là rau dưa, cậu cũng như mọi ngày, nâng sách lên, mở ra. Chỉ khác là, cậu hôm nay lại cầm bút, xoát xoát viết lên cuốn sách.

“Harry, em lại viết cái gì đó?” Phillips hiếu kì, trên mặt đeo theo hai cái quần mắt thâm xì thật lớn

Cậu không đáp lại, động tác dưới ngòi bút không dừng lại.

Vì thế Phillips bi đát phát hiện chính mình xem cũng chả hiểu — được rồi, vốn biết hắn khác loại với nhà Ravenclaw, Harry là một người vĩ đại như vậy, xem không hiểu lời cậu nói vốn là chuyện bình thường. Vấn đề là, phỏng chừng ngay cả đưa cho kẻ thông thái nhất năm của nhà Gryffindor xem cũng không hiểu được.

Cái này không thể trách bọn họ, dù sao việc ngôn ngữ không thông đó chính là một cái bôi cụ ( bi kịch) thật lớn trên bàn trà rồi a….

Giáo sư lại bước vào, kính mắt của Dumbledore lóe a lóe, cười ha hả ăn cái gọi là đồ ngọt chết người, một bên không khiến người ta chú y chăm chăm nhìn cậu nhóc ngồi ở bàn ăn cuối cùng của nhà Ravenclaw. Harry đã ở Hogwarts được ba năm, nhưng nhìn qua cậu chẳng lớn lên chút nào, vẫn bộ dạng gầy yếu như lúc mới vào. Hơn nữa, tuy rằng mấy năm nay cậu chỉ giao tiếp với vài người bạn, nhưng dù sao cậu vẫn là đồng ý ở chung cùng với một vài người, nhưng từ đầu học kì tới nay, khắp nơi đều đưa tin, cậu không trao đổi cùng bất luận kẻ nào, hình như còn cắt đứt quan hệ với tất cả thế giới bên ngoài, thời gian lên lớp bình thường, ngoại trừ thấy cậu xuất hiện ở những nơi cố định do giáo viên yêu cầu, còn đâu tuyệt không thấy cậu đâu– ngay cả những lối đi bí mật hay những căn phòng ông nắm chắt bí mật đều không thấy. Đương nhiên, giám thị phòng ngủ báo cáo về, buổi tối cậu căn bản cũng không có mặt ở phòng ngủ.

Là do Sirius vượt ngục nên cậu mới thành ra vậy sao? Nói là nói vậy thôi, nhưng, Dumbledore có cảm giác như có một nguyên nhân lớn hơn nữa — đủ để thay đổi tất cả các nguyên nhân.

Trái ngược, tầm mắt của Snape nhìn chăm chú vào cậu chuyển đến quyển sách trên tay cậu, đột nhiên hắn nheo mắt lại, tay cầm dĩa không tự giác gắt gao siết chặt lại, khiến cho dao dĩa chịu lực khẽ run rẩy. Nhận thấy bản thân mình làm hơi quá, hắn lật tức sự dụng đại não phong bế phép thuật, tất cả suy nghĩ tình cảm giấu dưới con mắt trống rỗng.

Người khác có thể nhìn không ra, nhưng đối với một kẻ rất quen thuộc hắc ma pháp như hắn, xét về quan hệ của hắn, sự lý giải về giới quý tộc mà Snape biết, quyển sách trong tay cậu, tuyệt đối là một quyển sách nói về lịch sử vô cùng dài của một gia tộc nào đó. Trong thư phòng ở trang viên nhà Malfoy, hắn cũng từng thấy rất nhiều sách như vậy, trên bìa sách có hoa văn phổ thông, và dùng thuốc đặc chế bí mật của nhà Malfoy, mắt thường không thể nhìn ra được viết chữ vào. Xứng đáng là một hắc ma pháp chuyên môn, gia tộc Malfoy đều đánh dấu riêng vào mỗi một bản sách trong một bộ sách, không có máu trực hệ của gia tộc, bất cứ kẻ nào muốn mở nó ra đều sẽ chết thảm ngay lật tức. Snape chính là nhìn thấy bìa cuốn sách kia, miễn cưỡng phân biệt được một cái hoa văn gia tộc trên đó. Liếc mắt nhìn Dumbledore một cái, không biết lão ong mật đó có phát hiện ra không. Nhưng, nhìn biểu tình của lão ta, khẳng định là đang chú ý đến những biến hóa rõ rệt trên con người cậu nhóc hoàng kim rồi.

Nếu Potter có được quyển sách kia, thậm chí còn có thể viết lên nó, mà không hét chói tai chết ngay trước mặt mọi người trong đại sảnh…Đáng chết, cậu ta tự khi nào đã liên hệ với gia tộc Potter!! Đợi đã, gia tộc Potter từ sau khi con sư tử ngu ngốc đáng chết Gryffindor kia chết đi, không phải chỉ còn lại một mình con trai của Lily thôi sao?! Hơn nữa, đến bây giờ di sản thuộc về nhà Potter vẫn chưa có ai tìm ra, đây, rốt cục là đang có chuyện gì thế này?

~*~

Sao lại thế này, chỉ sợ ngoài đương sự ra thì chẳng ai biết được. Ăn xong bữa tối Halloween — trải qua hai năm, mọi người đối với sức ăn của Harry đã hiểu thật rõ, không còn ai đem thịt gà bưng đến đĩa cậu nữa, chỉ là dùng ánh mắt đồng tình nhìn cậu — cả nhà sau khi nghe Hiệu trưởng nói một tràng nhăng cuội liền nối đuôi trở về phòng ngủ. Cẩn thận thu hồi sách vở, Harry thừa dịp mọi người không chú ý, lẳng lặng quẹo sang một con đường bí mật khác.

Đi bộ một đoạn không quá xa, lại nhận được sự tin nhắn của viện trưởng, cả nhà lại trở lại lễ đường. Một lúc sau, tin tức tên Sirius Black đột nhập vào Hogwarts hủy hoại cửa lớn của nhà Gryffindor lật tức lan rộng khắp toàn trường.

Hiệu trưởng tuyên bố nói mọi người hãy ngủ tại lễ đường, mỗi người đều được phát một cái túi ngủ, ông ta hiền lành mỉm cười xua đi lo lắng trong lòng các học sinh.

Hiệu trưởng lúc đó đặc biệt từ tên điên cuồng đồ ngọt không khống chế nổi hóa thân thành Phù thủy ánh sáng vang danh lẫy lừng, đây là một đoạn thời gian rất hiếm nha.

“Giáo sư!” Đang chuẩn bị giải tán nhón giáo viên đi tuần tra trường, ông lại nghe được một tiếng gọi nôn nóng.

“Có chuyện gì sao, Kraut?” Quay đầu lại, thấy người gọi là Phillips, Dumbledore lập tức hỏi. Năm trước sau khi bị Harry phát hiện ra chuyện ông bí mật phái người chăm sóc cậu, hắn ta cũng không tiếp tục đưa tin tức về cậu cho ông nữa. Vốn định nói đứa nhỏ mới nhập học nhà Kraut lấy cho ông tin tức của Phillips, nhưng mấy ngày đi gặp tên gọi là Morris Phillips, Dumbledore suýt nữa đã hộc máu, bị người chỉnh đến độ suốt một tuần nuốt đồ ngọt không trôi. Đối với gia tộc Kraut, lúc trước thật sự là đã sai lầm, đứa con này rất khôn khéo, căn bản không hề thua đám người trưởng thành luôn tìm ông quậy phá nhà Slytherin là bao, khẽ đẩy kính đổi lấy một tia lèo sáng lạnh lẽo. Không chỉ mục đích ban đầu không thành công, ông còn bị một đứa trẻ năm nhất bắt ép, dụ ông kí hạ bao nhiêu là hiệp ước bình đẳng, hơn nữa cách phản ứng của cậu ta, nếu bị Gellert biết được…..Về phần bị Phineas cười nhạo, đó chỉ là việc nhỏ thôi.

“Harry!! Giáo sư, không thấy Harry đâu cả!!!!”

Dumbledore biến sắc, các vị giáo viên khác mặt cũng đầy kiên ngạc– ngoại trừ vị độc dược đại nhân nào đó, hắn ta đang nghiên răng nghiến lợi, điều này liên quan trực tiếp đến việc độ ấm chung quanh dần dần vào đông. ( í là nhiệt độ giảm xuống)

“Sao lại thế này?”

“Vừa rồi lúc rời khỏi lễ đường, Harry vẫn còn đi cạnh tôi. Nhưng sau khi điểm nhân số, tôi mới phát hiện ra, không thấy Harry đâu cả!!”

“Không yên lòng khiến cho bạn cùng phòng của mình, cậu Kraut, đầu óc của cậu bị sao vậy? Nhà Ravenclaw trừ 20 điểm!!”Phun xong nọc độc, lại liếc mắt nhìn khuôn mặt đột nhiên trở nên tái nhợt như ánh trăng của Lupin, Snape xoay người, trường bào tối đen sau người mạnh mẽ quay cuồng.

Tên ngu ngốc đáng chết không biết làm sao cho người khác bớt lo sao? Cả hai đều như vậy!! Người nhà Potter không biết cái gì được gọi là yên tĩnh sao?

~*~

Lúc này Harry đang đứng cạnh cái hồ của trường Hogwarts. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống hồ nước, nổi lên tầng tầng lớp ánh sáng. Trời đã cuối thu, gió thổi rất lạnh, thôi vào khuôn mặt cậu bé, tựa như dao cắt thịt đầy đau đớn. Gió lùa vào trong trường bào, tạo ra những tiếng vù vù sau lưng cậu bé.

Cậu lại tựa như chẳng hề có cảm giác, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú vào hồ nước. Bàn tay lộ ra phân nửa của cậu nhẹ nhàng nắm chặt một cuốn sách có bìa màu đen, giống như đã hoàn toàn hòa vào bóng đếm, nếu như không nhìn kĩ, có lẽ sẽ không nhìn ra nó.

「 Rốt cục phải làm sao đây?」Trong không gian yên tĩnh, cậu nhẹ nhàng nói ra tiếng nói trẻ con trong suốt bằng thứ ngôn ngữ lạ.

「Thiếu gia, hãy nhận vị trí gia chủ nhà Potter. Làm quản gia của ngài, tôi sẽ luôn luôn ở bên cạnh ngài, cho đến vĩnh viễn 」Giữa không trung hiện lên bóng dáng tựa như bóng ma, chậm rãi bước đi dưới ánh trăng.

「 Sao lại là tôi??」Tầm mắt vẫn bất động, cậu hỏi, đôi mắt nhẹ nhàng nhắm lại.

「Vì ngài là hậu đại trực hệ duy nhất còn lại của nhà Potter.」

「Phải không vậy? Nhưng vì sao lại không phải ngài Calvin Friedrich, hay….」, xoay người, ngẩng đầu, ánh mắt mạnh mẽ như dao, 「Warren Potter, chú.」

Bước lên phía trước vài bước, đi đến trước mặt kẻ từ lúc nói ra tiếng “Hay”, quỳ một gối xuống trước mặt người đàn ông, khẽ vươn tay nâng cuốn sách lên, sau đó buông tay ra, sau khi nghe được tiếng nó tiếp xúc với mặt cỏ. Cậu đứng lên, lướt qua người hắn, một ánh mắt nhìn lại cũng không thèm.

Vì sao, rõ ràng là chuyện của mình, sao cứ nhất định phải gạt sang cho người khác, thậm chí còn không tiếc việc tự đi tiêu hủy mọi chứng cớ chứng minh bản thân từng tồn tại. Nếu không phải có một cuốn lịch sử gia tộc lọt bản được, có phải hay không, sẽ giấu diếm cậu suốt cả một cuộc đời…… Rõ ràng biết……

「Thiếu gia」, đã đi thật xa, kẻ phía sau vẫn im lặng chợt phát ra tiếng gọi như thường ngày, không có bất cứ xấu hổ hay chật vật nào cả, 「Mong ngài nhớ kĩ, ta vẫn là quản gia của ngài. Tên tôi, cũng là do ngài ban cho.」

Bước chân của Harry không dừng lại.

Khóc ở một nơi người khác không thấy được. Cậu bé tựa vào vách tường lạnh lẽo trong một khoảng không gian trống trải to lớn, ôm chặt lấy đầu gối mình, cuộn tròn người lại. Chung quanh, những cột đá khổng lồ khắc hình những con rắn lớn lẳng lặng đứng trong phòng, bên kia vách tường, tên khởi xướng bị hóa đá đang đứng tại đó. Nhưng, mọi thứ, đều không hề liên quan đến cậu.

Cách đây nửa năm, có một kẻ khác đã biết được bí mật của Phòng chứa — thật là một kẻ không biết điều, hơn nữa, biết thì biết nhưng hắn ta không có cánh nào vào được, chính cậu cũng phải mất một đoạn thời gian. Trên đời này, chỉ còn một kẻ có thể vào được đây, hiện giờ hắn ta đang trốn chui trốn lủi ở nơi nào đó cậu chẳng hay. Cho nên, nơi này vẫn an toàn.

Nước mắt xuyên quan khe hở chảy xuống, tích tụ lại dưới sàn nhà lạnh lẽo ẩm ướt. Toàn bộ không gian đều yên tĩnh, chỉ có tiếng nước mắt rơi xuống sàn lạnh, mọi thứ trong đây, dần trở nên xa xăm.

Có đôi khi cậu nghĩ, 50 năm trước, Tom Riddle có phải cũng ngồi một mình cô độc trong bóng đêm như thế này hay không?

Trong núi rừng xa xôi, cúi người thấy một linh hồn con rắn nào đó khe khẽ rung động. Một bóng ma ngồi trên một khối đá nhìn lên bầu trời xa xôi, ánh trăng chiếu đến nơi cách hắn không quá xa, chỉ cần bước đến hai ba bước, ánh trăng sẽ chiếu vào hắn.

Nhưng, hắn không muốn bị chiếu đến. Rất kì quái, rõ ràng không thích bóng đêm, rõ ràng, cũng chẳng hề ghét ánh trăng.

Đã lâu không nhận được đau đớn bất ngờ như vậy, tựa như tơ nhện đang cuốn quanh người bị kẻ khác chậm rãi cắt đi. Cảm giác căm ghét như vậy, bởi vì nhận ra bản thân mình quá yếu ớt hay sao?

Có lẽ đây mới thật là mình? Trong đầu đột nhiên có tiếng nói như vậy.

Kỳ thật nó đã biết, mọi chuyện không như nó tưởng tượng, chì là thật lâu thật lâu trước kia, hắn đã không muốn thừa nhận.

Không biết đứa trẻ được mình liều mạng bảo vệ hơn một năm về trước hiện tại ra sao — vì sao đột nhiên lại nghĩ vậy?

Voldemort lắc đầu. Hắn chỉ là cảm thấy hẳn là nên lùi sâu vào bóng đêm hơn nữa. Trong lòng lại rung động một trận, hình như là nhận ra, bản thân vẫn chưa có cơ thể.

Lúc ấy có máu dính trên người hắn, tổn thương đến độ ấm của linh hồn. Tình cảnh khi đó hắn sẽ chẳng thề nào quên, dù sao, từ lúc sinh ra, vẫn chưa có người nào chấp nhận dùng tất cả lực lượng vì bản thân hắn.

Đại khái chính là từ lúc đó, giống như, hắn cùng với thế giới này, sinh ra một cái liên hệ kỳ diệu. Mà liên hệ như vậy, làm Chúa Tể Hắc Ám thì không thể có được.

Đừng để ta gặp lại mi. Voldemort tự nói với mình, đừng để cho ta gặp lại mi, thằng nhóc. Nếu không, lần sau, ta nhất định sẽ tự tay giết chết mi!!

_______________________________

Phineas Nigellus Black

Phineas Nigellus Black

Gellert Grindelwald

Gellert Grindelwald
Bình Luận (0)
Comment