[Harry Potter Đồng Nhân] Mạt Thứ Băng Kỳ

Chương 67

Trời xanh, cây xanh, vườn cỏ. Cô gái tóc đỏ mỉm cười dịu dàng cong ánh mắt lên, ngồi cạnh một cái bàn tròn nhỏ vừa uống trà, vừa nhìn một đứa nhóc to đầu tóc tai như ổ quạ không ngừng trêu chọc một nhóc bánh bao cách đó không xa, dưới bóng râm nho nhỏ của chiếc dù. Phía sau ngôi nhà ba tầng, ngân vang tiếng chuông nhà thờ trên sườn núi.

Lông mi hơi hơi rung động, thiếu niên mở mắt ra, ánh sáng mặt trời chợt lóe khiến cậu ta không tự giác nâng tay lên che mắt.

「Gặp ác mộng sao, thiếu gia?」 Bên tai truyền đến tiếng hỏi dịu dàng nhỏ nhẹ, cậu nhận lấy kính mắt, ánh mắt phía sau thấu kính dần dần trở nên thanh minh.

「 Sao thế được.」Thiếu niên cong cong khóe miệng, giống như là đang chìm đắm trong những suy nghĩ tốt đẹp.

Sao có thể là ác mộng được. Tốt đẹp dịu dàng như thế, có lẽ đó là cảnh tượng thật sự tồn tại ở một nơi xa xôi nào đó trong ký ức, dù thế nào, cũng nên xem nó như mộng đẹp đi.

Tiểu Thất gần đây tương đối phát triển [V: Không được gọi tôi là Tiểu Thất!!!] khó có khi im lặng, đưa tất cả bức ảnh bản gốc của cả nhà ba người truyền đến người thân ở trang viên Voldemort cách đó xa xa, khiến cho cái tên tay sai nào đó đã nhịn cả một đêm chuẩn bị tiếp tục uống thuốc phép tinh lực để tiếp tục kiếm ăn khốn đốn một trận.

Cách đây bao lâu? Mình cũng từng gặp giấc mơ như vậy, người cha đẹp trai tiêu sái lực lượng mạnh mẽ và người mẹ dịu dàng từ ái, và khắc họa lại dung nhan của mình lúc nhỏ cứ một lần lại một lần, thế nên sau này khi biết được chân tướng mới bị đả kích mạnh mẽ, một chút dịu dàng cuối cùng ở nơi đáy lòng cũng theo đó mà tan biến hầu như không còn nữa.

Rõ ràng là trải qua y hệt, vì sao cậu bé kia có thể làm ra tình trạng như bây giờ? Huyết thống truyền thừa thật sự quan trọng đến thế sao?

Chủ hồn không biết thế nào là huyết thống truyền thừa của gia tộc Phù thủy thở dài, Tiếu Thất thu hồi ý thức. Gã hiện tại rất muốn lắc đầu buông tay hình tượng Chúa tể Hắc ám bại hoại của mình.

Lúc câu gái trước kia không phải rất nhẹ nhàng thuần thục hay sao, quả nhiên phân thân quá nhiều sẽ dẫn đến não tàn? Chiếu theo tình huống hiện tại, cái ván cược tình yêu kia nhất định là sẽ thua a……

「Thiếu gia, đây là lịch trình trong ngày hôm nay. Mười giờ sáng ngài dự định ra ngoài đi dạo, 3~5 giờ chiều là thời gian dùng trà chiều của Malfoy phu nhân và Malfoy thiếu gia, lúc 6 giờ ngài Lupin sẽ tới dùng bữa tối với ngài. Ngài Snape yêu cầu hôm nay không được quấy rầy ngài ấy. Ngoài ra, về chuyện danh sách của vụ giao dịch mới nhất trong thành Littleton Ried, đã được đưa đến thư phòng — bán đấu giá phân khu ngầm, ngài biết rồi đấy.」 Nghĩ nghĩ, bổ sung thêm một câu

Harry gật đầu, đứng dậy để Zero thay mình đóng nốt cái cúc cuối cùng, trên mặt đã trưng ra một nụ cười ấm ấm áp áp, vì phối hợp với công việc đặc thù hôm nay, nên độ cong của khóe miệng cậu cũng cố ý điều chỉnh cao lên mấy độ, biến thành nụ cười ngây ngô + vui sướng đặc thù của những đứa trẻ hơn mười tuổi đầu.

Thực hoàn mỹ, vô cùng thích hợp với hình tượng đứa nhóc lần đầu tiên cùng với người thân và cộng đồng chúc mừng sinh nhật. Zero tiêu phí 0.1 giây để sủng nịnh nhìn thiếu gia nhà mình, nháy mắt khi cửa phòng khép lại liền triệu hồi nụ cười lịch sự mà xa cách.

Tiểu Thất tiếp tục bảo trì im lặng đến độ mà cậu bé không hề phát giác ra một bản sao nhật trình của mình đã bị gã truyền cho chủ hồn.

Voldemort đang xem văn kiện chợt dừng bút lại, bộ dạng hơi nhíu mi tự hỏi khiến cho sau lưng Lucius vừa mới bước vào cửa chợt lạnh cóng.

Quả nhiên, ngay sau đó Chúa tể hắc ám liền lộ ra một nụ cười yêu nghiệt nhất mê người nhất, nhướng mày nhìn về phía bạch kim quý tộc trước bàn.

Tôi biết mà……..Lucius mặt ngời bình tĩnh nhưng thực ra là ai oán gật đầu: “Xin lord yêm tâm, các công việc nghiệm vụ của ngài tôi sẽ xử lý.” Nhưng mà, trước khi hắn phê xong đám văn kiện còn lại đã.

Vừa lòng liếc mắt nhìn Lucius khỏi phòng, Voldemort đứng dậy rời khỏi phòng, lưu lại quý ngài bạch kim tóc tai ủi xìu chảy xuống.

*******

Harry đứng ngoài căn nhà ba tầng trong giấc mơ, lẳng lặng nhìn đống đổ nát. Cảnh sắc rách nát u ám không hề hợp với ánh sáng mặt trời ban trưa. Phía sau có một bức tượng kỉ niệm, người mẹ trẻ tuổi ôm một đứa bé nhỏ, nụ cười ôn nhu thoải mái hệt như sự mỉa mai sâu nhất.

Dù sao, cậu cũng hoàn toàn không nhớ rõ.

Mặc một chiếc áo thun trắng cùng một chiếc quần đài màu đen đơn giản, tựa như học sinh trung học thừa dịp nghỉ hè ra ngoài dạo chơi. Harry nhún nhún vai, vòng qua đống phế tích đi về hướng nghĩa trang phía sau nhà thờ.

Zero ôm một bó hoa bách hợp tươi đi theo sau thiếu niên, lúc đi vào nghĩa trang, liếc mắt nhìn rừng cây rậm rạp cách đó không xa một cái, chỉ một cái chớp mắt rồi liền thu ánh mát lại. Nếu đối phương không định lộ diện, mình cũng không hy vọng quét mất hưng trí của thiếu gia.

Cho dù mùa hè cũng tình nguyện mặc một thân áo choàng Phù thùy + lời nguyền làm mát, Voldemort bước ra từ bóng râm. Lúc đầu gã cũng chỉ muốn khiến cho đối phương nhận ra sự tồn tại của mình, nếu mục đích đạt được rồi, cũng nên trở về kiểm tra công tác của Lucius một chút. Chỉ là gã không rõ, vì sao tên nhóc kia lại đi viếng mộ vào ngày hôm nay, rõ ràng Halloween thích hợp hơn chứ không phải sao? Gã tin chắc rằng Hogwarts cũng không thể ngăn cản tiểu ưng vĩ đại này, Dumbledore lại càng không mong muốn nó quyến luyến cha mẹ đã qua đời. Xem ra chỉ có tên Tiểu Thất [Tiểu Thất: Chủ hồn đáng chết!!] truyền lại thôi.

Voldemort xoay người, áo choàng màu mực vẽ thành một đường cong thanh lịch. Cùng lúc đó, harry nhận lấy hoa trong tay Zero, đặt nó xuống trước bia mộ.

「Chiến thắng cuối cùng vẫn là cái chết……sao…..」Cúi đầu nhẹ nhàng thì thầm với bia mộ bằng giọng nói lạnh nhạt thản nhiên, rõ ràng là một câu hỏi, nhưng lại không có ngữ điệu nghi vấn. Harry nhìn chăm chú vào bức ảnh nho nhỏ trên bia mộ, hình ảnh người phụ nữ dịu dàng và người đàn ông quyết đón vĩnh viễn chỉ dừng lại ở thời khắc sinh động mĩ lệ nhất.

「Zero, nếu tôi không sinh ra……」

Không cần nói thêm bất cứ cái gì nữa.

Trong một mảnh yên lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua lá cây xào xạc.

「Tôi xin lỗi, thiếu gia.」

Xin lỗi vì đã khiến ngài chưa kịp trưởng thành đã không thể không nhận gánh nặng gia tộc, xin lỗi vì mấy năm nay đã dùng đủ loại cách để bức bách ngài, xin lỗi vì đã khiến ngài không có bất cứ lựa chọn nào khác bắt buộc trưởng thành khi còn quá nhỏ tuổi, xin lỗi, trong thời gian nguy hiểm đó, tôi lại không có mặt.

Nếu ngay lúc đó mình không chọn đi du lịch xung quanh, mà trở về tiếp nhận gia tộc, thì có lẽ tất cả, đều không xảy ra. James và Lily Potter sẽ không chết, thiếu gia sẽ không mất đi cha mẹ và hạnh phúc gia đình, chiến tranh sẽ không lấy một kết quả như vậy để bước vào kì nghỉ ngơi chờ hồi phục, một mảnh hồn của Voldemort cũng sẽ không cộng hưởng cùng thân thể với thiếu gia.

「 Nhưng mà, cái ‘Nếu’ đó lại xa xỉn quá.」Thiếu niên mỉm cười, trong đôi mắt màu xanh biếc che dấu nét đau thương sâu đậm chợt lóe qua.

Zero ngẩn ra, lập tức lại buồn bã, 「Ngài luôn đúng, thiếu gia.」

「 Về thôi.」 xoay người, thiếu niên khôi phục biểu tình lịch sự mà xa cách theo đúng tiêu chuẩn của quý tộc, đi đầu ra khỏi nghĩa trang. Cậu không chọn nơi này để khởi động khóa cửa trở lại trang viên, mà tản bộ bước đi trên đường mòn ra cửa thôn.

Buổi chiều để hai mẹ con bạch kim cửu biệt trùng phùng*, sau khi mặt mày hoan nghênh đón tiếp đến tiệc trà xã giao một lượt, Harry kéo cha dỡ đầu của mình đi xuống tầng triệt. Nơi đây ban đầu là sân dùng để huấn luyện võ của gia tộc, khi Harry lên làm gia chủ thì lại muốn cải tạo hoàn toàn thành sàn đấu.

*cửu biệt trùng phùng: xa cách lâu ngày gặp lại

“Harry, hôm nay là sinh nhật con a ~ sinh nhật thì nên buông tất cả để chơi bời thỏa sức mới đứng chứ!” Tuy rằng sống cùng một ngôi nhà, nhưng Sirius vẫn không được gặp con đỡ đầu thân mến nhà mình lâu thật lâu như trước, kháng nghị. Hắn không phải không biết Harry vĩ đại và chăm chỉ thế nào — nguyên nhân là do biết được một vài chi tiết ít người biết, nên hắn mới phê bình rất kín đáo như thế.

Một đứa nhóc 16 tuổi bình thường, cho dù là người thừa kế của gia tộc quý tộc, 16 tuổi cũng không cần mỗi ngày đều phải phê duyệt nhiều văn kiện như thế, không cần huấn luyện đến mức ma lực hao hết thể lực cạn kiệt như thế. Harry nó, cố gắng quá mức, cứ thể hẳn nào cũng sẽ có một ngày ngã gục mất.

Tâm trạng muốn bảo hộ giống hệt nhau. Cho nên sẽ đau lòng, sẽ tức giận, sẽ tự trách.

“Hôm nay sẽ không lâu đâu, 5 giờ chị Narcissa sẽ đi, 6 giờ Remus sẽ đến.” Thiếu niên mắt xanh mỉm cười, tựa hồ thực mong chờ tiệc tối sinh nhật.

Biết rõ mình bất kể là nói cái gì, cuối cùng cũng sẽ bị bắt thỏa hiệp, Sirius nhận mệnh lấy đũa phép ra. Lần đầu tiên tới chỗ này cùng Harry do mình khinh địch nên bị ép buộc đến thảm, chó bự kinh ngạc nhìn thiếu niên biểu hiện ra sức chiến đấu ngoài sức mong đợi, không thể không cố gắng đề cao tiêu chuẩn của mình lên. Dần dần, hắn thấy thích hoạt động như vậy, vừa có thể trao đổi năng lực với con đỡ đầu vừa có thể bảo trì thực lực của mình — hắn vẫn ngóng trông được trở lại Hội Phượng Hoàng để tham gia chiến đấu đó. Chỉ tiếc rằng Harry hình như luôn bề bộn nhiều việc, khó có khi mới kéo hắn xuống đối luyện. [Mỗ miêu: Bởi vì cậu ta bình thường đều đánh nhau với Tiểu Thất trong không gian ý thức, ngẫu nhiên mới chạy ra thực chiến với ông mấy chiêu để trấn an cảm xúc của ông a, chân tướng chính là bôi cụ (bị kịch) thế đó…..]

Sự thật chứng minh, hôm nay tốc độ tấn công và độ mạnh của Harry đều chậm hơn vài phần so với trước kia, như là thật sự thả lỏng chơi đùa bình thường. Sirius vừa nhàn nhã ném ma chú về phía cậu bé, vừa nhíu mày ở trong lòng. Tuy rằng nổi loạn lông bông, nhưng hắn dù sao cùng là người thừa kế chính thống được bồi dưỡng lên dựa theo các gia tộc cổ xưa, chán ghét khinh thường là một chuyện, nhưng khả năng quan sát sắc mặt đoán tâm tư để tính kế của quý tộc hắn đều học được rất khá.

Harry nó……Nếu nói nó thả lỏng vì trông mong tiệc tối sinh nhật, không bằng nói nó luôn không yên lòng mất hồn còn hơn, hơn nữa hiển nhiên không có khả năng là do quá vui vẻ.

Sirius chợt lóe thân bay đến phía sau cậu bé, ôm đứa nhỏ vẫn gầy như trước kia vào lòng, cảm nhận sự cứng nhắc trong nháy mắt của đối phương. Hắn nắm cánh tay cậu thật chặt, đặt cằm lên cái đồng mềm mại của Harry.

“Không phải lỗi của con.” Tiếng nói của người đàn ông có chút khàn khàn, nhiều năm ở tù trong Azkaban để lại trên cơ thể khỏe mạnh của người đàn ông này nhiều thương tổn không thể xóa nhòa.

“Không phải lỗi của con, Harry.”

[Chỉ cần muốn, Sirius có thể rất lý trí.] Harry duy trì tư thế bị người ôm vào trong ngực, trong ý thức lại thật lòng nói vầy với Tiểu Thất. Ngụ ý: Năm đó sao anh lại không mời chào tham gia ổng thể?

[Chịu chứ, khi đó tôi bài xích tất cả Gryffindor.] Tiểu Thất là mảnh hồn cuối cùng, đương nhiên là nhớ rõ từng hành vi của mình trước kia, nhưng mà…..[Chưa kể đến, Gryffindor đều bị lão ong mật tẩy não triệt để, ổng còn là người nhà Black…..]

[ Bellatrix thật trung thành với anh.]

[Khi đó ả cũng rất điên cuồng, đợi trong Azkaban mười năm, hiện tại càng……Chủ hồn oán giận rất nhiều lần a.] Thật không biết gã trước đây sao lại cảm thấy cấp dưới như vậy rất tốt nữa. Thật lòng đương nhiên là rất quan trọng, nhưng như Bella, đã xem như bệnh mất rồi. Cái hình ảnh Bella thục nữ khi gã lần đầu tiên nhìn thấy ả đã bị gã quên sạch từ đời.

[ Bởi vì lúc ấy anh cũng rất não tàn a ~ Tiểu Thất ~]

[ Harry Potter!!!]

Harry rời khỏi ý thức ngay khi mảnh hồn cuồng bạo, nhắm mắt dựa vào ***g ngực rắn chắc của Sirius, nụ cười thật lòng trên mặt càng nhiều. Phát hiện ra điều này, thiếu niên thoáng kinh ngạc chớp mắt rồi nhẹ nhàng cười ra một tiếng.

Từ khi nào, cư nhiên đã biến thành thói quen.

Nhưng mà hình như cũng không sai đâu.
Bình Luận (0)
Comment