[Harry Potter Đồng Nhân] Mạt Thứ Băng Kỳ

Chương 68

Ngày 1 tháng 9 năm 1996, 11 giờ sáng.

Xe lửa hơi nước màu đỏ tươi cũ kĩ cùng tiếng “Ô—” dài vang dội và phả ra lượng khói trắng lớn, chậm rãi rời khỏi sân ga. Một vài đứa nhỏ trong xe thò tay ra vẫy vẫy chào tạm biệt người thân của mình, thỉnh thoảng có thể thấy bên ngoài cửa sổ có vài học sinh chạy tới chạy lui qua các lối đi. Khác với vẻ líu ra líu rúi náo nhiệt của bọn chúng, đám người lớn đưa chúng đến đều lộ ra bộ dáng nhẹ nhàng thở ra một cái, lại đồng thời đeo thêm cả biểu tình sầu lo.

Không phải không nghĩ tới chuyện muốn dành mọi thời gian để ở cùng con cái trong khoảng thời gian nguy hiểm bốn phía này, nhưng mặc kệ thế nào, làm thành lũy đầu tiên chắc chắn nhất của toàn bộ giới Phù Thủy, Hogwarts mới là nơi trú ẩn an toàn nhất cho đám học sinh vị thành niên — dù cho chỗ đó đồng thời cũng là địa bàn của thủ lĩnh một phe trong chiến tranh.

Không có nào phụ huynh nào muốn con cái mình phải vô tội chết đi trong việc tranh đấu của hai bên sáng tối, dù cho là Muggle thuần chủng hay là Phù Thủy thuần chủng.

Cùng lúc đó, có một thiếu niên mắt xanh ngồi sau một cái bàn bằng gỗ lim rộng rãi, nhẹ lật quyển sách trong tay sang một trang. So với sự chú tâm của cậu, thiếu niên tóc bạch kim cũng ôm sách ngồi trên một cái ghế sô pha nhỏ bên cạnh hiển nhiên là không yên lòng, cuốn sách trong tay đã lâu không thấy thay đổi, cứ cách vài giây là lại liếc mắt nhìn cái đồng hồ treo trên vách tường đối diện mới cái. Cuối cùng, khi chiếc kim chỉ phút xẹt qua số 11, thiếu niên mới thở dài, “Bộp” khép cuốn sách không đến vài tờ lại.

“Tôi đi tìm cha đỡ đầu, Harry.” Bạch kim tiểu quý tộc thông báo một tiếng rồi ra khỏi thư phòng.

Harry lướt qua sách nhìn bóng dáng biến mất của cậu ta, vô tội nhún vai, trong lòng lại nhỏ giọng nói xin lỗi.

Tạm xin nghỉ học nửa tháng trước đã, đây là kết quả sau khi cậu và mẹ Draco thương lượng cẩn thận. Hiện tại, gia tộc Malfoy còn có thể dùng trang viên Potter để mạnh mẽ giam người thừa kế này lại để tránh Voldemort và cái miệng của vài ba tên Tử Thần Thực Tử khác — dù sao trang viên Potter trang bị ùn ùn hệ thống phòng ngự quỷ dị, ngay cả hai đại lãnh đạo của hai bên sáng tối còn bất lực, thì tiểu Malfoy bị đưa vào thì biết đi qua đi lại kiểu chi? Chúa Tể Hắc Ám không thể giao trợ thủ tâm phúc của mình + đại sư độc dược ra, cũng sẽ không bao giờ làm khó nhà Malfoy ở phương diện này. Chỉ cần khi nào rời khỏi trang viên, dù cho có ở Hogwarts, Draco cũng không thể không đáp lại lời mời của Chúa Tể Hắc Ám, lại càng đừng nói đến chuyện gã sẽ để cậu rời đi, Snape cũng vì thế mà tất phải tiếp tục làm gián điệp hai mặt. Đối với trưởng bối dùng hết sức lực để bảo vệ mình này, Harry không thể nhìn hắn lại bước vào con đường vừa tràn đầy nguy hiểm vừa bất đắc dĩ kia thêm một lần nữa.

Chỉ là hai học sinh năm sáu cùng xin tạm nghỉ học, một trong số đó là “Thánh cứu thế” mà mình phải mất rất nhiều năm mới tạo ra, một lại là người thừa kế của gia tộc quý tộc đệ nhất của giới Phù Thủy, điều này khiến cho Dumbledore rất đau đầu, hơn nữa đối phương lại có đầy đủ lí do và đưa ra một chồng hồ sơ ghi rõ các trường hợp tạm nghỉ từ trước đến nay cao gần bằng nửa thân người đến để chứng minh tiền lệ rõ ràng, Dumbledore không thể từ chối cảm thấy đây là lần kí tên rối rắm nhất của bản thân mình suốt nhiều năm qua.

Về phần Hermione vì chạy cả xe lửa cũng không tìm thấy Harry và Draco cho nên nôn nóng vạn phần, cùng với Morris đang vắt hết óc ra nghĩ xem làm thế nào để đưa anh hai cố chấp đang đảm đương vai trò pháo hôi* trong Hội Phượng Hoàng của mình nhét vào trang viên Potter, Harry đã hoàn toàn không có cách, chỉ có thể giao cho Zero giải quyết. Khi Sirius, Draco và [tiền] giáo sư Snape phân biệt bước vào, hiện tại nếu làm ra bất cứ hành vi bắt cóc thành viên nào của hai bên vốn đang vừa giao chiến vừa nhìn chằm chằm nhau, trang viên Potter sẽ lật tức mất đi địa vị trung lập vốn đang lung lay sắp đổ của mình.

*pháo hôi: bia đỡ đạn, vật hy sinh

Ai bảo đương nhiệm gia chủ nhà Potter, lại là “Cậu bé hoàng kim” bị quần chúng nhân dân công nhận hơn mười năm đâu?

Hơn nữa……

Buông cái bàn tay đang nắm chặt thành quyền ra, Harry nhìn chăm chú vào tay mình nhăm mi lại.

“Sao thế?” Bên ngoài bay ra một người nửa trong suốt, vẻ mặt lo lắng khiến cho hắn ta chân thật thêm vài phần, “Thời hạn đến nhanh thế sao?”

“Không có gì.” Cậu bé hiển nhiên không muốn nhiều lời.

“Cái kiểu này không giống cái bộ dạng không có chuyện gì đâu.” Người đàn ông nửa trong suốt nhướng mày, “Có muốn tôi liên hệ với anh ta…….”

“Tôi đây sẽ lấy anh ra, rồi nhét vào con rối hình sư tử.”

Người nửa trong suốt, cũng chính là Tiểu Thất run run rồi ngậm chặt miệng biến mất.

*******

Ngày 1 tháng 9 năm 1996, 7 giờ tối.

Hermione ngồi trong lễ đường Hogwarts không thiếu người qua kẻ lại, vừa chờ đợi học sinh mới phân viện, vừa nhỏ giọng nói với Morris bên cạnh cái gì đó. Cô ngó ngó tới tới lui lui hai cái bàn của nhà Ravenclaw và Slytherin, đều không tìm thấy hai tên bạn tốt, trong lòng phiền não một trận.

“Harry không phải viết thư nói với chị rồi sao?” Morris kém hơn một năm an ủi nói, “Anh ấy và Draco muốn xin tạm nghỉ học, hiệu trưởng cũng phê chuẩn rồi. Phỏng chừng hiện đang thân mật……Í, xin lỗi nha.” Dưới ánh mắt lại càng thêm không tốt của cô nàng, tiểu sư tử nhất thời có thể coi là phúc hắc ngượng ngùng ngậm miệng.

“Harry và Draco mới không phải cái loại quan hệ đó!” Trên mặt viết vài chữ thiệt to “Nếu lại nói lung tung thì mi nhất định phải chết!”, Hermione quay đầu bắt đầu chà đạp đống đồ ăn vừa mới hiện ra, “Đúng rồi, Harry không mời cậu với anh hai sao?”

Morris buồn bực chọc chọc món sườn cừu trước mặt: “Mời chứ. Nhưng mà cái tên anh hai ngu ngốc của em lại nói cái gì mà ‘Quyết không thể cho Morris bước vào’, lại còn dám gia nhập Hội Phường Hoàng làm bia đỡ đạn, khuyên thế nào cũng không nghe — rõ ràng là Ravenclaw còn chuyên gia tìm những chỗ nguy hiểm mà chạy đến, nếu thế thì lúc trước vì cái gì mà không thẳng tiến vào Gryffindor cho rồi, đi một vòng lớn cuối cùng lại quay lại điểm xuất phát…..” Ê, sườn cừu biến thành thịt cừu nát rồi.

Đối với cậu anh lai Gryffindor Ravenclaw của Morris, Hermione cũng đầy mặt bất đắc dĩ. Lại nhìn hai cái bàn khác. Ravenclaw vẫn hệt như năm học trước, cho dù Harry không trở về, bọn họ vẫn như cũ chừa cái vị trí cuối cùng chuyên dụng của người nào đó ra, thật giống như cậu ấy chỉ là tạm thời không tới đại sảnh ăn cơm thôi, sau một khoảng thời gian sẽ trở lại. Còn Slytherin, cái vị trí thuộc về Malfoy ban đầu đã bị những kẻ khác chiếm cứ.

Cũng vắng mặt trong năm học này còn có giáo viên độc dược khiêm viện trưởng Slytherin. Giáo viên mới tới là một người đàn ông nhìn qua thì hòa ái vô cùng, dáng người mập mạp cùng nụ cười thủy chung treo ở trên mặt khiến ông ta có vẻ rất ôn hòa, hiển nhiên, so với vị trước kia, giáo viên mới này được mọi người hoan nghênh hơn cả. Mà năm nhất năm nay cũng đổi giáo viên lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, nghe nói là một vị Thần Sáng kinh nghiệm phong phú, xem ra năm nay cuối cùng cũng học được thứ tốt rồi.

Thở dài trong lòng, Hermione quyết định một hồi nữa trở về ký túc xá sẽ viết một lá thư hỏi thăm tình huống của cậu ta và Harry cho tiểu quý tộc ngạo kiều nào đó. Tuy rằng bản thân không có khả năng buông tha cho chương trình học của Hogwarts để tạm nghỉ học theo hai tên nhóc kia, nhưng bây giờ, thế nào cũng có một loại cảm giác như là bị bài xích.

Harry gặp lại Draco vào lúc dùng bữa tối. Vì trấn an cha đỡ đầu nhà mình, cho nên Harry đã hứa với hắn là bữa cơm chiều mỗi ngày nhất định sẽ ăn cùng mọi người — dù sao đến lúc đó kẻ không được tự nhiên thật sự cũng chẳng phải cậu.

“Trốn học, hử?” [Tiền] giáo sư cũng không thể rời đi ôm cánh tay ngồi bên cạnh con đỡ đầu của mình, nở một nụ cười châm chọc với cậu bé bình thản ung dung đem bọn họ đến như là giam lỏng trong trang viên, “Không hổ là thằng nhãi có bộ óc bị nhồi đầy nội tiết tố kiêu ngạo đến cự quái cũng phải bội phục sát đất của tên bố. Đây chính là hành động vĩ đại đến cả tên bố ngu ngốc của cậu cũng chưa từng làm ra.”

“Snivellus đáng chết, mi nói gì đó?!” Sirius vừa nhảy dựng lên, đã bị một cỗ lực lớn ấn ngồi lại. Hắn ấm ức nhìn con đỡ đầu đang im lặng uống một ngụm canh ý bảo ăn cơm đi, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn lớn nhỏ Slytherin đối diện, căm giận dùng lực gặm beefsteak. Bởi ba người khác trên bàn cơm đều dùng bữa theo tiêu chuẩn lễ nghi, nên đại cẩu vào Gryffindor lại không quá chú ý phương diện này đành phải mặt mày đau khổ nhớ lại chương trình học lễ nghi trước đây mình từng học, lật tức thất bại bèn dùng toàn lực gặm beefsteak, khủy tay buồn bực xoay xoay ra ngoài hơn nữa còn chuyên môn vươn tay tới chỗ con đỡ đầu thân mến của mình.

Rõ ràng ta mới là cha đỡ đầu của con cơ mà ~ Trong lòng bé cún Sirius bắt đầu rít gào.

“Năm nay thành Littleton Ried sẽ mở một hội đấu giá một đám dược liệu rất được, sau khi kết thúc bữa tới Zero sẽ đưa danh sách cho ngài.” Nuốt miếng đồ ăn trong miệng xuống, Harry nói, nhìn thấy ánh mắt giáo sư chợt sáng trưng. Ừm, thu phục xong.

“Thành Littleton Ried?” Đợi trong Azkaban mười mấy năm, hiển nhiên là hoàn toàn không biết gì đến trung tâm giao dịch lớn nhất của hai thế giới Phù Thủy và Muggle, Sirius nghi hoặc ngẩng đầu.

“Là nói chuyên môn bán nguyên liệu thuốc độc và thành phẩm thuốc độc. Con có một bạn học Ravenclaw có cha làm việc ở đó.”

Nghe Harry nói dối mặt không đổi sắc, Draco không lưu ý một chút đã nghẹn họng. Cũng may là cậu vẫn nhớ là phải duy trì hình tượng Malfoy, sau khi uống một ngụm nước lớn thì làm bộ gì cũng không nghe được tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

“Nga.” Sirius hoàn toàn không có hứng thú gì với độc dược và việc làm ăn nên gật đầu, trong lòng âm thầm nhớ kỹ cái tên này, định lần sau gặp Remus thì trộm hỏi xem.

*******

Ngày 1 tháng 9 năm 1996, 12 giờ đêm.

Trong phòng nghỉ công cộng của Gryffindor, duy chỉ có hai học sinh đang múa bút thành văn ở trong.

Morris đối chiếu với biểu đề ôn tập O.W.Ls mà Hermione cố tình cung cấp để diều chỉnh lại lịch trình thường ngày của mình. Ngoài việc phải chuẩn bị dự thi, cậu còn phải tiếp nhận một phần sản nghiệp của gia tộc Kraut — việc này vốn là giao cho người thừa kế Phillips, nhưng bởi nguyên thân thời cuộc, rất nhiều bố trí của gia tộc đều buộc phải điều chỉnh lại. Điều này vô luận là xuất thân từ học viện nào, chỉ cần là quý tộc là đều không thể nề hà.

Bên kia, Hermione đang không ngừng tự hỏi sửa lại câu chữ dưới ngòi bút mình. Viết một lá thư gửi cho tiểu quý tộc thuộc tính ngạo kiều là một việc vô cùng tiêu hao tế bào não, dù rằng đêm nay cô nhóc tóc xám có oán giận bao lần đi chăng nữa nhưng cô cố gắng hoàn thành lá thư của mình, khiến cho Morris cảm thán là quả nhiên không phải người một nhà thì không tiến vào cửa một nhà, đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo.

Cùng thời gian, Zero đang mạnh mẽ nhét thiếu gia nhà mình vào trong chăn, thổi tắt ngọn nến trên tủ đầu giường; Draco thì đang lăn qua lộn lại trên giường mình nghĩ đến cha mình mẹ mình cùng cô nhóc phù thủy tóc xám luôn cào mái tóc của mình đến thê thảm vô cùng; Snape đem bộ tài liệu gia nhập vào đống sách dạy nấu độc dược, nhìn mớ thuốc trong vạc biến đổi đúng theo dự đoán của mình thì lộ ra một nụ cười; Voldemort nghe giai điệu báo thức lao xao của chiếc đồng hồ cũ kĩ vang lên giữa đêm khuya, đổ một lọ thuốc tinh lực vào ly cà phê nóng rồi uống một hơi cạn sạch.

Trên không trung của rừng rậm Nurmengard, hiện lên một dấu hiệu hình tam giác bên trong có một vòng tròn và cái gạch thẳng ở giữa. Sau nhiều thập niên mất hiệu lực, thánh đồ lại nhận chức một lần nữa.

Mưa núi sắp qua, gió khắp lầu – Quyển 7 – Hoàn
Bình Luận (0)
Comment