Sở dĩ Harry không trực tiếp độn thổ vào trong như lần trước, vì lần trước cậu đến tìm người nói chuyện chứ không phải thăm viếng đơn thuần, còn lần này cậu mang theo thư mời tới chơi, đương nhiên không thể độn thổ vào được.
Bọn họ đứng ở trước cửa không được bao lâu thì cánh cửa sắt kia liền mở ra.
Một ông già mặc quân trang nước Đức xuất hiện trước mặt Harry, tóc ông ta đã hoa râm một nửa, nhưng nhìn vẫn rất có tinh thần.
“Hoan nghênh hai vị đã tới,” Ông nói tiếng Anh tuy đặc mùi khẩu âm tiếng Đức nhưng cũng coi như lưu loát, hơn nữa Harry cũng không thấy lỗi sai về ngữ pháp, “Chủ nhân đang chờ hai vị rồi.”
Rõ ràng ông Grindelwald chỉ mời một mình cậu, nhưng người đón tiếp cậu cũng không ngạc nhiên khi cậu dẫn Sev đi cùng.
Harry dắt tay Severus, cùng đối phương chậm rãi tiến vào nơi đã từng là nhà ngục này.
Tòa ngục giam này đã thay đổi rất lớn, hiện tại nhìn nó giống như một biệt thự nghỉ dưỡng, vô cùng xinh đẹp.
Đối phương hướng dẫn cậu và Sev vào phòng khác, hiển nhiên, nơi vốn giam giữ người hiện đã thay đổi toàn bộ, nơi này không hề có những đồ vật mà ngục giam nên có nữa.
Ông Grindelwlad đang ngồi trên ghế sô pha uống trà, trước mặt ông còn có một tờ báo nước Đức.
“Ngày mới tốt lành, ông Grindelwald.” Harry bình tĩnh nói.
“Ngày mới tốt lành.” Ông Grindelwald dùng tiếng Anh đáp lại Harry, “Có phiền khi cùng ông già như tôi uống chén trà không?”
“Là vinh hạnh của chúng tôi.” Harry kéo Sev ngồi xuống.
Đôi mắt màu lam của ông Grindelwald đánh giá kỹ nhìn Severus, đôi mắt ông lóe lóe nhưng không hề thay đổi. Xem ra khi ông biết thân phận của Harry thì cũng tra được thân phận của Severus và quan hệ giữa anh và Harry rồi.
Không lâu sau, người dẫn đường cho Harry bưng lên hai chén hồng trà, rồi cúi đầu với bọn họ, liền rời khỏi.
“Tôi hy vọng hai người có thể uống quốc trà nước Đức chúng tôi.” Ông Grindelwald hiền hòa cười.
Nếu không phải biết tiểu sử của ông có lẽ Harry cũng chỉ coi ông là một ông già hiền lành mà thôi.
Chỉ tiếc Harry lại không bị nụ cười của ông lừa, cậu bưng trà lên vẫn duy trì một phần cảnh giác.
Ông già này lần trước nể mặt hiệu trưởng Dumbledore mới không ra tay với mình, còn lần này cậu cũng không biết đối phương tìm mình làm gì, cho nên không thể thiếu cảnh giác được.
“Năm gần đây, giới phù thủy nước Đức có chút thay đổi,” Ông Grindelwald tự nói, “Có vài người nuôi móng vuốt quá dài, nên thời gian trước đã gây rắc rối cho mấy người, thật sự xin lỗi.”
“Thế lực mới bùng lên sao?” Harry nhìn tay nắm chén trà của mình, ánh mắt tối lại.
“Luôn luôn có những người không hài lòng với hành động của Bộ Pháp thuật, hay là nói không hài lòng với tình huống hiện nay của giới phù thủy nước Đức, vì thế muốn thay đổi gì đó, sau đó sẽ châm ngòi nổ,” Ông Grindelwald không hề để ý nói, “Thời gian trước, chuyện xảy ra ở Hogwarts cũng là do bọn chúng làm.”
Harry giật mình hiểu ra.
Xem ra là vì có người muốn xây dựng nên thế lực của mình, nhưng bọn họ biết người nước Đức sùng bái ai nhất nên bọn họ tính toán muốn nhổ thế lực Grindelwald trước.
Bọn họ nghĩ tới cụ Dumbledore.
Bọn họ cho rằng, nếu nhiều năm trước cụ Dumbledore có thể đánh bại Grindelwald, thì nhiều năm sau cũng nhất định có thể đánh bại Grindelwald.
Nhưng cụ Dumbledore lại luôn ở Hogwarts, có rất ít người biết được sau khi Hogwarts nghỉ hè cụ sẽ đi đâu nên bọn họ cũng chỉ có thể ra tay trong Hogwarts. Hơn nữa bọn họ còn để lại những dấu hiệu xem qua thì thần bí nhưng chỉ cần có người điều tra kỹ càng sẽ phát hiện hóa ra đó là dấu hiệu của Thánh Đồ.
Trận bóng Quidditch ở Hogwarts kia cũng là tác phẩm của bọn họ, có thể gây tổn hại cho cụ Dumbledore là được, nhưng cho dù không thương tổn cụ Dumbledore nhưng có thể gây thương tổn cho đám học trò nhỏ mà cụ Dumbledore thích nhất. Chỉ cần cụ Dumbledore tra được là do Thánh Đồ làm thì nhất định sẽ tìm Grindelwald gây rắc rối.
Bọn họ nghĩ vậy.
Chỉ cần cụ Dumbledore và Grindelwald đấu lần hai thôi, cho dù Grindelwald thắng hay thua thì bọn họ đều có thể có biện pháp đẩy Grindelwald vào vực sâu, nhổ địa vị của ông ra khỏi lòng người dân nước Đức.
Đáng tiếc, bọn họ tính vô cùng cẩn thận, lại bỏ qua sự cảnh giác của Harry, cũng coi như hiểu sai sự trung thành của nhóm Thánh Đồ.
Bọn họ cho rằng, Grindelwald bị giam trong ngục thật sự đã hai bàn tay trắng.
Bọn họ cho rằng, Grindelwald bị giam trong ngục đã bị nhóm Thánh Đồ phản bội.
Nhưng, bọn họ đều nghĩ sai.
Grindelwald bị bẻ gẫy đũa phép, đối với ông có cũng được không cũng chẳng sao, vì ông vẫn còn một cây khác, khi niên thiếu đã cùng cụ Dumbledore tới nước Anh mua đũa phép, cho nên nói, thật ra pháp lực Grindelwald cũng chẳng tổn thất nhiều gì.
Mà, cho dù ông im lặng ở trong Nurmengard hơn nửa thế kỷ, nhưng ông chưa bao giờ ngừng liên lạc với thế giới bên ngoài.
Nhóm Thánh Đồ luôn luôn không ngừng đưa những động thái bên ngoài tới trước mặt ông.
Mà nhóm Thánh Đồ chưa từng phản bội Grindelwald, bọn họ luôn luôn chờ Grindelwald gọi về, vẫn luôn như vậy.
Bọn họ đã bỏ qua vấn đề này, định trước bọn họ sẽ thất bại, tuy khi Harry tìm đến Grindelwald đã chậm một ít, đối phương đã âm thầm xây dựng thế lực của mình, nhưng đối với Grindelwald mà nói, muốn nhổ chúng chỉ là vẫn đề thời gian.
“Trước khi hoàn toàn nhổ sạch thế lực này, tôi hy vọng mấy người có thể cẩn thận một chút.” Grindelwald nói, “Tôi nghe nói chúng sắp tới sẽ có hành động rất lớn, cũng không biết kế hoạch của tôi có lỗ hổng hay không.” Dù sao, ông vẫn còn phải quan tâm bên phía Bộ Pháp thuật, trong đó có một chút con rệp cũng đến lúc phải giải quyết rồi.
“Cúp Quidditch thế giới sao?”
“Dường như là muốn dùng Cúp Quidditch thế giới làm hòn đá kê chân cho chúng xuất hiện.” Grindelwald cười lạnh, “Đương nhiên, nếu sắp xếp tốt cũng có thể bắt gọn một mẻ.” Mặc dù là bùng lên nhưng cũng hoàn toàn không nguy hiểm gì với ông cả, cho nên ông cũng không để vào mắt, nếu chúng không làm Al chú ý thì mình cũng sẽ không ra tay.
Những người đó, cực kỳ không nên, không nên đụng vào vảy ngược của ông!
Harry không nói gì, đáy mắt cậu nhìn ông lóe lên một tia lợi hại, chỉ biết dù đối phương là ai, đều sẽ xui xẻo lớn.
“Vì sao ngài lại nhắc nhở chúng tôi chứ?” Harry nghĩ nghĩ, hỏi.
Grindelwald căn bản không cần mời bọn họ tới đây mà còn nhắc nhở bọn họ, nghiêm khắc mà nói, trên thực tế bọn họ cũng không có quan hệ gì.
“À,” Grindelwald nhẹ cảm thán, “Vì lần trước cậu nói với tôi,” Ông cười nói, “Lần đó chỉ dẫn cho tôi rất nhiều, cậu đã đánh thức một ông già đó.”
Nếu không phải ngày đó Harry đến, có lẽ thật sự ông sẽ cầm tù cả đời mình ở Nurmengard, chờ đợi Al tha thứ mình, cũng tha thứ ông ấy.
Là Harry đánh thức chính mình, nếu Al không muốn tìm đến ông, vậy để ông tự đi tìm.
Bọn họ đã lãng phí gần như cả một thế kỷ.
Vì bọn họ cố chấp, bọn họ áy náy.
“Tôi rất vui có thể giúp được hai người.” Harry khẽ cười nói.
Cậu chân thành mong hai người này có một sự khởi đầu mới, mà không phải đau khổ đến cuối cùng như trong trí nhớ của cậu. Tại thế giới của cậu, khi giáo sư Dumbledore mất đi, cũng không thể có hạnh phúc, mà sau đó mãi đến khi mình biết được thầy lại có một đoạn tình cảm làm người ta phải tiếc nuối, cho nên cậu hy vọng cụ Dumbledore nơi này không cần lại giẫm lên vết xe đổ nữa, ông cụ thiện lương xứng đáng có được hạnh phúc thuộc về mình.
“Hiệu trưởng Dumbledore dường như ngày mai tới Đức, ngài định đến lúc đó rời khỏi Nurmengard sao?” Cụ Dumbledore vốn không muốn tới xem Cúp Quidditch thế giới đột nhiên không biết bị Voldemort dùng phương pháp gì khuyên nhủ tới đây, dự tính ngày mai sẽ tới.
“Ừ.” Năm đó, Al ở chỗ mình đối đầu rồi rời khỏi nước Đức, mà chính mình tự giam vào trong Nurmengard, hiện giờ, đương nhiên phải đợi cậu ấy tới đây rồi mình mới bước ra nơi này rồi.
“Vậy, chúc ngài may mắn.” Harry vươn tay, “Tôi hy vọng hiệu trưởng hạnh phúc.”
“Tôi sẽ cho cậu ấy hạnh phúc.” Grindelwald cầm tay Harry, “Thề với Merlin.”
Sau khi hai người trở lại biệt thự nghỉ dưỡng, Harry nằm trên đùi Severus chợp mắt, mà Severus thì nhìn sách độc dược anh vẫn luôn mang theo.
Thật lâu sau, Severus khẽ hỏi, “Harry, dường như em rất quan tâm chuyện của hiệu trưởng.”
“Ừm.” Harry mơ mơ màng màng nói, “Ở thế giới kia của em, cụ Dumbledore không khác gì giáo sư đầu đời của em, thầy dạy em rất nhiều, em cảm ơn thầy, kính yêu thầy, cho dù em không ủng hộ một số hành động của thầy, nhưng em vẫn kính yêu người thầy ấy.”
Cho dù cuối cùng cụ xin mình tự tới trước cửa để Voldemort dùng Avada Kedavra, nhưng Harry vẫn không thể hận cụ, thậm chí, Harry cũng không thể ghét cụ.
Cụ Dumbledore, đã dạy cậu rất nhiều.
“Sev, anh cảm thấy, hiệu trưởng hạnh phúc sao?” Harry hỏi.
Severus buông quyển sách trên tay xuống, trong nhất thời không biết trả lời thế nào.
Dường như, trước mặt mọi người, hiệu trưởng luôn luôn có hình tượng một ông cụ luôn thích cười đùa, cụ thích đồ ngọt, thói quen ăn mặc kinh dị, thích cười nhìn bọn nhỏ cãi nhau ầm ĩ, mà cho dù giáo sư Riddle cũng không thể nào thích cụ xưng hô “con trai của tôi” với mình. Nếu không có đồ ngọt thì hầu như ngày nào cũng có thể nhìn cụ mặt ủ mày chau.
Nhưng…
Hiệu trưởng có hạnh phúc sao?
Anh không biết.
Vì hiệu trưởng lúc nào cũng tỏ vẻ rất vui, dường như vĩnh viễn sẽ không đau buồn, cho nên anh không biết rốt cuộc đối phương có thích cuộc sống như vậy hay không nữa.
Có đôi khi nụ cười cũng có thể là cách một người dùng ngụy trang bản thân.
Harry là muốn nói với mình cái này sao?
“Ở thế giới của em, hiệu trưởng Dumbledore đến lúc chết cũng chưa thể đạt được hạnh phúc, cho nên em hy vọng, ở thế giới này thầy có thể có được hạnh phúc.” Harry thở dài, “Sev, anh nói xem, em có thể làm được không?”
“Có tên bướng bỉnh như em ở đây, làm sao lại không chứ?” Anh nhéo nhéo cái mũi Harry, an ủi.
“Ưm…Sev à.” Harry cọ cọ tay Severus, “Anh là tốt nhất…”
Severus nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Harry, “Một lúc nữa mới tới cơm chiều, cứ ngủ một lát đi.”
Harry gật gật đầu, cứ vậy nằm trên đùi Severus ngủ.
Severus nhìn khuôn mặt hiền hòa của Harry, mỉm cười.
Harry đã từng vô cùng cảnh giác với tất cả chung quanh, hiện tại đã quen có mình bên cạnh rồi.