[Harry Potter Đồng Nhân] – Severus Snape X Harry Potter – Tích Thì

Chương 64

Sáng sớm ngày thứ ba, Harry nhận được tin, cụ Dumbledore đã tới nước Đức, sau lại bị người không biết tên đến đón, mà ngay cả nhân viên Bộ Pháp thuật nước Đức cũng không tìm thấy cụ. Harry nghe Voldemort miêu tả, đã đại khái biết cụ Dumbledore đi nơi nào rồi.

Chắc đã tới lúc Grindelwald muốn nói chuyện với đối phương.

Thoạt nhìn Draco và Lucius cũng không dịu đi tí nào, Harry mừng vì tình huống như vậy của bọn họ.

Blaise đưa tin đến rất đúng lúc, làm Harry và Draco luôn lo lắng cho bọn họ tạm thời yên tâm, có thể yên lòng nhìn trận đấu rồi.

Đó cũng là nguyên nhân tối qua Draco không lôi Harry đi tiếp tục nghiên cứu trận pháp.

“Tí nữa chúng ta sẽ qua bên sân Quidditch, bọn nhỏ à, động tác cần nhanh một chút.” Trên bàn cơm, Abraxas cười mở miệng, “Các con sẽ thích, nơi đó đã rất náo nhiệt.”

Phù thủy nước khác đã tới từ hai ngày trước, hôm nay là ngày chính thức bắt đầu trận chung kết, nơi đó nhất định sẽ có rất nhiều người. Lúc này đi qua, không cần phải nói nơi đó chắc chắn vô cùng náo nhiệt.

“Dạ.” Harry vô cùng tích cực trả lời.

Cậu thích náo nhiệt.

Severus ở bên cạnh lắc đầu nhìn bộ dáng Harry, chỉ cần đâu có náo nhiệt thì người kia thật sự sẽ nhảy bổ qua.

Draco ở bên cạnh liếc anh một cái, ý là theo Harry, anh còn phải chịu khổ dài dài.

Severus bình tĩnh, thờ ơ với ám chỉ của Draco.

Cho dù Harry lại có thể gây rắc rối, chính mình cũng sẽ đi sau cậu giúp cậu thu dọn cục diện rối rắm.

Nếu Harry thích, vậy để cậu ấy đi tới nơi có náo nhiệt thì sao lại không được chứ?

Lucius ở bên cạnh, không yên lòng ăn đồ ăn của mình, bộ dáng của anh dừng ở đáy mắt Abraxas, làm Abraxas nhíu mày rất sâu.

Đứa nhỏ này thất thần trên bàn ăn làm lễ nghi hỏng bét, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Anh liếc một cái với Voldemort đang dùng cơm, Voldemort gật gật đầu tỏ vẻ chính mình đã hiểu.

Vì thế, khi bọn họ xuất phát tới sân Quidditch, Voldemort cản lại Lucius.

Bọn họ cần phải nói chuyện.

Mấy ngày nay anh luôn luôn chỉ chú ý Harry mà thôi, sao đợi anh phục hồi tinh thần thì đứa bé này cũng trở nên mất hồn cả ngày thế này vậy?

“Ba đỡ đầu?” Lucius bị Voldemort lưu lại rất khó hiểu nhìn Voldemort nhíu mày, không biết lại đang buồn bực cái gì, “Ba làm sao vậy?”

Không phải ba làm sao vậy, là con làm sao vậy mới đúng kìa!

Voldemort sâu xa nhìn Lucius, cho đến khi đối phương vô cùng mất tự nhiên mới chậm rãi mở miệng, “Lucius, ba không cho là chỉ một chuyện nhỏ có thể làm con quên sạch lễ nghi.”

Lucius cứng đờ, tay anh vốn muốn nâng chén trà lên lại dừng ở giữa không trung.

“Con xem lại bộ dáng hai ngày này của mình đi, Lucius à, không cần ba nói thì con cũng có thể biết chứ.” Voldemort khẽ nói.

Lucius mím miệng nhưng không biết nên nói từ đâu.

Nói anh ghen tị với người đàn ông xuất hiện trong gương hai mặt của Draco có thể có được nụ cười hiền hòa của cậu sao, hay là nói anh vừa nghĩ tới Draco sẽ rời khỏi thế giới của mình mà đến một thế giới mình không biết đã cảm thấy trái tim mình dường như ngừng đập đây?

Muốn anh nói thế nào chứ?

Nói đầu óc anh dường như có vấn đề, nói đầu óc anh gần đây đều tràn ngập về Draco sao?

Draco lạnh lùng, Draco hiền hòa, Draco bình tĩnh nhìn người khác chết trước mặt mình, Draco yếu ớt dường như sắp đứt trước mặt Harry, cùng với… Draco ấm áp cười khi nhìn thấy người đàn ông trong gương hai mặt.

Hai ngày này, trong đầu của mình đều tràn ngập tất cả những gì liên quan tới Draco.

Nói vậy… dường như anh đã ném lòng của mình đi sao?

“Là vì Draco?” Voldemort chợt hỏi một câu.

Lucius mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn về phía ba đỡ đầu của mình.

Trong đôi mắt màu đỏ kia, là nhìn thấu tất cả.

Ba đỡ đầu… dường như đã biết?

“Con là đứa con mà ba đã nhìn từ nhỏ đến khi trưởng thành, mỗi hành động của con có ý nghĩa gì tuy ba không thể nói có thể rõ 100% nhưng ba vẫn đoán được sáu bảy phần,” Voldemort khẽ thở dài, “Hai ngày này, con thất thần đều vì Draco, cho dù con nghĩ mình che giấu rất tốt, nhưng vẫn không thể lừa được ba con và ba.”

“Con… ba đỡ đầu, con không biết vì sao,” Lucius thoạt nhìn hơi suy sút, “Không biết vì sao, đầu óc con đều là cậu ấy.”

“Lucius…” Voldemort lấy tay nắm lấy bàn tay nắm chặt đã trắng bệch của Lucius, “Đồng ý với ba đỡ đầu, không cần đánh rơi lòng mình lên trên người Draco.”

Lucius mạnh mẽ ngẩng đầu, không hiểu nhìn Voldemort.

“Abra và ba đều rất thích Draco, thậm chí Abra còn coi nhóc ấy là con trai của mình, tin chắc con biết điều ấy. Chúng ta không phản đối hai con trở thành anh em tốt, nhưng các con thật sự không thích hợp trở thành người yêu.” Voldemort thở dài, không đợi Lucius kịp phản ứng từ “người yêu” trong miệng anh, nói tiếp, “Trên lưng Draco gánh trách nhiệm quá nặng, nhóc ấy không thể ở đây mãi được.”

“Con biết,” Lucius khẽ nói, “Ngày đó con nghe được, Draco không phải là người thế giới này.”

“Đúng vậy, nhóc ấy là một Malfoy ở thế giới khác,” Voldemort nhẹ vỗ mu bàn tay thằng bé, nếu Lucius đã biết, vậy nói thêm một điểm khác cũng không có gì không nên cả, “Cho nên chúng ta không để ý các con trở thành bạn tốt, anh em tốt, nhưng… Lucius à, không cần đánh rơi lòng mình trên người nhóc ấy.”

“Con…” Ném lòng của mình sao? Ngay cả chính anh cũng không biết, khi nào thì mình đã thích Draco. Nếu không phải hôm nay ba đỡ đầu nói ra những lời này, có lẽ đến tận khi Draco rời khỏi thì chính mình mới có thể hiểu rõ tình cảm của mình.

Chỉ là, tình cảm như vậy, còn chưa bắt đầu, đã bị báo trước là không thể có kết cục.

Anh nên làm gì bây giờ?

“Lucius…” Voldemort nhìn thằng bé chìm vào giãy dụa, vỗ vỗ vai như khi Lucius còn bé, “Nếu có thể, sao ba đỡ đầu lại không muốn con hạnh phúc chứ?”

Chỉ là… chỉ có Draco là không thể.

Chỉ có Draco… là không thể.

“Con đã biết, thưa ba đỡ đầu.” Lucius khẽ trả lời, dường như anh không có nổi sức lực để nói to hơn, “Trước khi Draco rời đi, con sẽ đối xử với cậu ấy như em trai của mình.”

Coi như là vì tình yêu say đắm vừa mới phát hiện đã tiêu hủy, trước khi Draco rời đi, sẽ đối xử với cậu ấy tốt một chút.

Lucius nói với mình trong lòng.

Bên kia, Abraxas mang theo ba đứa nhỏ vào nơi tổ chức Cúp Quidditch thế giới.

Nơi này, mấy trăm cái lều đã được dựng lên, nhìn về nơi xa xa cao hơn, lại thấy càng nhiều lều.

“Nhớ thật đấy!” Harry mở lớn hai tay, hoan hô một tiếng.

“Harry cũng xem qua Cúp Quidditch thế giới rồi sao?” Abraxas hơi hơi cúi đầu, cười hỏi Harry.

“Dạ. Đó là trận đấu được tổ chức tại Anh, khi đó con còn vì xem Cúp Quidditch thế giới mà dậy từ rất sớm, con nhớ rõ khoảng năm giờ hơn đã phải dậy rồi. Sau đó dưới bầu trời mờ mờ sáng đã tới một sườn núi nhỏ tìm một cái Khóa Cảng, thông qua khóa cảng tới nơi ấy. Đó là lần đầu tiên con sử dụng Khóa Cảng, cảm giác cứ như con bị người ta kéo độn thổ ké lần đầu tiên ấy. Sau lại dù chú có đoán thế nào thì hai đội đấu trận đó, cái đội tìm được Snitch lại bị thua, vì khi anh ấy lấy được Snitch thì người khác đã đạt được rất nhiều điểm hơn bọn họ rồi…”

“Vậy đứa nhỏ ấy hẳn nên đợi cho đội bóng mình điểm cao hơn đội bóng kia mới đi bắt Snitch chứ.” Abraxas cười nói.

“Sau đó con cũng hỏi lại Krum như vậy, nhưng anh ấy nói anh ấy chỉ hưởng thụ quá trình đuổi bắt Snitch, thắng thua gì đó không có quá nhiều ý nghĩa với anh ấy.” Harry nhớ lại cuộc đối thoại của mình sau khi đấu xong với Krum, lộ ra một vẻ mặt nhung nhớ.

“Harry và Krum đều là người chơi Quidditch không muốn sống.” Draco ngay lập tức lắc đầu, “Mỗi lần Hermione nhìn thấy cậu ấy cưỡi chổi sẽ đều lắc đầu.” Harry điên cuồng, chỉ có khi ngồi trên chổi mới thể hiện rõ nhất.

“Hừ.” Severus lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không quan tâm tới Harry, đi thẳng về phía trước.

“Hic, Sev làm sao vậy?” Harry nhìn người nào đó rời đi, chớp chớp đôi mắt xanh biếc tỏ vẻ chính mình không hiểu.

“Ngu ngốc, cậu nhớ người đàn ông khác trước mặt cậu ta, đương nhiên cậu ta sẽ tức giận rồi,” Draco lắc đầu với tên có chỉ số EQ siêu thấp này, một phen đẩy cậu ra ngoài, “Nhanh đi đi.”

“Á… Sev, chờ em một chút…” Harry bước nhanh đuổi theo đối phương, trong ánh mắt ngạc nhiên của người khác kéo cánh tay của Severus, nhưng Severus chỉ đi thẳng về phía trước – lều nhà Malfoy ở trên sườn núi phía trên, nơi đó là nơi tập trung các quý tộc mà.

Bên Draco, đã không thể nghe thấy giọng của Harry rõ ràng nữa, chỉ có giọng nói ẩn ẩn làm nũng, “Thật sự chỉ là tình bạn thôi mà, tình bạn ý!” “Em cam đoan em không có cảm giác gì với anh ấy hết, anh ấy cũng không có cảm giác gì với em.” “Krum mấy năm nay vẫn luôn có cảm tình với Hermione mà, cho đến khi cô ấy kết hôn với Blaise thì anh ấy vẫn luôn nhớ mong cô nàng kìa.” “Sev… Sev, đừng tức giận nữa mà!” “Sev Sev Sev Sev…”

Giọng nói làm nũng dần dần đi xa, Draco nhìn nhìn bóng hai người đi xa lắc lắc đầu.

Harry tên ngu ngốc này.

“Nhóc ấy dần dần trở nên hoạt bát.” Nhìn bóng dáng Harry và Severus đi xa, Abraxas cảm thán, “Chú còn nhớ rõ, khi nhóc ấy vừa mới tới thế giới này, vẫn luôn duy trì sự cảnh giác khiến người ta phải giật mình với tất cả xung quanh.” Đó là sự đề phòng không tin tưởng ai cả, dường như, ngoại trừ Draco thì Harry sẽ không bao giờ giao sau lưng mình cho ai khác hết.

Lần đầu tiên nhìn thấy Harry, anh đã bị sự đề phòng trong đáy mắt đối phương làm ngạc nhiên.

Anh không thể nào tưởng tượng nổi, một đứa nhỏ mới hơn mười tuổi, phải trải qua những gì mới có thể đề phòng với thế giới này đến mức ấy.

Cho dù sau đó biết Harry thực chất đã hai mươi tuổi nhưng anh vẫn không thể tin lại có người trẻ như vậy đã đề phòng thế giới này đến thế.

May mắn, một năm ở lại đây, Harry đã buông sự đề phòng ban đầu, vì quan hệ với Severus, nhóc đang dần dần hòa nhập với thế giới này, đang dần dần thả lỏng chính mình.

“Dạ.” Nhìn thấy bạn tốt như thế, Draco cũng rất vui vẻ.

Chỉ sợ, chỉ có vài người thân thiết nhất với Harry như bọn họ, mới có thể biết khi chiến tranh vừa mới chấm dứt thì Harry cũng không thể nào hòa hợp với thế giới này.

Trong năm Harry ra ngoài tìm kiếm Trường Sinh Linh Giá của Voldemort kia, vì ăn ngủ bên ngoài trong một thời gian dài, muốn né mọi người, muốn cảnh giác Tử thần Thực tử tấn công bất ngờ khi tìm được bọn họ, làm Harry có thói quen chỉ cần một ngọn gió thổi một cây cỏ lay đã rút ra đũa phép. Không chỉ mình cậu ấy mà ngay cả Hermione và Ron cũng vậy, ba người này sau chiến dùng thời gian rất dài mới có thể bỏ đi thói quen này. Mà Harry, đôi mắt vốn lúc nào cũng tràn ngập nhiệt tình, sớm đã che kín đề phòng.

Ngay khi bọn họ cũng chưa chú ý, Harry đã ngăn cách mình với thế giới này.

Harry đã từng có thể dễ dàng hòa đồng với người khác, sau này, phạm vi kết bạn lại nhỏ đến mức làm người ta phải nhíu mày.

Hiện giờ có thể nhìn thấy Harry như vậy, Draco thật sự rất vui mừng.

Xem ra, đề nghị Harry ở lại đây là đúng.

“Con không phải cũng thế sao?” Abraxas nhìn Draco, cười nói.

“Con?” Draco hơi khó hiểu.

“Ngày đó, nếu không phải lo lắng không thể nào đưa Lucius ra ngoài hẻm Knockturn an toàn, chú nghĩ, đại khái cháu sẽ còn chơi đùa chậm rãi với đám chuột nhắt kia, chứ không phải dùng Lời nguyền Chết chóc và pháp thuật hắc ám.” Tuy Abraxas không có chi tiết pháp lực của Draco nhưng bình thường cảm giác được áp suất pháp thuật từ trên người Draco, làm anh có thể hiểu được pháp lực Draco, đối phó với đám chuột nhắt trong hẻm Knockturn là thừa sức.

“Chính con cũng chưa phát hiện, trong vô tình, con đã vô cùng coi trọng thế giới này.” Hơn nữa, đã vô cùng coi trọng người bên cạnh con.

Draco im lặng không nói, Abraxas cũng không nói gì nữa, anh dắt tay Draco, đi về phía lều của bọn họ.

Draco lẳng lặng đi theo sau anh, không nói gì.

Ngay bản thân cậu cũng không phát giác, chính mình lại đã dần dần coi trọng thế giới này sao?
Bình Luận (0)
Comment