[Harry Potter Đồng Nhân][Tomsev] Kế Hoạch Nuôi Dưỡng Hắc Ma Vương

Chương 50

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

images 73

Merlin thói quen cách thức nói chuyện dài dòng của mình, có điều ý nghĩa vẫn chỉ có hai.

Một, lão già ta mặc kệ tất vì bây giờ ngươi mới là Thần.

Hai, quyền sở hữu thiếu niên Tom Riddle trước mặt hoặc nói phiên bản Voldemort —— mặc kệ ngươi tùy chọn tên nào, dù sao hai cái tên đều nhận nghi thức sống lại cùng hiến tế —— đều thuộc về Severus ngươi.

“…” Tuy không rõ chuyện gì xảy ra, có điều vì sao nghe những lời “quyền sở hữu sinh mạng cùng linh hồn” gì gì đó quái quái.

“Ngươi là muốn nói… Ngươi định để là làm “Merlin”?” Severus nhìn chằm chằm đứa bé tóc đỏ trước mặt nửa ngày, cũng đại khái hiểu ý đồ đối phương.

“Bingo!” Thiếu niên thần linh không đáng tin cười đến không biết xấu hổ, “Không hổ là người ta chọn a, cũng hiểu mình nên làm gì rồi đó. Nói chung ngươi có thể chọn cho mình một mức tuổi tác bất kỳ rồi sau đó hưởng thụ cuộc sống bất tử, có thể ấn định tuổi hiện tại, cũng có thể để mình tuổi trẻ một chút. Nếu ngươi nguyện ý, có thể giống ta trực tiếp để mình rút về tuổi thời nhi đồng cũng không thành vấn đề. Có muốn thử xem? Giống ta rất đáng yêu ni ~”

… Những chuyện này không phải trọng điểm có được không, đáng yêu cái đầu ngươi đòi đáng yêu! Thế giới này có vị chủ thần gặp quỷ như Merlin ngươi, đến giờ thế giới này cư nhiên không có bị hủy diệt thật đúng là kỳ tích.

Đây là thời đại các vị Thần rời bỏ.

Tín ngưỡng dần dần biến mất, vì vậy những vị thần cổ xưa đều đến thế giới khác (otherworld)… Trên đời không còn thần linh chân chính.

Merlin không tiếng động nở nụ cười.

Cho đến này, tên của cậu đều bị phù thủy coi là thần linh. Các phù thủy đều không tin Thượng đế, cho nên gặp phải chuyện gì cũng kêu to “Quần của Merlin a”… Nhưng trên thực tế có mấy người hiểu chân tướng đây? Trước đây cậu cũng chỉ là một vị phù thủy bình thường mà thôi.

Đúng vậy, bình thường, hoặc là nói một vị phù thủy bình thường mà cường đại. Nếu nói tương đối, địa vị của cậu tại thời Trung Cổ cũng không khác mấy so với Grindelwald hoặc Voldemort bây giờ. Khi cậu còn chưa trải qua những năm tháng dài dằng dặc mấy trăm năm thì, cậu đã từng thật tình muốn dùng năng lượng manh mẽ của mình vì Arthur thống nhất đất nước. Nhưng cuối cùng cậu vẫn rời khỏi Arthur, vì vị thần cổ xưa cuối cùng Nineveh làm giao dịch.

Cậu vứt bỏ mọi tình cảm cùng tâm tình của loài người, thu được chức vị thần từ Nineveh. Sau trăm ngàn năm, cậu vân là thiếu niên thần linh cười vô tâm vô phế như trước.

Một Merlin với thân phận phù thủy trở thành Thần bất tử, vĩnh viễn mang dáng vẻ đứa bé như thế.

Thế nhưng… Đã qua rồi a. Trước đó nói dòng chảy loạn thời không rồi sống lại tìm người chơi cờ cùng gì gì đó, chỉ là cậu thuận miệng bịa lý do ra mà thôi. Cậu an bài Severus Snape cùng Gellert  Grindelwald xuyên việt thời không, chỉ vì muốn quán sát họ ai thích hợp làm người thừa kế hơn. Cậu hy vọng mình có thể chuyển dời chức vị, kết thúc quãng thời gian dài đằng đẵng ngàn năm.

—— giống như lúc Nineveh truyền thừa chức vị thần cho cậu vậy.

Yêu cầu cho người đề cử thực ra không nhiều. Đầu tiên phải là phù thủy, hơn nữa còn phải có thực lực nhất định nếu không không thể tiếp thu truyền thừa lực lượng. Thứ hai, người đề cử phải có tính cách đủ kiên nghị, cùng tố chất tâm lý ổn định… Chuyện “trở thần Thần bất tử” này đủ để nhiều người cuồng nhiệt, người đề cử phải là người có tâm tình bình tĩnh như nước, không có dã tâm. Hắn phải đi lên đường bất tử nhưng cũng không quyến luyến bất tử, chỉ có như vậy mới không lợi dụng chức Thần làm ra những hành vi điên cuồng bạo ngược.

Severus Snape.

Để tìm kiếm người thích hợp đề cử, kỳ thực Merlin đã tìm kiếm rất nhiều năm. Thậm chí hắn còn nghĩ mình có thể không tìm ra được người hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn, bởi vì những yêu cầu này phức tạp lại còn thống nhất cùng xung đột. Nhưng đúng lúc này cậu chú ý tới người đàn ông tràn ngập mâu thuẫn này, hắn cao ngạo lại tự ti, bình tĩnh cùng dã tâm, có rất nhiều tính chất đặp biệt cư nhiên có thể song song tồn tại trên người hắn.

Hoàn toàn tương xứng với yêu cầu người đề cử.

Vì vậy Merlin rất vui vớt hắn từ trong sông Minh Hà ra, nhìn hắn tới năm 1933 sinh sống.

Mặc dù đối với “Thần” mà nói, sống lại cùng điều chỉnh thời không cũng là hành vi tiêu hao rất nhiều lực lượng. Hơn nữa nã vị đề cử số hai này cùng với vị đề cử số một Grindelwald, hầu như tiêu hao hết ma lực của Merlin —— vì vậy cậu bị ép xuống chỉ còn lấy con rắn nhỏ làm ký thể. Có điều như thế cũng tốt, cậu vừa lúc ở bên quan sát những người được chọn sau đó sẽ có phản ứng gì.

Sau đó làm rắn nhỏ Merlin, cùng Tom Riddle cùng người đề cử Severus sống chung nhiều năm.

Kỳ thực Merlin không thể hiểu được vì sao Severus lại muốn theo Riddle cùng đến trường Hogwarts. Có điều lúc đó Tom Riddle giải thích với cậu là: “Severus hắn tuy rằng bao giờ cũng lộ cái mặt đen của người giám hộ, nhưng thực ra hắn cũng rất cẩn thận cùng dịu dàng.”

Dịu dàng là cái gì cẩn thận tỉ mỉ lại là cái gì.

Dù biết nghĩa của hai từ ấy, nhưng vẫn không rõ.

Thực ra Merlin biết mình là kẻ thiếu hụt, khi đó cậu vứt bỏ toàn bộ “tình cảm của loài người” để đổi lấy ngàn năm thần linh. Dù mỉm cười hay phẫn nộ đều là giả, cho nên cậu vẫn không thể hiểu được con người biểu lộ tâm tình cùng tình cảm như thế nào.

Điều này giúp cậu càng thêm kiên định ý niệm “nhất định phải để Severus Snape người này làm người thừa kế” trong đầu —— một người bị ném tới thời đại xa lạ như vậy cư nhiên có thể sống thoải mái, từ đầu đến cuối đều không có phản ứng tâm lý gì, đây là tố chất tâm lý mạnh mẽ đến cỡ nào a. Bản thân Merlin phải vứt bỏ tâm tình của mình mới có thể bảo trì tâm lý trạng thái vô tâm vô phế, mà Severus Snape dường như tại trường hợp nào cũng có thể mãi mãi lộ vẻ mặt lạnh nghiêm túc. Dù có xảy ra sự thay đổi to lớn dị thường thế nào, hắn vẫn có thể thu hồi vết rách trong thế giới nội tâm của mình lại.

Thật sự là một người có nội tâm mạnh mẽ khiến người ta bội phục.

Lại vài năm sau đó, Merlin rắn nhỏ trên cơ bản đã khôi phục lại năng lực của mình biến về hình người, chạy đến giúp Severus “sẽ giúp mình chết lại”. Cậu càng ngày càng thưởng thức Severus Snape, cậu dự định thử thách lần cuối cùng người đề cử này. Những ký ức của thế giới phù thủy nói cho cậu biết, “sống” cùng “chết” là hai chuyện quan trọng nhất của con người. Nhìn xem phản ứng của người được để cử chết đi rồi sống lại xem, nếu hợp có thể hoàn thành nghi thức thay thế ngôi vị Thần này.

Thế nhưng vì sao lại như vậy chứ…

Severus Snape người được cậu nhận định là người đề cử có “nội tâm mạnh mẽ” này… cư nhiên lộ ra vẻ mặt bị phản bội. Sau khi tới Minh Hà, hắn hoàn toàn không còn sự bình tĩnh ngày xưa mà kiên quyết yêu cầu quay về…

Trong cơn hoảng hốt, Merlin nghĩ phỏng chừng mình đã làm sai chuyện gì.

Cậu không rõ tình cảm loài người, nhưng cậu có thể khiến người ta chết đi sống lại như thế… sẽ làm cho người có tình cảm phải chịu tổn thương? Cho nên cậu nghĩ cách nương theo Tom Riddle tạo ra nghi thức sống lại, sau đó đuổi Severus trở về năm năm sau theo tuyến thời gian, tiện thể chuẩn bị tốt giao ban.

Có điều hai kẻ Severus cùng Tom Riddle kia a, thật đúng là kỳ cục.

Cư nhiên một kẻ thì muốn trở về một người thì muốn làm cái gì hiến tế sống lại hai người đều nghĩ cùng một chuyện, lại đi tới phương hướng tương phản.

Là vì cái gì nhỉ. Vì tình cảm sao.

Từ lúc thu được chức vị thần đến nay đã hàng ngàn năm, Merlin vẫn như cũ mang thể chất thiếu hụt không thể lý giải tình cảm của con người. Thể chất áy giúp cậu có thể ở trăm ngàn năm vẫn bảo trì tâm tình ổn định, bất cứ lúc nào cũng mang vẻ vô tâm vô phế này. Có điều trong nháy mắt nhìn thấy Severus cùng tiểu Tom gặp lại, cậu chợt thoáng nhớ tới chút gì đó.

Tuy rằng Merlin vẫn như cũ không rõ vấn đề tình cảm, nhưng cậu bỗng nhiên nghĩ mình có thể hiểu hình thức ở chung của hai người kia.

—— tuy rằng không nói rõ, nhưng ở đâu đó hai người đều cân nhắc vì đối phương.

—— lúc mình còn là con người, một phù thủy… hình thức ở chung của mình với Arthur đại khái cũng như vậy.

Cậu bé thần linh lặng yên rời khỏi hầm ngầm lần cuối cùng nhìn hai người lâu ngày gặp lại, bỗng nhiên thật chậm, thật chậm trừng to con mắt.

Bình Luận (0)
Comment