[Harry Potter Đồng Nhân][Tomsev] Kế Hoạch Nuôi Dưỡng Hắc Ma Vương

Chương 51

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

9af809288dc285ccb220d04be012e8ce

Nhiều năm sau này, Severus vẫn như cũ cảm thấy vạn phần bất đắc dĩ đối với nghề nghiệp mới mà mình thu được.

Hắn thu được nội dung quan trọng nhất của công tác mới, đó là phải ném đủ loại những người xuyên việt trở về thời không cũ của họ. Tại một số tình huống bình thường, hắn sẽ gặp phải một số Muggle hoặc phù thủy kinh sợ. Vì vậy hắn sẽ nhận chức trách trước đó của Merlin, nói chuyện với những người này rồi đưa họ trở về.

Tuy rằng ngài Snape vẫn không am hiểu giao lưu nói chuyện với mọi người… Có điều không sao cả. Dù hắn có làm kém cỏi đến đâu, cũng đảm bảo đáng tin tưởng hơn cái tên thần linh trẻ con ngàn năm không đổi đến chết vẫn không đứng đắn kia.

Thỉnh thoảng hắn gặp phải những vấn đề không bình thường tỷ như Giám Ngục bay loạn trên trời, hoặc có lần… có cổ thú chạy đến xuyên việt (lần này Severus không ném hắn ta về thời không cũ, dù sao cự thú “hẳn không tồn tại” không được ký luật bảo hộ sinh vật thần bí thật sự rất hiếm có, cho nên hắn vẫn muốn nghiên cứu một chút xem tính chất nguyên liệu độc dược của sinh vật thần bí cấp bậc nguy hiểm nhất kia). Đây là quyền dùng công cho tư nho nhỏ thôi.

Merlin để lại cục diện muốn bao nhiêu rối rắm liền có bấy nhiêu phiền phức… Lúc đầu hàng năm đều có một số người kỳ cục xuyên việt đến. “Cho nên Severus ngươi định cảm ơn ta thế nào đây?” Tom Riddle ngồi bên cạnh hắn ngay tại quầy “caffe Voldemort”, “Ngươi xem, ta giúp đỡ ngươi biết bao a… Chỉ cần ta mặc quần áo đồng phục nữ hầu đi ra ngoài một vòng… trên đường lộ ra tên nào trừng con ngươi như muốn rớt ra ngoài khẳng định tuyệt đối là người xuyên việt không cần nghi ngờ!”

“trừng con ngươi như muốn rớt ra ngoài”… Hừm, kỳ thực chỉ là bị dọa ngốc…

Thấy chân thân Hắc Ma Vương mặc quần áo kỳ cục đi dạo trên đường cái, quả thực tạo ra áp lực tâm lý không nhỏ cho mấy người xuyên việt…

Severus ấn huyệt thái dương, hắn rất muốn oán giận rằng thực ra ngươi mặc những trang phục kỳ quái kia chỉ vì ngươi thích thôi a, hỗ trợ lọc ra người xuyên việt chẳng qua là tác dụng phụ trợ…

Có điều hắn suy nghĩ một chút, cũng không nói gì nữa.

Dù có nói cái gì với cái tên suốt ngày cợt nhả còn đặc biệt yêu trêu chọc người khác này, phỏng chừng cậu ta còn có thể kéo vấn đề đến chỗ không bình thường nào khác.

Trong khoảng thời gian đầu trôi qua, cuộc sống của Severus Snape dần dần trở nê dễ dàng không ít. Dòng chảy loạn thời không của Minh Hà dần dần khôi phục, những người xuyên việt do ảnh hưởng hàng năm cũng dần dần giảm bớt. Severus nghĩ có thể không bao lâu sau trật tự thời không sẽ được khôi phục lại hoàn toàn, sau đó sẽ không còn những thứ lộn xộn nào đến nữa.

Có điều trong khoảng thời gian này, người xuyên việt mới xuất hiện cư nhiên là ngươi quen cũ.

Nhìn bé ngoan Sirius vốn muốn gọi hắn “Snivellus” kết quả bị ý cười trong mắt cùng y phục tạp dề của Voldemort dọa cho choáng váng… Severus Snape nghĩ mình thật sự lười phát biểu ý kiến dưới tình huống ngu xuẩn như vầy.

“Hắn… hắn cũng giống ta xuyên tới?”

“Ngươi nói Severus Snape? Nga, Severus không giống các ngươi, hắn là “nguyên nhân” khiến các ngươi xuyên việt. Còn có a… Ngươi tốt nhất nên rèn luyện năng lực thừa thụ của mình một chút. Nghe nói bên kia Severus là giáo sư Độc dược của các ngươi? Hiện tại giáo sư Độc dược ở Hogwarts là Eileen nhà Prince, về phần nghề nghiệp của Severus nhà chúng ta hiện giờ à… Chậc chậc, phỏng chừng so với chuyện ta mở quán caffe còn kinh tủng hơn.”

Severus Snape ở một bên nghe vị chủ cửa hàng trẻ tuổi tóc đen mắt đỏ một bên đùa giỡn bé ngoan Sirius… Chỉ thấy bé ngoan Sirius xuyên việt kia lộ ra vẻ mặt sắp khóc: “Nghề nghiệp gì… Nghề nghiệp gì có thể so sánh độ dọa người chuyện Hắc Ma Vương mở nhà hàng a!”

Hắn thật sự không muốn quá mức tàn nhẫn nói tình huống thật cho đối phương.

“Tân nhậm Merlin” gì gì đó… Quả thực là nghề nghiệp tới độ cao không thể tưởng tượng nổi a…

Cho dù đối phương có là đối thủ kẻ thù kiếp trước của mình đi chăng nữa, cũng không nên dọa người ta như thế… Dù sao hiện giờ bé Black còn đang là trẻ con, vạn nhất dọa trẻ nhỏ lên cơn sốc đó là bắt nạt người ta.

Còn về chuyện lấy danh Voldemort mở quán caffe này… Cảm thấy kinh sợ cũng không chỉ có mấy người xuyên việt liên lụy theo. Trên thực tế, ban đầu Severus cũng bị quyết định của Tom làm cho hoảng sợ. Dự định đầu tư quán caffe? Loại chuyện này chỉ có học sinh Hufflepuff mới làm ha…

Kết quả thiếu niên Voldemort trả lời thẳng thắn lưu loát: “Nhà hàng thì làm sao? Đừng có coi thường nhà hàng. Nói thật ta nghĩ tìm người giúp mình phong làm Hắc Ma Vương mới là hành vi não không phát triển, còn không bằng ta hiện giờ đầu tư giới ẩm thực đâu. Vị “tương lai của ta” kia mới thật ngu xuẩn, tự phong làm Hắc Ma Vương làm chủ tịch tập đoàn chuyên tập kích, ám sát người bằng Avada gì gì đó. Phạm vi hoạt động không rời khỏi nước Anh, lực ảnh hưởng cũng chỉ ở giới phù thủy mấy ngàn người.” Lời nói cư nhiên lộ ra vẻ kinh thường hành vi của Voldemort nào đó.

Cậu kinh doanh quán caffe rất thành công, vô cùng thành công.

Cậu đã sửa tên mình thành tên Voldemort này cũng chỉ vì diễn lại vở kịch của mảnh hồn Voldemort trong trí nhớ… Cho nên dù thanh thế có lớn, trên thực tế cũng không tạo ra tính sát thương nào.

Sau khi dự định đầu tư ẩm thực, việc cậu muốn làm cũng chỉ là gắng sức tẩy trắng sản nghiệp trên danh nghĩa —— có thể nói, tên xuyên việt Voldemort kia không cẩn thận làm một lần người tốt. Không đâu tự dưng lại cho tên nhóc mười sáu tuổi một đống tài sản như vậy, giúp cậu có thể hoàn thành nhanh chóng vốn tích lũy tư bản ban đầu.

Cái tên mảnh hồn Voldmort xuyên việt kia dựa vào vài thân thể của vài người, trằn trọc nhiều năm mới có thể hoàn thành tâm nguyện dung hợp với tên nhóc này… Kết quả Tom Riddle kế thừa kinh nghiệm cùng ký ức của đối phương, sau đó cư nhiên không hề để tâm mà lấy mục tiêu đầu tư phát triển ẩm thực làm lựa chọn tốt nhất. Nếu cái tên Voldemort đó lúc đầu có thể dự kiến đến tình huống hiện tại… phỏng chừng trực tiếp khóc đến chết…

Lúc đầu Severus có một đoạn thời gian không gặp được Tom Riddle… Cậu tận lực tránh hắn, đại thể cũng vì những chuyện vừa xảy ra khi gặp lại.

Thế nhưng chính Severus Snape cũng có thể mơ hồ đoán được vài thứ. Chính hắn cũng cảm giác được khi đó Tom đột ngột thay đổi phản ứng có chút không đúng, loại phản ứng lộ vẻ hận thù cùng uy hiếp kia, càng giống như tính tình ương bướng tận lực bày ra cho hắn xem. Hơn nữa lúc đó Merlin chạy tới nói những lời kỳ cục “giao ban” này nọ, làm hắn cảm thấy có chuyện gì đó không thể vãn hồi suýt chút nữa thì xảy ra…

Sau đó quán caffe Voldemort khai trương, hai người đều tự điều chỉnh tâm tình ổn định… Tom có tìm đến hắn xin lỗi hai lần. Ý tứ đại khái là cậu không muốn giải thích chuyện gì đã xảy ra, nhưng cậu có thể thề sẽ không có lần sau. Thế nhưng Severus cắt lời cậu.

“Nên xin lỗi là ta.” Hắn nói.

Nghe thấy hắn đáp lại như vậy, thiếu niên tóc đen mắt đỏ có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Kỳ thực tại thời điểm khác cậu nhất định sẽ không ngốc đến mức lộ ra vẻ mặt trên mặt rành rành như thế, nhưng khi ở bên Severus, cậu bao giờ cũng quen thói quen ở chung như những ngày còn bé.

“Ta nên xin lỗi. Tuy rằng đến giờ ta cũng không biết khi đó ngươi có ý nghĩ ngu xuẩn chi phối những hành động lộn xộn ngu ngốc gì trong đầu, nhưng khi đó ta hẳn nên mặc kệ ý nguyện của ngươi trực tiếp đánh ngất ngươi mang về.” Severus Snape mặt đen nói như vậy, nghĩ đến đoạn thời gian đó hắn lại tức giận.

Hắn thật sự có điểm hối hận khi đó không trực tiếp ra tay với Tom, nếu vậy tên nhóc Tom này hẳn sẽ lộ nguyên hình tính cách. Sai lầm lớn nhất của hắn chính là hắn đã cho rằng tiểu Tom nhà hắn đã trở thành phù thủy có chỉ số thông mình cùng tính độc lập của người trưởng thành, hắn hẳn nên trực tiếp thực hiện chức trách của người giám hộ đánh tên nhóc ngu ngốc này một trận là sẽ không còn chuyện gì nữa.
Bình Luận (0)
Comment