[Harry Potter] Harry Potter Chi Chuộc Tội

Chương 147

Từ cuộc họp ban giám đốc năm ấy thì đã rất nhiều năm rồi không có cuộc họp chính thức thế này. Hơn nữa người khởi xướng cuộc họp – Lucius Malfoy xưa đâu bằng nay.

Từng vị giám đốc được chào đón, quen thuộc, không quen thuộc, rất nhiều người nhìn xung quanh, lại nhìn nhìn gia chủ Malfoy đã hoàn toàn bỏ đi tính trẻ con trên gương mặt, đột nhiên cảm thấy giật mình. Khi đó hai boss của giới phù thủy là phù thủy trắng và Chúa tể Hắc ám, gia tộc Malfoy chỉ là kẽ hở để hai thế lực đấu đá nhau. Nhưng giờ, không ít gia chủ đều âm thầm thở dài, nhìn Lucius người ta, sau khi chiến tranh chấm dứt gia tộc Malfoy là người thắng lợi lớn nhất.

Tất cả mọi người ngồi xuống, Lucius là người chấp hành ban giám đốc hiện tại ngồi ở vị trí chủ tịch, Snape ngồi ở vị trí đầu tiên bên tay trái y, hôm nay anh mặc áo choàng có thêu gia huy Prince, trên tay đeo nhẫn gia chủ, chứng minh thân phận hôm nay của anh là gia chủ Prince.

Dumbledore lại lững thững đến muộn, ngồi ở cuối dãy bàn. Bố cục bên trái Tử thần Thực tử, bên phải Hội Phượng Hoàng năm đó không còn nữa, rồi thế lực thứ ba quật khởi thu gom tất cả, bởi vậy, các giám đốc ngồi cùng một chỗ, cũng không phân rạch ròi như hồi đó.

“A, hiệu trưởng Dumbledore, thật vui ngài có thể tới tham dự cuộc họp của chúng ta, cũng giải thích về một số tình huống ở trường học.” Lucius mở miệng tước, thái độ của y rất rõ ràng, “Khi mà lúc tôi “đi quan sát” lại phát hiện ra một số chuyện.”

“A, ngài Malfoy.” Thật ra Dumbledore không quen ứng đối sau người khác, nhưng Lucius giành nói đầu cụ cũng chỉ có thể phát triển theo đó, “Đương nhiên, ngài tới trường quan sát là “trách nhiệm” của giám đốc.” Cụ mỉm cười nhưng giọng nói lại khiến người ta cảm thấy Lucius làm trái quy tắc, “Tôi cũng hiểu sự nhung nhớ của ngài với người nhà.”

“A, đúng vậy,” Lucius sờ sờ mái tóc dài bạch kim, trước mặt mọi người kéo tay Snape bên cạnh mình, “Tôi luôn không muốn rời khỏi ngài Prince, tất cả mọi người trong nhà tôi đều ở Hogwarts mà chỉ có tôi bị chặn ngoài cửa thì cảm giác rất tệ, nhất là vào ngày lễ.” Y không e dè khiến mọi người có cảm tình hơn.

Một mặt, chuyện gia tộc Malfoy coi trọng người nhà đã được giới phù thủy đông đảo biết đến, mặt khác, là quý tộc, dù là Slytherin hay là Gryffindor, hay là Ravenclaw hoặc Hufflepuff, huyết mạch và kế thừa luôn là quan trọng nhất.

Bởi vậy, Lucius thẳng thắn không chỉ khiến ban giám đốc không cảm thấy y là người hỏi tội, ngược lại thấy y là người chồng tốt và người cha hoàn hảo trong gia đình.

“Lucius!” Snape khẽ nói, trước mặt mọi người bị công khai năm tay, Snape đỏ mặt.

“Vì thế,” Lucius mở to mắt, liếc qua mọi người trong bàn, ngân nga thể hiện mình vô tội, “Halloween một đêm kinh hồn, tôi cũng không biết hóa ra Hogwarts cũng có thể nuôi quỷ khổng lồ.”

“Ồ”, phía dưới đột nhiên bắt đầu xầm xì thảo luận, các phù thủy nhỏ cũng không hiểu rõ cụ thể chuyện gì nhất là phần lớn đều chỉ được thông báo – ở phòng sinh hoạt chung – được thông báo an toàn, cho nên, hơn phân nửa ban giám đốc cũng không biết con nhà mình đã có chuyện gì ở trường.

“Quỷ khổng lồ? Xin lỗi tôi làm phiền,” Một giám đốc thế gia Slytherin bên cạnh lên tiếng, “Ý của ngài Malfoy là vào Halloween, ở Hogwarts đã gặp phải quỷ khổng lồ?!”

Không thể không nói Slytherin đều là những kẻ trời sinh sắc bén, vài người tạm dừng, lập tức liền nêu ra trọng điểm.

“Tôi nhớ rõ…” Một giám đốc thế gia Ravenclaw mở miệng, “Phòng ngự Hogwarts sẽ không để cái đám sinh vật quỷ khổng lồ đi vào, như vậy, rốt cuộc vì sao đám sinh vật pháp thuật nguy hiểm cấp A này lại xuất hiện ở trường học?”

Ở đây đều là gia chủ quý tộc, dù họ xuất thân từ nhà nào, thì không phải họ không giao tiếp với nhau, cũng vì thế, không ít người bắt đầu bàn tán.

Thấy mọi chuyện bắt đầu mất kiểm soát, Dumbledore lên tiếng, “Ngài Malfoy nói hơi quá rồi.” Phù thủy trắng mỉm cười vẫn có sức thuyết phục, “Quả thật là có quỷ khổng lồ, nhưng chỉ là dụng cụ dạy học của giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám năm nhất mà thôi.” Ngược lại cụ nói giảm nói tránh.

Danh tiếng phù thủy trắng vẫn có uy tín, vừa nói mấy câu, không ít người ở đây đã chấp nhận, dụng cụ dạy học thôi mà, chỉ cần không phải phòng ngự Hogwarts có vấn đề thì họ sẽ không lo lắng như vậy, trong trường học còn có các giáo sư và phù thủy trắng.

Lucius không để ý liếc nhìn, “Rồi giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hác ám kia lại trở về cái ôm của Merlin ngay sau Halloween sao.”

Yên lặng — Lucius vừa nói ra dãy bàn yên lặng trong nháy mắt, tuy mỗi năm đều thay đổi giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, dù ban giám đốc không biết – các giáo sư lớp khác khi mời vẫn thông báo với ban giám đốc một tiếng, nhưng trực tiếp chết ở trong trường, lại còn là trường học có phù thủy trắng, sự đả kích này không hề nhỏ.

Dumbledore hơi nóng nảy, cụ được thông báo tới cuộc họp ban giám đốc mà giải thích rõ một số chuyện trong trường, nhưng cụ không nghĩ sẽ bị Lucius gây sự, chỉ có thể nói, vì không phỏng đoán đủ tình huống, ngay từ đầu cụ đã rơi vào thế yếu. “Ngài Malfoy hơi quá lời, giáo sư Quirrell cũng đã có chút vấn đề rồi.”

“A, đó là vấn đề gì?” Lucius nhướn mày nhếch môi, “Hôm nay giáo sư Prince cũng tới, hơn nữa tôi còn mời trợ lý hiệu trưởng của chúng ta, giáo sư McGonagall.”

Theo lời Lucius, chủ nhiệm Gryffindor nghiêm túc đi tới, lúc này Dumbledore mới nhớ, trợ lý hiệu trưởng phải đi theo hiệu trưởng tới cuộc họp ban giám đốc.

“Giáo sư Quirrell chết một cách kỳ lạ ngay trước mặt tôi, ở vùng cấm tầng bốn.” Thấy mọi người đều nhìn mình, Snape hừ lạnh một tiếng, khí thế xà vương Slytherin bùng nổ, ánh mắt đảo qua mọi người.

Tuy các động vật nhỏ chưa nói với phụ huynh về chuyện Halloween nhưng danh tiếng giáo sư độc dược mới Hogwarts đã lan truyền, Snape lại thêm một bước thoát khỏi Malfoy ở trong xã giao, trở thành một Prince nhiều hơn.

“Vùng cấm? Vì sao trong trường lại thiết lập vùng cấm?” Biết tới chuyện này Slytherin nhạy bén bắt lấy từ mấu chốt trong lời Snape, mọi người cũng bị thu hút qua.

“Hiệu trưởng Dumbledore nhận một sự “ủy thác” của một người bạn từ khai giảng, giúp bảo quản một thứ đồ.” Snape không hề dài dòng, rồi trên mặt anh cũng lộ ra một nụ cười tương tự với Lucius, “Tác phẩm đắc ý của Nicolas Flamel, Hòn đá Phù thủy.”

Lúc này, dãy bàn bùng nổ lần hai, đương nhiên các quý tộc biết Hòn đá Phù thủy là gì, cũng biết nó có sức thu hút thế nào với một phù thủy, nhất là phù thủy hắc ám, họ không từ thủ đoạn để lấy được thứ mình ngưỡng mộ, Bộ Pháp thuật và pháp luật không là gì trong mắt họ cả.

“Giáo sư McGonagall?” Lucius không nói tiếp mà gần như vô lễ bỏ qua Dumbledore.

“Ngài Malfoy…” Dumbledore vẫn mỉm cười, nhưng rất gượng gạo, chuyện thay đổi đột ngột, cố ý hay vô tình vào giờ phút này Dumbledore hoàn toàn rơi vào thế yếu.

“Quả thật ngài Flamel đã nhờ hiệu trưởng Dumbledore, nhưng đó cũng chỉ là ở toàn bộ giới phù thủy, Hogwarts mới là chỗ an toàn nhất.” Giọng nói giáo sư McGonagall tràn ngập tự hào, đương nhiên cũng cuốn hút người chung quanh.

“Đúng vậy, cho tới giờ Hogwarts đều là chỗ an toàn nhất, đó là cái nôi của phù thủy nhỏ nước Anh.” Dumbledore cũng hợp thời lên tiếng, “Bọn nhỏ đều sống rất tốt.”

Quả nhiên, Dumbledore nói những lời này, không ít giám đốc ở đây đều nở nụ cười tự hào, “Đương nhiên Hogwarts là nơi an toàn nhất,” Lucius hơi lười biếng mở miệng, “Nhưng khi chúng tôi không kiểm nghiệm, Hòn đá Phù thủy vẫn quá nguy hiểm với phù thủy nhỏ, hay là hiệu trưởng Dumbledore có thể giải thích vì sao giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám ngài thuê lại chết trong “vùng cấm” ngài đặt ra chứ?” Lucius một tên trúng đích đưa vấn đề trở về nơi xuất phát, có lẽ Hogwarts an toàn, nhưng đó là dựa vào sự phòng ngự và bảo vệ của các giáo sư, nếu giáo sư lại là người xấu thì sao? Không khác gì bỏ vào một con sói vào trong vòng phòng vệ cả.

“A, ngài Malfoy, ngài cần tha thứ cho sai lầm của một ông cụ,” Dumbledore sờ râu mình, “Quirrell là một đứa trẻ đáng thương, anh ta chỉ đi lầm đường thôi.” Đương nhiên Dumbledore biết Quirrell bị ai sai khiến mà tới, cụ cũng biết Lucius biết điều này, nhưng cụ thật không ngờ gia tộc Malfoy lại dám trở mặt với cụ, sao Lucius nắm chắc như thế?

Dumbledore vĩnh viễn không biết, cụ chỉ mới tính toán “tương lai” trong mấy tháng, còn Lucius và Snape đã tính toán “tương lai” suốt mười mấy năm.

“Đương nhiên rồi, hiệu trưởng Dumbledore, tôi luôn luôn kính nể sự cống hiến của ngài với Hogwarts.” Lucius nói chân thành, “Dù với tuổi này ngài vẫn tận tụy, ban giám đốc luôn vô cùng biết ơn. Nhưng nếu ngài có gì không thoải mái, vậy hiệu trưởng Hogwarts…” Lucius còn chưa nói hết nhưng mọi người ở đây đều suy nghĩ theo hướng này, tuy rất nhiều người đều không muốn Dumbledore rời đi, nhưng một khi suy nghĩ… không ít người mắt sáng lên.

“Chúng tôi cần hiệu trưởng Dumbledore.” Thế gia Gryffindor hơi cảnh giác, có lẽ phù thủy trắng có chút giải thích mơ hồ về Hòn đá Phù thủy nhưng tóm lại hiệu trưởng vẫn thuộc về Gryffindor.

“Đương nhiên, không phải tôi nói hiệu trưởng Dumbledore không đủ trách nhiệm, tôi chỉ đưa ra đề nghị, nếu thật sự ngài ấy quá bận, ban giám đốc có thể giúp đỡ công tác lựa chọn giáo sư.” Lucius chưa từng nghĩ sẽ lập tức áp chế phù thủy trắng, miệng nhiều người xói chảy vàng, tích hủy tiêu cốt, Dumbledore đã quen danh tiếng phù thủy trắng lâu rồi, nên cụ làm ra rất nhiều chuyện mà mọi người coi là lẽ thường, trên thực tế, có một số chuyện không thể nào chấp nhận được, ví dụ như trách nhiệm của hiệu trưởng.

Dumbledore ngăn cản giáo sư McGonagall lên tiếng, “Chọn lựa giáo sư mới luôn là trách nhiệm của hiệu trưởng, tôi xin lỗi vì sai lầm khi chọn giáo sư Quirrell.” Vì không đoán được thái độ gia tộc Malfoy, bởi vậy Dumbledore chống đỡ đến cuối cùng.

“Vậy thì, chúng tôi mỏi mắt mong chờ.” Ngạc nhiên thay, Lucius cũng không giằng co, chỉ là giơ lên cao rồi nhẹ nhàng thả.

Ban giám đốc kết thúc qua loa, mà Dumbledore vĩnh viễn không ngờ, chỉ một cuộc họp đầu voi đuôi chuột này khiến hình tượng phù thủy trắng của cụ bắt đầu có vết nứt. Ai cũng không phải kẻ ngốc, trước mặt sự thật, phù thủy trắng cũng chỉ là một người bình thường, mà một khi cụ đi xuống vị trí cao, rất nhiều chuyện không còn như vận mệnh của chúng.
Bình Luận (0)
Comment