Ngày hôm sau bỏ lệnh cấm Lucius và Draco trở về gia tộc Malfoy ngay lập tức, đối với Lucius mà nói thì Bộ Pháp thuật nhân cơ hội đoạt quyền, ai với ai mâu thuẫn, ai bảo ai chịu trách nhiệm gì đó… y hoàn toàn không quan tâm, không có gì quan trọng hơn bạn đời của y, vì thế vào ngày hôm sau, bác sĩ Edward ở xa tận nước Đức đã được “gọi về” biệt thự Malfoy, dù tóc của anh còn chưa khô.
Qua mọi màu sắc của thần chú, bác sĩ Edward nở một nụ cười mang ý chúc mừng, “Chúc mừng, tám tháng nữa thì gia tộc Malfoy sẽ chào đón một thành viên mới.”
“Ý anh là, ý anh là…” Giờ Lucius còn đâu dáng vẻ khôn khéo nữa, vẻ mặt ngu ngốc không ngừng hiện ra, một lát y nhìn bạn đời nhà mình cũng đang ngây ngẩn, một lát lại nhìn bác sĩ Edward, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
“Cơ thể papa không có gánh nặng gì chứ ạ?” Nhìn Draco đã tò mò chạy tới kéo áo choàng papa, Aquila hiếm khi thở dài.
“Qui à, đừng lo lắng,” Đối với hai đứa trẻ mình tận mắt chứng kiến chúng lớn lên, mấy năm nay Edward đã coi chúng là cháu mình, “Sức khỏe ngài Prince không tồi, chỉ là chú ý không làm độc dược nữa, và không được hao tổn pháp lực quá lớn.”
“Làm phiền ngài.” Aquila cúi đầu, “Nhờ ngài nói một tiếng với ông nội.” Cậu đưa bác sĩ Edward rời đi.
Khi trở về cậu vẫn thấy cha và papa nhà mình chưa tỉnh táo lại, “tách”, Aquila búng tay một cái, “Mang ít trà bánh lên.” Cậu sai gia tinh.
Rồi cậu tới chỗ cha mình, “Cha à, ngài để papa ngồi xuống đã, Dra, bên kia anh có một bức thư từ Harry, em đi cùng anh xem nhé.” Aquila hiểu, giờ hai cha cần ở cạnh nhau.
Hiển nhiên Draco cũng hiểu được, vì thế cậu không cam lòng nhìn Snape một cái, rồi đi theo Aquila.
“Sev, Sev, chúng ta lại có con.” Tay Lucius run rẩy, nhiều năm như vậy y đã không còn hy vọng lại có thêm một đứa con, không ngờ bạn đời nhà mình lại cho mình một bất ngờ thế này.
“Nếu lỗ tai gia chủ Malfoy không mất đi chức năng cơ bản của nó thì y nên nghe được lời của bác sĩ Edward vừa nãy, đúng, đây là con của chúng ta.” Snape dùng nọc độc để che đi sự xấu hổ.
“Sev, ôi, Sev thân mến của tôi, quả thực em không thể tưởng tượng được.” Như bị đè vào cái chốt nào đó, cả người Lucius cũng đang tản ra luồng sáng thỏa mãn, “Gia tộc Malfoy con một đã mấy đời, sau khi có Qui và Dra thì tôi đã không còn hy vọng xa vời nữa, nhưng giờ… giờ… ôi, cám ơn em, Sev, cám ơn em, Sev thân mến của tôi.” Lucius thành kính hôn lên môi Snape, thông qua kết nối linh hồn giữa hai người, Snape có thể cảm nhận được sự vui sướng và cảm kích từ linh hồn Lucius.
“Tôi đã hứa.” Snape khẽ nói, anh nhớ tới nụ hôn ở Lều Hét khi ấy, “Tôi hiến mình cho anh”, giữa anh và Lucius, hứa hẹn nhau, quấn vào nhau cũng đã không chia cách được.
“Không thể dạy độc dược ở Hogwarts, cũng không thể điều chế độc dược…” Hiển nhiên Lucius đã đi vào trạng thái khi Snape mang thai Draco và Aquila năm đó, cả người như bị mộng du, “… Thi đấu Tam pháp thuật năm nay em cũng không được xen vào, tôi sẽ xử lý mọi chuyện…”
“Luci,” Snape cắt ngang y, “Anh biết, tôi không thể rời khỏi Hogwarts.” Đương nhiên anh sẽ không từ bỏ con mình, nhưng không thừa nhận thì không được, đứa bé này tới không đúng lúc lắm. “Không dễ nói với bên Dumbledore, hơn nữa giờ cũng không phải năm đó.”
Lucius im lặng, đương nhiên y biết Snape nói rất đúng, năm đó ngoài việc được “gả” vào gia tộc Malfoy thì Snape không được coi trọng, nhưng giờ lại khác, bậc thầy độc dược thành công nhất, giáo sư độc dược Hogwarts, chủ nhiệm Slytherin trẻ tuổi nhất… Snape đã sớm không còn bị xem nhẹ như năm đó, huống chi tình huống họ sắp phải đối mặt lại không thích hợp để công khai tin tức này.
“Sev, bằng không chúng ta…” Lucius hơn gian nan mở miệng, y mừng như điên vì sinh mệnh mới nhà Malfoy, nhưng nếu thằng bé/ con bé uy hiếp sự an toàn của bạn đời, Lucius sẽ không do dự lựa chọn bạn đời của mình.
Đầu tiên Snape rất tức giận vì lời của Lucius, rồi lập tức anh cảm giác được nỗi đau thấu tâm can từ bên Lucius, không phải chồng anh không để ý đứa bé này, nhưng chồng anh còn để ý anh hơn. Snape biết thế gia quý tộc máu trong coi trọng huyết thống và kế thừa, Lucius gần như là đang khiêu chiến giới hạn của quý tộc.
“Luci, tôi không sao, chỉ là không được chạm vào độc dược, tôi chỉ lên lớp, hơn nữa Qui và Dra đều có ở đó.” Snape chủ động kéo tay Lucius, an ủi bạn đời mình, “Anh biết, nếu Cúp Quidditch thế giới vẫn xuất hiện dấu hiệu hắc ám, thì chắc chắn Thi đấu Tam pháp thuạt sẽ bắt đầu, đây cũng là thời cơ tốt nhất của chúng ta, dù là ai, người kia đều sẽ sống lại vào dịp này.”
Lucius biết Snape nói rất đúng, y cũng có suy nghĩ mượn Thi đấu Tam pháp thuật để mà bắt gọn đám Trường Sinh Linh Giá, nhưng khi đó bạn đời mình không mang thai kìa, giờ với tình trạng của Snape, Lucius chỉ hận không để anh ở biệt thự Malfoy chờ đứa nhỏ sinh ra.
“Luci, anh biết, đây là cơ hội tốt nhất của chúng ta.” Snape nhấn mạnh, dù là cái nhẫn hay Chúa tể Hắc ám kia sống lại thì chắc chắn sẽ xuất hiện con rắn bên cạnh, tập trung hai Trường Sinh Linh Giá còn lại là một cơ hội tốt nhất.
Thật lâu sau, Lucius mới nắm lại tay Snape, “Tôi sẽ cố gắng xin đi thị sát ở trường, tin rằng ban giám đốc sẽ không từ chối đề nghị nho nhỏ này của tôi.” Y nheo mắt lại, sự cố gắng năm đó giờ đã bắt đầu có hiệu quả, Dumbledore đã không còn là phù thủy trắng không tỳ vết trong lòng các giám đốc nữa, Hòn đá Phù thủy năm nhất, Giám ngục năm ba, và giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám hàng năm, sự khó chịu được chồng chất, muốn nó bùng nổ thì chỉ cần một cái kíp mà thôi.
— Tôi là đường ranh giới Lucius quyết định thường trú ở Hogwarts —
“Đồ ngu!” Ở trong một biệt thự nhỏ bên cạnh làng Little Hangleton, “Sirius” đang lạnh lùng và giận dữ.
“Lord. Bọn họ chỉ muốn thể hiện sự trung thành với ngài.” Đầu gối Bella lê mấy bước, vội vàng giải thích.
“Đồ ngu, muốn chúng bay phát ra dấu hiệu hắc ám không phải để đánh rắn động cỏ, nhưng chúng bay thì sao, khi mà không hoàn toàn chuẩn bị tốt đã phóng dấu hiệu hắc ám, cái này có ích lợi gì!” Trong con ngươi màu xám của “Sirius” thường thường xẹt qua một tia sáng đỏ, có vẻ vô cùng quái dị.
“Lord, chúng bầy tôi đã liên lạc với một người có thể lẻn vào Hogwarts.” Rudolph nói tiếp.
“Ưm”, “Sirius” chợt dừng một chút, dường như là con rối gỗ bị chặt đứt dây, nhưng rất nhanh hắn lại tiếp tục, “Là ai?”
“Bartemius Crouch, gã nói gã có cách đi vào…” “Hogwarts” phía sau bị “Sirius” phất tay cắt ngang.
“Lord,” Bella hơi lo lắng hỏi, “Ngài có thoải mái không ạ?”
“Không sao, đây cũng không phải cơ thể ta, hiện tại cũng chỉ là bám vào mà thôi.” Voldemort giải thích đơn giản, không phải Sirius không có ý thức, nhất là khi đụng chạm tới từ nào đó, có một số thứ đã trở thành cố chấp trong ý thức của Sirius, ví dụ như “Hogwarts”, hay như “Harry”, Voldemort không thích cảm giác này, tuy hắn không quá vừa lòng với thân xác hiện tại – hắn tra được một phương thuốc có thể làm người ta sống lại, nhưng hắn không muốn có sự cố xảy ra khi sử dụng thân xác này.
“Mấy ngày nữa ta sẽ đi với Mina khoảng vài ngày, chúng bay liên hệ với Bartemius Crouch một chút, khi trở lại ta hy vọng có thể nhìn thấy một kế hoạch đầy đủ, nhớ kỹ, cái chúng ta muốn cuối cùng là gì.” Hắn nói xong.
“Yes, my lord.” Bella và Rudolph hôn vạt áo choàng Voldemort, rồi đi ra khỏi phòng.
“Sirius” đi đến cạnh cửa sổ, một hồi bất động, đợi khi tỉnh táo lại anh phát hiện mình đang đứng ở bên cạnh cửa sổ nhìn ra phía xa, “Cha,” anh xoay nhẫn trên tay, thời gian anh mất đi ý thức càng ngày càng dài, Sirius bắt đầu càng ỷ lại cha mình.
“Sao vậy, con trai của ta?” Linh hồn màu trắng đục quan tâm hỏi.
“Hình như con mất ý thức,” Trước mặt “Orion”, Sirius không hề đề phòng, “Con nhớ vừa nãy trời vẫn sáng, giờ trời đã tối rồi, mà con hoàn toàn không nhớ những chuyện trong lúc này.”
“Con chỉ là đứng ở cửa sổ suy nghĩ miên man thôi,” Linh hồn giải thích như vậy, “Sirius, con suy nghĩ gì vậy? Con đỡ đầu của con sao?” Hắn dẫn đường.
“Dạ, thưa cha, con nhớ Harry, lần trước con cũng không gặp thằng bé,” Sirius như bị nhắc tới điểm giới hạn nào đó, “Con muốn đi gặp thằng bé, nghe nói thằng bé sống với họ hàng Muggle, con muốn đi xem thằng bé thế nào, tuy thằng bé vào Hufflepuff nhưng con nghĩ James sẽ không để ý đâu.” Nhắc tới Harry, mắt Sirius tràn ngập hy vọng, đó là lý do cuối cùng anh cảm thấy mình còn sống.
Không phải sao? Orion chết, Cissy cũng chết, Bella hoàn toàn điên rồi, Reg thì không biết tung tích, ngay cả Walburga, nghe nói sau khi khóa nhà cũ Black thì không còn xuất hiện nữa, Sirius hiểu sự kiêu ngạo của mẹ, gia tộc Black đã hoàn toàn xuống dốc.
Mà bản thân anh thì sao, Nhóm Đạo tặc năm đó một chết một rời khỏi một phản bôi, ngoài Harry, ngoài sự nhờ cậy của James thì Sirius không tìm được ý nghĩa để mình tiếp tục sống – khi một người hoàn toàn không được ai mong đợi thì vì sao người nọ còn phải tồn tại chứ?
“Vậy đi gặp thằng bé đi, Sirius,” Giọng “Orion” cực kỳ hiền lành, “Cha biết con rất nhớ thằng bé, mà thằng bé cũng nhớ con, ngủ một giấc đi, chờ con tỉnh ngủ thì đi gặp thằng bé.”
“Dạ, cha, ngài nói rất đúng!” Sirius như tìm thấy con đường phải đi, gương mặt gầy yếu nở nụ cười sáng bừng, “Chúng ta cùng đi.”
Sau khi Sirius ngủ say, Mina lặng yên tiến vào, “Lord.” cô cúi đầu với linh hồn trắng đục.
“Tin tức của mi không sai chứ? Kẻ Được Chọn công khai tới gần Slytherin?” Gương mặt linh hồn hoàn toàn không mơ hồ như Sirius thấy, ngược lại hình dáng rất rõ ràng, đôi mắt đỏ tươi.
“Vâng, bạn thân nhất của Kẻ Được Chọn chính là Slytherin, nghe nói vào năm nhất Kẻ Được Chọn còn vì nó mà cãi nhau với thanh mai trúc mã Gryffindor.” Mina cung kính nói, tuy cô ta cũng không biết rất nhiều chuyện vào lúc nào, nhưng chỉ cần cô ta biết thì không phải tốt rồi sao?
“Tốt lắm,” Voldemort rất hài lòng, hắn nhìn gương mặt ngủ say của Sirius, “Gã cũng sắp là của ta.”