Nghỉ hè năm thứ ba, sau khi trải qua đêm kinh hoàng Cúp Quidditch thế giới, Harry bị hiệu trưởng Dumbledore phái người đưa về tận nhà dì Petunia, lý do là “ở đó cậu nhận được sự bảo vệ tốt nhất”. Tuy Harry cũng không biết tại sao nhưng cậu hiểu được cậu không có lựa chọn vào lúc này. Cũng may chỉ vài ngày nữa là nghỉ hè kết thúc, Harry cũng tiếp tục trở thành người trong suốt trong gia đình dì.
Nhưng gần đây, Harry có thể cảm nhận mình bị rình, mỗi khi cậu nhổ cỏ, hay là ra ngoài đổ rác thì sẽ cảm thấy ở một góc nào đó có người đang trộm nhìn cậu.
Cùng ngày phát hiện ra chuyện này, Harry nói với Blaise, Blaise vừa nghiêm túc khuyên Harry luôn phải mang theo Khóa Cảng, vừa chuẩn bị tốt gặp Harry ở nhà Zabini – được phu nhân Zabini đồng ý, rốt cuộc Blaise đưa một Khóa Cảng có điểm rơi gần nhà mình giao cho Harry, mà Harry cũng càng cảm ơn vì sự tin tưởng ấy.
Rồi vào một buổi hoàng hôn, Harry bị một người đàn ông tóc đen gầy yếu ngăn trong một cái ngõ, khi đó Harry đi đổ rác như thường ngày, không biết từ khi nào một con chó mực lớn hơi loang lổ đã đi theo cậu, xoay người một cái, con chó đen biến mất, một người đàn ông mặc áo chùng màu đen xuất hiện.
“Sirius Black…” Harry lùi về sau nửa bước, ký ức ban đêm sâu nhất được hiện ra, một tay cậu che vết sẹo của mình – vết sẹo bắt đầu đau từ khi Sirius xuất hiện, tay kia thì nắm chặt Khóa Cảng Blaise cho cậu.
“Harry, Harry…” Sirius hoàn toàn không phát hiện động tác của Harry, anh chỉ vui vẻ vì “Harry nhận ra anh”, rồi cảm thấy mất mát vì Harry phòng bị mình.
“Ông đến tìm tôi làm gì?” Harry phòng bị lui một bước, liên hệ với cảm giác mấy ngày nay, người âm thầm theo dõi mình chắc là Sirius.
“Harry, chú tới nói cho con biết sự thật, năm đó kẻ phản bội cha mẹ con không phải chú, vào phút chót chú thuyết phục James chuyển người bí mật thành Peter, vì khi đó gần như tất cả mọi người đều biết chú sẽ trở thành người giữ bí mật của họ, chú cho rằng chỉ cần lén thay đổi thì có thể đảm bảo an toàn cho James và Lily…” Vì sợ Harry không tin, Sirius nói rất nhanh, nhưng theo dòng kể mà Harry không hét to hay xoay người chạy đi khiến anh có can đảm hơn, Sirius bắt đầu thử nói chậm dần, kể lại sự thật về năm đó.
“Lúc ấy gần như mọi Tử thần Thực tử đều tìm chú, chú cũng cho rằng kế hoạch của mình thành công, ngày đó,” Anh đau đớn dùng tay ôm lấy đầu mình, “Trong nháy mắt biết tin chú chỉ biết Peter đã bán đứng hai người, người giữ bí mật không để lộ thì dù người kia ịn mũi vào cửa sổ nhà con cũng không tìm được, tha thứ cho chú, Harry à, tha thứ cho chú không có sắp xếp tốt cho con, chú đã đi tìm kẻ phản bội kia để báo thù! Khi đó chú cho rằng mình thành công, tên phản bội kia dùng đũa phép của nó nổ cả con đường, rồi gào lên bảo chú là kẻ phản bội James.”
Nói đến đây, Sirius thay đổi giọng, lấy ra một tờ báo đã có nhiều nếp nhăn từ trong áo choàng rách nát, trên đó có in ảnh của gia đình Ron, “Cho đến khi chú xem cái này chú mới biết được năm đó nó không chết, con chuột này chính là Animagus của nó, con có nhìn thấy bàn chân trước bên của nó không, trên đó thiếu mất một ngón. Harry à, năm đó bộ phận lớn nhất của Peter mọi người tìm được chính là ngón tay cái bàn tay phải của nó.” Cuối cùng anh hít sâu một hơi, “Harry,” anh nâng tay lên rồi do dự hạ xuống, “Con có thể tin chú không? Chú chưa bao giờ phản bội lại tình bạn với James.”
Một hồi lâu, Harry không nói gì, Sirius chỉ cảm thấy sau lưng mình toàn là mồ hôi.
“Cảm ơn sự tin tưởng của ngài,” Harry đột nhiên cúi đầu theo kiểu quý tộc, “Tôi đại diện cho cha cảm ơn ngài.”
Sirius cứng người, rồi mặt anh đỏ lên, “Harry!” anh gầm nhẹ.
Harry cũng không quá để ý, “Đương nhiên tôi tin tưởng ngài trong sạch, trên thực tế, tôi cũng hiểu một ít về chuyện năm đó, tôi tin ngài sẽ không phản bội cha tôi.”
Cậu vừa nói ra, Sirius như buông xuống được gánh nặng nào đó, cảm giác không thoải mái vì lễ nghi quý tộc vừa rồi của Harry cũng giảm đi, “Cám ơn con, cám ơn con.” Giọng chú gần như thì thào, rồi lại nâng cao như nhớ tới cái gì, “Có lẽ con còn không biết, chú là cha đỡ đầu của con.” Nói xong, anh hơi thấp thỏm nhìn Harry, cậu bé đang cúi đầu.
“Ngài có thể trả lời cho tôi mấy câu hỏi không?” Harry không ngẩng đầu, giọng nói không hề dao động.
Hiển nhiên Sirius cũng không ngờ phản ứng hiện tại của Harry, “Đương nhiên rồi, chú là cha đỡ đầu của con.” Anh lặp lại.
“Nếu ngài trong sạch, vì sao không cố gắng trên tòa án? Nếu ngài trong sạch, vì sao nhiều năm như vậy không khiếu nại? Nếu ngài là cha đỡ đầu của tôi, vì sao ngài không suy nghĩ cho tôi?” Càng nói, cảm xúc Harry càng kích động, “Chẳng lẽ ngài không biết thừa nhận hành vi phạm tội khiến ngài không thể gánh vác trách nhiệm nuôi nấng tôi sao? Chẳng lẽ ngài chưa từng nghĩ cuộc sống của tôi trên góc độ là một người cha đỡ đầu sao?” Harry nhớ tới mình hâm mộ những đứa trẻ có cha mẹ, nhớ tới sự khủng hoảng khi ở cô nhi viện, cậu nhìn người đàn ông trước mắt nghe nói là cha đỡ đầu của mình, trên thế giới này đau đớn nhất không phải là không chiếm được, mà là rõ ràng thuộc về mình nhưng lại lướt đi qua.
Sirius há miệng vài lần, nhưng anh không nói nên lời, có thể nói gì đây, khi biết được gia đình James bị bán đứng chuyện đầu tiên anh nghĩ là phải báo thù, khi thẩm vấn trên tòa án anh chỉ cảm nhận được nỗi sung sướng vì báo thù, mười mấy năm trong ngục anh cũng chỉ không ngừng hối hận với bạn thân của mình, dường như… Harry luôn là người cuối cùng.
“Harry, chú… chú xin lỗi con…” Nếu là người quen Nhóm Đạo tặc năm đó thì chắc chắn họ sẽ ngạc nhiên, Sirius được gọi là can đảm kiêu căng nhất lại xin lỗi, “Tương lai chú chắc chắn…” Anh gian nan định hứa hẹn, tuy với anh lời hứa thật sự rất khó khăn.
“Xin lỗi, tôi nghĩ tôi không cần.” Harry ngẩng đầu, vành mắt đỏ bừng vì khóc, “Ngài xem, tôi đã trưởng thành, đã có thể chăm sóc mình, tôi đã không cần nữa.” Đúng vậy, nếu bây giờ Harry còn là cậu bé hoảng sợ sinh sống tại nhà Dursley thì cậu sẽ cảm ơn; nếu cậu là một Gryffindor nhiệt tình dũng cảm cậu sẽ tha thứ; nhưng hiện tại cậu lại là một lửng nhỏ, cậu có bạn thân, cũng được người lớn quan tâm, tương lai cậu còn kế thừa gia tộc Potter, cậu đã không cần nữa.
Nói xong, Harry lại cúi đầu, “Cảm ơn ngài vì tất cả những gì ngài làm cho cha mẹ tôi.” Cậu đã suy nghĩ kỹ, nhưng trước khi rời đi, Harry vẫn hỏi một câu mà cậu sớm muốn hỏi, “Vì sao ngài không dám thừa nhận, ngài không giết cha của ngài?”
“Ầm”, như có thứ gì đó bùng nổ trong đầu, Sirius chỉ cảm thấy trái tim mình co thắt lại, cha… Orion, đương nhiên anh không giết cha mình, anh chỉ không phủ nhận thôi. Tuy nhiên vì sao anh không phủ nhận, chỉ là anh không cố nổi, anh nói với mình như vậy, nhưng một giọng nói khác còn rõ ràng hơn – anh ti bỉ dùng cái chết của Orion làm nước cờ đầu cho mình ở Hội Phượng Hoàng.
“A!” Sirius lập tức biến thành chó lớn, tru lên chạy ra ngoài, anh muốn gặp cha mình, ngay bây giờ!
Không biết qua bao lâu, chó lớn Sirius chạy tới một kho thóc hẻo lánh, người đàn ông nghèo túng kia lại xuất hiện, anh vội vàng xoay nhẫn trong tay, “Cha, cha…” Anh gọi.
Đáng tiếc, lần này anh không có được kết quả mình muốn, một vòng hai vòng Orion vẫn chưa xuất hiện.
“Ưm”, Sirius chợt lóe, nhớ tới linh hồn màu trắng đục kia “vô tình” nói ra, “Cái nhẫn này có thể gọi về linh hồn đã chết, chỉ là tùy thời gian, nhưng nếu dùng máu phù thủy thì không giống, vì nơi phát ra pháp lực là huyết mạch.” Nghĩ vậy, Sirius trực tiếp cắn ngón tay mình, nhỏ máu lung tung trên cái nhẫn xấu xí.
Một lần… hai lần… Sirius cắn nát đầu ngón tay mới miễn cưỡng đổ đầy vào hòn đá, trong quá trình đó, thậm chí anh còn hưởng thụ nỗi đau vì tay đứt ruột xót, vì nỗi đau đó có thể khiến anh cảm thấy mình còn sống.
Rốt cuộc khi máu của anh chậm rãi thẩm thấu lên chiếc nhẫn thì một linh hồn màu trắng xuất hiện, khác với thường ngày là linh hồn dần dần có thực thể.
Nhưng Sirius hoàn toàn không chú ý tới, “Cha à, cha, con sai…” Anh đột nhiên gào khóc, như là một đứa trẻ rốt cuộc cũng biết lỗi.
“Sirius, không sao,” Linh hồn màu trắng đục nói như vậy, “Con bằng lòng nghe lời cha chứ?”
“Dạ, cha, đương nhiên rồi.” Sirius trả lời không do dự.
“Vậy mi bằng lòng kế thừa lời thề năm đó của Orion chứ?” Linh hồn màu trắng đục càng nói nhẹ.
Sirius hoàn toàn không chú ý sự thay đổi xưng hô, “Đương nhiên, con bằng lòng kế thừa mọi thứ của cha!” Anh trả lời như đinh đóng cột.
“Vậy, mi bằng lòng ở cạnh ta chứ?” Theo câu trả lời của Sirius, hình dáng linh hồn càng thêm rõ ràng.
“Con bằng lòng, chỉ cần ngài đừng rời bỏ con.” Tinh thần mệt mỏi dài kỳ ở Azkaban, lại bị người duy nhất mong chờ phủ định, Sirius chỉ hy vọng có một người có thể đón nhận anh, hy vọng có một chỗ thuộc về anh, nên khi “Orion” hỏi, anh không do dự nói “Yes”.
“Tốt lắm!” Dường như linh hồn rất hài lòng, nó mở ra hai tay, “Đến đây nào, con trai của ta.”
Như rốt cuộc tìm được nhà, Sirius trực tiếp nhào vào, rồi linh hồn dần dần biến mất, Sirius cúi đầu xuống, sau thật lâu, người đàn ông tóc đen ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đỏ tươi tràn ngập hài lòng,
tốt lắm, tuy kém hơn cơ thể mình sống lại, nhưng đối phó với tình trạng hiện tại, huyết mạch gia tộc Black… vậy là đủ rồi.