“Siri… lord.” Khi chú ý tới màu sắc con ngươi người trước mắt khác với quá khứ, Mina nhanh gọn quỳ xuống, hôn vạt áo choàng Voldemort.
“Tốt lắm, Chúa tể Hắc ám sẽ không quên những kẻ trung thành với ngài.” Voldemort hài lòng gật đầu, gương mặt đẹp trai của Sirius lại có vẻ dữ tợn vì độc ác.
“Lord, cơ thể của ngài…” Câu hỏi này của Mina hơi quá giới hạn, nhưng nể cô ta là Tử thần Thực tử đầu tiên tìm được mình, Voldemort vẫn khoan dung không so đo, “Gã còn chưa biến mất, chỉ là ý thức ngủ say thôi.”
“Vì sao ngài không làm vậy?” Ý Mina rất rõ ràng, vì sao không trực tiếp sống lại dựa vào cơ thể Sirius mà chỉ là bám vào.
“Huyết mạch Black không tồi,” Voldemort nhìn về phía Hogwarts ngoài cửa sổ, “Nhưng Chúa tể Hắc ám có lựa chọn rất tốt, thông báo tới Bella, đã tới lúc giải phóng Azkaban.” Hắn quay đầu, nhìn Mina đang quỳ trên mặt đất, “Bậc thầy độc dược của chúng ta đã rời khỏi giới phù thủy đủ lâu rồi.”
“Yes, my lord.” Mina cúi đầu thật sâu, đây mới là Chúa tể Hắc ám cô ta trung thành, như người kia gặp vào chiều qua… không đúng, không phải chiều qua cô ta đi ra ngoài sao? Trong lòng Mina lại nghi ngờ trí nhớ của mình.
Sóng ngầm bên ngoài không hề ảnh hưởng tới các học trò Hogwarts, quả thật, nhà ga chín ba phần tư năm nay có hơi chật chội, rất nhiều Thần Sáng tiến vào canh giữ, nhưng với phần lớn động vật nhỏ, sầu lo của họ cũng chỉ là sau khai giảng có thể lại bị giáo sư Prince trừng phạt trừ điểm hay không mà thôi.
“Anh,” Chỉ có Draco và Aquila ở toa xe Malfoy, Draco giật quyển sách trong tay Aquila, “Rốt cuộc anh nghĩ thế nào?”
Người sau bình tĩnh nhìn em trai nhà mình một cái, rồi nhặt lấy sách, “Không nghĩ gì.”
“Sao anh lại không nghĩ cách đi chứ? Cha yêu cầu chúng ta phải tham gia dạ hội vào cuối nghỉ hè năm sau, anh biết không, anh phải chọn một đối tượng để nhảy đó.” Draco cẩn thận che dấu sự không cam lòng của mình, đương nhiên cậu không bằng lòng để Aquila nhảy với người khác, nhưng cậu không biết nên làm gì bây giờ.
“Đến lúc đó rồi nói sau.” Aquila như vô tình liếc Draco một cái, tiếp tục đọc sách.
“Hừ! Lòng tốt lại bị coi thành lòng lang dạ sói.” Draco oán hận phun ra một câu, rồi mở cửa đi ra ngoài, phía sau cậu, Aquila cong cong khóe môi, không phải em trai cậu không quan tâm cậu, vậy thì rốt cuộc đó là sự để ý như thế nào?
Ra khỏi toa xe Malfoy Draco trực tiếp tới toa xe Zabini, quả nhiên, Harry, Pansy, Goyle và Crabbe đều ở đây.
“Cedric không ở đây à?” Draco ngạc nhiên nhướn mày, sao Pansy lại tách khỏi bạn trai mình chứ, hơn nữa thật sự Cedric càng ngày càng được chào đón nữa.
“Lát nữa Ced sẽ tới, anh ấy đi tuần tra tàu.” Pansy dùng cây quạt nhỏ che nửa khuôn mặt.
Draco hiểu rõ gật đầu, không nói gì trực tiếp ngồi xuống.
“Draco, Aquila đâu?” Cũng chỉ có Harry không đoán ra Draco vô cùng coi trọng Aquila.
“Hừ.” Draco hừ một tiếng, cũng không nói gì, “Blaise,” Cậu hơi chơi xấu ngân dài giọng, “Dạ hội sang năm, cậu định làm thế nào?”
“Đến lúc đó rồi nói.” Blaise hơi hoảng sợ nhìn Harry một cái, sau đó định qua loa kết thúc.
Đáng tiếc Draco tâm trạng không tốt cũng không định buông tha cho cậu ta, “Nghe nói phu nhân Zabini đã gửi thiếp mời tới không ít quý tộc. Thậm chí còn có nước Đức. Blaise, cậu có thể tin vào thẩm mỹ của phu nhân Zabini.” Cậu nói cụ thể, còn Harry cũng không biết vì sao phải tổ chức tiệc tùng này.
“Khi nào thì tổ chức dạ hội?” Harry chợt chen vào.
“A, chắc là nghỉ hè năm sau, điệu nhảy đầu tiên của người thừa kế quý tộc luôn quan trọng nhất mà.” Draco nhếch môi cười.
Blaise hơi tức giận nhìn Draco, đương nhiên cậu biết hành động của phu nhân Zabini, cậu cũng biết mình muốn nhảy điệu đầu tiên với Harry, nhưng không phải bây giờ, Harry của cậu còn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng, một sự kiện tốt đẹp bị Draco nói làm cậu không mở miệng được, nói thế nào thì cậu cũng không cam tâm tình nguyện.
Ngay khi Blaise bối rối, Cedric đi vào, Draco gật đầu coi như chào hỏi rồi chuẩn bị rời đi.
“Draco, mình có một số việc cũng muốn hỏi cậu.” Bất ngờ thay, Harry đứng dậy chuẩn bị đi theo Draco ra ngoài.
“Harry…” Blaise gọi một tiếng lại phát hiện mình không có lý do gì, nhìn mọi chuyện trước mắt, Pansy nở nụ cười, Cedric nhéo nhéo tay Pansy, trong lòng cảm thấy rất kiên định.
Draco trực tiếp dẫn Harry về toa xe Malfoy, nhớ tới sắc mặt không cam của Blaise vừa nãy Draco đã cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn nhiều.
“Đã trở lại?” Cửa bị kéo ra, Draco chợt nghe tiếng của Aquila.
“Ừm, Harry cũng tới.” Draco nghe anh trai quan tâm tới mình, cong cong khóe môi, Aquila nhìn thoáng qua Harry đang không hiểu, lộ ra vẻ mặt hiểu rõ.
Harry vốn chỉ lấy cớ trốn Blaise, hiện tại cũng chỉ yên lặng ngồi ở đó.
Vừa nghe nói phu nhân Zabini bắt đầu viết thư mời các quý tộc Harry hiểu được ý của bà. Nhưng hiểu được Harry lại cảm thấy không quá thoải mái, theo lý, bạn thân của cậu sắp cưới vợ sinh con thì cậu nên vui vẻ mới đúng, nhưng sao cậu lại không thể vui vẻ nổi.
Cho đến lúc tới trường, Blaise tìm Harry đổi áo chùng Draco mới thừa dịp Blaise không chú ý nói một câu, “Bắt lấy thứ cậu muốn.”
Aquila cách họ quá gần như có điều suy nghĩ, không phải cậu cũng nên nghĩ lại làm sao bắt lấy thứ mình muốn chăng?
— Tôi là đường ranh giới năm thứ tư khai giảng —
Mỗi năm một lần sau Lễ Phân loại, Mũ Phân Loại cũ xì đưa một đám phù thủy nhỏ đang thấp thỏm đến nơi mà chúng nên đến.
“Hưởng thụ bữa tối của các trò thôi.” Dumbledore nói vậy, các động vật nhỏ mẫn cảm chú ý tới màn giới thiệu giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám theo “thông lệ” hàng năm không được tiến hành, vị trí đại diện cho giáo sư này ở cạnh giáo sư độc dược cũng trống không. Hay là năm nay không có giáo sư? Các động vật nhỏ chú ý đều nhăn nhó đau khổ, không có giáo sư tương đương với giáo sư thay phiên nhau tương đương giáo sư Prince sẽ dạy… Merlin ơi, chỉ một lớp độc dược đã đủ khủng bố rồi, cộng thêm lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám nữa, mẹ ơi, họ nhớ nhà… muốn về nhà.
Ngay khi không ít người đang băn khoăn, cửa lễ đường Hogwarts mở ra, ngoài trời đã mưa bão từ lúc nào, cũng khiến người tới có vẻ ác liệt như thời tiết.
“Alastor, bạn của tôi à, anh đến hơi chậm.” Lễ đường im lặng một lát, rồi trong tiếng chào đón của Dumbledore, sự bàn tán càng lớn.
“Hiệu trưởng Dumbledore, xin lỗi đã tới muộn, cái thời tiết quái quỷ này.” Người tới cởi cái áo khoác xuống – trên đó ướt sũng nước, vừa đi về phía dãy bàn giáo sư, mái tóc rối bù, một con mắt chuyển động không ngừng, cái chân gỗ phía dưới thì gõ “đục đục” trên sàn nhà, có bọt nước chảy dọc xuống.
“A, bọn nhỏ, đây chính là giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám năm nay của chúng ta, giáo sư Alastor Moody.” Khi Moody tới dãy giáo sư, Dumbledore nhanh chóng tuyên bố.
“Tôi rất vui có thể trở thành giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của các trò, tuy tôi đã về hưu nhưng vì lời mời của ông bạn già mà tôi quyết định đi giảng dạy, đương nhiên, tôi sẽ chỉ dạy một năm.” Moody nhìn các động vật nhỏ phía dưới, nói, “Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám là một môn học thực dụng, dù là quá khứ hay là hiện tại,” Theo lời ông nói, mắt ông chuyển từ Gryffindor sang Slytherin, “Phải thường xuyên cảnh giác!” Ông đột nhiên đề cao âm lượng, Hufflepuff nhát gan run lên.
“A, cảm ơn màn giới thiệu của giáo sư Moody.” Dumbledore mỉm cười kết thúc, “Alastor,” cụ xoay người nói với Moody, “Thầy có thể ở lại phòng trợ lý hiệu trưởng, cũng có thể trực tiếp tới ở cạnh hầm, tôi nghĩ là Severus sẽ không để ý.”
Không đợi Snape phản đối, Moody đã trực tiếp lớn tiếng nói, “Đương nhiên, tôi ở hầm là được rồi, hiệu trưởng Dumbledore, không cần làm phiền.”
“Vậy, Severus, lát nữa phải làm phiền thầy.” Dumbledore mang vẻ “thầy làm việc thì tôi yên tâm”.
Snape vốn muốn từ chối nhưng nhìn nhìn Moody đang với tay lấy bình rượu bên hông, lập tức đổi ý. “Đương nhiên rồi, chỉ cần giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của chúng ta không phải chỉ có cái danh.” Anh ác ý mở miệng.
Sau khi tan tiệc Snape dẫn Moody về phía hầm.
“Giáo sư Prince, a, có lẽ tôi phải gọi là giáo sư Malfoy, tôi ở trong hầm, chỉ sợ về sau thầy phải đặc biệt coi chừng rồi.” Trong giọng Moody tràn đầy đắc ý.
“Hiện tại ngài cũng chỉ là một vị giáo sư thôi, đương nhiên tôi sẽ dạy lớp độc dược của tôi, những thứ khác thì không hề liên quan tới ngài.” Snape lạnh giọng nói.
“Nếu tôi là thầy, tôi sẽ đặc biệt cẩn thận,” Sau khi tới hầm giọng Moody chợt trở nên rất nhẹ, “Đừng tưởng rằng năm đó việc anh và Malfoy làm sau lưng người kia là không có ai biết, sớm muộn cũng có một ngày, các người sẽ phải trả giá vì chúng.”
Snape dừng một chút, rồi không quay đầu rời khỏi.
Trở lại phòng làm việc của mình, sắc mặt anh rất khó nhìn.
“Sev,” Là Lucius ở gương hai mặt, “Thế nào?”
“Moody xuất hiện, Dumbledore sắp xếp gã ở ngay cạnh tôi.” Snape bình tĩnh nói.
“Vậy bình rượu của gã?” Lucius nhướn mày, không che dấu nỗi lo của mình.
“Tạm thời còn không rõ ràng, nhưng mà…” Snape nhớ tới câu nói sau cùng mình nghe thấy, “Vị giáo sư này không phải tới vì lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, Luci, mọi chuyện phải cẩn thận.”