“Lord bảo anh đứng đây chờ một lát.” Snape đúng hẹn xuất hiện ở biệt thự Voldemort vào ngày hôm sau, hiếm thấy, Regulus dẫn anh vào, từ khi chiến tranh bùng nổ, Regulus người Black duy nhất chưa tốt nghiệp Hogwarts đã rời trường học. Trên thực tế, ngoài Slytherin và một ít Gryffindor thì cơ bản các Ravenclaw và Hufflepuff vẫn sống trong trường, dù sao người người đều cho rằng dù Voldemort phát rồ đến thế nào cũng sẽ không trực tiếp tấn công Hogwarts.
Snape gật đầu, từ kiếp trước đến kiếp này, anh và Regulus cũng không thân, càng miễn bàn cho tới giờ anh không thích dòng họ Black, nên khi gặp Regulus anh cũng không có vẻ mặt hòa nhã gì.
Regulus thì lại khác, trong quá trình chờ đợi thì Regulus luôn trộm quan sát Snape.
Vì hôm nay gặp mặt, Lucius cố ý chọn một cái áo choàng không có gia huy Malfoy và tên viết tắt của mình, chỉ để Voldemort càng thêm ấn tượng quan hệ của họ cũng không thân mật. Vì thế Snape chỉ mặc một áo choàng đơn giản màu đen, trên tay đeo một chiếc nhẫn, chính là chiếc nhẫn có hoa tường vi – đó không chỉ là nhẫn tân hôn giữa anh và Lucius, mà còn là một Khóa Cảng một chiều, điểm rơi đổi thành Đường Bàn Xoay.
Regulus tỉ mỉ đánh giá Snape từ đầu tới chân, trong lòng cảm thán. Cậu biết rõ chị gái nhà mình đã từng tốn bao nhiêu công sức vì Lucius, dù sao khi đó ngoài Narcissa đi học ở Hogwarts thì còn mình nữa.
Hiện tại nhìn Snape, mỗi hành động cử chỉ đều mang theo dáng vẻ quý tộc không phải hình thành chỉ trong một sớm một chiều. Snape cũng không biết, tuy anh không thích kiểu cách quý tộc nhưng mỗi ngày ở cạnh Lucius mưa dầm thấm đất cộng thêm cả kiếp trước, dáng vẻ của Snape cũng chẳng khác biệt là mấy so với Regulus xuất thân từ máu trong rồi.
“Sn… ưm… đàn anh Prince,” Regulus hơi sợ hãi lên tiếng, cậu được Orion đưa đến biệt thự Voldemort một thời gian ngắn, vài ngày nữa Voldemort sẽ tự mình ấn dấu hiệu cho cậu, “Huynh Trưởng Malfoy khỏe chứ ạ?”
Câu hỏi này có chút không đầu không đuôi, Snape nghiên cứu nhìn Regulus, “Tôi cho rằng, sức khỏe của chồng tôi còn chưa tới lượt một Black quan tâm, hay là, cậu chủ Black cảm thấy tôn quý như cậu ta giờ đã cần một gia chủ Prince báo cáo với cậu ta hay sao?”
Thân phận hiện tại của Snape là một bậc thầy độc dược, mà một bậc thầy độc dược có tính cách cổ quái là chuyện bình thường.
Regulus chưa từng bị ai châm chọc trực tiếp như vậy, lập tức sắc mặt hơi trắng bệch, cậu mới nhận ra câu hỏi của mình không ổn đến mức nào. Nhưng thật ra cậu chỉ muốn thân thiết hơn với vị đàn anh này, không chỉ vì Regulus có cảm tình với Snape, mà vì anh ấy là một trong số ít người được Lord khen ngợi.
“Đàn anh…” Reglus còn muốn nói tiếp nhưng một giọng nữ chanh chua đã vang lên, “Ôi chao, đây không phải là ngài Prince nổi tiếng lừng lẫy hay sao? Lord bảo cậu đi vào, đi theo tôi.”
Snape và Regulus đồng thời quay đầu lại, người trước thì nhướn mày, cô gái tóc đen trước mắt, mặc lễ phục màu đỏ mận, gương mặt trang điểm tỉ mỉ không phải là người thừa kế chi thứ Prince đã vài năm không gặp – Mina Prince hay sao?
“Xin lỗi vì tôi không tiếp chuyện được.” Snape đứng dậy cúi đầu theo tiêu chuẩn quý tộc, Regulus phản xạ cúi đầu lại, Snape khiến người ta cảm thấy không phải anh đi gặp Chúa tể Hắc ám mà chỉ giống như đi tiếp đón khách khứa ở phòng khách nhà mình mà thôi.
Hai thanh niên đẹp trai khôi ngô cúi đầu chào nhau theo lễ nghi quý tộc kích thích thần kinh Mina, cô ta không thể không bấm sâu móng tay vào lòng bàn tay, “Ngài Prince, ngài không có tư cách kéo dài!” Trong mắt cô ta ngập đầy ghen ghét, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Mình luôn làm nhiều hơn tên máu lai này nhưng hiệu quả lại không bao giờ bằng nó!
Trong khoảng thời gian này cậu chủ Black luôn ở trong biệt thự Voldemort, nhìn mình như nhìn thấy không khí, dựa vào cái gì mà khi Snape xuất hiện cậu ấy lại chào hỏi trước chứ.
Mina đứng ở đây chỉ trong chốc lát, đồng thời cô ta hy vọng kéo dài chút thời gian khiến Lord chán ghét máu lai này, về phương diện khác, cô ta cũng muốn Snape mất mặt trước Regulus. Nhưng không ngờ… Snape chết tiệt, cô ta sẽ không thừa nhận nó là một Prince, hay cả là Malfoy!
“Cô Mina Prince,” Snape nhấn mạnh hơn từ “Prince”, vì gần trưởng thành mà giọng nói mềm nhẹ ngập tràn ác ý, “Ngài dựa vào cái gì mà ra lệnh cho một vị gia chủ, một người thừa kế tương lai? Chỉ dựa vào cái chỉ số như Mandrake? A, tôi thật không nên hạ thấp Mandrake, chúng có thể làm độc dược mà ngài, chỉ sợ dù là Merlin tái thế cũng không thể khiến ngài hiểu được sự quyến rũ của độc dược.”
Từ lần trước chào tạm biệt chi thứ trong bầu không khí không vui, Snape cũng biết được sự khác nhau giữa chủ nhà và chi thứ từ lão Prince, “thiên phú” thật sự tồn tại, mà một khi chi thứ bị chủ nhà vứt bỏ hoàn toàn thì huyết thống tinh linh hắc ám trong huyết quản của chi thứ sẽ chậm rãi mất đi hiệu lực, cho đến khi biến mất sạch sẽ. Chi thứ đưa “Prince” trở thành một dòng họ phổ thông, mà mỗi người trong chi thứ đều mất đi cơ hội thức tỉnh huyết thống và có thiên phú độc dược cao nhất.
“Đi theo tôi, ngài Prince.” Mina đè nén lửa giận của mình, mỗi lời của Snape vừa rồi đều châm lên thần kinh cô ta, nhưng cô ta cũng không ngốc, hiện tại mình ở thế yếu, cô ta sẽ có cách.
Cho tới bây giờ Mina Prince cũng không hiểu được, khi mà Snape không có thế lực nào ủng hộ, cô ta không thể làm gì anh, mà giờ phía sau Snape không chỉ có Lucius, lại loáng thoáng có cả Chúa tể Hắc ám và phù thủy trắng đồng thời bảo vệ, cô ta động được vào anh? Mới là lạ!
Snape đi theo sau Mina, nhanh chóng tính toán nguyên nhân Voldemort tìm mình, một trận gió thổi vào từ cửa sổ, cái mũi của bậc thầy độc dược ngửi được hương vị từ trên người tiểu thư Prince đi trước thổi qua, là phấn hoa lan xà.
— Tôi là đường ranh giới Lucius đi gặp Dumbledore —
Khác với Snape được mời tới biệt thự Voldemort, Lucius được mời tới một căn phòng ở quán Đầu Heo tại Hogsmeade.
“Gặp ngài Charles.” Lucius cố ý sử dụng giọng điệu vừa nghe đã thuộc về quý tộc, mũ trùm lớn che đi mái tóc bạch kim mượt mà và diện mạo khác biệt của y, tình thế ngày càng chuyển biến xấu thì phù thủy dấu đầu lộ đuôi như vậy dần dần nhiều hơn.
“Phòng cuối cùng tầng hai.” Ông chủ như không chú ý tới vị khách khác thường này, chỉ lau cốc thủy tinh. Lucius nhìn ông ta thật sâu vứt ra một Snickle, rồi xoay người lên tầng, nếu Sev không nói ông chủ này thật ra là em trai Dumbledore thì Lucius cũng sẽ cho rằng Dumbledore chọn địa điểm gặp mặt tại một quán bar luôn có “gió” như thế này là một truyện cười.
Phía sau Lucius, Aberforth vẻ mặt phức tạp cầm lấy Snickle trên bàn, cảm xúc khác biệt với quá khứ làm ông nhíu mày, sau khi cẩn thận sờ qua sắc mặt Aberforth lập tức thay đổi, rồi ông cẩn thận cầm lấy Snickle, sau đó lại tiếp tục quan sát cái cốc như không có gì xảy ra.
“Cách —!” Cửa mở ra, Lucius xiết chặt gậy rắn trong áo choàng.
“A, hoan nghênh, cậu chủ Malfoy.” Dumbledore ngồi trong phòng như không có gì thay đổi, bên cạnh cụ là một phù thủy chỉ có một con mắt, “Alastor, làm phiền anh.”
Lucius nhíu mày, nhìn người đàn ông mà Sev đã đề cập qua là trợ lý im lặng gật đầu rồi ra ngoài.
Dumbledore như biết Lucius đang nghĩ gì. “Alastor đã bị mù một con mắt khi giải cứu một phù thủy, chiến tranh mà!” Dumbledore ngừng một chút, giọng điệu cực kỳ thương cảm, “Là ngọn nguồn của mọi khổ cực.”
Lucius đứng cạnh Dumbledore, “Đúng vậy, hiệu trưởng Dumbledore,” Y không nói là phải hay không phải, đối với trận chiến này, dù là cá nhân hay bên ngoài thì y cũng không thể có thái độ.
Lucius khéo đưa đẩy không có lỗ hổng khiến Dumbledore hơi lo lắng, vẻ mặt cụ không thay đổi, “Cậu chủ Malfoy, hiện tại cậu cũng thấy tình thế giới phù thủy rồi đấy, Tom càng ngày càng điên cuồng, nếu thật sự không ngăn hắn lại thì sớm hay muộn hắn cũng ra tay với các cậu, đến lúc đó mới chuẩn bị ứng đối thì đã chậm rồi.” Trong giọng nói Dumbledore đều ngập tràn “đều vì tốt cho cậu”.
“A, hiệu trưởng Dumbledore, dựa vào cái gì ngài muốn tôi tin ngài, gần đây tuy ngài Voldemort làm rất nhiều chuyện nhưng hắn cũng không xúc phạm tới chúng tôi, mà ngài…” Lucius kéo dài âm cuối, “Ngài mới là người buông tha một kẻ hành hung công khai tại Hogwarts đó!”
Không thể không nói, cụ Dumbledore để lại nhược điểm quá lớn.
“A, cậu chủ Malfoy, hiện tại Stoker đã chìm vào hôn mê, đứa bé đáng thương này cũng không biết bị nguyền rủa gì nữa?”
Dumbledore hơi thương cảm, cụ nói cũng thực tình, không bao lâu rời khỏi Hogwarts thì Stoker hôn mê, không ai có thể tìm ra nguyên nhân. Bà Pomfrey chỉ có thể kết luận rằng sức sống của cô đang dần trôi, những thứ khác thì không biết, mà vào giờ phút này đưa cô tới St Mungo là không thể, có đôi khi Dumbledore cũng sẽ phiền lòng, nếu lúc trước giao cô ra… nhưng mà, không có nếu.
“Tình trạng của cô Stoker có liên quan gì tới chúng tôi?” Lucius nhếch môi, trong lòng lại đang suy nghĩ tỷ lệ thuyết phục Dumbledore đưa người cho y sẽ nhiều hơn, tuy họ có suy đoán về tình huống của Voldemort, nhưng nếu họ thật sự có được một Trường Sinh Linh Giá thì họ sẽ chắc chắn hơn. “Ngài nên xin lỗi ngài Voldemort mới đúng.”
Lucius đẩy sang khiến Dumbledore hơi nôn nóng, nếu không phải vài sự kiện này xảy ra quá nhanh làm cụ không kịp chuẩn bị thì cụ sẽ không tìm tới Lucius, hiện tại vì đã là cá nằm trên thớt, cụ không thể chọn lựa, “A, cậu chủ Malfoy, có lẽ ngài bằng lòng làm cầu nối giữa tôi và Tom, giữa chúng tôi có hiểu lầm rất lớn mà!” Dumbledore mỉm cười.
“A, cái này thì không được rồi, tôi còn cần phải chăm sóc Sev, mà lại nói, ngài Voldemort bận rộn chỉ sợ không có thời gian tiếp đãi một gia chủ nho nhỏ là tôi đâu.” Lucius nhếch môi lên nữa, muốn y làm gián điệp? Đùa gì vậy?
“A, cậu chủ Malfoy, chẳng lẽ cậu không nghĩ tí gì về hòa bình giới phù thủy sao?” Dumbledore đưa ra đòn sát thủ, “Kể cả là vì Severus?”
“Chuyện này có liên quan gì tới bạn đời của tôi?” Dây thần kinh thuộc về Veela viễn cổ của Lucius rung lên, y dự cảm câu tiếp theo không tốt đẹp gì.
“Severus có thể còn chưa nói với cậu,” Dumbledore đồng tình, “Bạn tốt nhất của cậu ấy, cô Lily Evans đã đính hôn với cậu Potter, tôi nghĩ, hòa bình giới phù thủy cũng sẽ khiến hôn nhân họ hạnh phúc.” Thảo luận với Slytherin về hòa bình giới phù thủy là vô nghĩa, nhưng thảo luận với một một Veela viễn cổ về mong muốn của bạn đời họ lại có thể, lý do Dumbledore có vẻ hơi vớ vẩn, nhưng nếu Snape thật sự nghĩ vậy, Lucius Veela viễn cổ luôn lấy mong ước của bạn đời làm đầu thì có thể sẽ thỏa mãn bạn đời của y. Nhất là cảnh tượng Dumbledore thấy ngày đó, cụ bằng lòng đánh cuộc một lần.
Nhìn Dumbledore có chòm râu hoa râm đang đồng tình nhìn mình, Lucius cảm thấy một búng máu nhảy lên nghẹn trong họng làm y sượng mặt
Lão ong mật nhà ông cả đời chưa lập gia đình giờ lại bưng mối tình đầu lấy vẻ mặt đồng tình nhìn tôi làm chi? Tôi có bạn đời, là bạn đời linh hồn, bạn đời tôi đặt tôi ở vị trí đầu tiên! Tôi có thể hiểu vẻ mặt của cụ, tôi đồng tình, nhưng vẻ mặt vất vả kia của cụ là chuyện gì? Lucius cũng không muốn cười nữa, lần đầu tiên, y bắt đầu suy nghĩ có phải y diễn kịch với Sev nhà mình quá đạt, sao mà một người hai người đều cảm thấy hôn nhân nhà họ không hạnh phúc, mệt bọn họ vẫn là bạn đời linh hồn trong truyền thuyết…
“A, cái này thì, thật đúng là Sev cũng không đề cập với tôi.” Lucius cứng ngắc nói, thật ra y và Sev đều rõ ràng, nói là không đề cập tới, Lily Evans chẳng có liên quan gì tới cuộc sống của họ cả.
“Tôi nghĩ, Severus sẽ hy vọng “bạn tốt” của cậu ấy được hạnh phúc.” Dumbledore nhấn mạnh vào từ “bạn tốt”.
“Ưm… Tôi cũng nghĩ vậy.” Lucius cứng ngắc lặp lại, trong đầu trải qua vô số suy nghĩ, “Tôi không thể cam đoan…”
“Không sao, tôi chỉ muốn mời cậu tới gặp vài người.” Dumbledore biết mình không thể yêu cầu nhiều hơn, nhưng cụ tin trôi qua theo thời gian, Lucius chắc chắn sẽ đứng bên bọn họ.
“Nhưng mà, ngài hãy để tôi nhìn thành ý của ngài.” Trên mặt Lucius hiện lên một nụ cười chua sót hợp lý, dường như cực kỳ không cam lòng khi làm ra quyết định này.
“Tôi có thể để cậu đưa cô Stoker qua St Mungo, cậu chủ Malfoy.” Dumbledore ra dáng thương cảm, “Chúng tôi đã không còn cách nào khác.”
“Đương nhiên rồi, hiệu trưởng Dumbledore, ngài có thể đưa cô ta tới gia tộc Malfoy.” Lucius nhếch môi như thường lệ, gậy rắn vung lên vài cái trong không khí, “Vậy thì, hy vọng lần sau gặp lại.”
Xoay người, mắt Lucius lạnh lùng,
“anything” sao? Chỉ cần thắng lợi?