[Harry Potter] Harry Potter Chi Chuộc Tội

Chương 83

“Lord, cậu Prince tới.” Mina dẫn Snape tới trước một căn phòng, giọng nói có chứa sự cuồng nhiệt.

“Vào đi.” Tiếng Voldemort hơi khàn khàn.

Snape theo Mina đi vào, vừa liếc mắt đã thấy Voldemort đứng cạnh giá sách. So với lần gặp mặt trước, sắc mặt Voldemort có vẻ trắng hơn, nhưng ngược lại khí thế tăng cao, cả người như một vị vua chinh chiến chuẩn bị nhận thành quả của mình, đương nhiên ở một góc độ nào đó mà nói thì cũng là như thế.

“Cậu Prince, cậu hơi chậm.” Giọng Voldemort nhẹ nhàng, trong đó có chứa sự khó chịu, mấy tháng thuận lợi này khiến hắn bắt đầu mất kiên nhẫn bởi thế lực thứ ba do Lucius đại diện, trực tiếp biểu hiện ra thái độ với Snape.

“Ngài Voldemort, phòng khách của ngài rất đẹp.” Snape cứng mặt, dùng ngôn ngữ quý tộc khách sáo nói.

“Cậu Prince trò chuyện rất vui với cậu chủ Black đó?” Mina đột nhiên xen vô.

“Mina!” Voldemort chỉ liếc Mina một cái, người sau sợ run theo bản năng cúi đầu, “Ta không thích người tự lên tiếng.” Voldemort dễ dàng thấy được tính toán của Mina. Đồ ngu! Đắc tội với gia chủ chỉ vì muốn trút giận?

“Ngài Voldemort, tôi cho rằng hôm nay ngài tìm tôi vì việc rất quan trọng, vì thế tôi đã từ bỏ một cách điều chế mới.” Snape vẫn bình tĩnh, thật giống như thái độ Voldemort thế nào cũng không liên quan tới anh, anh định vị đời này của mình rất rõ ràng – lạnh lùng, không có tình thú, không hiểu cách đối nhân xử thế mà chỉ là kẻ ngốc nghiên cứu độc dược.

“Làm sao mày dám nói chuyện như thế với Lord!” Bất ngờ, kẻ bùng nổ trước lại là Mina.

“Leave us!” Đôi môi mỏng của Voldemort lạnh lùng nói ra hai chữ, tuy biểu hiện của Snape đã chọc vào hắn, nhưng hắn cũng càng thêm hài lòng về đối phương: có năng lực, không dã tâm, ai mà chẳng muốn có cấp dưới như vậy. Về phần thái độ… dù sao phải làm gián điệp, không cần phải ở bên cạnh mình

“Yes, my lord.” Mina không cam lòng cắn môi nhưng vẫn lui ra.

Snape chú ý tuy bây giờ là ban ngày nhưng cả gian phòng đều bị che bởi những bức rèm màu xanh thẫm dày, mọi ánh sáng được chiếu đều từ ngọn nến tỏa ra.

“Severus Snape…” Giọng Voldemort gần như xà ngữ, “Mi có biết vì sao ta gọi mi tới không?”

Không phải Malfoy, không phải Prince, Snape vận chuyển Bế quan Bí thuật, trong lòng không ngừng ám chỉ thân phận hiện tại của mình, mất thăng bằng mở miệng, “Tôi nghĩ, tôi không phải là ngài.”

Thái độ Snape cũng coi như là đại nghịch bất đạo, [Nana, ra nào, nhìn vị khách mới của chúng ta.] Voldemort nói xà ngữ.

Nagini bò từ sau giá sách tới gần Snape, nhớ tới kiếp trước mình đã chết bởi nọc độc con rắn này, Snape cứng người. Theo bản năng anh dùng một tay che lên cái nhẫn được trùm trong áo choàng ở tay kia.

Hành động của Snape được Voldemort hiểu là đề phòng, hắn chỉ cần Snape khẩn trương, chỉ khi cảm xúc bị kích động thì con người ta mới không đề phòng nhất, hoàn cảnh cậu lừa tôi gạt ở cô nhi viện từ nhỏ khiến Voldemort vô cùng hiểu tính cách con người.

“Severus Snape, mi hận mẹ mi chứ?” Voldemort nhìn chằm chằm vào đôi mắt trống rỗng của Snape, đột nhiên mở miệng hỏi, “Oán hận lựa chọn của bà ta, oán hận bà ta yếu đuối, nếu không phải vậy thì bây giờ mi chính là một người thừa kế Prince máu trong chứ không phải là một máu lai bị Muggle đánh chửi và người người khinh thường. Thậm chí mi không cần kiêng nể Lucius mà làm người dưới.”

Voldemort đang thăm dò anh, đây là suy đoán đầu tiên của Snape, anh không nghi ngờ vì sao Voldemort lại biết lai lịch của anh, điều này cũng không khó tìm hiểu, nhưng mục đích của Voldemort là gì? Hắn cần anh làm gì? Mình có thể làm gì cho hắn? Hít thở vài cái, trong đầu Snape xoay chuyển vô số các khả năng, cuối cùng, anh nhớ tới một số tình tiết “về câu chuyện cuộc đời không thể không nói của Chúa tể Hắc ám” sau khi mình chết vào kiếp trước.

“Tôi cho rằng, ngài là một vị quý tộc, chuyện giữa tôi và chồng tôi còn chưa tới lượt ngài hỏi.” Tuy lời Snape cứng rắn nhưng giọng điệu đã mềm hơn, “Còn mẹ của tôi, đó là lựa chọn của bà ấy.” Snape khống chế tâm trạng mình, cẩn thận hiện ra một ít oán hận rồi lại biến mất.

Voldemort không nhìn lầm vẻ mặt của Snape, thay đổi chỉ trong nháy mắt. “Severus Snape, mi sẽ không cảm thấy không cam lòng sao? Bị Lucius áp chế, vì sao chứ? Xuất thân của mi? Huyết thống của mi? Không không không, rõ ràng cái gì mi cũng mạnh hơn hắn không phải sao?” Giọng Voldemort gần như là dụ dỗ, phối hợp với ánh nến xung quanh khiến ý chí kiên định như Snape cũng hơi hoảng hốt, nhưng lập tức trên đầu lại tỉnh táo.

“Hướng dẫn linh hồn”? Snape cảnh giác hơn, vẻ mặt vẫn không thay đổi. Sao anh lại không biết Voldemort còn có chiêu này chứ? Nói thật kiếp trước Voldemort cũng không dùng với anh, đó là vì Snape chưa đến mức khiến hắn vận dụng thủ đoạn này.

“Không, không, Lucius đối xử với tôi rất tốt, rất…” Snape có vẻ hơi nghi hoặc, hơi phân vân.

Trên mặt Voldemort nhanh chóng hiện lên sự khen ngợi, nhân tài ý chí kiên định có thể phục vụ hắn, chỉ cần hắn có thể chinh phục được cậu ta. “Lucius đối xử tốt với mi? Chẳng qua vì hắn biết mi là bạn đời linh hồn của hắn, mi biết không, hắn rời đi mi thì không sống nổi, nhưng mi thì khác, mi hoàn toàn có thể lựa chọn người khác, Lucius là vì bản thân hắn mới giữ mi lại. Mi biết mà, phải không?” Voldemort ý bảo Nagini tới gần chút nữa, hai bên cùng tăng áp lực cho Snape.

“Tôi, a, không, không phải, Lucius… không phải…” Quả nhiên, mặt Snape hiện vẻ yếu ớt, không muốn tin tưởng, đau lòng, khuất nhục… Voldemort gần như thưởng thức nhìn thay đổi trên mặt Snape, hắn cực đoan hưởng thụ cảm giác phá hủy tâm lý người khác thế này.

“Ngài Voldemort, ngài muốn gì?” Snape nhanh chóng tỉnh táo lại, vẻ mặt lạnh hơn, anh vô lễ trực tiếp mở miệng, giọng nói sắc nhọn chưa từng có, giống như là… dáng vẻ nên có của một người bị vạch trần mà thẹn quá thành giận.

“Severus Snape, đi theo ta, Chúa tể Hắc ám sẽ ban cho mi vinh quang.” Voldemort cũng không che đậy, hắn trực tiếp nêu ra.

“Chúa tể Hắc ám sẽ ban cho mi vinh quang”, cả đời trước vận mệnh Snape bắt đầu từ những lời này, không ngờ đời này lại có thể nghe được lần hai. “Tôi cho rằng ngài biết rõ, tôi không thể bị ấn dấu hiệu.” Snape mở miệng, tiếng nói bình tĩnh hơn.

“Ta không cần ấn dấu hiệu mi, Severus, ta biết mi rõ, Chúa tể Hắc ám không dễ dàng tha thứ kẻ phản bội!” Voldemort hơi nâng cằm, khí thế kẻ bề trên hiển lộ rõ ràng.

Snape im lặng, anh đang lo lắng kế hoạch của mình có thuận lợi hay không, thật lâu sau, “Như ngài mong muốn, Lord.” Anh hơi hơi cúi đầu.

Tuy Voldemort càng muốn Snape quỳ xuống hôn vạt áo chùng hắn, nhưng hắn cũng biết, lấy thân phận một bậc thầy độc dược, Snape có thể làm vậy đã là cực hạn, hắn cũng không tính toán tiết lộ sự tồn tại của Snape với mọi người.

“Severus, bậc thầy độc dược tương lai của ta, mi sẽ phục vụ cho ta chứ?” Voldemort khàn khàn hỏi.

“A, vâng, my lord.” Snape lại cảm nhận được sự dụ dỗ quen thuộc kia, anh cẩn thận mở ra một phần linh hồn mình, nói theo.

“Vậy thì, đứng ở bên cạnh Lucius, báo cáo với ta.” Voldemort hạ lệnh, xoay người lấy ra một quyển nhật ký cũ kỹ từ trên giá, “Bảo quản thay ta thứ này, tin rằng gia tộc Prince sẽ không làm ta thất vọng.”

Quyển nhật ký? Con ngươi Snape co lại, mặt thì cung kính, giống với năm đó, anh lại cúi đầu, “Yes, my lord.”

Khi Snape rời đi, Mina đã không còn ở đó, chỉ có Regulus tại phòng khách.

“Đàn a… ưm… ngài Snape.” Regulus nhớ tới đãi ngộ vừa nãy của mình, cẩn thận cúi đầu.

Snape không ngừng Bế quan Bí thuật, trên thực tế từ khi anh nhận được quyển nhật ký thì không dám ngừng. Thấy Regulus, anh cũng chỉ cúi đầu trả lễ qua loa, nhưng khi đi qua bên người Regulus, anh đột nhiên nhớ tới… kiếp trước có một Trường Sinh Linh Giá ở gia tộc Black.

“Nếu tôi là cậu thì sẽ đặc biệt cẩn thận, người thừa kế gia tộc Black cũng không phải là một kẻ có đầu óc như quỷ khổng lồ.” Snape mở đầu bằng giọng điệu của Lucius, rồi sau nhớ tới giọng điệu của mình, có vẻ hơi kỳ lạ.

Regulus ngạc nhiên nhìn. Cậu liếc mắt một cái, người kia trực tiếp lướt qua, không hề quay đầu lại.

— Tôi là đường ranh giới Snape mang quyển nhật ký về nhà —

“Lucius, mau đến nhìn…” Snape trực tiếp thông qua lò sưởi Prince tới gia tộc Malfoy, anh nhớ rõ kiếp trước quyển nhật ký vẫn ngoan ngoãn nằm ở gia tộc Malfoy đợi Kẻ Được Chọn vào năm thứ hai, cả đời này vẫn đặt ở gia tộc Malfoy, có thể nói, Snape cũng không nghĩ “tương lai” thay đổi quá nhiều.

Sau khi gặp Dumbledore Lucius ngồi một mình ở phòng khách chờ đợi một cách là lạ, thấy bạn đời nhà mình về thì gương mặt cũng không nóng bỏng như thường ngày, nhất là khi nghe Snape nói từ “Lucius” thì vẻ mặt hơi đen.

Snape không hề chú ý Lucius “không bình thường”, trên thực tế, anh chỉ chăm chú vào quyển nhật ký mà Voldemort đưa cho mình, “Lucius…”

“A, Sev thân mến của tôi, chẳng lẽ em gọi chồng của mình như vậy sao?” Lucius nhếch môi, nhớ tới cô gái vừa gặp được ở Hogsmeade, trong lòng dường như lại bùng lên một ngọn lửa.

“Lucius, anh có ý gì?” Snape dù trì độn cũng biết Lucius không được bình thường, nhớ tới lời nói của Voldemort hôm nay, anh cũng hơi trắng mặt, chẳng lẽ Voldemort lại nói đúng?

“A, Sev thân mến của tôi, nói vậy em và ngài Voldemort trò chuyện rất vui, a, còn cả cậu chủ Black kia nữa, sao tôi quên được chứ?” Lucius như giật mình nhận ra, “Thanh mai trúc mã của em sắp “kết hôn”, em sẽ hy vọng cô ta hạnh phúc đúng không?”

“Cậu Prince và cậu chủ nhỏ Black đã lâu không gặp, hai bên đều vô cùng nhung nhớ”, “Cậu Prince được lord gọi một mình, thật lâu không thấy đi ra”… Tiếng nói của Mina như lời nguyền ác độc, kích thích lòng bất an của Lucius bởi lời nói của Dumbledore.

Ba người thành hổ, mà Dumbledore và Mina đều chọn cùng một ngày…
Bình Luận (0)
Comment