[Harry Potter] Harry Potter Chi Chuộc Tội

Chương 98

Mọi chuyện xảy ra bên nước Anh không hề ảnh hưởng tới sự yên bình của Nurmengard, tuy hiện tại vì có Snape, Chúa tể Hắc ám đời trước bất đắc dĩ sử dụng phần lớn công năng khác của Nurmengard. Điều này cũng khiến Thánh Đồ càng thường xuyên ra vào Nurmengard vào thời gian này, sau khi xây dựng xong rốt cuộc nó cũng phát huy được công dụng rồi – sở chi huy của Chúa tể Hắc ám đời trước.

Đối với việc Snape tác động khiến kết quả này sinh ra, Thánh Đồ cực kỳ kính nể, và cảm kích.

Không nói tới thân phận “thái tử ẩn hình” của Lucius, chỉ riêng việc Snape là bậc thầy độc dược đã đủ khiến Thánh Đồ nhiệt tình rồi.

Trong những phù thủy khảo hạch cuộc thi Nhà bào chế thuốc lần trước, có vài người có họ hàng hoặc có quan hệ dây mơ rễ má với quý tộc nước Đức. Giống với thuật luyện kim, nếu muốn đi tới cực hạn ở độc dược học thì thiên phú, cố gắng đều rất quan trọng, đương nhiên dược liệu là cần thiết, mà với quý tộc nắm giữ phần lớn tài nguyên giới phù thủy mà nói thì cũng chỉ có phù thủy có quan hệ với họ mới có thể ngồi lên ngai vàng trong lĩnh vực này.

Cũng vì thế, ánh mắt Thánh Đồ nhìn Snape ngập tràn kính nể, nghĩ mà xem, một máu lai, dù khi đó anh thật sự “có cái gì” với Lucius thì sản phẩm của anh đều được điều chế dựa trên dược liệu căn bản của Hogwarts, nhưng chính vì vậy mà anh vẫn lấy được chứng chỉ cấp A Nhà bào chế thuốc, càng không nói tới kế thừa Prince.

Kỳ thật Thánh Đồ không nói sai điều này, bậc thầy độc dược của gia tộc Malfoy tuyệt đối là thành tựu của Snape từ đầu tới cuối, nhưng không phải đời này, mà là kiếp trước. Sau khi Lucius trở thành người bạn duy nhất của Snape, độc dược gia tộc Malfoy hầu hết có một nửa là của Snape điều chế.

Ngoài kính nể, Snape đến khiến phạm vi hoạt động của chúa tể nhà mình mở rộng ra là nguyên nhân mà Thánh Đồ cảm kích.

Lại nói tiếp, từ khi chúa tể nhà mình nhất thời luẩn quẩn giam mình lại, Nurmengard, sở chỉ huy mà lúc trước Thánh Đồ tập trung đưa cho chúa tể mình lại trở thành một nhà ngục.

Trận pháp cấm, cấm độn thổ… Chúa tể Hắc ám biến nơi này thành một tòa tháp giam giữ công chúa, chỉ đợi hoàng tử của mình. Nhưng hoàng tử có thật sự là hoàng tử không còn chưa tính, Dumbledore lão già kia chẳng có gì, chỗ nào đáng cho chúa tể nhà mình yêu thương nhung nhớ chứ.

Chỉ tiếc, Chúa tể Hắc ám đời trước như uống vô số Tình Dược, thế nào cũng không chấp nhận đề nghị của Thánh Đồ, nhìn mỗi lần Dumbledore xuất hiện, chúa tể nhà mình giả vờ như rất thê thảm, Dumbledore rời đi, chúa tể nhà mình im lặng, Thánh Đồ thậm chí còn nghĩ có nên trực tiếp buộc Dumbledore tới đây hay không.

Nhưng nghĩ tới hành động của Dumbledore, và cả hành vi điên điên khùng khùng sau này, Thánh Đồ vẫn không kéo nổi, họ xuất thân từ quý tộc đó, thẩm mỹ có tới mức thấp nhất cũng không tới trình độ này.

Cũng may, gia chủ Malfoy xuất hiện, quả thực như một ngọn đèn giữa đêm đen, là kỳ tích Merlin đưa tới cho họ!

Mà kết quả khiến người ta cực kỳ hài lòng, hiện tại chúa tể họ không chỉ không tới chỗ động đen Dumbledore kia, còn lựa chọn người thừa kế, giờ bạn đời “thái tử” đã xuất hiện tại Nurmengard, càng khiến Chúa tể Hắc ám đời trước không thể không luôn luôn chú ý tình thế giới phù thủy nước Anh, cũng vì nguyên nhân đó, từ khi quyết đấu “thất bại” lần đầu tiên Gellert liên hệ với Thánh Đồ thường xuyên và chặt chẽ như vậy.

Vì thế, không ít Thánh Đồ đáng tin đặc biệt tới thăm Snape, nước mắt lưng trong cảm ơn anh “đã cống hiến cho giới phù thủy nước Đức” làm Snape lơ mơ, nhưng nghĩ tới biểu hiện như dạy dỗ con cháu khi đối diện với Lucius của Chúa tể Hắc ám đời trước, Snape hiểu Thánh Đồ chỉ coi rằng Chúa tể Hắc ám đời trước tìm người thân mà thôi.

Đánh chết Snape cũng không nghĩ tới, ngay từ đầu, Chúa tể Hắc ám đời trước đã có mục đích tính kế Lucius vào Thánh Đồ, dù sao thì trong kinh nghiệm của anh, kể cả Chúa tể Hắc ám hay phù thủy trắng thì những kẻ bề trên này đều rất thích kiểm soát, mà buông tay là điều không thể.

Trừ điều đó ra, Snape cũng không sống tệ ở Nurmengard, có ăn (Lucius gần như mỗi ngày đều cho cú tới đưa đồ ăn, vì thế, gia tộc Malfoy đưa ra giá lớn tìm một đám ưng vàng có sức chịu đựng lớn, tốc độ nhanh), có uống (từ khi biết Snape mang thai Chúa tể Hắc ám đời trước không cho anh chạm vào độc dược, không chỉ vậy, Dược bổ sung pháp lực, Dược dinh dưỡng, mỗi ngày đưa tới không cần xác định địa điểm, trong Thánh Đồ cũng không ít bậc thầy độc dược, mà ở nước Đức, Thánh Đồ căn bản là lấy thúng úp voi), còn rất an toàn (đùa à, không nói Chúa tể Hắc ám đời trước sẽ không để anh gặp sự cố ở Nurmengard, trên thực tế, mỗi một phù thủy nước Anh tiến vào nước Đức đều sẽ bị Bộ Pháp thuật nước Đức “đặc biệt chú ý”, mang cái danh là “quan tâm tình trạng sinh tồn của phù thủy nước khác”), có thể nói, ngoài việc lo lắng cho bạn đời thì Snape không có suy nghĩ nào khác.

Trong tình huống như vậy, tới gần 6 tháng, bụng Snape như được thổi lên, khiến Lucius chỉ giao tiếp với bạn đời qua gương hai mặt đứng ngồi không yên, sau khi báo với Voldemort, Lucius xấu hổ tỏ vẻ “mình muốn đi lén xem Sev nhà mình đang giải sầu”.

Voldemort sảng khoái cho đi, lần phân tách sắp tới này, Lucius không có ở đây sẽ càng làm hắn cảm thấy an toàn.

— Tôi là đường ranh giới Lucius chạy tới thăm giáo sư —

Trước mặt Voldemort, Slughorn run rẩy đứng một bên, ông thấy Voldemort hài lòng nhìn độc dược mình vừa điều chế, mồ hôi lạnh chảy dọc trên da mặt nhăn nheo lại vì chợt giảm cân.

Bột cây gai, máu bạch kỳ mã, nước mắt nhân ngư, nguyệt quang hoa… Slughorn chưa từng thấy cách điều chế nhưng bậc thầy độc dược đại khái hiểu được cách sử dụng của bình độc dược này, nói cách khác, hiện tại “chủ nhân” trên thực tế của ông thật sự làm chuyện đó!

Khi Slughorn hiểu được thì ông đã biết mình bị Lucius tính kế, nguyên thân thì… chỉ sợ là sự kiện năm thứ năm hồi đó.

Hiểu ra Slughorn gần như tuyệt vọng, ông biết đó là thứ đáng sợ, tuy không có chứng cớ nhưng hiện tại vận mệnh ông đang gắn liền với Chúa tể Hắc ám, chỉ dựa vào dấu hiệu hắc ám trên cánh tay trái của ông, Slughorn biết mình vĩnh viễn không sửa rạch được. Mà tuyệt vọng hơn tất cả mọi người chính là, chỉ có Slughorn biết Voldemort nhất định sẽ thất bại, còn thời gian thì nhìn xem khi nào Chúa tể Hắc ám sẽ nổi điên là biết.

Là một Slytherin không có thế lực, cả đời Slughorn chỉ có hai thứ – vinh dự và thanh danh.

Nhưng giờ thì, lên nhầm thuyền giặc thanh danh ông chắc chắn đã không còn, mà vinh dự, chỉ sợ tẩy trừ toàn diện sau chiến thì vinh dự cũng đem quét rác. Slughorn chưa bao giờ hận một người như vậy, nếu Lucius xuất hiện trước mặt ông, Slughorn cam đoan, ông nhất định sẽ nghĩ ra phương thức ác độc nhất để nguyền rủa y.

Trở lại hiện thực, nhìn Voldemort vừa lòng đánh giá độc dược, cơ thể gầy yếu của Slughorn do suy nghĩ quá nhiều một thời gian dài đang run rẩy, ông đã nhận Crucio, ông chưa có sức để thuyết phục Chúa tể Hắc ám tin ông mọi chuyện hắn đang làm là sai, càng không có cách nào vạch trần rắp tâm hiểm ác của Lucius.

Không thể không nói, Slughorn có thể là người duy nhất hiểu được suy nghĩ của Lucius ở giới phù thủy nước Anh, ngoài Snape, gia chủ Malfoy gian xảo này đứng ở một vị trí có lợi nhất, ch0 dù tương lai Slughorn chỉ ra và xác nhận thì ông có năng lực gì khác chứ? Cánh tay trơn bóng của y sẽ khiến lịch sử y trong sạch như bạch kỳ mã. Tổng hợp lại thì không biết là vì nguyên nhân gì, quý tộc bạch kim trẻ tuổi này dường như đã biết Chúa tể Hắc ám thất bại ngay từ đầu vậy!

Khiến Slughorn phải nghẹn họng là, rõ ràng suy đoán của ông có lý, nhưng ông không thể thuyết phục bất kỳ ai tin tưởng, kể cả Voldemort lòng tràn ngập nghi ngờ Lucius cũng sẽ không tin tưởng Lucius đã biết tương lai mình thất bại ngay khi thành lập thế lực thứ ba, càng miễn bàn trong mắt phần lớn Tử thần Thực tử, giờ đang là lúc họ mạnh nhất, sao lại tin tưởng những thứ họ đang có chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước chứ?

“Horace,” Giọng Voldemort có vẻ lạnh lùng hơn, “Làm rất tốt, ta rất hài lòng.”

“Phục vụ ngài là vinh hạnh của tôi,” Slughorn quỳ xuống, dùng đôi môi màu xám của mình hôn vạt áo choàng Voldemort, “Nếu ngài đồng ý, tôi muốn xin ngài để tôi trở về nhà, tôi cần lấy một số thứ, để tiện phục vụ cho ngài hơn.” Đây là thời cơ tốt nhất mà ông có thể tìm được, ông không thể ngồi chờ chết, chỉ cần ông có thể đi ra ngoài thì dù làm gián điệp cũng được.

“Crucio!” Mặt Voldemort đen sì, trực tiếp ném một thần chú lên người Slughorn, “Ta nghĩ bậc thầy độc dược của ta biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, Chúa tể Hắc ám không thể dễ dàng tha thứ kẻ lừa gạt!”

Slughorn gào toáng lên, cho tới giờ ông cũng không phải là người kiên trì cho tới cuối cùng, bằng không ông cũng sẽ không trở thành “cỏ trước gió” nổi danh. “Lord, tha thứ cho tôi, tha thứ cho tôi, tôi không dám!” Slughorn gào thét.

Không chỉ Voldemort, kể cả Mina cũng hơi khinh thường Slughorn, Slytherin đều cố chấp, mà ở Slughorn thì sự cố chấp này thật sự là quá nhỏ.

“Thu hồi pháp thuật.” Voldemort miễn cưỡng mở miệng, “Nhớ kỹ thân phận của mi, “bậc thầy độc dược” của ta.” Nói xong, hắn không hề do dự xoay người rời đi, thế cục gần đây đã rơi vào thế giằng co, Voldemort hơi nôn nóng.

Slughorn nằm trên mặt đất há to miệng thở dốc, trong lòng ông tràn ngập tuyệt vọng vì tương lai và hận thù Lucius.

Vài ngày sau, Voldemort như vô tình phân phó Regulus mượn gia tinh của cậu dùng một chút, tuy Regulus không hiểu nhưng vẫn phái Kreacher mình coi trọng nhất đi qua, mà còn dặn dò nó “nhất định phải trở về”.

Rốt cuộc vận mệnh đã trở về quỹ đạo, chẳng qua không biết lần này có người nào may mắn tránh thoát được sự tàn khốc của nó hay không.
Bình Luận (0)
Comment