Khi Lucius xuất hiện tại Nurmengard, Snape đang đọc sách, vì dáng người thay đổi, Snape cũng dần dần tự rời xa độc dược.
Trên thực tế, từ mấy tháng trước Snape vô thức cảm nhận được con mình đang động, trong lòng anh đột nhiên có một cảm giác nào đó. Một sinh mệnh mới, hoàn toàn được anh sáng tạo và mang thai, cứ như vậy chậm rãi sống. Mà sau này, thằng bé sẽ cao lên, sẽ học đi, học nói, sẽ nghiêm túc học tập, sử dụng pháp thuật, rồi trở thành một người hoàn toàn khác anh hoặc là Lucius.
Nghĩ vậy, Snape nhịn không được vuốt ve bụng mình một lần rồi một lần, dù trước đó mấy phút đồng hồ anh còn đang phỉ nhổ “hành vi ngu ngốc của kẻ đầu nhồi đầy cỏ lác”. Đây là đứa trẻ hoàn toàn thuộc về mình, ngay cả Merlin cũng không thể cướp đi.
Lúc Lucius tiến vào nhìn thấy hình ảnh đó, bạn đời y đang nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, gương mặt có vẻ cực kỳ thả lỏng, cả người vô cùng hiền hòa.
Lucius cứ thế bị Snape mê hoặc, hơn nữa nghĩ đến cậu còn đang mang thai con mình, Lucius đã cảm thấy thỏa mãn ngập tràn linh hồn tản ra tứ chi y, chỉ khiến y muốn kiêu ngạo tuyên bố với toàn giới phù thủy.
Vì rung động ấy, Lucius rón ra rón rén tới gần bạn đời mình, rồi ôm Snape vào lòng. Liên hệ giữa bạn đời khiến Snape thả lỏng theo bản năng, cũng khiến Lucius có cơ hội.
“Sev, tôi rất nhớ em.” Lucius vùi mặt mình vào hõm vai Snape, giọng nói dĩ nhiên là đang làm nũng.
Snape hiếm khi không so đo với y, cảm giác tốt đẹp vì bạn đời tới gần an ủi nỗi lo lắng gần đây của anh.
“Luci, bên kia thế nào?” Snape không quay đầu lại, chỉ thả lỏng cơ thể, anh có thể cảm nhận được đứa nhỏ của anh đang tỏ ra vui sướng vì Lucius tới gần, ít nhất hiện tại dao động pháp thuật đầu tiên nó truyền tới mạnh chưa từng có.
Snape có thể cảm nhận được, đương nhiên Lucius cũng có thể, càng bất ngờ hơn Snape là, từ sau tháng thứ ba y chưa từng gặp nhóc con kia.
“A, nhóc con, con đang chào cha sao?” Lucius thật cẩn thận đặt tay mình lên bụng Snape, gần như là cùng lúc, y cảm nhận được rung động nho nhỏ.
Lucius ngay lập tức ngơ ngẩn, đầu óc chỉ có “Con của ta và Sev động”, “Nhóc đá ta”. “Nhóc chào ta”. Snape không quay đầu lại, nghĩ thôi cũng thấy được vẻ mặt ngu ngốc của Lucius hiện tại, giống như vẻ mặt ngu ngốc khi Lucius thông báo với anh y có Draco vào kiếp trước vậy.
Đúng thế, kiếp trước, Snape nhìn rất rõ, kiếp trước Lucius là của Narcissa, là người bạn duy nhất của mình; mà đời này Lucius, lại thuộc về mình!
Có lẽ vì có đứa nhỏ ràng buộc, Snape cảm nhận rõ liên hệ giữa mình và Lucius càng thêm củng cố. Nhưng Snape không muốn để Lucius biết chuyện này, hiện tại Veela ngu ngốc cũng đã đủ mất mặt, nếu cho y biết thì còn không bằng đưa mình lên trời rồi.
“A, Sev, thật đúng là… Merlin ơi! Thật đúng là…” Miệng Lucius gần như ngoác tới tận mang tai, dục vọng chiếm hữu của Veela viễn cổ trong thiên tính với bạn đời được thỏa mãn đến cực hạn – còn cái gì có thể chứng minh bạn đời yêu mình bằng việc bạn đời đang mang thai con mình chứ?
“Luci, thế cục thế nào?” Snape hiểu được ý của Lucius, nhưng anh biết Lucius đi tới đây không dễ dàng, họ còn có chuyện quan trọng hơn.
“A, Sev thân mến của tôi, em không thể không nói tới “Chúa tể Hắc ám” không có tý thẩm mỹ quý tộc nào, hoặc là lão ong mật suốt ngày chỉ bận rộn bay tới bay lui kia ư?” Lucius ngân dài, giọng nói ngập tràn ai oán, vài tháng không gặp bạn đời và con mình thì y dễ chịu sao? Hiện tại thì tốt rồi, vừa gặp đã hỏi hai người không biết mệt mỏi kia – một kẻ thì vui vẻ gây áp lực cho mình, một kẻ thì vui vẻ gây áp lực cho người khác.
“Lucius…” Từ khi mang thai tính tình càng không tốt Snape đè thấp giọng, ở Nurmengard anh còn kiêng nể, hiện tại đối mặt với Lucius, căn bản anh không cần nhẫn nại, “Tôi cho rằng, là một bạn đời, gia chủ Malfoy còn biết nên trả lời câu hỏi của bạn đời anh ta trước, khi mà tác dụng của hai vật nhỏ ở hai bên quả cầu trên cổ anh ta không phải dùng để xả giận hay để tưới.”
“A, Sev.” Đã lâu không bị bạn đời nhà mình phun nọc độc, Lucius cứng người, “Sev thân mến của tôi, đương nhiên tôi biết, ý của em chính là tất cả của tôi.”
“Nói.” Snape bị lời nói gần như công khai tỏ tình làm mặt đỏ lên, chẳng qua anh cũng biết tranh chấp vấn đề này với Lucius là không có ý nghĩa, trong vài năm, anh đã lần lượt “tự thể nghiệm” trình độ vô sỉ của Lucius trên vấn đề này rồi.
“Chúa tể Hắc ám đã chuẩn bị phân tách, phù thủy trắng thì chuẩn bị tương đối rồi, a, nghe nói cô Potter mang thai.” Lucius bĩu môi, câu cuối cùng Lucius cố ý nói ra, dù lời tiên đoán kia có tồn tại hay không thì y cũng không thể khiến người thừa kế của mình chịu tội phần của Kẻ Được Chọn kia được. Slytherin đều gian xảo, hoạt động sau lưng là được rồi, nghề nghiệp công khai như Kẻ Được Chọn là không có tiền đồ.
“A, chẳng lẽ gia chủ Malfoy tôn quý không có tin tức gì khác?” Snape nhếch môi, đừng quên bây giờ anh đang ở địa bàn của ai, mà vì gia tộc Malfoy mới khiến Gellert đặc biệt chú ý tới giới phù thủy nước Anh làm sao ông có thể không có con đường “đặc biệt”. Trên thực tế, trong khoảng thời gian này Snape thường xuyên được mời đi theo Abraxas cùng chia sẻ “tin tức của Lucius”, điều này cũng khiến Snape có một nhận thức mới về quan hệ giữa Abraxas và Chúa tể Hắc ám đời trước.
Lúc mới đầu, Snape tuyệt đối kinh khủng, nghĩ mà xem, phù thủy bình thường nào sẽ “giao tiếp” với một phù thủy đang “ngủ” trong quan tài thủy tinh như người bình thường. Coi Gellert đi, thậm chí cả Thánh Đồ cũng rất bình tĩnh chấp nhận, Snape bắt đầu cảm thấy mình không phải là quái vật hiếm thấy.
Kiếp sống người đàn ông độc thân nghiêm cẩn đời trước khiến Snape gần như không có kinh nghiệm gì trên phương diện này, cả đời này anh lại bị Lucius “cố định” ngay từ sớm, nên cuối cùng Snape trực tiếp hiểu lý do là vì “quý tộc cổ quái”, mà sự cổ quái này là rất thông thường.
Có kết luận này, lại nhìn “giao tiếp” giữa Gellert và Abraxas, Snape cảm thấy mình có thể hiểu được tình cảm của Chúa tể Hắc ám đời trước đối với gia chủ Malfoy.
Có lẽ không phải tình yêu, có lẽ không chỉ là dục vọng chiếm hữu đơn thuần, đó là cảm giác muốn làm bạn, đương nhiên, làm bạn này không phải ai cũng có thể đảm đương, Snape cũng không biết quý tộc bạch kim trong quan tài thủy tinh khi nào và vì sao lấy được tư cách làm bạn trong mắt Gellert nữa.
Là một Slytherin, Snape căn bản không tin vào tình yêu, nhìn mẹ mình, nhìn mẹ Chúa tể Hắc ám, tình yêu chỉ có thể dẫn tới nỗi đau mà không còn gì khác, nếu không phải Lucius và mình là bạn đời linh hồn ván đã đóng thuyền thì đến tận cuối đời Snape cũng sẽ không tin Lucius toàn tâm toàn ý với mình.
Cũng vì thế, Gellert muốn làm bạn với Abraxas càng khiến Snape yên tâm, Abraxas là người nhà của anh, Slytherin chỉ muốn người nhà mình tốt nhất.
“Giáo sư Slughorn “vui vẻ” trở thành bậc thầy độc dược của Voldemort,” Lucius hiểu được nơi phát tin tức của bạn đời nhà mình, “Ừm, Hội Phượng Hoàng có thêm một người sói là Tử thần Thực tử?”
“A?” Snape nhướn mày, còn bất ngờ nữa, Gellert chưa nói tới chuyện của Lupin.
Đúng, Gellert chưa nói, tuy ông cực kỳ không hiểu Lucius trong chuyện này, theo lý chỉ cần Lucius tin tưởng thì y hoàn toàn có thể “sắp xếp” Lupin tại một nơi không ai tìm được, nhưng y cố tình “đưa” cậu ta cho Hội Phượng Hoàng, đừng tưởng rằng Gellert không biết được nơi tình báo cho Hội Phượng Hoàng lần hành động đó. Là thế lực thứ ba luôn bị hai bên trắng đen coi như “cái ao dự bị”, cũng không rời rạc như trong tưởng tượng.
“Peter Pettigrew gia nhập Tử thần Thực tử, vào ngày hôm sau Lupin trở về.” Lucius đặt đầu mình lên vai Snape, thở dài thỏa mãn, đây là nguyên nhân mà Gellert không thể nghĩ được, khi điều tra chuyện năm đó, thái độ của Peter đối với Lupin khiến Lucius coi trọng. Chiến tranh luôn cần một gián điệp, đương nhiên y không thể để Sev nhà mình đi được, như vậy so với việc xuất hiện một người mình hoàn toàn không biết thì không bằng chế tạo điều kiện để một quân cờ mình biết rõ rồi đưa lên bàn cờ.
“Dấu hiệu hắc ám?” Snape được bạn đời nhà mình ôm vào ngực, vẻ mặt không hiểu, kiếp trước vì sợ hãi nên Peter bán đứng bạn bè, kiếp này thì sao? Yêu? Nghĩ tới khả năng này, Snape chỉ cảm thấy châm chọc.
“Chúa tể Hắc ám tự mình gật đầu,” Lucius bắt đầu từng chút hôn gương mặt Snape, “Đừng nghĩ nhiều vậy, mấy chuyện này không liên quan tới chúng ta, từ đầu tới cuối, không hề liên quan tới tôi.”
Đúng vậy, không liên quan, Snape chậm rãi thở ra một hơi, anh biết nếu Lucius muốn thì y có thể làm cực kỳ sạch sẽ, mà vận mệnh một số người khác, sau khi anh đưa bình dược cuối cùng ấy không còn iên quan tới anh nữa.
Mặt dày mày dạn, Lucius sống hai tháng ở Nurmengard, nếu không phải Chúa tể Hắc ám gọi về thì chỉ sợ y sẽ trực tiếp đợi bạn đời nhà mình sinh, trong mắt ba ba ngốc Lucius thì trời đất bao la cũng không quan trọng bằng người thừa kế tương lai nhà mình, ừm… có lẽ là, Sev nhà mình?
Chỉ tiếc, lần này Chúa tể Hắc ám gọi về quan trọng hơn, vì nó mang đến thứ thay đổi vận mệnh của rất nhiều người – lời tiên đoán, vẫn xuất hiện.