[Harry Potter] Villain-God Will Bless Us Again

Chương 3.1

Dựa theo địa chỉ mà Theodore cung cấp, tôi xuất hiện ở Edinburgh, không quá xa nhà của tôi ở Glasgow. Cả hai đều từng là thủ phủ công nghiệp của nước Anh trong thời kỳ mà động cơ hơi nước còn chiếm ưu thế, nhưng bây giờ đã lùi về làm những thành phố cổ.

Cậu ấy tới đón tôi ở cuối đường, gần với khách sạn The Balmoral, một khách sạn lâu đời với kiến trúc làm tôi nhớ đến phong cách catholic của các nhà thờ. Hôm nay là thứ hai, vì vậy nên cũng không phải là dịp để người ta đi ăn chơi bú khú như cuối tuần, thế nên khu này rõ ràng là ít đông đúc hơn nhiều so với thường ngày, nhưng chí ít thì nhà của Theodore vẫn kín đáo, đủ để người ta không biết là có một gia đình tên Nott đang sống ở đây.

Chúng tôi đi vào bằng lối đi ẩn trong con hẻm kế bên khách sạn, nó từng được sử dụng làm lối đi của người giúp việc cho đến khi chuyển hoàn toàn sang gia tinh. Mất không lâu để ra đến phòng khách được trang trí theo kiểu baroque, nơi có một lò sưởi lớn tạm chưa dùng đến và vài cái sofa sẫm màu. Từ cửa sổ cuối phòng nhìn ra ngoài có thể thấy một khu vườn không đến nỗi là rực rỡ vì chỉ có hoa cỏ màu tối, đằng xa là một cánh cổng lớn sơn màu đen-ngoài ra thì khung cảnh ngoài khuôn viên tôi cũng không rõ lắm. Quý tộc phù thủy thường rất coi trọng bảo mật, nếu không phải dạng khoa trương hoặc không ngại muggle thì đều giữ bí mật về thái ấp của mình. Tôi tin rằng lối đi từ cửa sau khách sạn Balmoral chỉ là một trong rất nhiều lối đi khác nhau dẫn đến trang viên này, và tất nhiên gia chủ thực sự của nó vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng về tôi để có thể đưa ra một địa chỉ chính xác.

Chung quy các nhà quý tộc thuần huyết đều coi trọng hệ gia phả, cốt là để quản lý con cháu cho chặt và tránh trường hợp "Ông/bà là ai, tôi không biết, ông/bà đi ra đi" xảy ra vào mỗi dịp tụ họp gia đình, nhưng đối với nhà Nott thì cũng không đúng lắm, vì cây gia phả từ đời Cantakerus Nott trở đi đều rất thưa thớt. Có lẽ là vì sau khi soạn ra danh sách hai mươi tám dòng họ thuần huyết cao quý thì xã hội thế giới phù thủy hình thành sự phân hóa giai cấp- một số đời chỉ chịu kết hôn với người có họ nằm trong danh sách, cuối cùng dẫn đến tỷ lệ sinh thấp không tả nổi vì dính phải hôn nhân cận huyết.

Mà còn mẹ tôi nữa, sao dòng họ của bà ấy lại không được liệt kê trong danh sách, mặc dù chính Draco đã công nhận rằng mẹ tôi là thuần huyết ngay sau khi nghe tên bà. Tất nhiên rồi, tôi cũng phải hỏi đến cậu ta.

"Irenne ?" Theodore gọi tôi. Cũng đúng thôi, vì kể từ khi rót trà thì tôi cứ ngồi đó mà nhìn trân trân cái thảm có hình một cành cây lớn với cả chục lá kèm theo cả hình và tên của từng thành viên trong gia tộc. Trà cũng nguội, mà mái tóc vừa cắt ngắn lại trông quá lạ lẫm khi áp lên khuôn mặt bây giờ.

"Cậu muốn góp mặt vào cây gia phả này à ?"

"Không phải" Tôi lúng túng hít một hơi. "Chỉ là tôi có hơi lạ về cách Cantakerus Nott soạn ra danh sách các dòng họ thuần huyết"

"Ồ, cậu có thể tới thư viện, nơi đó có nhiều tư liệu được bảo tồn từ rất lâu về trước" Theodore cầm bình trà lên, nhưng vẫn chưa hành động gì thêm "Hoặc là cậu có thể hỏi tôi"

"Vậy thì tôi chọn hỏi cậu" Đúng rồi, vì một khi gọi phòng sách nhà mình là thư viện thì chắc kèo là nó phải đồ sộ kinh khủng, nhất là khi không có một ban quản lý thực sự khiến nó có thể trở nên bừa bộn hết đát, tôi ở đây đến hết đêm đếm ngược năm sau thì cũng không tìm được tài liệu cần tìm hiểu. "Ngoài hai mươi tám gia tộc kia thì cũng có nhiều gia tộc được coi là thuần huyết mà, và ngoài Slytherin ra thì các nhà sáng lập khác có hậu duệ hay không ?"

"Gryffindor và Hufflepuff không có con cái" Cậu ấy đặt bình trà xuống. "Ravenclaw hình như có hậu duệ, nhưng đã tuyệt diệt từ đời con của bà ấy. Nhà Gaunt- hậu duệ của Slytherin cũng chịu chung kết cục trong thế chiến thứ hai, nhưng cũng có thể nhánh nữ của họ vẫn còn và đã kết hôn với gia tộc khác"

"Vậy còn nhà Prince, Potter hoặc Diggory thì sao ?"

"Cantakerus Nott cho rằng ba họ đó và nhiều dòng họ khác trùng họ với quá nhiều muggle, ngoài ra cũng có vài bằng chứng cho thấy họ không thực sự là một gia tộc thuần huyết"

Bên ngoài trời đã xế chiều. Đèn đóm tự động bật lên, mặc dù đó đều là kiểu cung cấp ánh sáng nguyên thủy nhất: lửa. Những ngọn nến kèm bấc được treo dọc khắp hành lang gỗ lành lạnh, mặc dù không đến nỗi tối nhưng lại gợi tôi về phong cách gothic Victoria với gam màu đen chủ đạo.

Tôi ở lại nhà cậu ấy ăn tối, và có thể là tới sáng hôm sau. Từ lúc đó, tôi mới biết là phụ huynh của Theodore đang có một chuyến công tác dài ngày ở Albania, còn nội dung công tác là gì thì tôi cũng không rõ. Phòng ăn của nhà Nott nằm gần kề sảnh và rộng hơn so với phòng khách, muốn nhìn ra bên ngoài thì dễ hơn một chút. Đồ ăn về căn bản không có gì quá đặc biệt, chỉ là cách sắp xếp có hơi quy củ quá mức một tẹo. Bàn ăn dài mà ghế ngồi cũng ít, dọc bàn ăn trang trí ba bình hoa màu trắng, phối với lá cây đậm màu và khăn trải bàn màu đen, mặc dù đúng màu tôi ưa nhưng nhìn vào lại có cảm giác u ám. Nếu như có thể thêm một chút gam màu của rococo thì trông có chất Pháp hơn nhiều.

Về phòng ốc thì sắp xếp cũng nhanh. Trang viên nhà Nott chỉ có hai tầng lầu, tầng một dùng để sinh hoạt vui thú này nọ còn tầng hai chỉ toàn phòng ốc dành cho gia đình gia chủ cùng khách khứa. Riêng nhà kính và phòng vũ hội là hai tầng gộp lại, vì vậy trên lý thuyết thì diện tích mặt bằng tầng hai vẫn nhỏ hơn so với tầng một. Phòng lớn nhất là của cha mẹ Theodore, nằm ở phía tây, còn phòng của cậu ấy nằm ngay bên cạnh. Phòng tôi nằm ngay trước cầu thang chính, tức phía bắc. Ngoài ra còn một lô một lốc các phòng nữa mà tôi không tiện kể tên, tính ra chỗ này rộng gần bằng trường cũ của tôi luôn rồi.

Trang viên Nott quả thực rất tốt, tôi không thể phủ nhận. Nhưng tôi chỉ có thể ngủ một giấc ngắn cỡ sáu tiếng đồng hồ và tỉnh dậy lúc ba giờ sáng, bởi vì không quen đấy. Ít khi tôi thấy bùa Lumos Maxima có tác dụng như vậy, tôi có thể cầm theo nó để mò xuống thư viện của nhà Nott vì đột ngột nhớ đến món bùa roi nước mà tôi vô tình sử dụng thành công khi giao chiến với Riddle. Kể từ đó tôi có thêm một vết sẹo nho nhỏ giống như cành cây chạy dọc trên tay trái- tôi tự nhủ rằng đó là do điện tích trong bùa Baubilious để lại, mặc dù khi phóng bùa thì tay tôi vẫn chẳng có dấu hiệu gì chứng tỏ là bị điện giật cả. Tôi vẫn cần một nơi đủ rộng và kín đáo để thử nghiệm với món bùa này.

Bình Luận (0)
Comment