Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Chương 171

Chỉ chừng một tuần trà sau, một nữ tử trong bộ đồ ni cô màu xám đã đi tới trước mặt tôi, chắp tay hành lễ, cụp mắt bình thản nói: “Lâu rồi không gặp, Thục phi vẫn chưa quên cố nhân chứ?”

Bà ta ngẩng đầu lên, tôi bất giác ngây người, rồi lập tức nở nụ cười lạnh. “Tịnh Bạch sư phụ có thể vào cung thế này, chắc là trận đòn khi xưa đã khỏi hẳn, có thể đi lại được rồi, miệng lưỡi cũng linh hoạt hơn rồi.”

“A Di Đà Phật. Được Thục phi ban cho trận đòn đó, giờ bần ni đã hiểu được một đạo lý là lúc nào cũng cần nói thực rồi.”

Tôi chăm chú nhìn bà ta một lát. “Chỉ mong là vậy.”

Kỳ Tần nói: “Thục phi còn muốn ôn lại chuyện xưa nữa sao?” Dứt lời bèn ngoảnh đầu qua nhìn Tịnh Bạch. “Sư phụ có lời gì thì mau nói đi, kẻo lại ảnh hưởng tới việc thanh tu.”

Tịnh Bạch hành lễ với Huyền Lăng và Hoàng hậu, sau đó liền kể: “Nương nương khi tới chùa Cam Lộ thì vừa sinh nở xong, thêm vào đó tâm trạng lại không tốt nên ngày đêm buồn bã, không qua lại gì với các ni cô khác trong chùa. Mọi người đều nghĩ nương nương là quý nhân từ trong cung ra, lại thấy nương nương không để ý gì tới mình nên chỉ đành kính nhi viễn chi. Khi đó trong cung có một vị cô cô lớn tuổi thường xuyên đến thăm, thỉnh thoảng lại đưa tới ít đồ ăn mặc. Ngoài thế ra chỉ có vị thái y họ Ôn này là cứ dăm ba bữa lại tới thăm nương nương một lần, hàn huyên đủ chuyện, hết sức ân cần. Chùa Cam Lộ là nơi ở của các ni cô, thái y dù sao cũng là nam tử, thời gian lâu dần, trong chùa bắt đầu xuất hiện không ít lời đồn. Bần ni trộm nghĩ nương nương là quý nhân, tuy đã xuất cung tu hành nhưng chắc Hoàng thượng vẫn còn vương vấn nên mới sai vị thái y này tới chăm sóc, vả chăng nơi ở của nương nương và thị nữ lại nằm riêng một góc trong chùa nên cũng không ảnh hưởng nhiều tới mọi người. Ai ngờ về sau có mấy lần bần ni đi ngang qua, thấy giữa ban ngày ban mặt mà cửa phòng của nương nương có khi cũng đóng, hai thị nữ thì ngồi giặt quần áo bên ngoài. Vị thái y đó có mấy lần tươi cười đi ra, lại có mấy lần hai mắt đều đỏ hoe. Khi đó bần ni cảm thấy như vậy thật không ổn chút nào, có ý khuyên nhủ vài câu thì lại bị nương nương và thị tỳ hầu cận của nương nương là Hoán Bích cô nương cất lời giễu cợt, thế là đành nén nhịn. Về sau để tránh tin đồn, Thục phi nương nương cáo bệnh dọn khỏi chùa Cam Lộ, dẫn theo hai thị nữ đến sống tại đỉnh Lăng Vân. Kể từ đó trở đi, bần ni và nương nương mỗi người mỗi nơi, do đó cũng không rõ họ có còn qua lại với nhau không nữa.”

Tịnh Bạch nói xong, sắc mặt Huyền Lăng dần lộ ra nét giận, Hồ Uẩn Dung thì khẽ khuyên nhủ mấy câu gì đó. Kỳ Tần thu hết thần sắc của Huyền Lăng vào trong mắt, mỉm cười, nói với Tịnh Bạch: “Ta còn có mấy điều chưa rõ muốn hỏi sư phụ, mong sư phụ biết gì nói nấy, đừng nên bỏ sót điều gì.”

Tịnh Bạch chắp tay nói: “Tiểu chủ cứ việc hỏi.”

“Khi sống trong chùa Cam Lộ, nương nương ở riêng một góc, không hề ở chung với mọi người đúng không? Vậy tức là cho dù có người tới đó, sư phụ cũng chưa chắc đã có thể biết được?”

“Chính thế.”

“Vậy đỉnh Lăng Vân là một nơi như thế nào?”

Tịnh Bạch đưa mắt liếc Kỳ Tần một cái, rất nhanh sau đó đã cụp mắt xuống, điềm đạm nói: “Cách xa chùa Cam Lộ, không một bóng người, chỉ có Thục phi nương nương và hai thị nữ ở chung với nhau.”

“Ồ...” Kỳ Tần kéo dài giọng. “Theo như lời sư phụ, đó rõ ràng là một nơi còn tuyệt vời hơn cả chùa Cam Lộ rồi.” Nàng ta dừng một chút, nhìn quanh bốn phía một lượt. “Vậy vị Ôn thái y mà sư phụ vừa nói tới bây giờ có đang ở trong điện không thế?”

Tịnh Bạch niệm một câu Phật hiệu, rồi chỉ vào Ôn Thực Sơ, nói: “Chính là vị này.”

Kỳ Tần bước tới gần thêm một bước. “Sư phụ không nhận nhầm người chứ?”

Tịnh Bạch lắc đầu, nói: “Chùa Cam Lộ ít khi có nam tử lui tới, Ôn thái y thì lại ra vào thường xuyên, bần ni đã từng gặp mặt mấy lần, do đó quyết không thể nhận nhầm được.”

Diệp Lan Y nghe Tịnh Bạch nói một tràng dài như vậy, bên khóe miệng thấp thoáng một nụ cười lạnh lùng như có như không, đưa tay lên day nhẹ trán, lộ vẻ khó chịu, nói: “Hoàng thượng, thần thiếp nghe lâu quá thấy hơi mệt rồi, xin phép được về cung nghỉ ngơi trước.”

Lúc này bầu không khí trong điện đang vô cùng quỷ dị, ai mà thèm để ý xem nàng ta có chịu ở lại đây hay không, huống chi nàng ta chưa từng được coi là một người quan trọng nên lại càng chẳng có ai chú ý tới. Huyền Lăng khẽ gật đầu, nàng ta hành lễ cáo lui, khi đi qua bên cạnh Tịnh Bạch thì bỗng dừng chân lại, hỏi: “Sư phụ tu hành trong chùa Cam Lộ phải không?”

Tịnh Bạch hơi ngẩn ra, đáp: “Dạ bẩm Quý nhân, quả đúng là như thế.”

Trong mắt Diệp Lan Y bất giác thoáng qua một tia kinh ngạc. “Người tu hành ắt phải thanh tịnh mới được, từ chùa Cam Lộ vào cung một chuyến chắc chẳng dễ dàng gì. Ta đang có việc này muốn làm phiền sư phụ, Hoàng thượng giờ chuẩn bị tấn phong cho ta, ta muốn nhờ sư phụ lập cho ta một ngọn đèn hoàn nguyện trong chùa Cam Lộ, chẳng rõ dầu thơm phải cúng bao nhiêu thì vừa?”

Tịnh Bạch khẽ cười, nói: “A Di Đà Phật, người tu hành đâu thể tùy tiện bước chân vào chốn hồng trần, bần ni chỉ từng đưa tới Thông Minh điện một cuốn Kim Cương kinh chép tay từ hai năm trước, ngoài ra chưa vào cung bao giờ. Tiểu chủ được Hoàng thượng hậu ái như vậy, vốn nên lập một ngọn đèn thật lớn, chỉ là tiểu chủ dù sao tuổi cũng hãy còn trẻ, ngôi vị lại chỉ tăng một mức, do đó mỗi ngày chỉ cần cúng chừng hai, ba cân dầu là được rồi.”

Diệp Lan Y đang định hỏi tiếp thì mọi người đã lộ vẻ khó chịu, Tường Tần nói: “Quý nhân vốn rất giỏi quan sát sắc mặt người khác cơ mà, sao hôm nay lại vô ý vô tứ như vậy chứ? Hoàng thượng đang có lời quan trọng muốn hỏi Tịnh Bạch sư phụ, Quý nhân lại cứ đeo bám lấy bà ấy mà hỏi những việc vu vơ, thực là chẳng biết xấu hổ gì cả!”

“Lan Y đã nhiều lời rồi!” Nàng ta hơi khom người, cặp thu ba lúng liếng đung đưa, trông quyến rũ vô cùng. “Vậy việc này xin làm phiền sư phụ, tiền dầu thơm ta sẽ sai người đưa tới chỗ sư phụ sau, tất thảy sư phụ cứ an bài giúp cho là được.”

Diệp Lan Y trước nay vốn chưa bao giờ nhiều lời như thế, lòng tôi bất giác thầm máy động, sau khi ngẫm nghĩ một chút liền khẽ nở nụ cười.

Kỳ Tần đưa mắt nhìn Huyền Lăng chăm chú. “Thần thiếp xin hỏi Hoàng thượng một câu này, Ôn thái y liên tục tới chùa Cam Lộ như thế có phải là ý của Hoàng thượng không? Nếu đó quả đúng là ý của Hoàng thượng, vậy việc này còn chưa tới nỗi nào.”

Trong mắt nàng ta bừng lên những tia nóng bỏng, tương ứng với đó là sự giá lạnh tột cùng nơi đáy lòng tôi. Hoàng hậu cất tiếng hỏi dồn: “Hoàng thượng, chẳng hay có chuyện như vậy không?”

Huyền Lăng dừng ánh mắt trên người tôi, bên trong ánh lên những tia đau đớn và thất vọng, cuối cùng chỉ khẽ lắc đầu. Tôi đưa mắt nhìn qua phía Ôn Thực Sơ lúc này đang mặt mày tái nhợt, hắn nôn nóng nói: “Nơi ở của Thục phi quả là hơi hẻo lánh, vắng vẻ, nhưng có hai vị cô cô Hoán Bích và Cận Tịch ở bên làm chứng cho vi thần, vi thần và nương nương thật sự chưa từng làm ra chuyện gì đáng xấu hổ.”

Kỳ Tần chỉ khẽ cười khẩy một tiếng không nói gì, Tường Tần thì phất nhẹ chiếc khăn tay, cất giọng giễu cợt: “Ôn thái y nghĩ bọn ta đều là kẻ ngốc hay sao? Ai mà không biết Thôi Cận Tịch là thị nữ hầu cận của Thục phi, Hoán Bích thì là a hoàn tùy giá, đều là hạng tâm phúc cả, lời làm chứng của bọn họ căn bản chẳng đáng tin chút nào! Không ngờ ngay đến một việc nhảm nhí như thế mà ông cũng nghĩ ra được!”

Kỳ Tần vỗ tay một cái, vẻ đắc ý lộ rõ ra ngoài mặt. “Mọi việc đều đã rất rõ ràng rồi, Ôn Thực Sơ và Chân thị từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, nếu không phải Chân thị được chọn vào cung, chắc bây giờ đã là Ôn phu nhân rồi. Sau khi nàng ta vào cung, Ôn Thực Sơ hết mực để tâm chăm sóc, hai người mày qua mắt lại, tình cảm ngày một sâu đậm. Đến khi Chân thị xuất cung, sống một mình ở chùa Cam Lộ, Ôn Thực Sơ lén lút tới thăm, hai người tình cũ bùng lên, lén lút gian díu, về sau Chân thị còn bày kế để được dọn tới ở tại đỉnh Lăng Vân, việc qua lại càng thêm dễ dàng, chẳng khác gì phu thê thật sự. Rồi đến gần đây, sau khi Chân thị về cung, hai người vẫn bất chấp luân thường, ngấm ngầm tằng tịu, thực là đáng khinh quá đỗi.”

Cận Tịch cố hết sức đè nén cơn phẫn nộ, nói: “Tiểu chủ đã có bản lĩnh như vậy sao không đi viết kịch cho rồi, muốn bịa đặt cái gì cũng đều được cả. Thục phi nương nương có tội hay không vẫn còn chưa rõ, mà dù có tội cũng chỉ là do có kẻ cố ý vu cáo mà thôi, cớ sao tiểu chủ lại dám khẳng định rằng nương nương nhất định đã tư thông với người khác, xưng hô thì cứ “Chân thị” nọ “Chân thị” kia như thế?”

Kỳ Tần lạnh lùng đưa mắt nhìn nàng ta. “Ngươi chỉ là đứa tiện tỳ bên con tiện nhân, có thân phận gì mà dám đứng ra nói chuyện? Nếu Chân thị thực sự mắc tội, ngươi chính là kẻ đồng lõa đầu tiên, quyết không thể dung thứ!”

Cận Tịch không hề tỏ ra yếu thế, khẽ nở một nụ cười lạnh. “Có dung thứ được hay không đều là do Hoàng thượng định đoạt, tiểu chủ hà tất phải nói lời xúc phạm người khác như thế! Trước mặt tiểu chủ, nô tỳ không dám bác bẻ, quả thực chỉ là hạng tiện tỳ, có điều nếu xét kĩ về cấp bậc, tiểu chủ là tần chính ngũ phẩm, còn nô tỳ tuy bất tài nhưng cũng là thượng nghi chính nhất phẩm do Hoàng thượng chính miệng ban phong. Tiểu chủ liệu có nên tự ngẫm lại thân phận của bản thân một chút không đây?”

Kỳ Tần nào đã từng phải chịu cơn giận như vậy, đang định phản bác thì Hoàng hậu đã đưa mắt nhìn qua, thoáng mang theo một tia trách móc. “Được rồi, cứ tranh cãi với một cung nữ như thế thì còn ra thể thống gì nữa, chú ý tới thân phận của bản thân một chút!”

Kỳ Tần chỉ đành nén giận, đáp “dạ” một tiếng.

Cận Tịch khom người bái một cái thật sâu, nói với Huyền Lăng: “Nô tỳ đã hầu hạ trong cung gần ba mươi năm, Thục phi nương nương không phải vị chủ tử đầu tiên nô tỳ hầu hạ, cũng không phải vị chủ tử nô tỳ hầu hạ trong thời gian dài nhất, thực sự không cần phải thiên vị. Nô tỳ xin nói một câu công bằng thế này, nương nương hoàn toàn không có chút tư tình nào với Ôn đại nhân.”

Huyền Lăng chậm rãi bước đến trước mặt tôi, bước chân toát ra một vẻ nặng nề và do dự mà nếu không để ý thì khó lòng phát giác, cặp mắt cứ nhìn chằm chằm như muốn xuyên thấu trái tim tôi. Một lát sau, y khẽ nói: “Nàng có...” Sau một thoáng trầm ngâm, y rốt cuộc không thể hỏi ra được thành lời.

Thế nhưng, bất kể có hỏi ra thành lời hay không, trong lòng y cũng đã xuất hiện một mối tâm ma khó có cách nào xua tan được.

Tôi cố đè nén nỗi phẫn nộ và chua xót bùng lên nơi đáy lòng, bình tĩnh nhìn Huyền Lăng. “Thần thiếp không.”

Huyền Lăng khẽ gật đầu, vẻ hoài nghi trong mắt không hề tan đi dù chỉ là một chút, nhưng vẫn khẽ xua tay, nói với Hoàng hậu: “Được rồi, trẫm tin Thục phi.”

Bàn tay của y lúc này chứa chan một vẻ mỏi mệt và thê lương vô hạn, Hồ Uẩn Dung thấy thế bèn đưa mắt liếc nhìn Hoàng hậu, cười nói: “Biểu tỷ cũng thật là, chuyện này có gì là khó đoán đâu chứ, Kỳ Tần vốn oán hận Thục phi đã lâu, chẳng qua là tìm đại một người đến để vu cáo Thục phi mà thôi. Ôn Thực Sơ hay đến chỗ Thục phi chỉ là vì bổn phận của người thầy thuốc, nếu ngay đến như vậy mà cũng bị người ta nói ra nói vào, vậy các phi tần từng mời Ôn thái y tới chữa trị cho như bọn muội đều đáng ngờ cả ư?”

Hoàng hậu hơi khom người, trong mắt lóe lên một tia sáng rực, chẳng thèm để ý tới Hồ Uẩn Dung chỉ chậm rãi nói: “Nếu Hoàng thượng muốn trả lại sự trong sạch cho Thục phi, vậy thì nên điều tra rõ ràng chuyện này, bằng không sau này chỉ e sẽ có thêm nhiều lời đồn không hay nữa.” Huyền Lăng khẽ “ừm” một tiếng, ngoảnh đầu qua nhìn Hoàng hậu. Hoàng hậu lại nói tiếp: “Việc này giờ đã được làm ầm ĩ lên, nếu như kết thúc một cách không rõ ràng, Hoàng thượng và thần thiếp hẳn nhiên đều tin tưởng Thục phi, nhưng những người khác thì làm sao biết được, chỉ e sẽ ra ngoài nói năng bậy bạ, linh tinh. Miệng lưỡi người đời thực đáng sợ vô cùng, Hoàng thượng mà không cẩn thận, danh dự của Thục phi nhất định sẽ bị tổn hại nặng nề.”

Hồ Uẩn Dung hơi trề môi, cất giọng hờ hững: “Nhân chứng đã tới không ít rồi, ai cũng nói một tràng dài làm người ta đau đầu nhức óc, nếu biểu tỷ không còn chủ ý gì khác thì nên cho bọn muội giải tán đi thôi.” Sau đó lại cười lạnh, nói: “Hôm nay quả đúng là náo nhiệt, ban đầu thì là muội, sau đó lại tới Thục phi, mà lần nào cũng trịnh trọng quá chừng. Người hiểu chuyện chắc sẽ nói là người trong cung biết tìm trò vui, còn những ai không hiểu chuyện chỉ e sẽ cho là trong cung rặt một tuồng đầu trộm đuôi cướp, giấu trên lừa dưới, lại còn làm ảnh hưởng tới thanh danh của Hoàng thượng nữa.”

Hoàng hậu khẽ cười, nói: “Uẩn Dung có nhiều điều không yên tâm như vậy, chi bằng hãy đi mời Thái hậu tới đây làm chủ là được rồi.”

Huyền Lăng nghe thế liền cau mày lại. “Hồ đồ! Thái hậu tuổi đã cao, nói chuyện này cho người biết sẽ chỉ làm người không yên tâm chứ có ích gì, còn làm hậu cung không được yên ổn nữa.”

An Lăng Dung chậm rãi bước ra, rơm rớm nước mắt, cất giọng rụt rè: “Tỷ tỷ đã sinh được hoàng tử cho Hoàng thượng, gần đây lại lo liệu tất thảy mọi việc lớn nhỏ trong cung, dù không có công lao thì cũng có khổ lao. Hoàng thượng chớ nên tin vào những lời vu cáo của người khác mà làm buồn lòng tỷ tỷ vốn một dạ tình sâu với Hoàng thượng.” Dứt lời, nàng ta quỳ xuống khấu đầu lia lịa, sau đó lại tiếp: “Xin Hoàng thượng hãy cho điều tra rõ ràng việc này, đừng nên để tỷ tỷ phải mang tiếng xấu.”

Lữ Chiêu dung ngoảnh đầu nhìn sang bên cạnh, trề môi nói với Trinh Quý tần: “Lúc này nàng ta lại nhớ tới tình nghĩa tỷ muội rồi cơ đấy, năm xưa Thục phi bị đuổi tới chùa Cam Lộ tu hành thì chẳng thấy nàng ta phái người qua đó hỏi thăm chút nào, chỉ có mình Ôn thái y là chịu đi thăm nom. Nếu khi đó nàng ta chịu đi, bây giờ đã chẳng có những lời ong tiếng ve vớ vẩn về chuyện tư tình nam nữ này rồi.”

Trinh Quý tần đưa mắt liếc nhìn An Lăng Dung một chút, vội vã quay đầu đi, không muốn nhìn thêm nữa.

Trên tà váy của Dư Dung Nương tử có thêu một bông thược dược màu đỏ tươi rất lớn đang e ấp nở, mà lúc này màu đỏ tươi diễm lệ ấy như ngấm cả vào mắt nàng ta. Nàng ta nhìn Ôn Thực Sơ, nói: “Ta có việc này không rõ muốn hỏi Ôn thái y một chút.”

Bộ dạng khách sáo, lễ độ đó của nàng ta khiến Ôn Thực Sơ vốn đang suy sụp bình tĩnh lại phần nào. Hắn cất giọng khàn khàn: “Tiểu chủ xin cứ nói.”

Nàng ta nói chậm rãi từng từ: “Thục phi có thai rồi mới về cung, vậy tức là mang thai ở bên ngoài. Hoàng thượng không tiện thường xuyên qua thăm Thục phi, theo lời của Tịnh Bạch sư phụ thì Ôn thái y rất hay lui tới. Vậy cái thai này của Thục phi...”

Lời của nàng ta giống như những mũi kim sắc bén đâm thẳng về phía Ôn Thực Sơ, khuôn mặt vốn tái nhợt của hắn lúc này trở nên nóng bừng vì phẫn nộ và nôn nóng. “Ý của tiểu chủ là Hoàng tử và Công chúa của nương nương không phải là dòng giống hoàng tộc? Việc này có liên quan tới xã tắc, tiểu chủ chớ nên suy đoán bừa bãi như vậy!” Hắn vén áo quỳ xuống, trong mắt bừng lên những tia nóng bỏng. “Hoàng thượng ngàn vạn lần chớ nên tin vào suy đoán bừa bãi này.”

Kỳ Tần bước lên phía trước Ôn Thực Sơ, nói: “Thục phi mang thai ngoài cung vốn đã khiến người ta nghi ngờ rồi, những suy đoán này của Dư Dung Nương tử hoàn toàn không phải là vô cớ. Khi đó đi theo bên cạnh Thục phi chỉ có hai người Cận Tịch và Hoán Bích, theo thần thiếp thấy, chỉ cần dùng nghiêm hình khảo vấn là ắt sẽ có thu hoạch.”

Tôi lòng thầm chấn động, không kìm được quát lên: “To gan! Sử dụng nghiêm hình ắt sẽ có nhiều án oan, há có thể lạm dụng để rồi lấy đó làm chứng cứ. Lòng dạ của Kỳ Tần thật chẳng giống những tiểu chủ thường ngày sống an nhàn trong cung, đã có mấy phần tác phong của lũ ác quan như Chu Hưng, Lai Tuấn Thần rồi đấy.”

Kỳ Tần và tôi trừng mắt nhìn nhau, các phi tần đang ngồi sau cơn chấn động liền rì rầm bàn tán. Hoàng hậu nghiêm túc nói: “Suy đoán của Dư Dung Nương tử kỳ thực còn chưa có chứng cứ xác thực nào, chẳng qua là thấy người khác nói sao thì học theo nói vậy mà thôi. Bản cung hôm nay ra lệnh, các ngươi sau này không được phép khua môi múa mép tán gẫu huyên thuyên nữa!”

“Thấy người khác nói sao thì học theo nói vậy?” Nghe thấy câu nói này, vẻ ngờ vực trong mắt Huyền Lăng lại càng thêm rõ ràng. “Suy đoán của Xích Thược lẽ nào sớm đã xuất hiện trong cung rồi ư?”

Hoàng hậu lộ vẻ kính cẩn cười trừ, nói: “Các nữ tử trong cung thường hay cả ngày rảnh rỗi, cho nên mới hay nhìn hình bắt bóng, nghe một đồn trăm, Hoàng thượng bất tất phải để vào lòng.”

Sắc mặt Huyền Lăng biến đổi không ngừng, lại càng nghi ngờ. “Nghe một đồn trăm? Vậy nàng hãy nói với trẫm, bọn họ đã đồn thế nào? Nếu thật sự là những lời càn rỡ làm hậu cung rối loạn, nàng và trẫm cần phải đứng ra dẹp yên, trả lại sự yên bình cho nơi cung cấm.”

Hoàng hậu dường như có điều khó nói, hơi cắn môi một cái, ánh mắt thoáng lướt qua người tôi vẻ xót thương. “Lời đồn này bắt đầu xuất hiện từ lúc Cận Tịch và Lý Trường đối thực với nhau. Người ta nói Thục phi có thai rồi mới vào cung, sau đó lại đẻ non, cặp song sinh của Thục phi lai lịch không rõ ràng, rất có thể không phải huyết mạch của Hoàng thượng.” Nói xong nàng ta làm bộ nôn nóng. “Những lời đồn ấy đều hết sức dơ bẩn, Hoàng thượng chớ nên cả tin.”

Sắc mặt Huyền Lăng hơi hòa hoãn hơn một chút. “Thục phi đẻ non do bị mèo hoang va vào bụng, ai mà có thể lường trước được. Hơn nữa thân thể Thục phi vốn yếu đuối, Lung Nguyệt cũng sinh non tám tháng, qua đó đủ thấy lời đồn không phải là thực!”

Hoàng hậu thở phào một hơi, như thể vừa buông được một tảng đá đè nặng trong lòng, đưa tay vuốt ngực, nói: “Thần thiếp cũng nghĩ như vậy.”

An Lăng Dung nghe thấy lời này thì tỏ ra vô cùng mừng rỡ, rơm rớm nước mắt quỳ xuống, nói: “Đa tạ Hoàng thượng và Hoàng hậu tin vào sự trong sạch của tỷ tỷ. Ngày đó tỷ tỷ bất ngờ đẻ non, nhưng đã khoan hồng đại lượng không truy cứu trách nhiệm của người khác, ai ngờ còn có lắm kẻ ngấm ngầm gây chuyện thị phi như vậy, thực là đáng ghét!”

An Lăng Dung không nói thì thôi, vừa mới nói xong, phía dưới lập tức có người cất tiếng, âm thanh tuy nhỏ nhưng vẫn có thể nghe được rõ ràng: “Thục phi đẻ non là điều ngoài ý muốn, nhưng mèo hoang sao lại vô duyên vô cớ lao về phía người khác, đã thế lại còn trúng ngay vào bụng Thục phi nữa? Nếu là người khác cố ý hại Thục phi, tại sao Thục phi không truy cứu, còn chẳng nói một lời? Trừ phi... đây chỉ là cái cớ để che giấu chân tướng sự việc, bởi khi đó thời gian lâm bồn của Thục phi đã tới rồi!” Người lên tiếng mặc một chiếc váy dài màu xanh biếc, chính là Mục Quý nhân vốn bất hòa với An Lăng Dung từ lâu. Nghe thấy An Lăng Dung ra vẻ bảo vệ tôi, nàng ta liền không kìm được cất tiếng chất vấn.

Tôi thầm lắc đầu, người này quả là hạng ngu muội, chỉ để ý tới sự hơn thua mà không biết rằng mình đã lọt vào bẫy của người khác.

Huyền Lăng buột miệng nói: “Sao có thể chứ? Ngay đến Tôn cô cô cũng nói là dung mạo của Hàm Nhi giống với trẫm hồi nhỏ.”

Kỳ Tần nói: “Kỳ thực trẻ sơ sinh dung mạo đều hao hao nhau, nói giống ai đó đa phần chỉ là để cho vui mà thôi.”

Phỉ Văn vội vàng tiếp lời: “Nô tỳ cũng đang thấy lạ đây, trong hôm nương nương sinh nở, Ôn thái y tranh thủ lúc nương nương còn chưa đau đến ngất lịm đi mà hỏi cái gì mà giữ mẹ hay giữ con, theo nô tỳ thấy chuyện này vốn nên để Hoàng thượng và Thái hậu đưa ra chủ ý mới đúng, cớ gì Ôn thái y lại hỏi nương nương? Trước đây khi tẩu tẩu của nô tỳ sinh con, ca ca nô tỳ cũng từng bước tới hỏi những lời như thế. Về sau vì người đi ra đi vào quá nhiều, lại phải bận rộn đủ việc, do đó nô tỳ cũng không thể nghe rõ, chỉ loáng thoáng nghe được mấy lời như là “tình nghĩa mấy chục năm”, “đã tuyệt vọng hay chưa” gì đó.”

Lời này vừa được nói ra, mọi người đều xao động. Kỳ Tần nghếch mặt lên, nói: “Hoàng hậu là chủ của lục cung, dám hỏi Hoàng hậu, phi tần tư thông lăng loàn nên bị xử tội thế nào?”

Hoàng hậu mặt mày tái mét, xua tay, nói: “Bản triều hiếm khi có việc thế này. Trước đây Như Phi của Thái Tổ sau khi vào cung đã lén lút hẹn hò với phế đế Khuyết Hiền Công của Nam triều, tuy chỉ có một lần nhưng Thái Tổ cũng nổi trận lôi đình, lập tức sai thắt cổ đến chết, lấy đó để chấn chỉnh lục cung.” Nàng ta để ý thấy vẻ không đành lòng và do dự trong mắt Huyền Lăng, liền nói: “Hoàng thượng, nể tình Thục phi là mẹ ruột của Dư Hàm, xin hãy nương tay phạt nhẹ.”

Kỳ Tần cười, nói: “Dạ bẩm Hoàng hậu, Thục phi là mẹ ruột của tam điện hạ không sai, nhưng cha ruột là ai hãy còn chưa rõ cơ mà.” Hơi dừng một chút, nét cười bên khóe miệng nàng ta lại càng rõ ràng, làm bộ khẽ vỗ một cái lên mặt mình. “Thực là đần quá, đã không biết cha ruột là ai, sao còn tùy tiện gọi là điện hạ được.” Rồi nàng ta ngoảnh đầu qua nhìn Cận Tịch. “Bây giờ chỉ có một cách là dùng nghiêm hình khảo vấn hai đứa nô tỳ Cận Tịch và Hoán Bích thôi, bằng không thì chỉ đành để Thục phi và Ôn thái y phải chịu chút ấm ức vậy.”

Tường Tần vỗ tay, nói: “Phải rồi, phải rồi, đám người hạ tiện chính là như thế, không dùng nghiêm hình thì không chịu khai đâu! Nếu thật sự chịu được hết bảy mươi hai loại hình phạt của Thận Hình ty mà vẫn không đổi khẩu cung, vậy thì còn có thể tin tưởng vài phần!”

Bắt gặp ánh mắt đầy vẻ đau xót và bất lực của Lý Trường, tôi ngoảnh đầu qua nhìn Tường Tần, nói: “Phải chịu hết bảy mươi hai loại hình phạt của Thận Hình ty, dù không chết thì cũng sẽ trở thành tàn phế, đến lúc đó trả lại sự trong sạch cho ta cũng có ích gì! Điều mình không muốn thì chớ nên làm với người khác, tại sao Tường Tần không tự mình thử hết một lượt rồi hãy nói ra những lời này?”

Cận Tịch hít sâu một hơi, nghiêm nghị đứng ra hành lễ: “Để chứng minh cho sự trong sạch của nương nương, nô tỳ nguyện lòng chịu bất cứ sự tra khảo nào. Chỉ là nương nương thân phận cao quý không thể không có người hầu hạ, xin Hoàng thượng chớ nên dùng hình với Hoán Bích cô nương.”

Kỳ Tần đưa tay chọc vào trán Cận Tịch một cái. “Thôi Thượng nghi vốn là hạng người tâm trí kiên nghị, dù có chịu hết một lượt các loại hình phạt thì sao chứ? Hoán Bích là a hoàn tùy giá của Chân thị, ở trong Vị Ương cung được cưng chiều chẳng khác gì một vị chủ nhân, cứ dùng hình với thị thì không lo thị không nói ra chân tướng sự việc.”

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ!” Tôi đang định lên tiếng, An Lăng Dung đã vội vàng kéo tôi lại. “Lăng Dung biết là tỷ tỷ thương Hoán Bích và Cận Tịch, nhưng nếu bọn họ không chịu sự tra khảo, tỷ tỷ sẽ càng khó xử hơn. Cho dù có đau xót, tỷ tỷ cũng nên cố gắng nhẫn nhịn một chút.” Nói rồi liền nhìn quanh một lượt, hỏi: “Hoán Bích ngày ngày đều đi theo bên cạnh tỷ tỷ, sao hôm nay lại không thấy đâu vậy?”

Lý Trường vội vàng nói: “Lục Vương gia đã đổ bệnh một thời gian rồi, Hoán Bích cô nương xin phép được tới phủ Thanh Hà Vương chăm sóc, do đó không ở trong cung.” Y hơi khom người xuống, nói tiếp: “Nếu lúc này mà miễn cưỡng triệu Hoán Bích cô nương về, chỉ e sẽ làm kinh động đến lục Vương gia và các vị tông thân. Việc này còn chưa có định luận, không tiện để lộ ra ngoài.”

“Không tiện để lộ ra ngoài ư? Thần đệ giờ đã biết rồi.”
Bình Luận (0)
Comment