Rồng
kêu gấu rống dội suối khe[20]
[20]
Trích Mộng du Thiên Mụ ngâm lưu biệt của Lý Bạch. Nguyên văn Hán Việt: Hùng bào
long ngâm ân nham tuyền - ND.
Khi chúng tôi trở lại trong điện thì ca múa
đang biểu diễn được nửa chừng, Huyền Lăng có vẻ chếnh choáng say. Tôi lén vẫy
tay ra hiệu cho Hoa Nghi mang một chén canh mai xanh tới, sau đó liền đích thân
bưng đến cho Huyền Lăng. Y đón lấy, khẽ nhấp một ngụm rồi thấp giọng hỏi: “Nàng
vừa đi đâu mà lâu thế vậy?”
Tôi nở nụ cười tươi. “Thần thiếp thay xong
y phục thấy hơi mệt, nên ngồi lại Tùng Đào hiên nghỉ ngơi một lát. Ai ngờ khi
đó lục Vương gia và Ẩn phi lại đi dạo bên ngoài, thực là vô cùng ân ái. Thần
thiếp không muốn quấy rầy bọn họ, liền vội vã quay trở lại đây.”
Huyền Lăng khẽ gật đầu, lại đưa tay nắm lấy
bàn tay tôi bên dưới ống tay áo. “Ma Cách chắc đã biết việc lương thảo bị đốt
rồi, nên nói với trẫm rằng muốn ra ngoài một chút cho tỉnh rượu, trẫm thấy hắn
có vẻ đang giận dữ lắm đấy.” Giọng nói của y lúc này dịu dàng như một làn gió
xuân. “Hoàn Hoàn, đa tạ nàng đã nhắc nhở trẫm, nhờ thế trẫm mới nhớ ra chỗ Ôn
Thực Sơ còn lưu lại một số mẫu máu độc của những người bị nhiễm bệnh dịch năm
xưa, qua đó làm bệnh dịch bùng phát trong quân Hách Hách.”
Tôi khẽ cười, nói: “Thần thiếp đâu có biết
được mấy việc ấy, chẳng qua chỉ lắm miệng một chút mà thôi, tất thảy vẫn là nhờ
Hoàng thượng anh minh. Hoàng thượng không chê thần thiếp lắm lời là thần thiếp
đã cảm thấy may mắn lắm rồi.”
Huyền Lăng nở nụ cười dịu nhẹ. “Lời này có
phần làm bộ làm tịch quá rồi, tình cảm giữa trẫm với nàng như thế nào chứ, vậy
mà nàng còn nói những lời như vậy với trẫm, chờ lát nữa trẫm nhất định sẽ...” Y
cười khì một tiếng, không nói tiếp nữa.
Giọng của y rất nhẹ nhưng tôi lại càng cảm
thấy xấu hổ hơn, bèn khẽ cười, nói: “Hoàng thượng không sợ Uẩn Dung ghen ư? Cứ
trêu thần thiếp mãi thôi.”
“Uẩn Dung vẫn còn trẻ con lắm...” Y ngước
mắt nhìn quanh mà không thấy bóng dáng Hồ Uẩn Dung đâu, bèn xua tay, nói: “Có
lẽ nàng ấy đã bế Hòa Mục ra ngoài rồi.” Sau đó lại nhìn về phía tôi. “Nàng để ý
đến nàng ấy làm gì, từ sau khi Chu Nghi Tu bị cấm túc, nàng ấy càng ngày càng
khó tính hơn.”
Tôi che miệng cười, nói: “Dùng lời của Hân
Phi để nói thì Uẩn Dung muội muội chính là biểu muội của Hoàng thượng, Hoàng
hậu tương lai khó tính một chút cũng là lẽ thường tình, bằng không làm sao quản
lý lục cung được.”
Huyền Lăng bất giác nhíu chặt đôi mày. “Hân
Phi bấy lâu nay vẫn luôn nghĩ gì nói nấy, lời của nàng ta sao có thể coi là
thật được. Tính cách Uẩn Dung như thế, làm một vị quý phi thiên kiều bá mỵ là
thích hợp nhất, còn về hoàng hậu...” Vừa nói y vừa trầm mặt xuống. “Chưa xét
tới việc di mệnh của Thái hậu còn đó, bây giờ vẫn còn nàng ở đây, tệ hơn nữa
thì có Quý phi, Đức phi, Trinh Phi, đâu đến lượt nàng ấy.”
Tôi vội vàng đưa tay tới che miệng y, khẽ
cười, nói: “Thần thiếp nếu là Quý phi tỷ tỷ thì ắt sẽ tức giận đấy. Quý phi tỷ
tỷ cũng là một mỹ nhân, tính ra đâu có thua gì Uẩn Dung cơ chứ!”
Trong lúc nói cười với Huyền Lăng, tôi đưa
mắt nhìn thoáng qua thấy Ma Cách và Huyền Thanh lúc này đã uống với nhau được
mười mấy chén rồi. Huyền Thanh dường như đã say, đang gục đầu xuống bàn, một
lọn tóc rối từ trên chiếc mũ vàng đính ngọc buông xuống trông đầy vẻ phong lưu
tao nhã. Trên bàn có đặt một chiếc bình lớn, bên trong cắm hoa sen mới hái, tấm
dung nhan thanh tú của Ngọc Ẩn kết hợp với những bông hoa khiến vẻ yêu kiều lại
tăng thêm bội phần. Muội ấy nhúng chiếc khăn tay màu trắng vào bát nước trong
rồi đưa lên nhẹ nhàng lau mặt cho Huyền Thanh, động tác tuy bình thường nhưng
lại được thực hiện cẩn thận và chu đáo vô cùng. Tôi không kìm được thầm thở dài
một tiếng, Ngọc Ẩn quả thực rất yêu Huyền Thanh, có điều...
Tiếng thở dài nơi đáy lòng tôi hãy còn chưa
dứt, Huyền Lăng đã đưa tay vuốt cằm vẻ đầy thích thú, ánh mắt cũng dừng lại
trên người Huyền Thanh và Ngọc Ẩn. Y quay qua cười nói với tôi: “Hoán Bích đối
xử với lão lục đúng là không tệ, trong chốn hoàng tộc thực khó mà tìm được một
cặp phu thê ân ái như thế.”
Tôi khẽ hờn trách: “Hoàng thượng, đó là nhị
muội Ngọc Ẩn của thần thiếp, không phải là Hoán Bích.”
Y cười, nói: “Trẫm cứ luôn cảm thấy nàng ta
vẫn là tiểu a hoàn đi theo bên cạnh nàng như hình với bóng ngày nào.”
Huyền Thanh lúc này đã say, còn Ma Cách
ngồi đối diện với y thì vẫn còn tỉnh táo. Hắn nhìn Huyền Lăng mà cười, nói:
“Mấy màn vũ đạo của Đại Chu quá mềm yếu, khiến xương cốt người ta muốn nhũn cả
ra, chẳng giống như ở Hách Hách, những điệu vũ lúc nào cũng cương nhu họp đủ,
nam hay nữ đều như nhau.”
Huyền Lăng vỗ tay, cười nói: “Hay hay hay!
Trẫm cũng đang muốn xem thử xem những điệu vũ của Hách Hách có gì đặc biệt, Khả
hãn đề nghị rất hay!”
Ma Cách xua tay một cái, cất giọng sang
sảng nói: “Ca múa xem nhiều thì nhạt nhẽo lắm, bản hãn hôm nay có một món quà
muốn dâng lên Hoàng đế Đại Chu, mong nhận lấy cho.”
Huyền Lăng nói: “Nghe nói là một con gấu?”
Ma Cách hơi nheo mắt lại, cười nhạt, nói:
“Chỉ là một giống thú vật bình thường ở Hách Hách thôi, Hoàng đế cứ giữ lại
chơi là được rồi.”
Hắn vỗ tay ba cái, tức thì xung quanh đều
tĩnh lặng, chỉ có những tiếng bánh xe lăn lộc cộc không ngớt vang lên.
Mọi người cùng dõi mắt nhìn đi, chỉ thấy
trong một chiếc lồng sắt có nhốt một con mãnh thú nửa vàng nửa trắng, bộ dạng
chẳng mấy bắt mắt. Khi chiếc lồng đó tiến lại gần, mọi người mới nhìn rõ con
mãnh thú kia tuy rất giống với loài gấu đen được nuôi trong Thú uyển, nhưng tư
thế và ngũ quan đều có chút giống người, lông toàn thân thì vừa vàng vừa trắng,
cổ cũng dài hơn, tứ chi cùng thân thể đều rất tráng kiện, ánh mắt thì đầy vẻ
hung tàn, vô cùng đáng sợ.
Dư Nhuận còn ít tuổi, vừa mới biết nói,
không kìm được có chút sợ hãi, bèn níu mép váy tôi mà kêu lên: “Gấu! Gấu!” Dư
Hàm tò mò, thò đầu ra nhìn không chớp mắt. Lung Nguyệt tựa người vào lòng Đức
phi, còn Linh Tê thì chẳng hề để tâm, vẫn chăm chú bóc vải ăn một cách ngon
lành. Tôi nhìn phản ứng của bốn đứa bé, không khỏi có chút ngạc nhiên về tính
tình lãnh đạm của Linh Tê, không biết nó giống ai.
Ma Cách khẽ cười một tiếng, đưa tay chỉ về
phía con gấu đó. “Con gấu này tính tình hung hãn, khỏe mạnh vô song, cái cây to
một người ôm mà bảo nhổ bật lên là nhổ bật lên ngay. Khi gặp người nó thường
hay đứng thẳng lên mà đuổi bắt, tư thế với ngũ quan đều khá giống người, tính
thì hung hãn mà sức thì mạnh, có thể dễ dàng bắt được bò, ngựa làm thức ăn, vì
vậy mà được gọi là gấu người. Từng có tay thợ săn lành nghề vào trong núi bắt
gặp gấu người lúc nó qua sông, bèn nấp vào một chỗ mà quan sát. Đó là một con
gấu cái khổng lồ, mang theo hai con gấu con. Gấu mẹ đặt một con gấu con lên đầu
rồi nhảy xuống nước bơi qua sông, sau khi lên bờ, nó sợ gấu con chạy lung tung,
bèn lấy một tảng đá chặn lên con gấu con, sau đó quay trở lại để đón con kia.
Người thợ săn đang ẩn nấp bèn nhân cơ hội bắt lấy con gấu con bị đá đè kia đi,
gấu mẹ nổi giận điên cuồng, đứng ở bờ sông bên kia kéo hai chân con gấu con còn
lại lên xé làm hai mảnh, từ đó cũng đủ thấy giống này hung tợn và ngu độn đến
độ nào.” Ma Cách nói tới đây thì đúng lúc con gấu người kia gầm khẽ một tiếng,
âm thanh chẳng khác sấm rền, tựa như muốn chứng thực cho lời của hắn vậy. Ma
Cách ung dung tựa người vào ghế, thấy các phi tần bên cạnh Huyền Lăng đa phần
lộ ra vẻ sợ hãi thì cười, nói: “Hoàng đế bất tất phải sợ hãi.”
Huyền Lăng không đổi sắc mặt, còn cất giọng
thích thú hỏi: “Theo như lời Khả hãn thì đây quả đúng là một giống dị thú, hiếm
có mười phần. Nhưng gấu người hung hãn như vậy, chẳng hay Khả hãn đã bắt nó
bằng cách nào?”
Ma Cách cười, nói: “Các thợ săn bình thường
đều không dám dây dưa với gấu người chứ đừng nói là có ý đồ săn bắt chúng.
Nhưng gấu người cũng không phải là không thể bắt, chỉ có điều phải rất mạo
hiểm, chỉ cần một khâu có sai sót nhỏ thôi là mất mạng ngay. Vì loài mãnh thú
này rất khỏe, lại da dày thịt chắc, dù có bị đao thương đâm thủng bụng làm chảy
máu lòi ruột thì nó vẫn có thể móc bùn đất và nhựa thông bít vết thương lại rồi
tiếp tục đuổi giết con người, do đó rất khó có thể dùng vũ lực để đánh bại nó.
Người Hán có câu nói rằng “gặp mạnh dùng trí, gặp yếu bắt sống”, muốn săn bắt
gấu người chỉ có thể dùng trí mà thôi. Giống gấu người này thích chọn những
bọng cây đại thụ ngàn năm tuổi làm hang ổ. Không khí bên trong bọng cây nóng
như có lò sưởi, băng tuyết đều tan hết, gấu người ăn no rồi thì thường chui vào
trong ấy ngồi. Các thợ săn sau khi tìm được hang gấu sẽ ném vào trong đó những
khối gỗ, gấu người tính ngu, thấy có gỗ rơi xuống liền đưa tay bắt lấy, lót bên
dưới mông. Cứ thế các khối gỗ mỗi lúc một nhiều, con gấu người cũng cứ thế vừa
nhặt vừa kê, càng lúc càng ngồi lên cao hơn. Đợi đến lúc nó ngồi ngang tầm với
miệng cái bọng cây, các thợ săn sẽ nhắm chuẩn thời cơ, dùng búa lớn chặt phăng
đầu nó, hoặc dùng mũi giáo thọc vào các khe hở trên thân cây đâm chết nó.” Y
khẽ nở nụ cười mỉm, trong mắt lộ ra những tia ý vị phức tạp. “Gấu người có khá
nhiều ở Hách Hách, con dân Hách Hách khi đối phó với giống mãnh thú này xưa nay
đều dùng trí chứ không dùng sức. Thấy con dân của mình vừa có dũng vừa có mưu
như thế, bản hãn hết sức vui mừng.”
Huyền Lăng khẽ cười một tiếng, không tiếp
lời hắn mà chỉ hỏi: “Con nai trân quý mà lần trước trẫm ban cho Hách Hách bây
giờ thế nào rồi?”
Ma Cách ngẩng đầu lên, đáp: “Quá ngoan
ngoãn, chẳng có chút gì là cương liệt, cũng không chịu nổi gió cát ở Hách Hách,
bây giờ đã gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, nhưng ít nhất vẫn còn sống.”
Huyền Lăng cười, nói: “Giống thú ấy ôn hòa
tường thụy, bị Khả hãn nuôi đến nỗi chỉ còn da bọc xương như thế khó tránh khỏi
làm mất sự tường thụy và gây hại đến nhân hòa.”
Bàn tay đang đặt trên bàn của Ma Cách từ từ
nắm chặt lại, trên mặt vẫn nguyên nụ cười như có như không. “Bản hãn chỉ tin
vào câu nói “việc thành bởi người”, bất kể là nhân hòa hay là tường thụy, chỉ
cần bản hãn muốn thì nhất định sẽ có thể tự mình đoạt được.”
Huyền Lăng cười khẩy một tiếng, cất giọng
hững hờ: “Chỉ mong là vậy.” Rồi y vẫy tay ra hiệu cho Tiểu Hạ Tử đi lên phía
trước. “Cho con gấu kia ăn ít thịt đi.”
Tiểu Hạ Tử đáp “vâng” một tiếng, nhưng lại
sợ hãi không dám đi đến gần quá, bèn dùng một chiếc sào trúc đưa thịt lợn rừng
tới trước mặt con gấu. Con gấu nhìn thấy thịt tươi thì có lý nào mà chẳng
thích, lập tức đưa tay tới định chụp. Tiểu Hạ Tử đột ngột rụt tay về, con gấu
liền chụp trượt, nôn nóng đến nỗi cứ đưa tay vò đầu mà xoay tròn không ngớt.
Các phi tần thấy một con vật to lớn mà lại có hành động thế này thì không kìm
được đều cảm thấy hết sức tức cười. Tiểu Hạ Tử thấy vậy thì lại càng muốn làm mọi
người cười hơn, bèn dụ dỗ tránh né đủ kiểu, khiến con gấu chỉ có thể nhìn mà
không thể ăn, liên tục vò đầu bứt tai bực bội, cuối cùng thì ngồi xuống đập tay
xuống đất không ngừng. Ma Cách muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng chỉ cười nhạt
một tiếng rồi không thèm để tâm tới nữa.
Trinh Phi vốn tính ôn hòa điềm đạm, thấy
vậy bèn ôm Dư Bái vào lòng, nói: “Mau dừng lại đi! Đợi lát nữa lỡ chọc giận con
gấu ấy thì không hay đâu, trêu chọc một chút là đủ rồi.”
Một tiếng cười lạnh lùng chợt vang lên.
“Trinh Phi đúng là nhát gan quá, chẳng trách nhị điện hạ cũng có bộ dạng sợ đầu
sợ đuôi như vậy.” Tôi ngoảnh đầu nhìn qua, thấy chính là Hồ Uẩn Dung đang bế
Hòa Mục đi vào. Hòa Mục vừa thay một bộ đồ màu đỏ tươi thêu hình những quả lựu,
trông lại càng xinh xắn, đáng yêu hơn trước mấy phần. Hồ Uẩn Dung hơi khom
người hành lễ rồi nói với Huyền Lăng: “Vừa rồi Trân Ly nghịch ngợm làm rượu đổ
lên người, thần thiếp vừa đưa nó đi thay y phục.”
Huyền Lăng khẽ “ừm” một tiếng, nói: “Thay y
phục thì cứ thay, tự nhiên lại chỉ vào Trinh Phi và Bái Nhi mà nói linh tinh
cái gì thế?”
Hòa Mục tò mò nhìn con gấu đang tức giận
kia, vui vẻ cười rạng rỡ. “Mẫu phi, mẫu phi, con muốn qua xem con gấu kia!”
Hồ Uẩn Dung khẽ cười, hỏi: “Trân Ly có sợ
không?”
Hòa Mục ra sức lắc đầu, còn cố gắng nhoài
người ra khỏi lòng Hồ Uẩn Dung. “Con muốn cho nó ăn thịt.”
Tiểu Hạ Tử nghe thấy vậy liền xun xoe treo
một miếng thịt vào cây sào trúc rồi đưa tới. Hòa Mục chẳng buồn nhìn, đưa tay
chụp ngay lấy miếng thịt, để Hồ Uẩn Dung bế tới chỗ cách lồng thú hơn mười bước
chân, sau đó gắng sức ném miếng thịt về phía trước. Trẻ con tuy không khỏe
nhưng miếng thịt ấy vẫn được ném trúng ngay vào mắt con gấu người. Con gấu tức
thì giật mình kinh hãi, vội vàng ngó nhìn khắp xung quanh, sau đó nhặt miếng
thịt kia lên bỏ vào miệng nuốt chửng.
Hồ Uẩn Dung như vô tình như hữu ý liếc qua
phía Trinh Phi, cười nói: “Hoàng thượng, con của chúng ta dũng cảm hơn nhiều,
không thẹn với thân phận cành vàng lá ngọc.”
Hòa Mục cất tiếng cười vang khanh khách,
lại ra sức vỗ tay bồm bộp. Mọi người cũng cười lên phụ họa, đồng thời liên tục
khen Hòa Mục Công chúa dũng cảm. Huyền Lăng cười, nói: “Vậy là được rồi, mau
quay lại đi, con gái con đứa chớ nên chơi đùa với dã thú nhiều quá làm gì.” Hòa
Mục cười hì hì một tiếng, kế đó lại làm mặt quỷ với con gấu người kia.
Con gấu đó chắc hẳn đã bị đau, hai mắt dần
trở nên đỏ ngầu, lại nhìn thấy Hòa Mục mặc đồ đỏ làm mặt quỷ, tức thì càng thêm
giận dữ, hai tay vỗ bồm bộp xuống đất làm phát ra những âm thanh dữ dội. Mọi
người nhìn thấy thế thì đều chẳng mấy để tâm, nhưng chợt nghe “két” một tiếng,
chiếc lồng sắt kia không ngờ lại bị con gấu người đang tức giận điên cuồng cậy
ra một cái khe lớn. Con gấu gầm lên không ngớt, kế đó lao thẳng về phía Hòa
Mục.
Trước mặt Hòa Mục còn có một hàng rào sắt
chắn ngang, con gấu người liền vắt hai chân trước lên đó định trèo qua. Hòa Mục
nhất thời sợ đến sững người, hai mắt mở to, thậm chí còn không khóc thành tiếng
được. Hồ Uẩn Dung cũng không biết phải làm sao, cứ đứng ngây ngốc ở đó, chỉ
biết ôm chặt Hòa Mục vào lòng, mặt mày trở nên tái mét vì sợ hãi. Tiểu Hạ Tử
vốn đi theo bên cạnh, nhất thời cũng trợn mắt há mồm, hai chân run lẩy bẩy,
phải cố gắng hết sức mới có thể đưa tay tới kéo Hồ Uẩn Dung, đồng thời lớn
tiếng thét lên: “Nương nương mau chạy đi!” Hồ Uẩn Dung biết rằng lúc này chạy
trốn là quan trọng nhất, tức thì kêu ré lên một tiếng, tranh thủ lúc con gấu
trèo qua hàng rào sắt mà bế Hòa Mục loạng choạng chạy về phía ngự tọa của Huyền
Lăng.
Vũ lâm quân trong cung chưa từng gặp phải
tình cảnh này, cứ thế đờ đẫn nghe con gấu người gầm lên vang trời, không biết
nên làm sao mới phải. Các phi tần hai bên ngự tọa của Huyền Lăng thấy con gấu
chạy huỳnh huỵch tới, không có ai là không sợ tới nỗi hồn bay phách tán, vội
vàng trốn đến phía sau ngự tọa.