Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Chương 225

Sự việc xảy ra quá đột ngột nên tôi cũng chẳng biết phải làm sao, chỉ biết đưa tay tới kéo Linh Tê, Dư Hàm và Dư Nhuận về phía sau. Ai ngờ phía sau lúc này đã toàn người với người, tôi căn bản chẳng có chỗ để mà lùi lại. Giữa lúc hỗn loạn, Dư Nhuận vốn ít tuổi yếu ớt nên bị người ta vô tình làm ngã xuống đất, lập tức khóc rống lên. Con gấu người kia đang đuổi theo Hòa Mục, đã ở cách rất gần rồi, đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ con khóc thì bất giác hơi sững ra, sau đó liền đi về phía Dư Nhuận. Dư Hàm vốn đang rúc vào lòng tôi theo bản năng, chợt thấy Dư Nhuận bị ngã thì vội vàng kêu lên: “Mẫu phi, đệ đệ bị ngã rồi kìa!”

Nếu bỏ lại Dư Nhuận, tôi hoàn toàn có thể bế Linh Tê và Dư Hàm chạy đi, còn nếu quay lại bế Dư Nhuận thì chỉ e cả Dư Hàm và Linh Tê cũng sẽ bị liên lụy. Chỉ một khoảnh khắc, trong đầu tôi đã thoáng qua vô vàn suy nghĩ, trái tim phiền muộn đến nỗi như muốn nứt toạc ra. Tôi liếc thấy Dư Nhuận đã khóc đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, đang đưa tay về phía tôi khóc nức nở, bất giác lòng đau như dao cắt, chẳng nghĩ ngợi gì đã đẩy Dư Hàm và Linh Tê vào lòng Đức phi, chạy vội tới bên cạnh Dư Nhuận, đưa tay ôm thằng bé vào lòng. Trong cơn hỗn loạn, chẳng biết là ai đã giẫm phải tà váy của tôi khiến tôi bất ngờ ngã sõng soài ra đất, mắt cá chân đau đến thấu tim gan, không cách nào bò dậy được nữa. Tôi vội dùng thân thể mình bảo vệ Dư Nhuận, lại thấy bên cạnh đều là các phi tần trói gà không chặt, chỉ có Huyền Lăng là ở gần mình nhất. Tôi chẳng để ý tới bản thân, vội quay qua phía Huyền Lăng cầu cứu: “Hoàng thượng, Hoàng thượng mau cứu lấy Nhuận Nhi...” Huyền Lăng đang định đứng dậy thì chợt thấy bóng dáng to lớn kia không ngừng bước lại gần, bất giác có chút do dự. Hồ Uẩn Dung kéo Huyền Lăng lại, kinh hãi kêu lên: “Hoàng thượng là vua một nước, há có thể đưa thân mình vào nơi nguy hiểm được!” Kế đó lại đưa mắt liếc qua phía tôi. “Nghe nói gấu người ăn thịt người xong sẽ không tấn công ai nữa, Thục phi nên vì Hoàng thượng mà hiến thân hộ giá mới phải...”

Huyền Lăng tức thì cả giận. “Nói bậy, sao có thể để Thục phi bị tổn hại được!” Thân thể y hơi rụt về phía sau nhưng vẫn không quên rướn cổ lên hô lớn: “Vũ lâm quân đâu rồi, mau bảo vệ Thục phi!”

Tôi thấy y như vậy, lại thấy con gấu người chỉ còn cách mình hơn mười bước chân, căn bản khó có cách nào thoát được, trong lòng sớm đã tuyệt vọng, lại thấy Huyền Thanh đã được Ngọc Ẩn kéo đi xa thì trái tim đang lửng lơ mới yên tâm hơn một chút. Nhưng còn Dư Nhuận... My Trang ơi My Trang, mong là muội có thể liều tính mạng này để bảo vệ thằng bé, như vậy cũng coi như là trọn tình tỷ muội bao năm của chúng ta rồi.

Trong khoảnh khắc ngửi thấy mùi tanh nồng từ trên người con mãnh thú đó xộc đến, tôi dằn lòng lại, mang lòng tất chết mà đè chặt Dư Nhuận xuống dưới thân thể mình, chỉ hy vọng có thể bảo vệ được thằng bé.

Tôi nhắm chặt hai mắt, chờ đợi một cái chết đau đớn đến với mình. Giữa khoảnh khắc tuyệt vọng ấy, đầu óc tôi bỗng trở nên sáng trong và trống rỗng, sau đó những hình ảnh về thời niên thiếu chậm rãi hiện lên, tôi và My Trang cùng cầm những bông hoa mà cười ngây thơ vui vẻ, rồi khuôn mặt My Trang bỗng nhòe dần đi và biến thành Huyền Thanh, y đứng kề vai với tôi trên đỉnh Lăng Vân, áo quần lất phất tung bay trong gió. Trong dòng hồi ức tươi đẹp ấy, có lẽ sự sợ hãi đối với cái chết của tôi đã giảm bớt đi rất nhiều. Những tiếng ồn ào huyên náo như biển động xung quanh dần dần lùi xa, bên tai tôi chỉ còn lại những tiếng ong ong chẳng hề chân thực, bỗng từ phía không xa vọng lại một tiếng kêu xé gan xé ruột tột cùng thảm thiết: “Vương gia đừng đi...” Tôi giật mình phát giác đó là tiếng kêu của Ngọc Ẩn, trái tim tựa như bị người ta cào xé. Khi tôi còn chưa kịp ngẩng đầu lên thì đã bất ngờ cảm nhận được có một luồng sức mạnh cực lớn kéo tôi ra xa ba thước, rồi thân thể bỗng bị ai đó đè lên, hóa ra lúc này có ai đó đang bảo vệ tôi bên dưới thân thể mình giống như tôi đang bảo vệ Dư Nhuận. Ngay sau đó, một giọng nói rất mực dịu dàng vang lên bên tai tôi: “Đừng nhìn!”

Giọng nói ấy thật quen thuộc biết bao, giữa khoảnh khắc sống chết chỉ cách nhau một lằn ranh thế này mà vẫn chứa chan vô vàn cảm xúc phức tạp. Trong lòng tôi bỗng trào lên một nỗi sợ hãi, nỗi sợ hãi ấy còn lớn hơn rất nhiều khi tôi quyết định liều chết bảo vệ Dư Nhuận.

Lúc này, nơi đáy lòng tôi chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ: Y không thể chết được! Nhuận Nhi không thể chết được!

Tôi vung tay thật mạnh, không chút nghĩ ngợi muốn đẩy y ra. Nhiệt độ cơ thể y bao trùm quanh tôi, y quát khẽ: “Chớ động đậy bừa bãi, bằng không mọi người sẽ phải chết hết đấy!” Giọng nói của y sao ở gần tôi quá! Tôi lúc này bị y đè chặt bên dưới, không dám suy nghĩ nhiều thêm, chỉ biết để mặc cho hai hàng lệ nóng không ngớt tuôn trào.

Vũ lâm quân đang cố hết sức tìm cách ứng cứu, nhưng vì con gấu người lúc này đang ở cách tôi quá gần nên không một ai dám ném vũ khí tấn công. Đúng lúc này, Huyền Thanh chợt đứng dậy kéo tôi và Nhuận Nhi ra xa, thực là thời cơ tốt nhất, chỉ nghe những tiếng vũ khí xé gió không ngớt vang lên, rất nhiều Vũ lâm vệ đồng loạt vung đao vung thương đâm về phía con gấu người. Nào ngờ con gấu quá dũng mãnh, vũ khí tuy nhiều nhưng bị nó vung tay gạt đi mất không ít, phần còn lại cũng chỉ có thể khiến nó bị thương ngoài da thịt mà thôi. Con gấu sau khi bị thương lại càng thêm hung hãn, chợt đưa mắt liếc thấy Hòa Mục trong bộ đồ màu đỏ, bèn gầm lớn một tiếng, hai mắt đỏ ngầu chạy vụt qua.

Hồ Uẩn Dung chẳng biết phải làm sao, lại càng chẳng có chỗ nào để lùi lại, chỉ biết kéo theo Hòa Mục Công chúa nấp sau lưng Huyền Lăng. Nàng ta sớm đã chẳng để ý gì tới phong thái nữa, lớn tiếng kêu gào: “Biểu ca cứu muội với!” Con gấu người đó nhìn chằm chằm vào Hòa Mục Công chúa, bước từng bước lại gần, sau nháy mắt đã chẳng còn cách ngự tọa bao xa. Phía sau ngự tọa chỉ có những lớp màn gấm trùng trùng, căn bản không có nơi nào để lui lại, các phi tần tức thì bỏ chạy tứ tán, Huyền Lăng thì nôn nóng đến nỗi mồ hôi tuôn ra đầy đầu, vội vàng hét lên: “Hộ giá! Hộ giá!”

Bốn phía không ngừng vang lên những tiếng kêu thất thanh, tiếng chạy dồn dập, tiếng bát đĩa vỡ loảng xoảng, tiếng hét của Huyền Lăng vừa mới vang lên thì đã lập tức vỡ vụn. Trinh Phi vốn đã chạy ra xa, bỗng cúi đầu nhìn Dư Bái đang khóc nức nở trong lòng rồi bất ngờ xoay người lại nhét thằng bé vào lòng nhũ mẫu, xách váy lên chạy thẳng về phía Huyền Lăng, dang hai tay ra chắn trước ngự tọa. Huyền Lăng bất giác cả kinh, đang định kêu nàng ta chạy đi thì chợt thấy gấu người đã tiến lại gần, bèn nuốt luôn những lời khuyên can vào trong cổ họng. Đúng lúc này thì Vũ lâm quân dưới sự chỉ huy của Huyền Phần đã nhanh chóng tiến lại gần, dùng đủ các loại vũ khí kìm giữ thật chặt con gấu.

Người đông thì sức lớn, con gấu nhất thời bị kìm giữ chặt không thể động đậy. Đúng lúc này, Huyền Thanh bỗng kéo tôi về phía sau, đưa tay chụp lấy một cây thương rất dài, hít sâu một hơi, ra sức ném mạnh về phía trước.

Chỉ nghe những tiếng rít kinh hồn vang lên vun vút, từ trong tai tôi lại có cảm giác nhói đau. Tôi tranh thủ lúc Huyền Thanh đứng dậy mà bế Nhuận Nhi đứng dậy theo, vừa khéo nhìn thấy cây trường thương mà Huyền Thanh ném ra đã xuyên qua cổ họng con gấu người kia, đầu mũi thương lòi ra phía sau gáy nó chừng hơn một tấc, những giọt máu đỏ tươi không ngớt rỉ ra.

Đó là một thứ màu sắc vừa diễm lệ mà lại vừa tàn nhẫn, làm lòng người chấn động. Ma Cách nheo cặp mắt thành một đường hẹp dài, từ bên trong chiếu ra những tia sắc bén. Hắn vừa vỗ tay vừa cất tiếng khen ngợi lạnh lùng tột độ: “Ném thương giỏi lắm!”

Bởi vì tiếng khen của hắn mà đại điện lại càng có vẻ tĩnh lặng, một sự tĩnh lặng đến trống trải, tựa như nơi đây chẳng phải là chốn nhân gian. Linh Tê và Dư Hàm đồng thời giãy ra khỏi lòng nhũ mẫu, chạy vội về phía tôi. Dư Hàm khóc òa lên một tiếng, Linh Tê thì rơm rớm nước mắt ôm chặt cánh tay tôi mà khẽ gọi: “Mẫu phi! Mẫu phi!”

Hai thân hình bé bỏng cứ thế quyến luyến nép sát vào người tôi. Tôi ôm Nhuận Nhi đang sợ đến nỗi khóc không thành tiếng trong lòng, hai bờ má thì áp vào má Linh Tê và Dư Hàm, cảm nhận sự ly biệt giữa sống và chết khi nãy, không kìm được lã chã tuôn rơi hai dòng lệ.

Ngọc Ẩn sớm đã nôn nóng đến nỗi tóc tai rối bời, mặt mày tái mét, lúc này vội vàng gạt mọi người ra nhào thẳng vào lòng Huyền Thanh, bàn tay hoang mang sờ khắp thân thể y, miệng thì ân cần hỏi: “Vương gia không sao chứ? Không sao chứ?” Lời còn chưa dứt, nước mắt đã tuôn rơi đầy mặt. Huyền Thanh chỉ đành đưa tay tới vỗ về an ủi muội ấy, đồng thời thấp giọng nói: “Ta không sao, chỉ bị một phen hú vía mà thôi.”

Ngọc Ẩn nhìn khuôn mặt y chăm chú, tựa như có nhìn thế nào cũng không đủ được, thấy y không bị làm sao mới yên tâm hơn một chút, quay qua hỏi tôi: “Trưởng tỷ vẫn ổn chứ?”

Tôi thấy trong mắt Ngọc Ẩn chứa đầy vẻ quan tâm và quyến luyến, trong lòng bất giác sinh ra một tia cảm xúc khó nói bằng lời, cho dù y đã xả thân để cứu tôi thì rốt cuộc Ngọc Ẩn mới là người vợ thân mật nhất của y. Đưa mắt nhìn qua, tôi thấy Hồ Uẩn Dung đang lạnh lùng nhìn mình, bên khóe môi thấp thoáng một nụ cười như có như không, bèn không kìm được nhủ thầm rằng trong tình huống vừa rồi, Huyền Lăng chưa chắc đã không nghi ngờ gì. Tôi hít sâu một hơi, run giọng nói: “Ngọc Ẩn, may mà có Vương gia nhà muội...” Tôi gắng gượng đứng dậy, chỉnh lại xiêm y rồi khom người hành lễ thật sâu. “Đa tạ ơn nghĩa của Vương gia, bản cung cũng thay mặt Huệ Nghi Quý phi xin đa tạ Vương gia.”

Nơi đáy mắt thoáng qua một tia cảm xúc vô cùng phức tạp, Ngọc Ẩn vội vàng đưa tay tới nắm lấy cánh tay tôi, ân cần nói: “Vương gia là muội phu của trưởng tỷ, sao có thể nhìn trưởng tỷ và Nhuận Nhi gặp nguy hiểm mà khoanh tay đứng nhìn được, như thế há lại chẳng làm tổn hại tới tình nghĩa phu thê của bọn muội ư!”

Tuy cách một lớp vải mỏng nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự ẩm ướt của những giọt mồ hôi trên đầu ngón tay Ngọc Ẩn, ngón tay muội ấy hơi dùng sức, chẳng giống như đang cầm tay tỷ tỷ, móng tay còn cắm cả vào trong da thịt tôi. Ngoài mặt muội ấy vẫn giữ nguyên vẻ ân cần tha thiết, tôi thấy vậy thì lòng bất giác thầm giá lạnh, bèn khẽ đẩy tay muội ấy ra, đưa Nhuận Nhi cho nhũ mẫu bế, đồng thời vội vàng dặn dò: “Mau đi mời Ôn thái y tới đây xem thử thế nào đi.”

Tôi nghiêng đầu qua thấy Trinh Phi đang ngồi bệt dưới đất ngay cạnh Huyền Lăng, trên mặt vẫn còn lưu lại thần thái dù chết cũng không hối hận trong khoảnh khắc sống còn hồi nãy, bàn tay thì nắm chặt lấy tay Huyền Lăng. Có lẽ vì sự thân mật lúc này mà trên khuôn mặt nhợt nhạt của nàng ta ánh lên mấy tia đỏ hồng, thực là bắt mắt vô cùng, giống như một bông hoa đẹp đẽ nở ra giữa đám mây trắng muốt.

Tôi đi tới trước mặt Huyền Lăng, quỳ xuống hành lễ. “Hoàng thượng vạn an!” Dứt lời bèn nắm lấy bàn tay Trinh Phi, ân cần nói: “Đa tạ Trinh Phi vừa rồi đã xả thân bảo vệ Hoàng thượng.”

Huyền Lăng chẳng buồn nhìn tôi, chỉ dịu dàng đỡ Trinh Phi đứng dậy, ân cần hỏi: “Yến Nghi, nàng vẫn ổn chứ?”

Trinh Phi nhìn Huyền Lăng chăm chú. “Hoàng thượng không sao là tốt rồi, thần thiếp có thể yên tâm được rồi.”

Huyền Lăng khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn quanh bốn phía, đột nhiên cất lời cảm thán: “Yến Nghi, chỉ có mình nàng là thật lòng tốt với trẫm.”

Trinh Phi bất giác đỏ hoe hai mắt, nghẹn ngào nói: “Hoàng thượng đừng nói như vậy, Yến Nghi không nhận nổi.”

Huyền Lăng hờ hững nhìn lướt qua khuôn mặt tôi. “Vậy ư? Trẫm tới hôm nay mới biết, vậy có coi là muộn quá không?”

Yến Nghi cảm động đến rơi nước mắt. “Thần thiếp biết là Hoàng thượng trước nay vẫn luôn biết rõ mà.”

“Trẫm trước đây quả thực chưa biết trân trọng nàng.” Y khẽ cất lời thổn thức. “Lý Trường, đỡ Trinh Phi đi nghỉ ngơi đi.” Suy nghĩ một chút lại ngăn Lý Trường lại. “Để tự trẫm.” Dứt lời bèn đưa tay bế thốc Trinh Phi lên. “Để trẫm đưa nàng về cung nghỉ ngơi.” Rồi y ngoảnh đầu qua nói với Ma Cách: “Ái phi của trẫm mệt rồi, trẫm xin thất lễ.”

Ma Cách nói: “Hoàng đế xin cứ tự nhiên.” Hơi dừng một chút, y nở một nụ cười đầy vẻ mơ hồ. “Đợi lát nữa bản hãn còn có một câu nói cực kỳ quan trọng muốn đích thân nói với Hoàng đế.” Dứt lời, y hờ hững đưa mắt liếc qua phía tôi, nụ cười lại càng thêm rõ ràng.

Hồ Uẩn Dung thấy Huyền Lăng không hỏi gì tới mình đã đi ngay, không khỏi có chút nôn nóng, vội cười, nói: “Biểu ca, Hòa Mục sợ tới phát khóc rồi kìa.”

Trinh Phi đỏ bừng mặt mũi, thần sắc như mê như say, nghe thấy vậy bèn khẽ kéo tay áo Huyền Lăng tỏ ý bảo y hãy quan tâm tới Hòa Mục một chút. Huyền Lăng chẳng buồn ngoảnh đầu lại, vẫn bế Trinh Phi chậm rãi đi về phía trước. “Vậy thì mời thái y đến xem đi, trẻ con sợ hãi làm gì có đứa nào không khóc.”

“Biểu ca.” Hồ Uẩn Dung đi lên phía trước hai bước, nôn nóng nói. “Trẻ con khóc tất nhiên không phải việc gì quan trọng, huống chi Hòa Mục chỉ là một công chúa mà thôi. Nhưng lần này đúng là phải đa tạ lục biểu ca đấy, vừa rồi huynh ấy xả thân cứu Thục phi và tứ điện hạ, ngay tới trắc phi và ấu tử của mình cũng bỏ mặc không thèm để ý tới.”

Lời này của nàng ta rõ ràng có ý khiêu khích, ly gián, tôi làm gì mà chẳng biết. Lúc này, ánh mắt tất thảy mọi người đều đổ dồn về phía tôi, tôi nhất thời không biết phải biện bạch thế nào, đành đứng lặng im ở đó. Huyền Thanh vốn đã dắt tay Ngọc Ẩn đi tới góc điện, nghe thấy thế liền ngoảnh đầu lại, hờ hững nói: “Con của thần đệ vừa rồi đã tới được nơi an toàn, lại có Ngọc Ẩn chiếu cố. Hoàng huynh thì phải bảo vệ Trang Mẫn Phu nhân và Hòa Mục Công chúa, lại phải chỉ huy Vũ lâm quân khống chế gấu người, trong lòng kỳ thực cũng rất lo cho sự an nguy của Thục phi. Hoàng huynh thân phận tôn quý không thể tùy tiện mạo hiểm, thần đệ và hoàng huynh huynh đệ một lòng, đương nhiên là phải phân ưu cho hoàng huynh trong thời khắc quan trọng nhất rồi.”

Huyền Lăng cười nhạt một tiếng, nhìn y chăm chú. “Thanh Hà Vương đúng là rất biết nói chuyện.” Y trước sau chẳng buồn nhìn tôi dù chỉ một chút. “Thục phi vừa rồi đã phải chịu một phen kinh sợ, trước tiên hãy tới Nghi Nguyên điện đợi trẫm đi, đợi lát nữa trẫm sẽ kêu thái y tới khám cho nàng.”

Lời này rõ ràng có chút cổ quái, tôi cố kìm nén nỗi nghi hoặc trong lòng, dịu dàng nói: “Dạ!”
Bình Luận (0)
Comment