Đại điện sau nháy mắt đã trở nên tĩnh lặng, tôi cơ hồ có thể nghe thấy
tiếng gió luồn qua giữa những lùm cây bên ngoài cửa sổ, lướt nhẹ trên
mặt hồ. Thế nhưng lòng tôi thì lại dần dần giá lạnh, chẳng lẽ y không
biết là cần phải tránh sự hiềm nghi sao? Chuyện vừa rồi Huyền Lăng chưa
chắc đã để trong lòng, nhưng bây giờ y lại tự nguyện xin được cầm quân
xuất chinh, lẽ nào y đã quên mất là Huyền Lăng xưa nay vốn kiêng kỵ nhất việc thân vương nắm binh quyền trong tay?
Vừa suy nghĩ như vậy,
trong lòng tôi chợt sinh ra mấy tia nghi hoặc, tại sao Huyền Lăng vừa
định để tôi đi hòa thân thì Huyền Thanh đã đẩy cửa đi vào như thế? Lẽ
nào vừa rồi y vẫn luôn đứng bên ngoài điện và nghe thấy hết cuộc nói
chuyện giữa tôi và Huyền Lăng?
Tôi không kìm được hít vào một hơi khí lạnh, tại sao y lại luôn ở bên ngoài điện chứ?
Huyền Lăng chậm rãi nở nụ cười, ánh mắt thì lại dần trở nên lạnh lẽo, từng
lời nói ra chẳng khác nào những khối băng vụn: “Đệ rốt cuộc đã chịu nói
ra câu này rồi!” Ánh mắt lúc này đã trở nên lạnh tựa huyền băng ngàn
năm, còn sắc bén đến độ có thể đâm thấu lồng ngực người ta, y gằn giọng
nói tiếp: “Đệ hãy nói cho trẫm biết, lời thỉnh cầu này của đệ rốt cuộc
là vì Đại Chu... hay là vì nàng ta?”
Tôi rùng mình kinh hãi, trái
tim giống như bị ai đó bóp chặt và lôi ra khỏi lồng ngực, tự nơi đáy
lòng trào lên một cơn đau đớn tới tột cùng.
Y rốt cuộc đã nghi ngờ rồi! Xem ra y quả thực có tình ý với tôi, do đó mới dụ Huyền Thanh bước từng bước vào trong điện như thế.
Huyền Lăng hơi nheo mắt lại, để lộ ra mấy tia sát cơ lạnh lẽo. “Nếu đệ không
chịu nói, vậy thì để trẫm nói thay đệ. Vừa rồi trẫm lệnh cho đệ chờ bên
ngoài điện, không có chiếu chỉ thì không được đi vào. Đệ xưa nay vẫn
luôn nghe lời trẫm, làm gì cũng cẩn trọng, nhưng tại sao khi nghe trẫm
nói là đồng ý cho Thục phi đi hòa thân thì lại tùy tiện xông vào? Đệ vốn rất ít khi để ý tới chuyện triều chính, chỉ làm một vị vương gia nhàn
tản, mà đệ cũng biết là trẫm không thích thân vương cầm quân, thế mà còn vì nàng ta mà đề nghị đích thân cầm quân đi chống lại Hách Hách.” Y
cười lạnh một tiếng, giọng nói nghe dữ dằn như một con mãnh thú đang săn mồi. “Trẫm nhớ ra rồi, năm xưa đệ cũng từng dâng tấu cầu xin giúp cho
huynh trưởng của Thục phi, quả nhiên cũng là vì nàng ta! Hôm nay... đệ
ngay đến vợ con của mình cũng bỏ mặc không để ý đến, chỉ một lòng muốn
cứu Thục phi. Trẫm chẳng phải kẻ mù, khi con gấu người đó tới gần Thục
phi, đệ đã nôn nóng tới nỗi bất chấp sự an nguy của bản thân, tất cả
trẫm đều thấy rõ. Trẫm chỉ hận mình trước đây mù mắt thôi, không ngờ lại không nhìn ra tư tình của hai người bọn đệ. Nếu không phải vừa rồi đệ
tùy tiện xông vào trong điện thì trẫm còn chưa đến nỗi tin vào lời của
người khác rằng hồi chiều nay hai người từng lén gặp gỡ trong cung! Hà
hà...” Y cười gằn với giọng mang đầy sát cơ. “Trẫm trước đây đúng là
ngốc nghếch quá!”
Mồ hôi lạnh trên trán tôi tuôn ra không ngớt,
từng giọt từng giọt nhỏ thẳng xuống cổ, thế mà tôi vẫn chẳng cảm thấy
lạnh, một lát sau mới giật mình phát hiện hóa ra mình đã sợ hãi tới mức
này.
Trong cơn giận dữ Huyền Lăng dùng sức rất mạnh, đưa tay chụp
lấy cổ tay tôi, không ngừng cất tiếng cười lạnh. “Nàng được lắm!” Tôi
đau đớn vô cùng, cổ tay bị y nắm chặt đến nỗi trở nên tím tái. Tôi lúc
này chỉ biết cắn chặt môi không nói năng gì.
Sắc mặt Huyền Thanh
hơi tái đi nhưng y không nhìn về phía tôi, chỉ bình tĩnh nhìn thẳng vào
cặp mắt đầy vẻ dữ dằn của Huyền Lăng. Trong sự tĩnh lặng đột ngột kéo
tới này, thời gian như bị kéo ra rất dài, biến thành một sợi dây mỏng
manh nhưng cực kỳ bền dẻo, liên tục quấn vòng quanh thân thể chúng tôi.
Sau bao nhiêu năm giấu giếm, sau bao nhiêu năm lo sợ, chuyện tày trời
này rốt cuộc đã bị bày ra ngay trước mặt chúng tôi rồi.
Tôi chẳng
để ý tới cơn đau nơi cổ tay, hết nhìn Huyền Thanh rồi lại nhìn Huyền
Lăng, trong đầu vang lên những âm thanh vô cùng kỳ quái, hệt như vô số
tiếng nhạc huyên náo, cuồng loạn. Tất thảy mọi suy nghĩ của tôi nhanh
chóng bị quét đi sạch bách, trong đầu chỉ còn lại duy nhất một ý niệm:
“Bất kể y nói thế nào, Huyền Thanh, chúng ta cũng không được thừa
nhận... Tuyệt đối không được.”
“Hoàng huynh hiểu lầm rồi.” Y tỏ ra hết sức bình tĩnh, dường như những lời Huyền Lăng vừa nói chẳng liên
quan gì tới y. “Thần đệ xưa nay vẫn luôn khinh cuồng vô lễ, chẳng trách
hoàng huynh lại nghi ngờ, nhưng Thục phi thì đâu có lúc nào không giữ
quy củ trong cung, nếu không vì Ngọc Ẩn thì hai bên thậm chí còn chẳng
mấy khi trò chuyện. Vừa rồi thần đệ xông vào trong điện đúng là thất lễ, nhưng thần đệ là con dân Đại Chu, thật lòng không muốn Đại Chu phải
chịu nỗi nhục như vậy. Thần đệ tuy bất tài nhưng bao năm nay nhận lộc
thân vương, thực không thể không báo đền ơn nước, dù có phải ra ngoài
biên ải làm một gã tiểu tốt đi đầu cũng cam lòng. Còn về việc cầu xin
cho huynh trưởng của Thục phi thì lúc đó hoàng huynh đã từng trách thần
đệ rồi, rằng không nên nói giúp cho kẻ tội thần. Kỳ thực năm xưa khi
bình mối loạn Nhữ Nam Vương, thần đệ đã có giao tình rất sâu với Chân
Hành, cảm thấy người này nhân phẩm không tệ đến mức như lời Quản Lộ
nói.” Nói tới đây y hơi trầm ngâm một chút, dường như đang suy nghĩ xem
nên giải thích thế nào về chuyện xả thân cứu tôi hồi chiều, còn Huyền
Lăng thì chỉ cười lạnh chờ y nói tiếp.
Huyền Thanh rốt cuộc đã
ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Huyền Lăng. “Thần đệ không
phải không quan tâm tới vợ con, nhưng khi đó Ngọc Ẩn và Dư Triệt đều ở
xa con gấu, có thể nói là khá an toàn, còn tứ điện hạ thì lại là cốt
nhục duy nhất của Huệ Nghi Quý phi. Trong cung có vô số phi tần, nhưng
thần đệ bấy lâu nay vẫn luôn kính trọng Huệ Nghi Quý phi nhất.” Y làm bộ vô tình nhìn lướt qua phía tôi, rất nhanh sau đó lại nói tiếp: “Thần đệ năm xưa từng có duyên gặp gỡ Huệ Nghi Quý phi một lần trong cung của
Thái hậu, khi đó Huệ Nghi Quý phi hầu hạ Thái hậu hết sức ân cần, khi
rảnh rỗi còn hỏi thăm thần đệ một câu rằng thời tiết lạnh dần rồi, không biết Thái phi tu hành bên ngoài thân thể có được khỏe không? Không lâu
sau thời tiết lại càng lạnh hơn, Huệ Nghi Quý phi liền sai thị nữ Thái
Nguyệt đem áo gấm tới nhờ thần đệ đưa tặng cho mẫu phi, thần đệ ngoài
cảm kích ra còn vô cùng kinh ngạc, về sau mới biết Huệ Nghi Quý phi hiền từ, chiếc áo gấm đó không chỉ mình mẫu phi có mà các vị thái tần từng
hầu hạ phụ hoàng khi xưa cũng đều có cả. Các vị thái tần vốn đều không
con không cái, rất nhiều người đã chết già, thế mà Huệ Nghi Quý phi vẫn
quan tâm tới tất thảy bọn họ, thần đệ thực là kính trọng vô cùng.”
Sắc mặt Huyền Lăng thoáng hòa hoãn hơn một chút, thế nhưng vẫn chưa giảm sự nghi ngờ, chỉ hờ hững nói: “Phải rồi, Thư Quý thái phi phải tu hành bên ngoài cung, không thể ngày ngày gặp đệ.” Trong giọng nói của y lộ ra
mấy tia lạnh lẽo. “Xem ra bấy lâu nay đệ đã phải chịu khổ rồi.”
Huyền Thanh nói tiếp: “Ơn nghĩa ấy của Huệ Nghi Quý phi thần đệ không thể
không báo, lại càng không thể nhìn giọt máu duy nhất của Quý phi với
hoàng huynh phải mất mạng, do đó mới liều tấm thân này.” Vừa nói y vừa
khẽ nở nụ cười mỉm. “Thần đệ còn có một tầng tư tâm khác, ấy là Ngọc Ẩn
đã đi theo Thục phi nhiều năm, lỡ Thục phi gặp điều bất trắc thì Ngọc Ẩn ắt sẽ sinh lòng oán trách thần đệ.” Huyền Thanh chậm rãi nở nụ cười hờ
hững. “Xin lỗi, đã làm hoàng huynh phải thất vọng rồi, những việc mà
hoàng huynh nói vừa rồi chẳng qua chỉ là suy đoán của bản thân mà thôi.
Có điều thần đệ thật lòng rất vui, hoàng huynh suy đoán như vậy cố nhiên không công bằng với thần đệ, nhưng đồng thời cũng chứng tỏ hoàng huynh
rất quan tâm tới Thục phi.” Y chỉnh lại y phục rồi quay qua phía tôi,
cung tay nói: “Chúc mừng Thục phi.”
Khi nhìn về phía tôi, y để lộ
thần sắc mà một thân vương nên thể hiện ra với sủng phi của Hoàng đế,
vừa lịch sự mà lại vừa giữ một khoảng cách hợp lý, căn bản không có chút sơ hở nào.
Trong lòng tôi trào dâng một phen cảm xúc vừa mừng vui vừa chua xót, thực khó có thể miêu tả bằng lời. Trước mắt tôi như mờ
mịt đầy sương mù trắng xóa, khuôn mặt y dần trở nên mơ hồ không rõ ràng. Tôi biết, tôi biết rõ, khi nói ra những lời như vậy trước mặt Huyền
Lăng, lòng y kỳ thực đau đớn vô cùng, tựa như bị vô số lưỡi dao liên tục cứa vào tim.
Ánh mắt Huyền Lăng ôn hòa hơn một chút, thế nhưng
giọng nói thì vẫn lạnh lùng, hệt như lực bóp trên tay y lúc này vẫn
chẳng hề suy giảm. “Nếu đệ còn nghĩ tới Ẩn phi, vậy thì không nên lén
gặp Thục phi trong cung. Nếu Ẩn phi biết được thì lẽ nào lại không nghi
ngờ đệ? Mấy hôm trước trẫm nghe được tin đồn rằng đệ và Ẩn phi đang bất
hòa, cư xử với nhau hết sức lãnh đạm.”
Y hơi nhướng mày lên. “Thần đệ tất nhiên biết rõ không nên lén gặp mặt phi tần trong cung, nhưng
thần đệ quả thực có một việc quan trọng muốn hỏi Thục phi, mà việc này
có liên quan tới Tĩnh Nhàn...”
“Là về Tĩnh phi...” Tôi gần như đã buột miệng thốt lên cùng lúc với y.
Huyền Lăng bất giác trầm mặt, không đợi Huyền Thanh nói hết đã nhìn qua phía
tôi. “Thục phi, Thanh Hà Vương nói đã đủ nhiều rồi, trẫm muốn nghe nàng
nói.”
Tôi cố nén những giọt lệ tưởng chừng bất cứ lúc nào cũng có
thể trào ra, nghiêm túc quỳ xuống, không hề né tránh ánh mắt y. “Lục
Vương gia ghẻ lạnh Ẩn phi kỳ thực là vì cái chết của Tĩnh phi. Ngọc Ẩn
mỗi lần tới gặp thần thiếp đều than thở về việc này, nhưng lại không
chịu nói nguyên nhân, thần thiếp thân là tỷ tỷ nên vô cùng lo cho muội
ấy. Hôm nay Vương gia tới gặp thần thiếp đã mấy lần lộ ra bộ dạng muốn
nói lại thôi, thần thiếp vô cùng lo lắng nên truy hỏi không ngừng, mãi
tới cuối cùng Vương gia mới chịu nói ra một chút chân tướng. Hóa ra
trước đây khi còn ở trong vương phủ, hai vị trắc phi đã có chút bất hòa
rồi, mà trong phủ Quốc công chắc cũng có lời qua tiếng lại, vì vậy Vương gia cảm thấy cái chết của Tĩnh phi có vấn đề. Thần thiếp vốn nắm quyền
quản lý hậu cung, chuyện ngày đó mọi người lại đều thấy cả, thần thiếp
tất nhiên không thể để Ngọc Ẩn phải chịu oan, do đó đã khuyên giải Vương gia đừng nên nghi ngờ Ngọc Ẩn, đã là phu thê với nhau mà còn nghi ngờ
như thế thực không hay chút nào, nhưng thần thiếp chỉ là người ngoài, dù có khuyên giải nhiều đến mấy thì cũng chỉ vô ích.”
Huyền Thanh
hơi nhướng mày lên, trầm giọng nói: “Kỳ thực khi đó Thục phi mới khuyên
giải thần đệ chưa lâu thì Ngọc Ẩn đã ra ngoài tìm thần đệ rồi, giữa thần đệ và Thục phi căn bản chẳng có cái gọi là lén lút gặp gỡ, không biết
kẻ nào đã nói với hoàng huynh những lời bậy bạ đó?”
Tôi bất giác
rơm rớm nước mắt, nói: “Vừa rồi thần thiếp và Vương gia không hẹn mà
cùng cất tiếng, Hoàng thượng chắc cũng biết thần thiếp với Vương gia
không hề thông đồng với nhau trước.” Tôi không kìm được bật khóc nghẹn
ngào. “Thần thiếp không sợ phải chịu chút nhục nhã vì Đại Chu, nhưng
trước đã có chuyện với Ôn thái y, nay chuyện lại dính dáng tới Vương gia nữa, thần thiếp thực khó mà không lạnh lòng.”
“Lạnh lòng ư?” Y
cười hờ hững, nói. “Trong lòng trẫm từng thoáng qua một tia nghi ngờ,
bức tranh cắt khi trước quả thực khá giống với Ẩn phi, nhưng nếu nói là
giống nàng cũng không phải là không được. Nếu đó thật sự là tranh cắt
hình nàng, còn Ẩn phi chỉ đứng ra thay thế thôi, vậy thì trẫm thực sự
không dám nghĩ tiếp nữa.”
“Hoàng huynh cả nghĩ rồi.”
“Đúng
là trẫm đã cả nghĩ.” Huyền Lăng để lộ ra vẻ ôn hòa. “Mẫu hậu khi còn tại thế từng rất nhiều lần nhắc nhở trẫm là đừng nên quá mê đắm mỹ sắc,
Thục phi vô tình cũng được, cố ý cũng được, dù sao cũng gây ảnh hưởng
tới tình huynh đệ của chúng ta, nay lại bị lũ man di nhòm ngó, đúng là
hồng nhan họa thủy. Nếu còn giữ nàng ta lại trong cung thì thật không
lành, do đó trẫm sẽ đồng ý với yêu cầu của Ma Cách, để nàng ta tới Hách
Hách hòa thân...”
Huyền Thanh hơi biến sắc mặt, cung tay nói: “Xin Hoàng thượng hãy suy nghĩ kĩ...”
Y kiên quyết xua tay, nói: “Đệ mau về đi, trẫm đã quyết như vậy rồi, chuyện này không thể nào thay đổi được.”
Đúng là không thể thay đổi được! Sau một thời gian dài sống giữa chốn cung
đình, tôi đã hoàn toàn hiểu rõ, đối với Huyền Lăng mà nói, tôi chỉ là
một đóa hoa giữa rừng hoa mà thôi, dù nở đẹp đến mấy thì cũng có ngày
phải úa tàn, huống chi dù bông hoa này tàn thì cũng sẽ có bông hoa khác
nở. Nếu có thể dùng tôi để đổi lấy sự bình yên cho xã tắc, y tất nhiên
sẽ bằng lòng ngay, còn về thể diện thì y tất nhiên cũng có cách để bảo
toàn, chỉ cần kiếm lấy vài cái cớ là xong. Tôi đưa mắt nhìn qua phía
Huyền Thanh, thấy bờ môi y tái nhợt, đôi tay nắm lại thật chặt trong tay áo, phải cố hết sức mới giữ được bình tĩnh. Lòng tôi lúc này đau như
dao cắt, Huyền Lăng đã nổi lòng nghi ngờ rồi, giữa tôi và Huyền Thanh ắt có một người phải chấp nhận hy sinh, và tôi thà rằng người đó chính là
bản thân mình.
Tôi lẳng lặng chấp nhận sự bạc bẽo của Huyền Lăng,
phủ phục người xuống khấu đầu ba lần. “Yến tiệc ngày xuân, rượu lục một
chén, ca một hồi. Lại bái hỏi xin ba nguyện vọng: Một, nguyện lang quân
ngàn tuổi...” Tôi không sao kìm nén được cơn nghẹn ngào trong cổ họng,
giữa làn nước mắt mơ hồ lại nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ kìm nén của Huyền Thanh, thế là những giọt nước mắt rốt cuộc đã tuôn rơi lã chã. Rồi tôi
lại tiếp: “Hai, nguyện thân thiếp kiện khang. Ba, nguyện như đôi yến đậu tường nhà, hằng năm thường gặp mặt[23]. Thần thiếp vốn là
người đã bị ruồng bỏ, được Hoàng thượng sủng ái mà cho trở lại hầu hạ kề bên đã là điều may, hôm nay có thể dốc chút sức mọn cho Hoàng thượng,
thần thiếp chẳng lý đâu thoái thác. Cho dù sau này không thể hằng năm
gặp mặt Hoàng thượng, thần thiếp vẫn hy vọng Hoàng thượng có thể vạn thọ vô cương.”
[23] Đây là toàn bài Trường mệnh nữ của Phùng
Duyên Kỷ. Dịch thơ: Tống Cửu Lan. Nguyên văn Hán Việt: Xuân nhật yến,
lục tửu nhất bôi ca nhất biến. Tái bái trần tam nguyện: Nhất nguyện lang quân thiên tuế, nhị nguyện thiếp thân trường kiện, tam nguyện như đồng
lương thượng yến, tuế tuế trường tương kiến - ND.
Huyền
Thanh, y hẳn hiểu được ý của tôi, tôi mong y có thể sống lâu trăm tuổi,
ngàn vạn lần không được vì tôi mà đắc tội với Huyền Lăng.
Huyền Thanh mặt mũi trầm lặng như nước, khom người cáo lui.
Ánh trăng mờ mịt từ trên cao chiếu xuống như phủ lên thân thể người ta một
lớp sương tuyết. Giữa mùa hè nóng nực, đưa mắt nhìn ra ô cửa sổ phía
tây, tôi không ngờ lại cảm thấy khung cảnh đầy vẻ lạnh lẽo, hệt như tâm
trạng của tôi lúc này.
Huyền Lăng bước lại gần tôi thêm một chút,
tôi cơ hồ có thể cảm nhận được những hơi thở ấm nóng của y phả ra. Y hỏi tôi: “Nàng định thế nào?”
Tôi bất giác nín thở theo bản năng. “Thần thiếp chẳng dám làm trái lệnh vua.”
Y ghé đến gần tôi thêm chút nữa, nhìn chằm chằm vào tôi.
“Trẫm hỏi nàng, sau khi đi hòa thân, nàng định thế nào?” Trên mi tôi vẫn còn
đọng lại một giọt lệ long lanh, tưởng như sắp rơi mà mãi vẫn chẳng rơi
xuống. Tôi nở một nụ cười thê thảm. “Thần thiếp nhớ là vào dịp tháng
Chín năm thần thiếp về cung, Hoàng thượng có nói với thần thiếp là bên
Lê viên vừa có một vở kịch mới có tên gọi Hán cung thu nguyệt,
còn từng dẫn thần thiếp đi xem. Thần thiếp tới giờ vẫn chưa dám quên,
trong vở kịch đó, Chiêu Quân bị ép phải rời cung xuất tái, thế nhưng lại nhớ ơn vua, cũng không muốn rời xa cố hương, thế là khi tới sông Hắc
Thủy - nơi giao giới giữa hai nước, bèn nhảy xuống sông tự vẫn. Thần
thiếp không dám để lũ man di làm nhục, gây ảnh hưởng tới danh dự của
Hoàng thượng.”
Vừa dứt lời tôi chợt giật mình nhớ tới Huyền Thanh, năm xưa vì tình thế bức ép mà tôi phải về cung hầu hạ Huyền Lăng, nếu
lại tới Hách Hách nữa... Đời này kiếp này tôi đã có lỗi với y một lần
rồi, quyết không thể có lỗi với y thêm lần thứ hai. Tôi khẽ hít một hơi, làn không khí thoang thoảng hương hoa giữa đêm hè giống như một lưỡi
đao sắc bén cứa vào trái tim tôi, những giọt nước mắt chua xót lại một
lần nữa không kìm được tuôn rơi lã chã.
Y nhìn lướt qua khuôn mặt
tôi bằng ánh mắt thăm dò, một lát sau rốt cuộc đã chịu buông cổ tay tôi
ra, đi tới bên giá sách đóng bằng trúc tía lấy ra một chiếc bình sứ xanh nhỏ. Rồi y trở lại bên cạnh tôi, lặng lẽ nghiêng bình rắc lên chỗ tím
bầm trên cổ tay tôi một ít bột mịn trắng ngần như tuyết, khiến tôi lập
tức cảm thấy mát rượi. Y lại dùng một cuộn vải trắng mềm mại giúp tôi
băng bó cổ tay lại cẩn thận, sau đó mới nói: “Đây là thuốc tiêu thũng mà Thái y viện mới dâng lên. Vừa rồi trẫm đang cơn tức giận nên có hơi
nặng tay.”
Tôi không biết y có ý đồ gì, đành nói: “Đa tạ Hoàng
thượng!” “Trẫm không phải là Hán Nguyên Đế, cũng không hy vọng nàng trở
thành Minh Phi Chiêu Quân một đi không trở về.” Y đưa tay tới dịu dàng
đỡ tôi đứng dậy, nhìn tôi bằng ánh mắt mang đầy ý vị sâu xa, lấy từ
trong tay áo ra một gói giấy nhỏ màu vàng sậm. Tôi đón lấy rồi mở ra,
thấy bên trong đó là một loại bột được nghiền rất mịn, nhìn kĩ thì có
màu lục nhạt, phân lượng rất ít, chỉ chừng một cái móng tay, còn tỏa ra
mùi rượu thoang thoảng. Y không đổi sắc mặt, chỉ thấp giọng nói: “Chỉ
cần dùng một chút thôi là ổn. Trẫm biết nàng thông minh hơn người, nhất
định có thể khiến nó phát huy tác dụng.”
Tôi khẽ ấn một chiếc móng tay dài chừng hơn tấc của mình xuống gói giấy, thấy trên móng tay ánh
lên một thứ màu xanh lục vô cùng tà dị, sau đó hờ hững nói: “Bắn người
bắn ngựa trước tiên, bắt giặc bắt tướng đương nhiên công thành. Hoàng
thượng nghĩ vậy không sai, có điều Ma Cách có không ít con cái, chỉ e dù giết được hắn thì cũng chẳng ích gì.”
Trong mắt lộ ra một tia
cười nhàn nhạt, Huyền Lăng khẽ đưa tay lên chống cằm. “Ma Cách có năm
đứa con đã trưởng thành, tất cả đều anh dũng thiện chiến, có điều chỉ là hạng hữu dũng vô mưu, không đáng lo ngại. Duy chỉ có đứa con thứ bảy
của hắn là khá thông minh, nhưng nay mới có mười tuổi, tính ra cũng
chẳng đáng kể gì.” Huyền Lăng xua tay một cái vẻ chán ghét, dường như
muốn vứt bỏ một thứ gì đó hết sức bẩn thỉu đi. “Chỉ cần gã Ma Cách lòng
đầy dã tâm đó chết đi, Hách Hách tất nhiên sẽ phải thần phục trẫm, không dám gây họa nữa.”
“Hoàng thượng suy nghĩ quả rất chu toàn. Chỉ là Ma Cách có đại quân bảo vệ, thần thiếp tự biết rằng mình sau khi đắc
thủ khó mà thoát thân.” Tôi nhìn y chăm chú, chậm rãi nói. “Chỉ mong
Hoàng thượng có thể đối xử tốt với các con của thần thiếp, như thế thần
thiếp dù phải mất mạng vì Đại Chu cũng chẳng hề hối hận.”
Y khẽ nở nụ cười, vẻ như đang tán gẫu việc nhà với tôi. “Yên tâm, trẫm đã an bài rồi, một khi nàng đắc thủ tự khắc sẽ có người tiếp ứng. Tới lúc đó nàng có thể bình an trở về đây và lại là Thục phi của trẫm.” Y dang tay ôm
tôi vào lòng, bộ dạng vẫn hệt như hồi còn ân ái. “Cho dù lão lục có ôm
lòng tơ tưởng tới nàng thì trẫm cũng chẳng thật sự tức giận đâu, trên
đời này làm gì có ai mà không yêu cái đẹp, khó trách bọn họ lại thèm
thuồng nàng như thế.” Hơi dừng một chút, y chợt cất giọng nặng nề:
“Nhưng Hoàn Hoàn, bất kể người khác ái mộ nàng như thế nào, trái tim của nàng cũng chỉ được ở chỗ trẫm thôi.”
Dứt lời y lại càng ôm tôi
chặt hơn, dường như muốn kéo tôi vào tận bên trong xương cốt của y vậy.
Khuôn mặt tôi áp sát vào áo y, dần dần cảm thấy ngột ngạt đến nỗi không
sao thở nổi. Qua kẽ hở nơi cánh tay y, tôi nhìn thấy bên ngoài cửa sổ
ánh trăng trắng lóa, nơi đáy lòng thì tựa như có một trận tuyết lớn đang rơi, chẳng mấy chốc tất thảy tâm tư đã bị bao trùm bởi một mảng màu
trắng mênh mang bát ngát.