Lúc Như Ý ngủ trưa tỉnh dậy thì đã thấy nhũ mẫu ôm Vĩnh Cơ tới tìm nàng.
Tiếng gọi của đứa con khiến cho tâm ý người làm mẹ như Như Ý cảm thấy xúc động.
Như Ý ôm lấy Vĩnh Cơ mà nghe hắn tập nói bi bô: “Ngạch nương, ngạch nương”.
Một lát sau lại nhếch môi kêu lên: “Ngũ ca ca, Ngũ ca ca”
Vĩnh Kỳ luôn đối đãi tốt với người ấu đệ này, rãnh rỗi là cứ tới thăm Vĩnh Cơ.
Như Ý nghe Vĩnh Cơ gọi như vậy liền hỏi Tam Bảo: “Vì sao hai ngày nay Ngũ a ca chưa đến đây vậy?”
Tam Bảo vội nói: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, Ngũ a ca cùng Thái hậu sao chép kinh Phật ạ”
Như Ý nhẹ nhàng đung đưa Vĩnh Cơ trong lòng, thuận miệng hỏi: “Mấy ngày nay Ngũ a ca thường ở bên cạnh Thái hậu sao?”
Tam Bảo nói: “Cũng không phải là thường xuyên mà chỉ ngẫu nhiên thôi ạ.
Thái hậu thường cho các a ca đến Từ Ninh cung nói chuyện hoặc là sao chép kinh Phật.
Không có Ngũ a ca thì có Lục a ca ạ”
Mọi người đều biết chuyện Thái hậu yêu thích những đứa con của Thuần quý phi Tô Lục Quân sinh ra, Lục a ca bộ dáng khỏe mạnh kháu khỉnh, thập phần hoạt bát cũng khiến cho người ta yêu thích.
Như Ý mỉm cười nhẹ nhàng, bây giờ trong mắt Thái hậu cũng đã để ý đến các A ca khác.
Như Ý hỏi: “Không ai thấy chứ?”
Tam Bảo vội nói nhỏ nhẹ: “Không ai thấy.
Du phi nương nương và Ngũ a ca đều bị Hoàng thượng lạnh nhạt cho nên không ai để ý đến động tĩnh của Diên Hi cung”
Dung Bội giật mình: “Sao bây giờ Thái hậu cũng để ý đến Ngũ a ca chứ? Không phải lúc trước Thái hậu vẫn luôn để ý đến chuyện Ngũ a ca mang danh phận con nuôi của nương nương sao ạ?”
Như Ý liếc mắt nhìn Dung Bội nói: “Hỏi mà không động não gì cả, ngươi hãy suy nghĩ kỹ đi”
Dung Bội suy nghĩ rồi nói: “Ai gia! Nô tỳ hiểu rồi.
Ngày đó Ngũ a ca suy nghĩ chuyện Đoan Thục trưởng công chúa mà khiến cho Hoàng thượng trách mắng nhưng lại nhận được yêu thích của Thái hậu”
Như Ý nhẹ nhàng vỗ về Vĩnh Cơ trong lòng, nói: “Đoan Trục trưởng công chúa chính là trưởng nữ của Thái hậu, tuy rằng Thái hậu không bận tâm đến Đạt Ngõa Tề nhưng rốt cuộc cũng để ý đến thể diện và tình cảnh của Đoan Thục trưởng công chúa.
Hoàng thượng đối xử tốt với Xe Lăng Thân khiến cho Đạt Ngõa Tề giận dữ thì tất nhiên cũng sẽ không hòa thuận với Đoan Thục trưởng công chúa.
Vĩnh Kỳ nói lên điều đó cho dù bị Hoàng thượng răn dạy nhưng nhất định Thái hậu cũng sẽ niệm tình Vĩnh Kỳ”.
Dung Bội nói: “Dù sao mấy năm nay ở trước mặt Hoàng thượng, không có vị A ca nào hơn được Tứ a ca.
Có thể tìm lối tắt để khiến cho Thái hậu yêu thích thì quả nhiên rất tốt.
Nhưng mà tuy rằng Hoàng thượng hiếu dưỡng Thái hậu nhưng Thái hậu cũng không để ý đến chuyện triều chính thì cho dù Thái hậu có yêu thương thì cũng không làm gì được”.
Như Ý mỉm cười nhưng không nói gì mà chỉ nhìn vào khuôn mặt tươi cười của đứa con, chăm chú mà vui sướng.
Đây đúng là chỗ lợi hại của Thái hậu.
Thái hậu đã ở trong chốn thâm cung nhiều năm, cũng có quen biết với các lão thần trong triều thì sao không có tác dụng được cơ chứ? Tuy rằng Thái hậu cố tình lạnh nhạt vô tranh như vậy, dường như không để ý đến chuyện thế sự nhưng Như Ý lại hiểu rõ, trong chốn hậu cung của Hoàng đế ít nhiều gì cũng có người của Thái hậu bên cạnh, mà Ngọc Nghiên và Vĩnh Thành chỉ nhìn thấy Hoàng đế mà lại không nhìn thấy Thái hậu thì ánh mắt đó quá thiển cận, mười phần sai hết mười phần.
Vào mấy ngày sau, bãi săn Mộc Lan có đưa một số ngựa hoang được thuần hóa vào vườn Ngự Uyển để cho các cung ngắm cảnh.
Hoàng đế có chút hưng phấn cho nên liền cùng các tần phi Hoàng tử đến thưởng thức.
Những con ngựa hoang kia có bộ lông tuyết trắng, dường như mới vào cung cho nên còn thấy lạ lẫm, rốt cuộc những con ngựa kia vẫn chưa thuần hóa hết hoàn toàn cho nên thỉnh thoảng kêu lên vài tiếng, giơ cao hai chân trước lên, tựa hồ còn bất an.
Vó ngựa chạm vào song sắt tạo nên âm thanh chói tai, Hãn tần rúc vào bên cạnh Hoàng đế, trên mặt mang theo vài phần sợ hãi kiều diễm, nàng cười nói: “Những tuần mã sư* này cũng thật vô dụng! Xưa nay dạy dỗ thuần hóa súc sinh đã quen mà lại không thể khiến chúng an tĩnh trở lại”.
Ánh mắt nàng trong trẻo, nhìn về các Hoàng tử phía sau Hoàng đế, mỉm cười nói: “Nghe nói các chư vị A ca đều giỏi về săn bắn, nếu ngựa hoang vẫn chưa thuần hóa được thì cứ bắn một chết là chết ngay.
Có phải hay không?”
(*Tuần mã sư là người dạy dỗ thuần hóa ngựa)
Mặc dù Vĩnh Thành chưa bị Hoàng đế răn dạy nhưng hắn cũng cảm nhận được Hoàng đế có vài phần lạnh nhạt bất hòa với hắn.
Mấy ngày nay Hoàng đế sủng ái Hãn tần mà không bước chân đến Khải Tường cung của Kim Ngọc Nghiên cho nên hắn cũng khó tránh khỏi bất bình cho ngạch nương, hắn nói: “Hãn nương nương nói sai rồi, nếu những con ngựa hoang này không thuần dưỡng được mà bắn chết đi thì sao có thể cung cấp cho trong cung được chứ?”
Hãn tần không hơn kém Vĩnh Thành mấy tuổi nhưng tâm tính hắn cực kỳ cao ngạo cho nên nàng có chút không phục nói: “Theo ý của Tứ a ca thì làm sao có thể phục tùng những con ngựa hoang này đây?”
Vĩnh Thành khẽ cười một tiếng mà không nhìn nàng, hắn xoắn tay áo lên rồi đi về phía trước.
Ai ngờ những con ngựa hoang kia thập phần yêu thích Vĩnh Thành, nhất thời cũng ngừng cái khó chịu bất an mà ngoan ngoãn cúi đầu thở phì ra hai tiếng.
Ngọc Nghiên thấy thế cũng không khỏi đắc ý, nàng kéo Bát a ca Vĩnh Tuyền lại bên người, Vĩnh Tuyền lập tức hiểu ý, lập tức vỗ tay cười nói: “Tứ ca thật là lợi hại! Thật là lợi hại!”
Hãn tần thấy Vĩnh Thành đắc ý nên bĩu môi khinh thường nói: “Chỉ là chút tài mọn thôi mà.
Sao có thể so sánh được việc Hoàng thượng phục tùng tứ hải, bình định thiên hạ chứ?”
Hoàng đế thấy Hãn tần buồn bực, khuôn mặt thể hiện cái thần thái của một cô gái nhỏ cho nên hắn bất giác buồn cười: “Vĩnh Thành, những con ngựa kia đều nghe theo lời con nói sao?”
Lúc này, Lăng Vân Triệt làm bạn bên cạnh Hoàng đế, liền mỉm cười nịnh hót nói: “Hoàng thượng nói đúng lắm ạ.
Hàng năm đến mùa đến bãi săn Mộc Lan săn thú, Tứ a ca đều tự mình đến bãi săn nuôi nấng thuần dưỡng ngựa hoang cho nên hàng năm săn thú, Tứ a ca là người cưỡi ngựa giỏi nhất ạ”
Vĩnh Kỳ bừng tỉnh nói: ‘Khó trách Tứ ca mỗi lần đi săn đều không cho nhi thần đi theo, hóa ra là có nguyên do như vậy, Tứ ca sợ nhi thần đoạt lấy tên tuổi Tứ ca”.
Cái mỉm cười trên khóe miệng Hoàng đế chợt tắt, dường như lơ đãng nói: “Lăng Vân Triệt, khanh nói hàng năm Tứ a ca đều đến bãi săn thuần dưỡng những con ngựa hoang này sao?”
Lăng Vân Triệt cực kỳ kính cẩn: “Vi thần đã ở bãi săn Mộc Lan làm khổ dịch đã được 2 năm cho nên đều tận mắt nhìn thấy.
Sau này vi thần đi theo bên cạnh Hoàng thượng săn bắn thì cũng gặp qua vài lần”.
Khuôn mặt hắn thể hiện cái hâm mộ: “Tứ a ca thiên phú dị bẩm, người bình thường thật sự khó với tới được”.
Hoàng đế nhìn những tuần mã sư không còn cách nào để thuần hóa ngựa hoang, duy chỉ có Vĩnh Thành lấy cam thảo dụ dỗ con ngựa, đúng là thuận buồm xuôi gió, trong mắt Hoàng đế sinh ra một tia nghi ngờ, lập tức không nói gì.
Vào ban đêm Hoàng đế không muốn triệu hạnh tần phi mà chỉ một mình bước đến Dực Khôn cung cùng nằm với Như Ý.
Nến đỏ sáng rực, Hoàng đế ngủ cũng không an giấc, Như Ý nằm nghiêng vào lòng hắn, nhìn mi tâm của hắn, nàng thấy hắn hít thở không đều, ẩn chứa kinh sợ.
Hoàng đế từ trong mộng, kinh hãi ngồi dậy, toàn thân ướt sũng mồ hôi lạnh lẽo, la hét nói: “Người đâu rồi! Người đâu rồi!”
Lập tức có cung nhân gác đêm nghe tiếng kêu vội vã gõ cửa liên hồi, Như Ý vội vàng ngồi dậy mà nắm chặt bàn tay Hoàng đế rồi nhìn ra phía ngoài nói: “Không có việc gì đâu! Các ngươi lui đi”
Như Ý lấy chiếc áo cừu trên người Hoàng đế ra rồi đứng dậy rót một chén trà nóng đưa đến trong tay Hoàng đế, ôn nhu nói: ‘Hoàng thượng lại gặp ác mộng sao?”
Hoàng đế một hơi uống sạch chén trà nóng, dường như muốn lấy cái hơi khí ấm áp của nước trà để làm cho tinh thần thoải mái: “Như Ý, tuy rằng trẫm là quân lâm thiên hạ nhưng đêm nào cũng gặp giấc mộng, mỗi giấc mộng đều thấy chính mình lúc còn niên thiếu, không ai hỏi thăm mà chịu bao cô độc và đau khổ.
Mẹ đẻ của trẫm sớm tạ thế, Hoàng a mã lại ghét bỏ cái xuất thân của trẫm, ít khi hỏi thăm.
Cho dù ngày hôm nay trẫm có được tứ hải giàu có nhưng lại rất sợ mỗi khi nghĩ đến chuyện quay về cái thời niên thiếu, trong tay chẳng có gì”
Như Ý gắt gao nắm chặt tay Hoàng đế: “Sao có thể như vậy được ạ? Hoàng thượng có thần thiếp, có Hoàng ngạch nương, có nhiều tần phi như vậy, lại có Hoàng tử và công chúa thì sao trong tay chẳng có gì chứ ạ?”
Thần sắc Hoàng đế bất lực mà lo sợ nghi hoặc: “Trẫm có Hoàng ngạch nương nhưng nàng là Thái hậu, không phải mà ngạch nương ruột thịt của trẫm.
Trẫm có nhiều tần phi như vậy nhưng các nàng ở bên cạnh trẫm cũng vì vinh sủng, gia tộc, vì chính mình, thậm chí là vì Thái hậu thì còn có bao nhiêu người thật tâm với trẫm chứ? Các con của trẫm đang lớn lên từng ngày, trong lòng bọn chúng, trẫm không chỉ là phụ thân mà còn là quân vương, bọn chúng nhìn trẫm như hổ rình mồi cái ngôi bảo tọa của trẫm.
Còn về phần nữ nhân của trẫm, trẫm yêu thương các nàng ta, đau lòng các nàng ta nhưng nếu có một ngày trẫm vì cái giang sơn chính mình mà đánh đổi cái tình yêu của các nàng ta thì các nàng ta có oán hận trẫm hay không?”
Ngoài trời đang mưa, Như Ý cảm thấy lanh lẽo như là giọt mưa bay vào trong lòng mình: “Vậy còn thần thiếp đâu? Hoàng thượng thấy thần thiếp thế nào?”
Giọng nói Hoàng đế có chút mệt mỏi, nhắm mắt nói: “Như Ý, nàng có tính kế với trẫm không? Có hay không có?”
Tim Như Ý đập liên hồi, nàng nhìn Hoàng đế, may mắn giờ đây hắn đang nhắm mắt lại, bởi vì ngay cả chính nàng cũng không biết, thần sắc của mình đang khó coi thế nào.
Những năm gần đây, nàng tính kế với Hoàng đế thế nào thì cũng chỉ có nàng hiểu rõ nhưng Hoàng đế cũng chưa từng chân tâm thành ý đối đãi với nàng như nàng mong đợi.
Hắn hứa cho nàng ngôi vị Hoàng hậu vinh hoa, nàng thay hắn sinh dục trai gái, làm hết mọi chuyện bằng thân phận Hoàng hậu.
Kết quả là nàng và hắn cũng rơi vào cái kết cục nghi ngờ tính kế lẫn nhau mà thôi.
Như Ý bình tĩnh một chút rồi cười khổ: “Hoàng thượng đối đãi với thần thiếp thế nào thì thần thiếp cũng sẽ đối đãi với Hoàng thượng như thế, đồng tâm đồng ý lẫn nhau mà thôi”
Khí tức Hoàng đế thoáng vững vàng, hắn mở mắt ra, trong mắt không biết là sự thương cảm hay sợ hãi: “Như Ý, trẫm mới vừa mơ thấy Vĩnh Hoàng, nó là đứa con đệ nhất của trẫm.
Trẫm mơ thấy nó chết không nhắm mắt, nó hỏi trẫm vì sao trẫm không chịu lập nó làm thái tử.
Sau đó là Vĩnh Thành, mấy năm nay trẫm yêu thương nó nhưng mà trẫm lại mơ thấy cái ngày mà một mình trẫm đuổi theo con ngựa hoang chạy vào trong rừng, lại có hai lãnh tiễn bắn về phía trẫm, rốt cuộc đó là ai? Là ai muốn lấy tính mạng của trẫm?”
Hoàng đế đã nghi ngờ câu trả lời, Như Ý kinh sợ chậm rãi nói ra từng chữ: “Hoàng thượng nghi ngờ Vĩnh Thành sao? Vĩnh Thành là đứa con ruột của Hoàng thượng mà!”
Hoàng đế ảm đạm xua tay: “Con ruột thì thế nào chứ? Lúc Thánh tổ Khang Hi về già lại xảy ra việc Cửu Tử tranh đấu ngôi vị Thái tử mà gây ra biết bao thảm thiết.
Ngôi vị Hoàng đế ở trên cao vốn không có thân tình phụ tử”.
Thần tình hắn bi thương mà mỏi mệt: “Nguyên lai trẫm hôm nay mới biết Vĩnh Thành giỏi về việc thuần hóa ngựa hoang, trẫm chưa bao giờ biết… Mà ngày ấy, lại có một con ngựa hoang dẫn trẫm đi vào trong rừng…” Hắn thở dài một tiếng: “Mà trẫm vô tình có nghe Lăng Vân Triệt nói đến, ngày đó hắn chạy tới cứu trẫm thì rõ ràng nhìn thấy Vĩnh Thành cưỡi ngựa lén đi sau trẫm, không biết vì sao lại không ra tay cứu trẫm trước, cho tới khi trẫm gần mất đi tính mạng thì nó mới ra tay cứu giúp”
Giọng nói Như Ý mờ mịt: “Hoàng thượng thật sự nghi ngờ Vĩnh Thành sao?”
“Trẫm không phải không biết con cái của mình như thế nào, lúc trước Gia quý phi thấy ngôi vị Hoàng hậu còn trống mà có bao nhiêu thèm thuồng nóng vội thì bây giờ Vĩnh Thành đối với ngôi vị Thái tử cũng có bấy nhiêu nóng lòng như vậy.
Trẫm cũng biết Gia quý phi dụng tâm, cũng chỉ có nàng ta có thân phận cao quý thì con trai nàng ta cũng có thân phận cao quý, mẫu tộc của nàng ta mới có thể phụ thuộc chặt chẽ vào Đại Thanh chúng ta”.
Tinh thần Hoàng đế thoáng trấn tĩnh lại: “Nhưng mà lời Lăng Vân Triệt nói cũng không thể tin tưởng hoàn toàn, tuy rằng trẫm biết năm đó trẫm phạt hắn ở bãi săn Mộc Lan làm khổ dịch thì mới có cơ duyên xảo hợp cứu trẫm nhưng thật sự có cơ duyên xảo hợp như vậy sao? Cho nên trẫm phái người chạy suốt đêm đến Thừa Đức* tra hỏi xem có đúng ngày đó Vĩnh Thành làm ra chuyện này hay không, có đúng như lời Lăng Vân Triệt nói hay không.
Nếu thật sự Vĩnh Thành lấy sự an nguy của trẫm làm thú vui thì…” Trong mắt hắn chợt lóe lên một tia quyết tuyệt: “Thì nó không xứng làm đứa con của trẫm”
(*Thừa Đức là một địa danh ở Trung Quốc, ngày xưa các vua chúa nhà Thanh hay đến đây tổ chức nghỉ ngơi săn bắn.
Trong truyện này Thừa Đức là nơi tổ chức săn bắn ở bãi săn Mộc Lan)
Trong tẩm điện cực kỳ im lặng, ngoài trời mưa rơi vẫn không ngừng, màn trời chiếu đất, vây quanh cả toàn vườn Ngự Uyển.
Như Ý chỉ thấy vui mừng trong một cái chớp mắt thì bỗng nhiên nàng kinh sợ, Hoàng đế đối với Vĩnh Thành như vậy thì không biết ngày sau có đối đãi với Vĩnh Kỳ và Vĩnh Cơ như vậy hay không? Nàng tự mình trù tính cẩn thận mọi chuyện, có phải cũng đem các con của mình đẩy về hướng nguy hiểm hay không? Nàng không thể nghĩ được, cũng không muốn nghĩ tới.
Ý niệm đó cần chuyển một chút là nàng liền nhớ tới những ngày tháng giam cầm ở lãnh cung mà không chịu nổi được cái năm tháng.
Nàng đã từng lưu tình đối với người khác, kết quả cũng làm cho chính mình rơi vào cái hoàn cảnh sống không bằng chết.
Nàng vô số lần tự nhủ với chính mình, chỉ cần tìm được một chút khe hở của địch nhân thì tuyệt đối không giữ lại chút tình cảm nào cả.
Nếu như ngày sau Vĩnh Thành trở thành Hoàng đế, Kim Ngọc Nghiên trở thành Thánh mẫu Hoàng Thái hậu thì còn nàng sẽ trở thành Mẫu Hậu Hoàng Thái hậu an độ cả đời, tất cả cũng chỉ có thể là vọng tưởng.
Hoàng đế vươn tay ôm lấy Như Ý: “Như Ý, có đôi khi trẫm thấy mình thật may mắn khi sinh vào ngôi nhà đế vương mà có được cái vinh diệu như ngày hôm nay nhưng có đôi khi trẫm cũng thấy hối tiếc, thấy tiếc nuối vì sao mình lại sinh vào nhà đế vương mà ngay cả cái cốt nhục tình thân, tình cảm phu thê cũng không được vẹn toàn”
Như Ý biết lời nói của Hoàng đế không ám chỉ về nàng.
Có lẽ lời nói đó là dành cho Hiếu Hiền hoàng hậu, cũng có thể là Tuệ Hiền Hoàng quý phi, càng có lẽ là dành cho các phi tần trong cung.
Nàng nghĩ vậy nhưng vẫn không nhịn được mà rùng mình một cái, nếu như có một ngày, bọn họ tính kế lẫn nhau mà đều bị bại lộ thì cái gọi là Đế hậu, cái gọi là phu thê có sụp đổ mà không thể vẹn toàn bảo đảm hay không?
Kết quả chỉ là một thân một mình, cô gia quả nhân đến cả đời mà thôi!
Mưa càng lúc càng mạnh.
Tiếng mưa rơi tí tách trên lá trúc, tiếng gió nức nở như khóc.
Đột nhiên Như Ý cảm thấy nội tâm của mình trống rỗng vô cùng, nàng cảm thấy sợ hãi và cô độc.
Bọn họ đều mặc tẩm y màu vàng mà cũng nhìn ánh nến rực rỡ.
Nàng là một quốc mẫu, là mẫu nghi thiên hạ.
Hắn là một khi chi quân, uy lâm vạn phương.
Nhưng rốt cuộc, nàng cũng chỉ là một nữ nhân và hắn cũng chỉ là một nam nhân.
Đêm dài, bọn họ lại nằm xuống, nàng cố gắng nhắm mắt lại, nàng chỉ hy vọng gặp được giấc mộng ấm áp để trấn an cái lạnh lẽo hiện tại này.
Mật chỉ từ Thừa Đức trở về có nói chính xác có người nhìn thấy Vĩnh Thành giục ngựa chạy vào rừng nhưng lại không biết có chạy đến cùng hướng với Hoàng đế hay không.
Nàng suy nghĩ tương lai của Vĩnh Thành đều tùy thuộc vào cái ý niệm suy nghĩ của Hoàng đế hay có thể nói là cái nghi ngờ của Hoàng đế có lớn hơn cái cốt nhục thân tình phụ tử hay không.
Việc Như Ý có khả năng làm, Lăng Vân Triệt có khả năng an bài thì cũng chỉ dừng ở đây.
Đáp án chính xác thế nào sẽ chỉ phụ thuộc vào cái hoài nghi và tính toán của Hoàng đế.
Lúc này đây nàng không hi vọng mà cũng không dám.
Dạo này Hoàng đế vẫn luôn do dự và không vui, sau giờ điểm tâm, Như Ý ôm Cảnh Hủy đến Dưỡng Tâm điện thăm hỏi, nàng chỉ hi vọng có thể lấy cái mỉm cười khả ái không chút tính toán của con gái để trấn an cái mê loạn khó đoán của Hoàng đế.
Và cũng chỉ có ấu nữ không rành thế sự mới có thể trấn áp được cái dã tâm bừng bừng, bụng dạ khó lường của Hoàng tử trưởng thành.
Nàng bước lên bậc thang Dưỡng Tâm điện thì đã thấy Lý Ngọc tươi cười đầy mặt mà nghênh đón nàng.
Nhưng rốt cuộc dưới cái tươi cười đó cũng rõ ràng không che giấu được cái lo âu và lo lắng: “Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng không muốn gặp ai cả, ngay cả Lệnh phi nương nương và Hãn tần nương nương mới vừa đến thỉnh an thì cũng đều bị chặn ở ngoài cửa”
Như Ý hơi nhíu mày hỏi: “Không phải chỉ vì chuyện Tứ a ca đúng không?”
Lý Ngọc nói: “Nương nương thánh minh, Hoàng thượng đang phiền lòng chuyện Tứ a ca, bên ngoài thì đang lo lắng chuyện tiền triều, nô tài có loáng thoáng nghe thấy là chuyện Chuẩn Cát Nhĩ.
Buổi trưa hôm nay Hoàng thượng còn lệnh cho 16 vị đại thần cùng nhau thương nghị.
Bây giờ người cũng vừa đi thì Hoàng thượng lại vội vàng xem tấu chương”
Như Ý ngưng thần một lát rồi ôn nhiên nói: “Hoàng thượng mệt mỏi nửa ngảy, bổn cung cũng đã chuẩn bị canh đường phèn bách hợp vó ngựa, ngươi đưa vào cho Hoàng thượng đi”.
Lý Ngọc khom người tiếp nhận, Như Ý bĩu môi, ý bảo nhũ mẫu ôm Cảnh Hủy bước lên: “Ngũ công chúa nhớ mong Hoàng thượng, ngươi đưa công chúa đi vào đi.
Đợi Thuần quý phi phái người mang Tứ công chúa đến rồi cùng nhau làm bạn với Hoàng thượng”.
Lý Ngọc vỗ trán cười nói: “Đúng vậy.
Sáng sớm nay Hoàng thượng còn hỏi thăm Ngũ công chúa, vẫn là Hoàng hậu nương nương nhớ thương mà đưa công chúa đến”
Như Ý liếc mắt nhìn Lý Ngọc, dường như ánh mắt vô tình xẹt qua Lăng Vân Triệt đang đứng ở ngoài hành lang, nàng chạm nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn ngọc ngà của Cảnh Hủy: “Khi nào xong thì hãy đưa công chúa quay về nhé”
Nàng dựa vào tay Dung Bội bước xuống bậc thang thì đã thấy Lục Quân tự mình đưa Tứ công chúa bước đến, nàng thấy Như Ý từ xa liền vội mỉm cười hành lễ, kính cẩn nói: “Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an”.
Như Ý vội đỡ lấy tay Thuần quý phi, cười nói: “Thuần quý phi không cần phải khách khí như vậy, Hoàng thượng đang chờ hai vị công chúa đến đó, tỷ tỷ mau đưa công chúa vào đi”
Lục Quân phân phó nhũ mẫu ôm Tứ công chúa đi vào trong điện rồi nhỏ nhẹ nói, khuôn mặt chứa đầy vui mừng: “Không biết sao bây giờ Hoàng thượng lại nhớ tới thần thiếp, cách đây mấy ngày Hoàng thượng ban tặng cống phẩm cho thần thiếp, Vĩnh Chương và Vĩnh Dung.
Bao nhiêu năm nay Hoàng thượng không ban thưởng nhiều như vậy, nghe nói Du phi muội muội cũng được ban thưởng như vậy”
Có gió lớn thổi vào khuôn mặt, lạnh lẽo, Như Ý nắm chặt chiếc áo choàng trên người: “Hoàng thượng thương nhớ các tỷ muội cũng là chuyện tốt, nhớ thương hài tử thì cũng là nhớ thương tỷ tỷ, đều giống nhau cả thôi”
Khóe mắt Lục Quân có chút lệ quang mỏng manh, cảm khái nói: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp tự biết không thể so được với các sủng phi trẻ tuổi nhưng chỉ cần Hoàng thượng yêu thương đứa con của thần thiếp, không quên chúng nó thì thần thiếp đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi”
Lời này của nàng thì sao không phải là cái điều hy vọng nhất của mẫu thân được chứ?
Như Ý trấn an, dường như chạm qua bàn tay Lục Quân, như là lời hứa hẹn an ủi: “An tâm được rồi.
Vĩnh Chương và Vĩnh Dung cũng đã có cơ hội rồi”..