(*Hoàng hộc ca hay còn gọi là bi sầu ca của Lưu Tế Quân hoặc Tế Quân công chúa thời Hán.
Sau khi sứ giả Ô Tôn đến Trường An lần thứ nhất khoảng 10 năm, Ô Tôn đưa hàng ngàn tuấn mã làm sính lễ, hướng Hán triều xin cầu hôn.
Hán Vũ Đế phong công chúa Lưu Tế Quân và hứa gả cho vua Ô Tôn Côn Mạc.
Tháng Tám năm 105 tr.CN, Lưu Tế Quân rời Trường An, vượt ngàn trùng sông núi đến Ô Tôn.
Tại đây, nàng bị dị ứng với sinh hoạt và khí hậu khắc nghiệt, hơn nữa quốc vương Ô Tôn tuổi đã già, ngôn ngữ lại bất đồng.
Bà luôn mang tâm trạng bi lương sầu thảm và đã viết bài này.)
Lục Quân vui đến mức không kìm chế được, nhiều lần tạ ơn mà nhìn Như Ý rời đi.
Đi tới nửa đường Như Ý nhớ đến việc Vĩnh Kỳ vẫn còn đang ở Thượng Thư phòng đọc sách cho nên nàng liền đến thăm hắn.
Trong đình viện Thượng Thư phòng tĩnh mịch, có tiếng đọc sách thanh lãnh lọt vào tai.
“”Bắc lộ xưa nay khó, năm quang độc nhận hàn.
Sóc vân xâm tấn khởi, biên nguyệt hướng mi tàn.
Lô tỉnh tìm sa đến, hoa môn độ thích xem.
Huân phong một vạn lý, đến xử là Trường An.”
Như Ý nở một nụ cười nhẹ nhàng rồi bước đến gần vài bước, đi tới cửa sổ thư phòng, ngưng thần mà lắng nghe tiếng đọc sách càng lúc càng rõ ràng.
Dung Bội thấp giọng hỏi nhỏ: “Hoàng hậu nương nương không đi vào sao?”
Như Ý nhẹ nhàng xua tay, tiếp tục lẳng lặng lắng nghe tiếng đọc sách của Vĩnh Kỳ.
Tiếng đọc sách bỗng dừng lại một chút rồi có tiếng thở dài, sau đó lại đọc một bài thơ khác:
“Ngô gia giá ngã hề thiên nhất phương,
Viễn thác dị quốc hề Ô Tôn vương.
Khung lư vi thất hề chiên vi tường,
Dĩ nhục vi thực hề lạc vi tương.
Cư thường thổ tư hề tâm nội thương,
Nguyện vi hoàng hộc hề quy cố hương.”
(*Lược nghĩa:
Nhà ta gả ta chừ, trời một phương,
Gởi thân đất lạ chừ, vua Ô Tôn.
Lều vải làm nhà chừ, dạ làm tường,
Ăn thịt thay cơm chừ, sữa thay nước.
Ở đây buồn thảm chừ, lòng đau thương,
Nguyện làm chim hộc chừ, về cố hương.)
Nghe xong, Như Ý mặc tư một trận, dường như xúc động, mới mệnh Dung Bội nói: “Đi xem đi.”
Dung Bội đỡ tay Như Ý bước vào liền thấy Vĩnh Kỳ lẻ loi đứng một mình bên cửa sổ phía Tây.
Vĩnh Kỳ thấy nàng đến, liền vội bước lên phía trước thân thiết kêu: “Hoàng ngạch nương”
Như Ý nhìn xung quanh bốn phía rồi hỏi: “Chỉ có mình con ở đây thôi sao? Các A ca khác đâu rồi?”
Vĩnh Kỳ nói: “Tam ca và Lục đệ đã quay về Chung Túy cung của Thuần nương nương.
Còn Tứ ca đã nhiều ngày buồn bã chán nản cho nên vẫn không đến Thượng Thư phòng.
Bát đệ còn nhỏ nên vẫn còn ham chơi, Tứ ca không đến thì tất nhiên Bát đệ cũng không muốn đến”
Như Ý sửa sang lại y phục cho Vĩnh Kỳ, cười nói: “Người bên ngoài thế nào cũng đừng quan tâm, cứ chăm lo bản thân đọc sách là tốt rồi”
Vĩnh Kỳ có chút hưng phấn, trong mắt có ánh sáng: “Hoàng ngạch nương, hôm qua Hoàng a mã có triệu kiến nhi thần”
Như Ý gật đầu: “Hoàng a mã con lại hỏi con về chuyện Chuẩn Cát Nhĩ sao?”
Vĩnh Kỳ gật đầu liên tục, hiếu kỳ hỏi: “Sao Hoàng ngạch nương biết được? Là Hoàng a mã nói cho Hoàng ngạch nương biết sao?”
Như Ý mỉm cười rồi đến bên cửa sổ ngồi xuống: “Mặc dù con chưa nói chuyện biên cương nhưng con đã đọc những bài thơ này thì đều có liên quan đến chuyện đó cho nên Hoàng ngạch nương mới mơ hồ đoán được”.
Nàng dừng lại rồi nói: ‘Vậy Hoàng a mã đã hỏi thế nào? Con đã trả lời thế nào?”
Cái hưng phấn trong mắt Vĩnh Kỳ lui đi một chút mà nhường cho cái ngữ khí thành thạo trẻ tuổi: “Nhi thần còn trẻ tuổi ngây thơ thì có chủ kiến gì chứ ạ? Tất nhiên đều do Hoàng a mã làm chủ”
Tự nhiên Như Ý cảm thấy vui mừng, tất nhiên Hoàng đế rất thích nghe chủ kiến của con cái mình nhưng dù có chủ kiến thế nào thì hắn vẫn không thích mà còn lại cảm thấy kiêng kị nghi ngờ.
Vĩnh Kỳ giỏi về việc quan sát thần sắc người khác, có thể lấy Hoàng đế làm chủ, sai đâu đánh đó, đúng là kế sách vẹn toàn.
Như Ý vui mừng nói: “Vậy Hoàng a mã con đã nói như thế nào?”
Vĩnh Kỳ nói: “Hoàng a mã luôn nhớ tới muội muội gả xa là Đoan Thục trưởng công chúa”
Chỉ một lời nhưng Như Ý hoàn toàn hiểu rõ: “Con vừa mới ngâm thơ của Dương Cự Nguyên, bài: ”Đưa tiễn Thái Hòa công chúa” nói về Đường Hiến Tông phong con gái mình thành Thái Hòa công chúa để gả cho Sùng Đức Khả Hãn của Hồi Cốt sao?”
Vĩnh Kỳ hơi suy nghĩ rồi nói: “So với việc gả xa cả đời, không được về nước của Vương Chiêu Quân và Lưu Tế Quân thì việc Thái Hòa công chúa trở về nước sau hai mươi năm, được Đường Võ Tông cướp về thì cũng coi như may mắn”
“Cho nên con mới đọc bài thơ “Hoàng hộc ca” của Tế Quân công chúa để tỏ vẻ thương cảm”.
Như Ý dùng đôi tay vuốt ve cái trãn Vĩnh Kỳ: “Con cũng thấy Đoan Thục cô cô của con đáng thương có phải không?”*
(*Định An công chúa là con gái của vua Đường Hiến Tông (thế kỉ thứ 8).
Lúc đó bộ tộc Hồi Cốt (hay còn gọi là bộ tộc Duy Ngô Nhĩ ở Tây Tạng) rất lớn mạnh.
Sùng Đức Khã Hãn của tộc Hồi Cốt qua nhà Đường cầu hôn cho nên Đường Hiến Tông ban Định An công chúa thành Thái Hòa công chúa và gả cho Sùng Đức Khã Hãn.
Sau Hồi Cốt bị bạo loạn, công chúa trên đường về Đại Đường thì bị Ô Giới Khả hãn (乌介可汗) cướp mất.
Năm 843 (tức là sau 20 năm ngày Thái Hòa công chúa gả cho Hồi Cốt),Đường Vũ Tông (cháu nội của Đường Hiến Tông) phái quân cướp công chúa về.
Vương Chiêu Quân, một trong tứ đại mỹ nhân trong lịch sử Trung Quốc.
Bà sinh sống vào thời nhà Hán, lúc đó phía Bắc quân Hung Nô đã thống nhất được toàn bộ Mông Cổ, vua Hung Nô lúc đó là Thiền vu Hô Hàn Tà đến triều đình nhà Hán (lúc đó là Hán Nguyên Đế) quy thuận và muốn cầu thân con cái của vua Hán Nguyên Đế.
Tuy nhiên vì lúc đó vua Hán Nguyên Đế không muốn gả con gái của mình đến nơi xa xôi đó cho nên thông báo đến các phi tần của ông xem ai nguyện ý lấy vua Thiền Vu hay không và nếu ai đồng ý thì sẽ được phong thành công chúa.
Vương Chiêu Quân lúc đó đã vào cung rất lâu, chỉ vì không chịu hối lộ cho họa sĩ Mao Diên Thọ cho nên bức ảnh vẽ về bà dâng lên Hán Nguyên Đế rất xấu xí và cũng vì lý do đó bà không gặp được Hán Nguyên Đế.
Bà cảm thấy chán nản cho nên quyết định xung phong làm vợ Hô Hàn Tà, lúc bà xuất hiện trước mặt hai vị vua thì cả 2 vị vua đều ngẩn người vì bà quá xinh đẹp.
Lúc đó Hán Nguyên Đế dù có hối hận thì cũng không kịp nữa cho nên đành phải ban Vương Chiêu Quân cho Hô Hàn Tà và xử chém Mao Diên Thọ.
Vương Chiêu Quân trở thành sủng phi của Hô Hàn Tà.
Sau một thời gian Hô Hàn Tà chết đi, vua Hán Nguyên Đế muốn cho bà quay về tuy nhiên vì theo quy tắc của bộ tộc Mông Cổ thì sau khi Thiền Vu chết đi, vợ của Thiền Vu đó sẽ trở thành vợ của vị Thiền Vu tiếp theo cho nên bà đành ở lại Mông Cổ lấy con trai của Hô Hàn Tà là Phục Châu Lũy và ở Mông Cổ cho đến cuối đời.
Nhờ có Vương Chiêu Quân mà hai nước nhà Hán và Mông Cổ được yên bình trong hơn 60 năm.)
Cái thương cảm của Vĩnh Kỳ như cơn lốc xoáy xuất hiện trong chớp mắt rồi kiên định nói: “Chỉ mong Đoan Thục cô cô gả xa được quay về Từ Cẩm Thành dù chỉ một lần.
Cả đời nhi thần không muốn nhìn cảnh bất cứ vị công chúa nào phải rời xa kinh thành.
Nhi thần càng hy vọng Ngũ muội muội được gả cho một vị lang quân tốt, cùng Hoàng ngạch nương sớm chiều gặp nhau, báo toàn hiếu đạo.
Cho nên nhi thần có nói với Hoàng a mã rằng năm đó Đoan Thục cô cô gả cho Chuẩn Cát Nhĩ cũng vì rơi vào tình huống khó xử, bây giờ vì Đại Thanh mà tái giá cho Đạt Ngõa Tề thì chuyện cũng không dễ dàng gì.
Nếu như bây giờ Đạt Ngõa Tề không nghĩ đến chuyện yên ổn mà bất tuân như vậy thì Hoàng a mã cũng không cần nuông chiều Đạt Ngõa Tề nữa và hãy cho Đoan Thục cô cô quay về Tử Cẩm Thành”
Lời nói của Vĩnh Kỳ vừa là khẩn cầu vừa nhắc đến tình thế hiện tại.
Hoàng đế đối với Đạt Ngõa Tề luôn luôn nuông chiều bởi vì thứ nhất Đạt Ngõa Tề là người của Chuẩn Cát Nhĩ, nếu như hắn phục tùng thì Chuẩn Cát Nhĩ cũng sẽ yên ổn, nếu như hắn không phục thì Chuẩn Cát Nhĩ sẽ nổi loạn cùng với Hàn bộ ở Thiên Sơn thì lúc đó Hoàng đế không dễ dàng gì mà chống trả; thứ hai bây giờ Xe Lăng Thân của Bá Đặc bộ đã quy thuận triều đình cho nên Hoàng đế cứ như là hổ thêm cánh mà biết rõ tình thế lực lượng của Chuẩn Cát Nhĩ, thứ 3 là Đoan Thục trưởng công chúa của Thái hậu gả xa là điều mà luôn canh cánh trong lòng Hoàng đế, mẹ con không thể gặp nhau là điều đáng tiếc, vì việc này mà Hoàng đế cùng với Thái hậu bất hòa.
Như vậy một mũi tên trúng bốn con chim như vậy, có thể thấy được việc nhằm vào dụng binh của Cát Nhĩ là chuyện phải làm.
Tâm ý Như Ý bị những lời này của Vĩnh Kỳ làm cho cảm động: “Con ngoan à, nguyện vọng của con như vậy khiến cho Hoàng ngạch nương cảm thấy rất vui mừng”.
Nàng cầm tay Vĩnh Kỳ lên nói: “Lúc trước con chọc giận Hoàng a mã cũng vì muốn bảo toàn chính mình, không thể xuất đầu lộ diện trở thành cái đinh trong mắt của mẹ con Vĩnh Thành.
Bây giờ Vĩnh Thành đã bị Hoàng a mã chán ghét thì cũng là lúc con nên bộc lộ tài năng rồi”
Vĩnh Kỳ ngưỡng mặt, lộ ra cái ý niệm dựa dẫm và tin tưởng: “Hoàng ngạch nương, lúc trước nhi thần cố ý nói câu nói kia cho Tứ ca nghe để Hoàng a mã nổi giận nhưng lại khiến cho Thái hậu vui mừng.
Bây giờ Đạt Ngõa Tề vô lễ, nhi thần nhắm vào cái thái độ chuyển biến của Chuẩn Cát Nhĩ mà nói với Hoàng a mã, cũng xem như bảo toàn tình cảm mẹ con của Thái hậu và Đoan Thục cô cô, càng khiến cho Đại Thanh yên ổn thì tất nhiên Hoàng a mã phải vui mừng rồi”.
Như Ý cảm thấy vui mừng, tất nhiên Vĩnh Kỳ là đứa con mà nàng và Du phi dốc lòng dạy dỗ nhưng mà Vĩnh Kỳ cũng chỉ mới 13 tuổi, vẫn chưa đạt được đến cái tài năng mà các nàng mong muốn.
Mặc dù Vĩnh Kỳ đa tài bác học, cưỡi ngựa bắn cung đều tinh thông, không chỉ am hiểu thi thơ, tiếng nói Mãn Mông Hán mà còn am hiểu thiên văn, địa lý, lịch tính, đặc biệt là thư pháp hội họa cực kì tinh vi nhưng mà các nàng vẫn mong muốn hắn phải có tâm tư kín đáo, giỏi về việc nghiền ngẫm lòng người.
Như Ý nghĩ như vậy, cái tình cảm mẹ hiền dâng lên trong lòng: ” Con có tâm tư như vậy, đúng là không uổng công mà bổn cung và ngạch nương con nhiều năm khổ tâm”.
Nàng dặn dò: “Mau đi thăm ngạch nương của con đi, chắc mấy ngày nay muội ấy vì con mà lo lắng lắm”
Vĩnh Kỳ cười nói sang sảng: “Lúc đầu ngạch nương lo lắng cho nhi thần nhưng cùng với Hoàng ngạch nương tri tâm nhiều năm cho nên ngạch nương cũng đoán được vài phần, bây giờ ngạch nương tốt lên rồi”.
Bỗng nhiên thần sắc hắn trịnh trọng, cúi đầu nói: “Nhi thần luôn được Hoàng ngạch nương quan tâm, trong lòng lúc nào cũng cảm nhớ.
Xuất thân của ngạch nương chỉ là một bộ tộc nhỏ nhoi, trong nhà lại hoang tàn, người thân thiết lại nhiều ganh tỵ tham lam mà luôn khiến cho ngạch nương phiền lòng.
May mắn ở trong cung này vẫn còn có Hoàng ngạch nương che chở, nếu không thì nhi thần cũng chỉ là thứ tử, ngạch nương lại vô sủng thì không biết sẽ rơi vào tình cảnh thế nào nữa”.
Như Ý thở dài, yêu thương nhìn hắn nói: “Đứa nhỏ này cái gì cũng tốt nhưng cũng lại suy nghĩ quá nhiều.
Cái gì mà thứ tử hay không thứ tử chứ? Tất cả cũng chỉ lời nghị luận sau lưng của người bên ngoài thì con cần gì phải quan tâm để ý chứ? Chỉ cần con không chịu thua kém ai, cho dù ngạch nương con vô sủng nhưng tất nhiên mẹ sẽ nhờ con quý”
Thần sắc Vĩnh Kỳ thể hiện cái cảm kích non nớt, hắn tringj trọng gật đầu: “Mọi chuyện nhi thần đều nghe theo Hoàng ngạch nương”
Như Ý quay trở lại trong cung, trong lòng cảm thấy hoan hỉ mà lệnh cho các cung nữ ra sân viện hái hoa kim quế mà chuẩn bị nấu rượu quế hoa.
Vĩnh Cơ ở bên cạnh thấy náo nhiệt cho nên cũng vươn cánh tay nhỏ mập mạp ra, dường như cũng muốn tham dự.
Dung Bội nhìn thấy mọi người hoan hỉ bận rộn rồi ẵm Vĩnh Cơ lên rồi nhìn về phía Như Ý nói: “Đúng là nương nương yêu thương Ngũ a ca, Ngũ a ca có Du phi nương nương yêu thương, lại có nương nương che chở, quả nhiên có phúc khí.
Xem tình thế lúc này, nếu Tứ a ca không có được ngôi vị Thái tử thì chắc chắn Ngũ a ca sẽ nắm được”
Dung Bội ngoài miệng nói như vậy nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào Như Ý dò xét.
Như Ý bẽ cánh hoa kim quế rồi đưa lên mũi khẽ ngửi, nói: “Vĩnh Cơ vẫn còn nhỏ, cho dù Hoàng thượng muốn lập nó làm Thái tử thì cũng phải đợi nó lớn lên một chút nữa.
Nếu đợi đến khi Vĩnh Cơ lớn lên thì cần phải đợi bao nhiêu năm nữa chứ? Đêm dài lắm mộng, ngoài Vĩnh Cơ thì những A ca lớn tuổi kia thì ai là người dễ đối phó nhất chứ? Cả đám trăm phương ngàn kế đều nhìn chằm chằm vào ngôi vị Thái tử.
Nếu đã như vậy, không để người khác tranh giành trước thì phải cho Vĩnh Kỳ nắm được vị trí này”
Dung Bội có chút không nắm chắc: “Nắm được vị trí thì sao còn chừa lại cho Thập Nhị a ca nữa chứ ạ? Rốt cuộc Thập Nhị a ca mới người do nương nương sinh ra.
Tuy rằng lúc trước nương nương cũng nuôi dưỡng Đại A ca vài năm nhưng rốt cuộc cũng vẫn thay đổi tâm tính cho nên Ngũ a ca..”
“Vĩnh Hoàng cũng vì mình mà không chịu thua kém ai tuy nhiên nó dùng lực dụng tâm quá nhiều, lại có chủ ý sai lầm, rốt cuộc cũng là do bổn cung sau này không ở bên cạnh nó thường xuyên mà chỉ điểm dạy bảo.
Còn về phần Vĩnh Kỳ, Hải Lan và bổn cung đều đồng tâm đồng ý với nhau, tình như tỷ muội.
Nếu ngay cả Hải Lan mà bổn cung cũng không tin thì ở trong chốn hậu cung này, bổn cung không còn tin tưởng được ai”.
Như Ý mỉm cười ôn nhu: “Dung Bội, ánh mắt không chỉ nhìn về phía trước mắt mà còn phải suy xét lâu dài, Vĩnh Cơ có đăng cơ được hay không thì cũng không quan trọng, dù sao bổn cung vẫn là Mẫu hậu Hoàng Thái hậu”.
Như Ý cúi lưng, ôm lấy Vĩnh Cơ, trêu đùa cười nói: “Thiên gia phú quý khó có được thì ngôi vị Hoàng đế càng khó bảo toàn.
Con ngoan à, ngạch nương chỉ cần cả đời con bình an phúc quý là tốt rồi.
Cần gì phải trở thành Hoàng đế cơ chứ, có đúng không nào?”
Như Ý đang chơi đùa với hài tử trong lòng, lại nhìn thấy khuôn miệng mỉm cười của hắn mà nàng cảm thấy toàn bộ mệt mỏi trong lòng đều biến thành mây khói.
Lăng Vân Triệt đi theo sau Lý Ngọc cùng các nhũ mẫu ôm Cảnh Hủy đi vào đình viện Dực Khôn cung.
Lúc hắn đứng sau cây tùng quế mà nhìn thấy nụ cười trong veo như nước suối trong rừng của Như Ý, trong lòng hắn bất giác động đậy.
Như Ý nghe được động tĩnh thì quay đầu nhìn thấy bọn họ, nàng liền tươi cười nói: “Làm phiền Lý công công, công công còn hộ tống công chúa quay về”
Lý Ngọc biết tâm ý Như Ý cho nên liền nói: “Công chúa kim chi ngọc diệp ngàn vạn tôn quý, nô tài có thể làm bạn bên cạnh công chúa thì đã là phúc phận của nô tài rồi.
Hơn nữa nô tài sợ tay chân mình không đủ khí lực, các nhũ mẫu hầu hạ công chúa không cẩn thận cho nên mới cố ý thỉnh Lăng đại nhân đi theo hộ tống”
Như Ý chỉ nhìn Vĩnh Cơ trong lòng, thản nhiên nói: “Lăng đại nhân vất vả”
Lăng Vân Triệt khom người nói: “Là do công chúa không ghét bỏ vi thần hầu hạ không chu toàn”.
Hắn lại cúi thấp người lần nữa: “Lâu rồi không thỉnh an Hoàng hậu nương nương.
Nương nương vạn phúc kim an”
Lý Ngọc vội nói: “Hoàng thượng vừa mới hạ khẩu dụ, tấn phong Lăng đại nhân thành nhất đẳng thị vệ ngự tiền.
Lăng đại nhân nên đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương”.
“Chúc mừng Lăng đại nhân.
Lăng đại nhân tận tâm hầu hạ Hoàng thượng thì cũng nên có được cái chi hỉ thăng quan.
Dung Bội, lấy đôi rượu bình ngọc ban thưởng cho Lăng đại nhân” Như Ý đưa Vĩnh Cơ cho nhũ mẫu ẵm rồi nàng quay người bước vào trong điện.
Hai người cũng theo Như Ý đi vào trong chính điện.
Dung Bội vỗ trán nói: “Lý công công, hai bình rượu kia ta không biết để ở nơi đâu, ngài giúp ta cùng tìm nó nhé”
Lý Ngọc thông minh, liền cùng với Dung Bội đi đến các phòng tìm kiếm.
Như Ý nghiêng người ngồi trên Noãn các, chậm rãi lấy một quả hồng quất ăn rồi nói: “Hóa ra khanh có thể làm được.
Thừa Đức truyền tin đến như vậy, tuy rằng không nói rõ là do Vĩnh Thành làm nhưng nếu Hoàng thượng đã ban thưởng khanh như vậy thì đúng là đã tin tưởng khanh mà nghi ngờ Vĩnh Thành rồi”
Lăng Vân Triệt thở dài một hơi: “Không phải vi thần có thể làm mà chỉ là con kiến còn sống tạm bợ, tuy rằng vi thần hèn mọn nhưng nghĩ cũng không thể để mất cái tính mạng ti tiện này”
Như Ý nói: “Bổn cung mặc kệ khanh nhúng tay bao nhiêu chuyện ở bãi săn Mộc Lan nhưng nếu khanh là ngự tiền thị vệ Hoàng thượng, lại được Hoàng thượng coi trọng thì cũng nên hộ vệ Hoàng thượng chu toàn.
Nếu như Hoàng thượng có mệnh hệ gì thì cái đầu của khanh cũng không thể giữ lại được”
Lăng Vân Triệt dập đầu thật mạnh: “Vi thần ghi nhớ lời dạy bảo của Hoàng hậu nương nương”
Như Ý nhìn hắn rồi nhẹ giọng nói: “Năm đó nếu có người tỉ mỉ bố trí ở bãi săn Mộc Lan thì quả nhiên người đó có tâm tư lợi hại”
Lăng Vân Triệt nhìn thẳng vào Như Ý: “Ngày đó vi thần bị phạt đến bãi săn Mộc Lan cũng bởi vì tâm tư quá bộc trực cho nên mới dễ dàng bị người khác tính kế.
Cũng may Hoàng thượng không chê cho nên mới có thể hầu hạ phụng dưỡng bên cạnh Hoàng thượng lần nữa, vi thần nhất định sẽ tận tâm tận lực, vì Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương làm việc, cho dù có máu chảy đầu rơi, cho dù có chết ngàn lần thì cũng sẽ không chối từ”
Như Ý nghe hắn mạnh mẽ nói như vậy, lại mang ý thật lòng cho nên trong lòng nàng cũng thoáng yên ổn: “Khanh có bản lĩnh giữ lại được tính mạng của mình, bổn cung cũng có thể dùng một người bản lĩnh như khanh nhưng dù sao đi nữa thì khanh cũng nên bảo trụ chính mình đi”
Trong lòng Lăng Vân Triệt nóng lên như sóng biển thay nhau nổi lên, ánh mắt hắn không thôi nhìn Như Ý.
Như Ý chỉ cúi đầu xuống, chăm chú lột vỏ quả quýt, không chút nhìn hắn.
Im lặng như vậy cứ như là thời gian ngừng trôi.
Hắn biết rõ tuy rrằng Như Ý thường xuyên xuất hiện trong đôi mắt của hắn, cũng giống như Yến Uyển nhưng hắn cũng chỉ biết đứng nhìn từ xa, hiếm khi nào được đứng trước mặt nàng, đứng ở cự ly gần như vậy mà im lặng nghe nàng nói chuyện.
Giọng nói hắn nóng lên, giống như thần chí đã rời khỏi cái thể xác mà bật lên nói: “Hoàng hậu nương nương không thích mệnh, vi thần có thể thay Hoàng hậu nương nương ra ngoài.
Hoàng hậu nương nương để ý đến tính mạng thì vi thần nhất định sẽ thay Hoàng hậu nương nương bảo toàn”.
Như Ý ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt nàng lãnh lẽo như sương tuyết, không chút ấm áp: “Khanh nói cái gì cũng phải có đúng mực một chút, cố gắng bảo toàn cái đầu lưỡi của mình cũng như yêu quý tính mạng và tiền đồ của mình”.
Nàng thoáng dừng lại nói: “Lúc Nhị Tâm vào cung gặp bổn cung thì có nói tình cảm phu thê của khanh và Mậu Thiến rất lạnh nhạt, có đúng không?”
Lăng Vân Triệt ngẩn người ra, phảng phất như có băng tuyết rơi lên gò má của hắn, hắn chỉ phải thành thật thẳng thắn nói: ‘Vi thần bận rộn việc trong cung cho nên có chút lạnh nhạt với nàng ta, làm cho nàng ta có chút oán hận”.
Như Ý chăm chú nhìn hắn một lát: “Tất nhiên công danh tiền đồ là quan trọng nhưng chuyện Hoàng thượng ban hôn cũng không được coi nhẹ, khanh hãy tự suy nghĩ đi”.
Dứt lời nàng không nhìn hắn mà chỉ cúi đầu yên lặng, dường như xem hắn không có ở trước mặt.
Dung Bội và Lý Ngọc mang hai bình rượu ngọc ra, Dung Bội cười đưa đến trong tay Lăng Vân Triệt nói: “Lăng đại nhân, chúc mừng”
Lăng Vân Triệt vội vàng thu lại cái tinh thần rồi nhiều lần tạ ơn, cùng Lý Ngọc lui ra ngoài.
Ngày hôm sau, Hoàng đế hạ chỉ lấy tội danh nội loạn của Chuẩn Cát Nhĩ mà lệnh cho hai đường tiến binh thủ y lê, chinh phạt Đạt Ngõa Tề.
Xe Lăng Thân quen thuộc tình hình Chuẩn Cát Nhĩ, lại hiểu rõ quân sự cho nên cùng chỉ huy tác chiến, điều động 2000 binh lính Bá Đặc bộ tham chiến.
Cũng vì Hoàng đế hạ lệnh nói Vĩnh Thành đã sớm trưởng thành cho nên phải xuất cung vào phủ bối lặc, không có chuyện gì không được vào cung, ngay cả mẹ đẻ thỉnh an cũng không được phép cho nên Vĩnh Thành bị lạnh nhạt mà ở ngoài cung.
Hai đứa con khác của Ngọc Nghiên sinh ra là Bát a ca Vĩnh Tuyền mới được 6 tuổi cho nên luôn ở A ca sở chăm sóc, đôi khi lại đến Thượng thư phòng đọc sách, còn Thập Nhất a ca Vĩnh Tinh mới có 3 tuổi cho nên mới cho phép ở lại Khải Tường cung của Ngọc Nghiêm nuôi nấng.
An bài như vậy, rõ ràng là ghét bỏ Ngọc Nghiên dạy dỗ con cái không tốt.
Chuyện của Vĩnh Thành cũng chỉ là vô căn cứ mà chỉ nằm trong lòng Hoàng đế.
Hoàng đế vẫn chưa trực tiếp nói rõ nhưng hắn lại không chút để ý đến Ngọc Nghiên, ngay cả nàng ta đau khổ quỳ gối cầu xin trước Dưỡng Tâm điện cả đêm nhưng hắn vẫn không để ý đến, chỉ gọi Lý Ngọc đỡ nàng quay về tĩnh tư an dưỡng.
Vì thế, mọi người cũng nhất thời im lặng, không ai dám nhắc đến chuyện Thái tử.
Lúc này Vĩnh Kỳ như mặt trời đỏ mới mọc, sớm chiều phụng dưỡng bên cạnh Hoàng đế, hắn thập
thần kính cẩn khiêm tốn, hơn nữa lại luôn lấy Hoàng đế làm chủ ý, lại thường cùng Tam a ca Vĩnh Chương thương lượng, lúc nào cũng tôn trọng vị huynh trưởng này.
Đợi cho Hoàng đế hỏi thì hắn mới ngẫu nhiên trả lời một hai câu, cho dù Hoàng đế có khen ngợi thì hắn vẫn không kiêu căng, quả thật rất hợp với tâm ý Hoàng đế.
Như vậy, Lục Quân cũng được vui mừng hoan hỉ.
Tuy rằng lúc trước Vĩnh Chương bị Hoàng đế tuyệt cái ý niệm Thái tử nhưng Vĩnh Kỳ vẫn luôn tôn kính huynh trưởng, lại chỉ bảo ấu đệ cho nên những ngày sau của Lục Quân cũng tốt hơn rất nhiều.
Trong cung không có ai là không ca ngợi Ngũ a ca hiền lương có đức, so với Vĩnh Thành kiêu ngạo ngày xưa thì tốt hơn rất nhiều.
Ngọc Nghiên và Vĩnh Thành chịu sự đả kích lớn như vậy cho nên thể diện cũng bị tổn thương nặng nề, nhất thời bị lạnh nhạt mà không hiểu vì sao.
Ngoại trừ lúc lục cung gặp mặt thì đều đóng cửa cung lại mà cáo ốm không ra ngoài.
Nhưng nếu như tra hỏi rõ ràng thì cũng không phải cáo ốm mà đúng là bị bệnh thật sự.
Mẫu tử Ngọc Nghiên bị chia lìa, nhất thời tinh thần nàng bị hao tổn nhiều, ngày đêm bất an.
Mỗi khi đi ngủ, nàng luôn bừng tình hô to, lúc nào cũng có cảm giác có người muốn hãm hại mẫu tử của nàng.
Có lúc điên cuồng, nàng kêu lên là Như Ý, Lục Quân, Hải Lan hoặc là Yến Uyển đã hãm hại nàng.
Như Ý cũng liên tục lệnh cho thái y đến chữa trị nhưng đều bị Ngọc Nghiên đuổi ra ngoài, Hoàng đế biết chuyện lại càng nổi giận, tự mình phái Tề Lỗ đi trị liệu, lại cho dùng thuốc an thần nhưng cũng không chút hiệu quả.
Vì sợ có người hãm hại cho nên Ngọc Nghiên sai người đi bắt các con chó đem về Khải Tường cung nuôi dưỡng cho nên nàng cũng im lặng rất nhiều, cũng không còn kinh sợ nữa.
Kể từ đó, trong cung vang lên tiếng chó sủa liên tục, lục cung bất an, phiền phức không thể chịu nổi.
Như Ý lại sai người đến Khải Tường cung bắt những con chó kia đi nhưng mà Ngọc Nghiên lại khóc lớn, gây đủ bao nhiêu chuyện cho nên Như Ý cũng không thể làm gì được.
Như Ý cũng không muốn so đo với Ngọc Nghiên cho nên cũng bỏ qua, không chút để ý.
Ngược lại Hãn tần cảm thấy không chịu nổi, liền đi đến trước mặt Hoàng đế khóc lóc kể lể, lại được Yến Uyển nhẹ nhàng khuyên bảo cho nên Hoàng đế cho người đến Khải Tường cung đuổi chó đi, chỉ nói là sợ làm Vĩnh Tinh sợ hãi.
Ngọc Nghiên khóc lóc không ngừng, liên tục dập đầu nói người không bằng chó, nếu đuổi chó đi thì nàng lại thấy kinh sợ, nàng sợ nàng không còn được sống bao lâu cho nên Hoàng đế mới thấy bất đắc dĩ mà giữ lại 2, 3 con chó cho nàng ngắm cảnh.
Vì thế trong cung ai ai cũng nói, Ngọc Nghiên và Vĩnh Thành kết giao ngoại thần để mưu đoạt ngôi vị Thái tử cho nên Hoàng đế biết được, mới bị thất sủng như vậy.
Cũng bởi vì vậy mà Ngọc Nghiên tâm thần phát điên lên.
Hai ngày sau, Như Ý ước đến Từ Ninh cung mà xin Thái hậu xử lý thì đã thấy khuôn mặt Thái hậu u sầu không vui, đang lo lắng vì chuyện của Chuẩn Cát Nhĩ.
Như Ý nghĩ đi nghĩ lại liền có chút bất an cho nên đi đến Dưỡng Tâm điện.
Như Ý chậm rãi bước đến gần, ôn nhu nói: “Hoàng thượng hận không thể dùng ánh mắt sắc bén như kiếm mà đâm thẳng vào Chuẩn Cát Nhĩ có phải không?”
Hoàng đế chuyên chú xử lý tấu chương đến mức xơ xác tiêu điều: “Trẫm cũng đã nhẫn nhịn rất lâu rồi.
Từ cái ngày Đoan Thục gả cho Chuẩn Cát Nhĩ, trẫm đã suy nghĩ sau này không cần để Hoàng nữ gả xa như vậy nữa cho nên lúc Đoan Thục tái giá cho Đạt Ngõa Tề, Thái hậu trách cứ trẫm, tần phi khuyên trẫm nhưng chỉ có trẫm biết là đang có bao nhiêu cái khó xử, có bao nhiêu cái bất đắc dĩ.
Đoan Thục trưởng công chúa cũng là muội muội của trẫm nhưng trẫm không thể không tạm thời nhẫn nại mà chờ đợi thời cơ.
Bây giờ Bá Đặc bộ đã quy thuận, lòng người Chuẩn Cát Nhĩ dao động, rốt cuộc trẫm cũng đã đợi đến lúc này”
Trong lòng Như Ý xúc động, nàng cũng biết cái người này luôn luôn cố gắng nhẫn nhịn mà chờ đợi ngày sau.
Như Ý cảm thấy vui sướng, liền hạ thấp người nói: “Chúc mừng Hoàng thượng, rốt cuộc cũng đợi đến được ngày này.
Thần thiếp vạn hạnh, có thể cùng Hoàng thượng đợi đến ngày này”.
Hoàng đế nhìn chằm chằm vào bản đồ giang sơn vạn dặm của Chuẩn Cát Nhĩ, hắn không giấu được cái vẻ mặt thỏa mãn: “Trẫm ẩn nhẫn nhiều năm, lại làm mất đi một đoạn nhân duyên của muội muội ruột thịt, rốt cuộc bây giờ cũng có thể hãnh diện, chiếm được Lâu Lan* rồi”
(*Lâu Lan là tên một vùng đất cũng như một bộ tộc sống ở phía Tây Bắc Trung Quốc)
Như Ý ôn nhu nói: “Có thể có được ngày này, rốt cuộc Đoan Thục trưởng công chúa cũng có thể trở về, nhất định muội ấy sẽ vui mừng lắm.
Mẹ con có thể đoàn tụ, cái tích tụ nhiều năm của Thái hậu cũng gỡ bỏ được rồi, chỉ là…”.
Nàng dò xét khuôn mặt tuấn tú của Hoàng đế, nhẹ giọng mà lo lắng: “Nhưng tuy rằng Đoan Thục trưởng công chúa gả cho Đạt Ngõa Tề nhưng nếu ta hướng quân mã tấn công Chuẩn Cát Nhĩ, loạn quân bên trong vốn đã nguy hiểm vạn phần, nếu như Đạt Ngõa Tề giận quá mà áp bức công chúa, hoặc giết công chúa mà trút bỏ căm phẫn, như vậy…”
Nàng còn chưa nói xong thì đã nghe ngoài điện tiếng vang giận dữ của Thái hậu: “Hoàng đế, Hoàng đế, ai gia lệnh cho Hoàng đế tới Từ Ninh cung thì ngươi vẫn kéo dài không chịu đến.
Được thôi! Nếu ngươi không chịu đến thì ai gia đến cầu kiến ngươi như vậy, vì sao ngươi lại không chịu gặp ai gia chứ?”
Giọng nói Lý Ngọc kinh sợ mà lo lắng vô cùng: “Thái hậu nương nương, Hoàng thượng đang bận rộn chuyện quốc sự, đúng là không thể gặp được nương nương!”
“Không thể gặp được ai gia sao? Chẳng lẽ Hoàng hậu cũng là chuyện quốc sự sao?”
Lúc này Như Ý mới nhớ lúc nàng bước đến Dưỡng Tâm điện thì liễn kiệu vẫn còn đang chờ đợi ở ngoài Dưỡng Tâm điện cho nên mới bị Thái hậu nói như thế.
Như Ý nhất thời túng quẫn, vội quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, thần thiếp sơ sẩy, để thần thiếp ra ngoài thỉnh tội với Thái hậu”.
Thần sắc Hoàng đế lạnh nhạt, đỡ lấy tay nàng đứng dậy rồi hơi hơi lắc đầu.
Như Ý thấy hắn như thế, càng không dám nhiều lời, chỉ phải nín thở đứng bên cạnh Hoàng đế.
“Đúng là Hoàng hậu và Hoàng đế đồng tâm đồng đức với nhau, trưởng công chúa rơi vào cảnh nguy nan mà không để ý, ai gia cầu kiến lại đóng cửa không chịu gặp, đúng là một đôi phu thê tốt”
Thái hậu nói quá nhanh cho nên bị sặc rồi liên tục ho khan không thôi.
Phúc Gìa kêu lên: “Thái hậu, Thái hậu làm sao vậy?”
Lý Ngọc sợ tới mức khóc lóc nức nở: “Thái hậu nương nương! Ngài là tôn sư vạn thánh, cần phải bảo trọng ạ!”
“Bảo trọng sao?” Thái hậu bình phúc khí tức, bi phẫn nói: “Ai gia còn bảo trọng gì nữa chứ? Hoàng thượng hạ lệnh tấn công em rể của mình, Đạt Ngõa Tề là loạn thần tặc tử, ai gia không còn lời nào để nói nhưng Đoan Thục là thân muội Hoàng đế, đang ở bên trong loạn quân, Hoàng đế không lo lắng đến tính mạng của nó sao?”
Lý Ngọc dập đầu xuống bậc thềm, vang lên tiếng bang bang: “Thái hậu nương nương, Hoàng thượng giỏi về dụng bịnh, quân sĩ tiền tuyến đều sẽ bảo vệ trưởng công chúa trước! Ngài hãy yên tâm mà quay về Từ Ninh cung đi ạ”
“Quay về Từ Ninh cung sao? Ai gia chờ nhặt thi thể của con gái ai gia sao?” Thái hậu cười lạnh: “Đao kiếm không có mắt, huống chi Chuẩn Cát Nhĩ là man di, nếu hai bên kèm chặt trưởng công chúa, thì chỉ sợ Hoàng đế có phép màu cũng không cứu được”
Hoàng đế nghe thấy, hắn hít sâu một hơi rồi mở cửa điện bước ra, quỳ xuống nói: “Hoàng ngạch nương là Thái hậu tôn sư, tất nhiên hiểu rõ việc lấy xã tắc làm trọng.
Không phải nhi thần bỏ rơi Hoàng muội mà là xã tắc bỏ rơi Hoàng muội”.
Hắn dập đầu thật mạnh, ánh mắt trầm tĩnh như hổ phách: “Nhưng thỉnh Hoàng ngạch nương hồi cung an dưỡng, để tránh quân tâm dao động, khiến cho tướng sĩ tiền tuyến băn khoăn, không thể toàn tâm toàn ý bình định Chuẩn Cát Nhĩ mà mang Đoan Thục quay về”
Như Ý quỳ phía sau Hoàng đế, nàng nghe được câu này, trong lòng run lên mà ngưỡng mặt nhìn Thái hậu.
Thân thể Thái hậu hơi chao đảo vài cái rồi cười nói bi thương: “Đứa con tốt, quả nhiên ai gia đã dạy dỗ được một đứa con cốt mà biết cách áp bức ai gia”.
Nàng thương cảm đến mức yếu đuối, trong chớp mắt dùng cây trượng long đầu đập mạnh xuống đất, cố gắng chống đỡ thân thể của mình, trầm mặt nói: “Ai gia đến cầu xin ngươi là muốn ngươi nghĩ đến tình cảm mẫu tử huynh muội.
Nếu Hoàng đế đã nói những lời kia thì tốt thôi, ai gia sẽ trở về Từ Ninh cung tịnh dưỡng, ngày ngày tụng kinh niệm Phật, cầu Phật tồ phù hộ cho Hoàng đế đạt được mọi ý nguyện, như vậy Hoàng đế cũng có thể thương hại Đoan Thục của ai gia mà bảo toàn cho nó”
Thái hậu dứt lời rồi đỡ lấy tay Phúc Già mà chậm rãi bước xuống bậc thang.
Như Ý nhìn bóng dáng Thái hậu, bước chân của Thái hậu có chút dao động, không ngờ trong trí nhớ của nàng ngọn núi Thái Sơn kia cũng có lúc trở thành một phu nhân bất loạn trong chốn thâm cung..