Hầu Môn Khuê Tú

Chương 171

Editor: Ngọc Thương

La Thủy Nguyệt trước nay nói chuyện luôn thẳng thắn, sẽ không che giấu, có cái gì thì nói cái đó, cho nên, nghe được lời Bùi thị chất vấn, tự nhiên liền trực tiếp hỏi.

Mà Bùi thị thì ngược lại, có lời gì tự nhiên là muốn loanh quanh nói, bên ngoài thì có vẻ dễ nghe, nhưng lại làm cho người nghe tự hiểu trong lòng là chuyện gì xảy ra. Làm phu nhân thế gia, nói chuyện không chỉ là biểu đạt cách mình được giáo dưỡng, còn phải cân nhắc đến lễ tiết bề ngoài, càng là người huân quý, nói chuyện lại càng phải chú ý quy củ.

Cho nên, Bùi thị cảm thấy La Thủy Nguyệt thô bỉ không chịu nổi, giống như bọn đàn bà phố phường đanh đá, chua ngoa.

Bùi thị tuy biết rõ La Thủy Nguyệt này tính tình thô thẳng, nhưng nghe lời La Thủy Nguyệt hỏi, cũng có chút sững sờ, sau đó dùng khăn lau khóe mắt, đáp: "Đại tẩu nói gì vậy? Ta làm sao lại hoài nghi ngươi? Hoài nghi ngươi cái gì? Hầu phủ này to như vậy, ngươi mỗi ngày bận rộn chân không chạm đất, bên người mẫu thân hiện thời không có người hầu hạ dưới gối. Hôm nay trong Hầu phủ cũng chỉ có một nha đầu Nghiên nhi, trong số tỷ muội các nàng, Nghiên nhi là người thành thật, ít lời nhất, aiz...".

Bùi thị vô cùng khổ sở than một hồi, lại lau khóe mắt: "Giá như mà Vũ nha đầu kia chờ qua lễ cập kê mới xuất môn có phải tốt hơn không... Mẫu thân dư.ới gối không có ai, hôm nay thân thể lớn tuổi lại càng ốm yếu, không tránh khỏi sẽ có nha đầu lười biếng, không chiếu cố tốt mẫu thân. Nhất định không thể nuông chiều, phải nghiêm gia tra khảo, sau đó loạn côn đánh chết để răn đe! Xem nguyên một đám các nàng còn dám dụng tâm nữa không?".

La Thủy Nguyệt cười lạnh: "Ta lại tưởng đệ muội hoài nghi ta cái gì chứ!".

"Làm sao thế được? Ta làm sao lại hoài nghi đại tẩu ngươi?". Bùi thị gấp rút dừng tay, sau đó nhìn đám nô tỳ quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Đại tẩu bận rộn, ta lại không ở trong phủ, các ngươi mỗi người đều lật trời. Nghe thật rõ ràng cho ta, Hầu phu nhân cùng ta đều ở đây, mỗi người các ngươi phải thành thật khai báo, nếu người nào có nửa điểm sơ sẩy hay giấu giếm, nhất định nghiêm trị không tha! Bất kể là ai, mặc kệ đã ở bên cạnh lão phu nhân bao lâu, chỉ cần có sai lầm, sẽ không tha nhẹ! Lâm ma ma, ngươi nói mau!".

Bùi thị nói xong lời lẽ chính nghĩa, trên mặt mang vài phần sát khí.

Tuy là từng câu từng câu khiển trách nô tỳ, lại nói La Thủy Nguyệt quản lý Hầu phủ không có thời gian, nhưng trong lời nói thì nhắm thẳng vào La Thủy Nguyệt.

Lâm ma ma bị chỉ tên, trong lòng phát khổ, mắt nhìn xuống đất, cung kính trả lời: "Hồi Nhị phu nhân, nô tỳ không chiếu cố tốt cho lão phu nhân, là nô tỳ sơ sót".

Tuy là nói lão phu nhân không cẩn thận té ngã, nhưng lúc đó bà cũng ở bên cạnh.

Thân thể lão phu nhân, bà rõ ràng nhất, cho nên, Lâm ma ma vô cùng đau lòng.

Về phần Thẩm Thanh Nghiên, Lâm ma ma không có ý nghĩ sẽ nói ra.

Lâm ma ma ở bên cạnh lão phu nhân mấy chục năm, tự nhiên là hiểu tính tình Bùi thị, nếu như nói ra, chỉ sợ Nhị phu nhân sẽ vịn vào Thẩm Thanh Nghiên, chỉ trích Hầu phu nhân dạy bảo  nữ nhi không tốt.

Lão phu nhân hiện tại thân thể đã rất hư nhược, Nhị phu nhân lại còn gây thêm chuyện gà bay chó sủa, e là sẽ làm lão phu nhân tức giận đến hộc máu.

Là Lâm ma ma sơ sẩy? Bùi thị mới không tin, Lâm ma ma là tâm phúc đắc lực được lão phu nhân nể trọng nhất, bà ta lại gây ra sai lầm như vậy sao?

Đương nhiên không thể.

Trừ phi là, bà ta đang che giấu cái gì đó!

Nghĩ tới đây, trong lòng Bùi thị liền kích động, trên mặt nhưng vẫn nghiêm khắc như cũ: "Ngươi ở bên cạnh mẫu thân đã bao nhiêu năm? Lại để xảy ra sơ sẩy như vậy? Hay kỳ thật là ngươi đang che giấu chân tướng vì người nào đó? Nên ngươi không dám nói? Ngươi còn không thành thực khai báo!".

Bùi thị nghiêm mặt quát lên.

Lâm ma ma cúi đầu xuống thấp vài phần, không bởi vì lời Bùi thị mà đổi giọng: "Là nô tỳ sai".

Bùi thị căm tức nhìn Lâm ma ma: "Ngươi còn không mau nói rõ ràng? Chẳng lẽ muốn ta tra tấn, ngươi mới bằng lòng mở miệng hay sao?".

Tuy là nói vậy, nhưng Bùi thị cũng không mở miệng gọi người tới.

Lâm ma ma là tâm phúc đắc lực nhất của lão phu nhân, nàng là muốn cho lão phu nhân vài phần mặt mũi, sự tình còn chưa hỏi rõ ràng.

Bùi thị đành phải hướng ánh mắt nhìn Thúy Hương cùng vài người nha đầu, cả giận quát: "Các ngươi tới nói!".

"Nếu để cho người không biết nhìn thấy, còn tưởng rằng đệ muội ngươi mới là Hầu phủ đương gia chủ mẫu đó chứ", La Thủy Nguyệt nói.

Giọng khách át giọng chủ, phát lệnh như vậy, coi mình đã chết rồi à?

"Đại tẩu nói đùa, ta đây không phải là vì lo lắng cho tổn thương của mẫu thân sao?", nghe vậy, sắc mặt Bùi thị cứng đờ, vội vàng giải thích.

"Các ngươi đều lui xuống đi. Lâm ma ma, Thúy Hương, mấy ngươi các ngươi lưu lại chiếu cố lão phu nhân là được", La Thủy Nguyệt phân phó.

Bùi thị há to miệng, cuối cùng vẫn không nhịn được nói với La Thủy Nguyệt: "Sao lại cứ như vậy để cho bọn chúng đi xuống? Mẫu thân bị ngã, các nàng không thoát khỏi liên quan!".

Bùi thị nói xong liền cất cao âm thanh: "Ta là con dâu của mẫu thân, mẫu thân bị ngã nghiêm trọng, ta hỏi một chút cũng không được à? Không phải là ta chỉ hỏi bọn nha đầu vài câu thôi sao? Vì sao ngươi phải vội vã đem các nàng đuổi xuống như thế?".

Chắc chắn là vì trong lòng có quỷ, sợ bọn nha đầu nói lỡ miệng, nên mới phải đem nha đầu bà tử đều đuổi xuống!

Đám người làm gấp rút phủ phục xuống đất, hi vọng làm vậy là có thể giảm thấp cảm giác tồn tại của mình.

La Thủy Nguyệt đáp: "Đệ muội, có lời gì ngươi cứ nói thẳng, tội gì phải quanh co lòng vòng, ngấm ngầm hại người? Không phải là ngươi hoài nghi ta làm hại mẫu thân ngã sao?".

"Chẳng lẽ không đúng?", Bùi thị lớn tiếng bén nhọn: "Trong cái phủ này còn có ai dám đối với mẫu thân như thế? Các nàng sơ sẩy sao?...".

Bùi thị đưa tay chỉ hạ nhân quỳ trên đất, nói tiếp: "Các nàng đều là người được lựa chọn kỹ càng, người hầu hạ bên cạnh mẫu thân đều là người lanh lợi ổn thỏa, các nàng làm sao lại có thể sơ sẩy? Thân thể mẫu thân không tốt, bên cạnh cho tới bây giờ không hề thiếu người, cho nên, làm sao mẫu thân lại đột nhiên ngã? Còn ngã nặng như thế? Không chừng là bị người nào đó làm cho tức giận".

Bùi thị đương nhiên vẫn không đến mức cho rằng La Thủy Nguyệt động thủ đối với lão phu nhân.

La Thủy Nguyệt nàng ta có thể chống đối, có thể cãi mệnh lệnh của lão phu nhân, tính tình th.ô tục, nhưng dù sao La Thủy Nguyệt cũng là thiên kim La gia, động thủ với trưởng bối, nàng ta sẽ không làm vậy.

Cho nên, Bùi thị đoán, lão phu nhân là bị La Thủy Nguyệt chọc tức.

"Cho nên, đệ muội, ý của ngươi là, trong cái phủ này, chỉ có ta dám ngỗ nghịch mẫu thân, là ta làm hại mẫu thân té ngã bị thương?". La Thủy Nguyệt nói: "Hôm nay, kể cả ngươi có đem tất cả người trong Đào Nhiên cư đánh chết, các nàng cũng không thể đem trắng nói thành đen, nói là ta làm hại lão phu nhân té bị thương!".

"Ta không có nói như vậy!", Bùi thị cả giận: "Ngày đó, nếu không phải do ngươi đại náo, đem trong phủ nháo đến long trời lở đất, chúng ta sao phải rời đi? Mẫu thân lớn tuổi, cần nhất là có vãn bối ở bên người hầu hạ chiếu cố. Vốn nghĩ, ngươi tuy tính tình ương ngạnh, nhưng dù sao cũng là thiên kim nhà quan lại, được dạy dỗ từ nhỏ, đương nhiên sẽ hiếu kính trưởng bối thật tốt, nhưng mà hôm nay...".

Bùi thị nói xong, bắt đầu gạt lệ: "Chưa được bao lâu, mẫu thân liền gầy đến mức không nhận ra, bây giờ còn bị ngã tổn thương nặng như thế?".

Cần vãn bối ở bên người chiếu cố? Là nói bụng mình không có tin tức!

Nàng vào cửa hơn một năm, sốt ruột nhất chính là chuyện này! Vì vậy La Thủy Nguyệt nghe xong, lập tức tức giận đến bạo khiêu: "Ngươi nói thế là có ý gì? Ta ngăn cản người ở bên cạnh mẫu thân hầu hạ hay sao? Ngươi giải thích rõ ràng cho ta!".

La Thủy Nguyệt đen sẫm mặt, hung thần ác sát, Bùi thị ưỡn thẳng sống lưng, đáp: "Chiếm ổ gà gà mái không đẻ được trứng!".

La Thủy Nguyệt tức giận, đưa tay liền đánh.

Bùi thị đã sớm có phòng bị, lui về sau một bước, trốn cái bạt tai của La Thủy Nguyệt.

Tát tai thất bại, La Thủy Nguyệt liền nhảy qua kéo tóc nàng: "Ai là gà mái không đẻ được trứng? Ta đánh chết ngươi!".

"Ta nói chính là ngươi, ngày đó là do ngươi nháo, còn huyên náo mẫu thân không thể không đem chúng ta phân ra ngoài. Đồ nữ nhân lòng dạ rắn rết, mẫu thân còn ở đây, nào có chuyện để con cái ra ở riêng? Đều do ngươi, thứ đàn bà chanh chua, đều do ngươi nháo!". Chuyện huyên náo gà bay chó sủa, người của chi thứ hai cũng bởi vậy mà bị phân ra, Bùi thị trong lòng liên tục ghi hận!

Bùi thị cũng đưa tay ra tóc tóm La Thủy Nguyệt tóc, nhưng La Thủy Nguyệt bộ dạng khỏe mạnh, đâu phải là đối thủ của nàng?

Chỉ chớp mắt, Bùi thị đã bị La Thủy Nguyệt đánh đến kêu oa oa. (NT: đánh không nổi mà lần nào cũng hùng hổ gây sự với người ta, bị đánh cho lại khóc, chết mệt với con mẹ Bùi thị này =.=)

Nha đầu bà tử vội vàng tiến lên khuyên can.

Nhất thời, trong phòng lập tức vang lên tiếng thét chói tai, thanh âm kêu đau, thanh âm khuyên bảo, huyên náo một đoàn.

Lão phu nhân nằm trên giường, bị âm thanh ầm ầm này đánh thức, mở mắt, quay đầu nhìn lại, lập tức giận đến gân xanh nhảy loạn: "Dừng tay...".

Vừa mở miệng, tiếng hô bị cản.

Lúc này mới phát hiện miệng mình đã bị bọc lại.

Người trong phòng phần lớn là đi khuyên La Thủy Nguyệt và Bùi thị, cơ bản đều không nghe được âm thanh của lão phu nhân.

Âm thanh ồn ào làm cho lão phu nhân cảm thấy trong đầu như có quả chùy gõ vào, thấy không ai chú ý tới mình, lão phu nhân đưa tay xé vải bông bao miệng, mạnh mẽ ngồi dậy, tức giận rống to: "Tất cả dừng tay cho ta!"

Răng cửa bị gãy, nói chuyện có chút hở, đến cuối cùng cũng nói được rõ ràng.

Lâm ma ma nhìn sang trước tiên, kinh hô: "Lão phu nhân, ngài tỉnh rồi?".

Nói xong chạy vội tới.

Những người còn lại đều gấp rút ngừng lại, La Thủy Nguyệt cùng Bùi thị cũng dừng tay.

Lâm ma ma nhét gối dựa vào sau lưng lão phu nhân, vừa phân phó bọn Thúy Hương, vừa vội vàng tìm thuốc cùng vải bông, nói với lão phu nhân: "Lão phu nhân, nô tỳ băng bó lại cho ngài".

Lão phu nhân nhưng lại nhìn hai người La Thủy Nguyệt và Bùi thị đứng bên giường.

Trâm hoàn tấn loạn, y phục mất trật tự, trên mặt Bùi thị còn dẫn theo vết máu.

Ngủ một giấc cũng không yên! Toàn một lũ con cháu bất hiếu! Lão phu nhân lập tức tức giận, cầm ngọc chẩm hướng hai người đập tới: "Cút, đều mau cút!".

La Thủy Nguyệt cơ trí lui về phía sau, vừa lui trốn ra.

Bùi thị cúi thấp đầu, vừa vặn bị đập, ngọc chẩm thẳng tắp nện trên đùi nàng, Bùi thị bị đau thấp giọng hô một tiếng, sau đó nước mắt lưng tròng, khóc nằm sấp ở cạnh giường: "Mẫu thân, ngài đánh, ngài mắng con đi. Là con dâu bất hiếu!".

Lão phu nhân ngậm một ngụm máu tươi, bị nàng gào thét, trong lòng dị thường bực bội, máu mang theo nước bọt liền hướng trên mặt Bùi thị phun lên: "Cút! Ra bên ngoài mà đánh nhau, tùy các ngươi đánh! Đừng làm bẩn mắt ta!".

Bùi thị nằm sấp ở bên giường, khóc ròng: "Mẫu thân, là con dâu không nên, con dâu nên mỗi ngày ở bên ngài, hầu hạ ngài. Ô ô ô, ngài ngã nghiêm trọng như thế, con dâu lo lắng muốn chết, con dâu chỉ hận người ngã không phải là con, thay mẫu thân ngài chịu đau đớn này. Con dâu không đi, đợi lát nữa con dâu phái nha đầu đi đón mấy đứa Vận nhi đến đây, cùng ngài..."

"Ai không đi?". Bùi thị vẫn chưa nói hết, Thẩm Phong một mặt căng thẳng tiến vào.

Đi cùng hắn còn có Thẩm Tránh.

Bùi thị gấp rút dừng lời, vội vội vàng vàng đứng lên, hướng Thẩm Phong cung kính hành lễ: "Đại bá, lão gia".

Chột dạ, Bùi thị đối với Thẩm Phong có chút sợ hãi.

"Các ngươi đây là có chuyện gì?". Thẩm Phong nhìn Bùi thị cùng La Thủy Nguyệt, mất hứng hỏi.

Thẩm Tránh cũng liếc nhanh hai người, mày nhíu lại.

Bùi thị đứng lên, không để lại dấu vết lui về phía sau hai bước, vô thức thoái lui đến bên người Thẩm Tránh, đầu buông thõng, cũng không trả lời câu hỏi của Thẩm Phong.

Một bộ dáng kẻ yếu bị bắt nạt! La Thủy Nguyệt trào phúng nhìn Bùi thị, cùng Thẩm Phong nói: "Đệ muội nói năng lỗ mã.ng, nói ta là gà mái không đẻ được trứng, cho nên ta dạy dỗ nàng một chút".

Thẩm Phong trong lòng vốn hận Bùi thị, vì vậy nhíu mày, nghiêng đầu hướng Bùi thị nhìn lại.

Bùi thị thấp giọng nói: "Mẫu thân đang yên đang lành đột nhiên bị ngã, ta chỉ là lo lắng cho mẫu thân".

Lo lắng cho bà, vì sao lại kéo cả chuyện con nối dòng của trưởng tử vào? Còn không phải là nàng muốn gây sóng gió sao? Lão phu nhân khoát tay: "Là tự ta không cẩn thận".

Bùi thị kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Mẫu thân...".

Thẩm Phong thu hồi ánh mắt, nhìn về phía lão phu nhân, nhẹ giọng: "Mẫu thân, ngài khỏe hơn chưa? Để con trai đi thỉnh thái y đến xem cho ngài...".

Thẩm Tránh cũng thấp giọng hỏi han.

Lão phu nhân đưa tay xoa thái dương: "Chỉ bị ngã mà thôi, các ngươi đều trở về đi, bên cạnh ta có bọn nha đầu hầu hạ là được rồi, miễn làm cho đầu ta đau nhức".

"Mẫu thân, ngài bộ dạng này, con cùng với lão gia sao có thể yên tâm mà đi, chúng con liền ở tại chỗ này hầu hạ ngài". Bùi thị lên tiếng.

"Đều đi!", Lão phu nhân bực mình khoát tay, mắt nhìn sang Lâm ma ma.

Lâm ma ma lập tức tiến lên, bôi thuốc băng bó cho lão phu nhân.

Lão phu nhân được băng bó kỹ, đầu đau muốn nứt nằm xuống, hướng Thẩm Phong phất phất tay vài cái, ra hiệu bọn họ trở về.

"Hầu gia, Nhị lão gia, phu nhân, Nhị phu nhân, lão phu nhân hôm nay thích nhất là yên tĩnh, lại ngủ không được sâu... Chi bằng, trước hết để cho lão phu nhân ngủ một giấc thật tốt?". Lâm ma ma phúc thân nói.

Bốn người suy nghĩ một chút, đều lui ra ngoài.

Ra khỏi phòng, Thẩm Tránh kéo Bùi thị đến xin lỗi La Thủy Nguyệt: "Đại tẩu, xin lỗi, là nàng không lựa lời nói mạo phạm ngươi".

"Nhị đệ không cần đa lễ như vậy, ta cũng đã dạy dỗ qua nàng". La Thủy Nguyệt đưa tay sửa sang mái tóc của mình, đáp.

"Tóm lại xin lỗi". Thẩm Tránh thái độ kính cẩn, sau đó cáo từ Thẩm Phong và La Thủy Nguyệt: "Ngày mai chúng ta lại tới hầu hạ mẫu thân".

Chờ Thẩm Tránh cùng Bùi thị đi khỏi, La Thủy Nguyệt mới thấp giọng đứng trong sân nói chuyện hôm nay.

Nói xong, La Thủy Nguyệt thấy mặt Thẩm Phong bình tĩnh, liền quỳ gối: "Hầu gia, thiếp còn có việc phải xử lý, thiếp đi xử lý trước, làm xong sẽ lập tức quay lại hầu hạ mẫu thân".

Nói rồi cũng không chờ Thẩm Phong phản ứng, La Thủy Nguyệt liền dẫn theo nha đầu ra khỏi Đào Nhiên cư.

Thẩm Phong mím môi, ánh mắt nhìn vào khoảng không xa xa, đứng trong sân thật lâu, lúc này mới chậm rãi đi ra ngoài.

HẾT CHƯƠNG 35
Bình Luận (0)
Comment