Hầu Môn Khuê Tú

Chương 172

Editor: Ngọc Thương

Trong phòng, Lâm ma ma đỡ lão phu nhân nằm xuống.

Lão phu nhân tức giận, miệng lần nữa bị băng bó, vì vậy lời nói có chút mơ hồ: "Lũ bất hiếu...".

Bà nằm trên giường, chúng nó liền ở trước giường đánh nhau, đây là ước gì muốn tức chết bà chúng nó mới cam tâm!

"Phu nhân và Nhị phu nhân cũng là lo lắng cho thân thể lão phu nhân ngài, mới mất đúng mực". Lâm ma ma thấp giọng an ủi: "Lão phu nhân, ngài ngủ tiếp một lát, có lời gì chờ dưỡng tốt tổn thương rồi nói sau".

"Không biết thân thể này của ta còn có thể chịu đựng được bao lâu", lão phu nhân nói.

Khóe mắt Lâm ma ma liền tuôn ra nước mắt, nghiêng đầu giả bộ sửa sang chăn mền, đè ép nước mắt lại, lúc này mới cười nói: "Lão phu nhân tự nhiên là sống lâu trăm tuổi, phúc như Đông Hải".

Khóe miệng lão phu nhân hiện lên vô biên cười khổ, nhắm mắt lại.

**

Editor: Ngọc Thương

Thẩm Phong chậm rãi đi lên phía trước, trong lòng tựa như có đốm lửa đốt, vô cùng khó chịu.

Thời gian này, tâm tình hắn luôn không tốt.

Từ sau khi Lý Vân Nương tái giá, Thanh Ninh đến Quốc công phủ, Thẩm Phong cảm thấy, bất kể ai nhìn hắn, ánh mắt đều mang vài phần ý tứ mỉa mai.

Cho nên, tâm tình hắn vẫn luôn trầm xuống, trong lòng liên tục nghẹn thở ra một hơi, nhưng hắn lại không có chỗ nào để phát ra.

Mẹ con Lý Vân Nương sau khi ly khai Hưng Ninh hầu phủ, tựa hồ như được ông trời chiếu cố, như trân châu thô chậm rãi phóng ra hào quang sặc sỡ lóa mắt.

Nội tâm hắn rất không cam lòng, nữ nhân nên chung thủy một chồng, kể cả Lý Vân Nương và hắn đã cùng cách, nàng ly khai Hầu phủ, nhưng vẫn phải vì hắn thủ thân như ngọc. Nhưng Lý Vân Nương không chỉ tái giá, mà còn cùng người khác có hài tử.

Chỉ cần nghĩ đến Lý Vân Nương, Thẩm Phong liền cảm thấy trong lòng sôi trào.

Nghe nói Tiêu Lĩnh kia sủng thê như mệnh, chỉ hận không thể đem Lý Vân Nương nâng trong lòng bàn tay mà yêu thương. Thời điểm Thẩm Phong cùng bằng hữu đồng liêu uống rượu, không khỏi đem chuyện này ra bàn tán, cười nhạo Tiêu Lĩnh quá coi trọng phụ nhân tái giá Lý Vân Nương, vừa cười nhạo Tiêu Lĩnh, đồng thời cũng gấp rút liếc Thẩm Phong hắn một cái.

Ý tứ trong đó không cần nói cũng biết, cười nhạo Tiêu Lĩnh, cũng là khen tặng hắn – Tiêu Lĩnh kia thế nhưng lại đem chiếc giày rách Thẩm Phong hắn đã dùng mà nâng niu thành bảo bối.

Nhưng chê cười Tiêu Lĩnh như vậy, bọn họ ngược lại vẫn tỏ ra cung kính, nửa câu cũng không dám nói trước mặt Tiêu Lĩnh. Nói cho dễ nghe thì là bởi vì Tiêu Lĩnh là võ tướng, bọn họ xuất thân thế gia, không thèm làm bạn với hắn, nhưng thật ra, hai bên đều ngấm ngầm hiểu lẫn nhau – mọi người sợ quả đấm của Tiêu Lĩnh.

Đó cũng không phải là khoa chân múa tay, mà là từ trên chiến trường xuất ra.

Tiêu Lĩnh tuy chỉ nhận chức vụ nhàn tản, nhưng so với bọn họ dựa vào danh tiếng tổ tiên ngồi ăn rồi chờ chết thì hoàn toàn bất đồng.

Mà thái độ của Hoàng Thượng lại rất rõ ràng – Hoàng Thượng coi trọng cùng tín nhiệm Tiêu Lĩnh.

Cho nên, Thẩm Phong trong lòng đối với bằng hữu, đồng liêu của mình, bên ngoài thì một bộ đồng tình, bên trong lại vô cùng khinh bỉ. Nếu bọn họ nói xấu Tiêu Lĩnh, hắn không có ý kiến, cứ để Tiêu Lĩnh trôi qua không thoải mái mới tốt, còn Lý Vân Nương, Thẩm Phong nửa câu cũng không muốn nghe đến. Từ sau khi Lý Vân Nương rời đi, cưới La Thủy Nguyệt vào cửa, Lý Vân Nương dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, tính tình ôn nhu, La Thủy Nguyệt dung mạo hắc tráng, tính tình hung hãn, hai người so sánh với nhau, như cao so với thấp.

Lý Vân Nương hôm nay chính là nốt ruồi son trong lòng hắn.

Nhưng, Thẩm Phong tự nhiên cũng sẽ không tìm tới Tiêu Lĩnh làm gì, đem khẩu khí này giấu ở trong lòng. Sau khi Lý Vân Nương có thai, hắn không cần La Thủy Nguyệt ngăn trở, cũng không đi đến chỗ hậu viện mỹ thiếp hay tìm nha đầu thông phòng, mà mỗi lúc trời tối, liền hung ác lăn qua lăn lại La Thủy Nguyệt, trong lòng vội vàng hi vọng bụng La Thủy Nguyệt sẽ không chịu thua kém, nhanh chóng sinh trưởng tử cho mình, cùng Tiêu Lĩnh tranh cao thấp.

Có điều, mỗi đêm lăn qua lăn lại mệt gần chết, Lý Vân Nương sắp tới ngày sinh, mà bụng La Thủy Nguyệt vẫn chưa có nhô lên!

Thẩm Phong có đôi khi không khỏi tuyệt vọng, chẳng lẽ số mệnh hắn chính là không có con nối dõi sao?

Còn nha đầu Thanh Ninh, mặc dù trưởng bối trách cứ quá độ thì đã có sao? Đến cùng vẫn là Thẩm gia nuôi dạy nó, Thẩm Phong trong lòng suy nghĩ, có lẽ nha đầu đó sẽ không ghi hận trưởng bối đâu?

Nhưng, nó chính là ghi hận.

Đi theo mẫu thân tái giá, còn đem họ sửa lại, đổi thành họ Tiêu.

Mẫu thân lớn tuổi, vì Hầu phủ suy nghĩ, trong lòng phi thường muốn đem hài tử Tiêu Thanh Ninh kia nhận thức trở về.

Nhưng trở ngại lớn nhất là cửa Quốc công phủ, cho nên không dám tùy tiện đến nhận người thân.

Mặc dù nha đầu kia trên người chảy dòng máu Thẩm gia là sự thật không thể thay đổi.

Nhưng nếu tới cửa, không khỏi sẽ bị người ta nói là Thẩm gia thấy người sang bắt quàng làm họ.

Kỳ thật, vốn là muốn quan hệ với Quốc công phủ.

Nhưng thể diện của Thẩm gia cũng không thể tùy tiện vứt xuống đất được.

Việc một lần nữa nhận người thân, tốt nhất vẫn là nên để nha đầu kia lui một bước, nàng là vãn bối, cũng nên cho nàng cúi đầu trước.

Ai ngờ, nàng lại coi tất cả người Thẩm gia đều là xa lạ!

Đúng là đứa con gái bất hiếu!

Thẩm Phong đi rất chậm, bóng lưng mang theo cảm giác tiêu điều.

Đi một lát, nhìn hướng về phía Mộ Lan viện, thở dài một hơi, liền không muốn đi Mộ Lan viện nữa, cước bộ dừng một chút.

Suy nghĩ xong, quyết định đi đến thư phòng.

Mới đi được một bước, thấy Tuyết di nương đang đứng dưới cây liễu phía trước.

Cành liễu phất phới ôn nhu theo gió, Tuyết di nương mặc y phục như ý ám vân màu xanh biếc, vải bồi đế giày, váy mã diện nguyệt sắc, hòa vào cùng cành liễu bay bay trong gió, nhưng gương mặt lại mang theo khiếp ý, cúi thấp đầu hướng Thẩm Phong nhìn lại.

Nàng đã có con gái Thẩm Thanh Nghiên lớn như vậy, thanh xuân cũng đã đi xa, mà vẫn thướt tha thùy mị như xưa, dáng người nhỏ nhắn mềm mại, so với cành liễu kia càng thêm nhu nhược.

Tư thái mảnh mai, dung mạo ôn nhu, Thẩm Phong yêu thích nhất là những mỹ nhân như thế.

Tuyết di nương dừng lại nơi cách Thẩm Phong ba bước, quỳ gối: "Hầu gia".

"Ừ, có chuyện gì không?". Thẩm Phong hỏi.

Bởi vì La Thủy Nguyệt đối với hậu viện thiếp thất, thông phòng, quản lý rất nghiêm, lại tăng thêm Thẩm Phong một lòng muốn có cái con trai trưởng, cho nên, hắn đã lâu chưa từng gặp qua những mỹ nhân hậu viện này. Mà đám mỹ nhân bị La Thủy Nguyệt quản thúc phía dưới, đều thành thành thật thật không dám có nửa phần dị động.

Nhìn bộ dáng Tuyết di nương là đang cố ý đợi hắn.

"Hầu gia, thiếp có mấy câu muốn nói với ngài". Tuyết di nương ngẩng đầu nhìn mắt Thẩm Phong, sau đó lại cúi thấp đầu xuống, e sợ bỏ thêm một câu: "Một mình cùng Hầu gia nói".

Tuyết di nương lộ ra một đoạn cổ tuyết trắng.

Một thời gian dài chỉ làm chuyện ân ái với La Thủy Nguyệt, tâm thần Thẩm Phong vô thức liền rung động, nhìn nàng thật sâu, gật đầu: "Ừ, đi thôi".

Tuyết di nương có chút kinh ngạc, nàng không nghĩ tới Thẩm Phong lại sảng khoái đáp ứng như vậy, lập tức nghiêng người, để Thẩm Phong đi trước.

**

HẾT CHƯƠNG 36
Bình Luận (0)
Comment