Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh!

Chương 48

Trong phòng VIP 609, bệnh viện Hoàng Mĩ, một chàng trai mặc bộ đồ màu xanh lam nằm trên giường mắt nhắm nghiền, bên cạnh là một cô gái đang gục đầu ngủ bên giường bệnh. Bên ngoài mặt trời đã lên cao, một ngày mới lại đến. Bàn tay của chàng trai đó khẽ cử động, mí mắt giật giật rồi từ từ mở ra. Trần nhà màu trắng hiện ra trước mắt hắn, nheo mắt mấy lần mới có thể nhìn rõ, hắn đang ở bệnh viện ư? Tay định giơ lên thì mới cảm nhận được đang bị ai đó giữ lấy, quay đầu nhìn xuống hắn thấy nó đang gục đầu ngủ tay nó nắm chặc lấy tay hắn. Không dám nhúc nhích vì sợ nó sẽ thức giấc, hắn đành nằm đó cố gắng nhớ lại mọi chuyện ngày hôm qua. Cơn đau từ bụng truyền đến làm hắn nhăn mặt, một nhát dao chứ ít gì... Rồi hắn lại cuối xuống ngắm nhìn nó ngủ, thấy gương mặt tái nhợt của nó làm hắn xót xa, nếu hôm qua không trúng một nhát dao hắn đã băm tên đại ca đó ra làm trăm mảnh rồi! Lần này coi như tên đó gặp may, lần sau đừng để hắn gặp lại hắn sẽ trả luôn cả nhát dao này.. hừ!

Nó chép chép miệng rồi ngồi thẳng dậy dụi dụi mắt, nó có thói quen ngủ dậy là làm cái hành động này thì phải? Vừa mở mắt đã thấy một ánh mắt khác nhìn mình chằm chằm như người từ sao hỏa rơi xuống trái đất, nó không quan tâm lắm chỉ vui mừng hét lên.

- Anh tỉnh rồi? Anh không sao chứ? Thấy không ổn chỗ nào? Nói tôi nghe...

Nó hỏi tới tấp làm hắn nhức cả đầu chỉ lười biếng mở miệng.

- Nhức đầu quá!

- Hả? Anh bị nhức đầu sao? Chẳng lẽ bị đâm ở bụng mà di chứng ở đầu, thôi chết rồi! Để tôi đi gọi bác sĩ, anh phải khám lại ngay lập tức, nếu không thì nguy.... BÁC SĨ.... BÁC SĨ ƠI!!!

Thế là tuôn một đoạn độc thoại dài cả kilomet, miệng kêu réo bác sĩ ầm ĩ cả phòng, hắn đơ người nhìn nó... trời ạ! Nó không bị thương thân thể mà bị thương ở đầu rồi sao? Chuyện vô lí đó mà cũng có thể nghĩ ra được... bị đâm ở bụng mà di chứng ở đầu cái này chắc là kinh nghiệm nó mới đúc kết đây... Hắn không biết phải nói gì với nó nữa, bó tay rồi!

- Ồn ào quá! Đừng gọi nữa tôi không sao, ngồi xuống đi!

Nghe hắn nói nó im ngay, kéo ghế sát lại giường ngồi.

- Anh không sao thật hả?

Nó đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn thì nhận được cái gật đầu.

- Không sao, lấy hộ tôi cốc nước!

- Ờ lấy liền...

Nó bậc dậy chạy đi rót nước, rồi đỡ hắn ngồi dậy dựa lưng vào cái gối phía sau. Bụng vẫn còn đau khiến hắn nhăn nhó lại thêm nó đụng ngay vào vết thương nữa chứ, hắn chỉ cắn răng không biểu hiện gì. Hắn uống xong cốc nước nó nhận lấy đặt lại trên bàn rồi lại ngồi xuống, miệng ríu rít.

- Hôm qua anh làm tôi lo chết được.. thật sự xin lỗi vì tôi mà anh mới ra nông nổi này

- Chẳng phải tôi nói là tôi không chết được mà cô lo gì.

Nó chưa kịp mở miệng cánh cửa đã mở ra, một vị bác sĩ hơi lớn tuổi bước vào, ông đẩy gọng kính nheo mắt nhìn hai người.

- Tôi nghe em réo ầm lên đến tầng 1 bệnh viện cũng còn nghe nên mới vào đây xem, rốt cuộc thì xảy ra chuyện gì mà em hốt hoảng vậy?

Vị bác sĩ nói không rời mắt khỏi nó, bây giờ nó chính thức á khẩu không biết phải nói gì, mất mặt quá mà. Nhìn sang chỉ thấy hắn che miệng cười khúc khích, nó muốn bay vô bóp cổ cho chết, tại hắn nó mới réo lên như thế chứ bộ còn ở đó cười... thấy ghét. Nó nhìn vị bác sĩ già miệng cười trừ.

- Lúc nãy bạn cháu cứ than đau bụng liên tục, cháu hoảng quá nên mới réo lên thôi ạ!

-Chỉ thế thôi mà em náo loạn cả bệnh viện sao? Tôi đã nói với em là vết thương không sâu, ở lại theo dõi hai ngày là có thể về rồi mà!

Ông bác sĩ tỏ ra không vui nói, nó chỉ biết cuối đầu nghe ông giáo huấn, miệng không ngừng rủa xả ai kia. Ông bác sĩ cũng không nói gì đưa thuốc cho nó dặn dò.

- cháu cho bạn ăn cháu rồi uống thuốc đi, nhớ không được ăn đồ cứng nghe chưa. Có gì thì xuống phòng tôi mà tìm đứng có réo lên như lúc nãy nữa.

Dặn dò xong vị bác sĩ ra khỏi phòng, nó xấu hổ chết đi được ấy vậy mà hắn vẫn còn cười cười làm nó tức điên quát.

- Vui lắm hay sao mà cười?

Hắn ho một cái lấy lại vẻ lãnh đạm thường ngày nhưng vẻ mặt vẫn không giấu nổi sự vui vẻ.

- Tất nhiên.

- Anh......

Nó chỉ tay về phía hắn nghẹn giọng.

- không nói nữa, tôi đói.

- Tự đi mà ăn, cháu ở trên bàn kìa!

Nó làm ra vẻ không quan tấm kéo ghế ngồi nhịp chân đọc báo.... bộ dạng không giống thường ngày nói nó từ sao hỏa xuống cũng đúng, có bao giờ nó đụng đến tờ báo đâu bây giờ lại.... haizzz căn bệnh khó nói. Hắn đâu dễ dàng bỏ qua cho nó như vậy.

- Bụng tôi.... âyda.... đau quá!

Hắn ôm bụng rên rỉ, nó cũng dời mắt khỏi tờ báo hỏi kiểu nghi ngờ.

- Đau thật không?

- Thật mà.... á... bụng của tôi.

Thấy khuôn mặt nhăn nhó đến tôi nghiệp của hắn làm nó mụi lòng tin tưởng, bỏ tờ báo xuống cầm tô cháo đến cạnh giường. Thông tin mà nó chưa đọc trên tờ báo bị khép lại " Tin mới nhất về chuyến bay bị mất tích....."

- Nè, ăn đi. - Nó đưa tô cháo trong tay cho hắn.

- Cô không thấy tôi đang đau à! Sức đâu mà cầm.

Hai tay hắn ôm bụng, nó bèn hỏi.

- Vậy anh muốn sao?

- Cô đúc tôi.

Ngay khi câu nói của hắn vừa dứt nó lập tức trừng mắt nhìn hắn miệng lắp bắp hỏi.

- CÁI ......GÌ? Tôi..... đúc anh..... á? Mơ đi.

Nó bỏ tô cháo cái bịch xuống bàn quay mặt nói với hắn.

- tự đi mà ăn.

Hắn vẫn bình thản nói.

- Tôi vì cô mới nằm đây, cô định lấy oán báo ân sao?

- Tôi có kêu anh cứu đâu.

Nó cãi lại, lòng cũng có chút áy náy.

- Cô nói vậy mà nghe được.

- Thôi được rồi tôi đúc anh là được chứ gì? Đúng là bệnh lắm lời!

Cuối cùng vẫn phải cầm lại tô cháo, nó ngồi xuống thổi từng muổng đúc cho hắn ăn, hắn đạt được mục đích rồi cũng vui vẻ ăn hết tô cháo. Nhìn dáng vẻ ân cần của nó tự dưng hắn lại thấy ấm áp lạ thường, phải chăng vì ánh mắt đó.....

- Ánh mắt của cô thực sự rất giống mẹ tôi...

Tiếng hắn nhẹ nhàng vang lên, nó dừng động tác lại ngước lên nhìn hắn.

- Tôi chưa từng gặp mẹ anh?

Im lặng một lúc hắn nói.

- Bà ấy mất lâu rồi!

Câu nói cất lên chất chưa sự đau lòng, mất mát vô bờ.

- Xin lỗi! Tôi không biết!

Nó bối rối vì nhắc lại chuyện không vui này.

- Không có gì, cô lấy thuốc lại đây.

Hắn lại lạnh lùng như thường, nó đưa thuốc cho hắn, uống xong hắn nằm xuống quay mặt vào trong mắt nhắm hờ.

- Tôi muốn ngủ, cô có thể ra ngoài.

Nó cũng không nói gì khép cửa lại về nhà thay đồ. Vừa về đến cửa nhà đã thấy Vy và Nam đứng đó, thấy nó Vy chạy ùa lại.

- Nè, mày sao vậy? Hôm nay đến lớp không thấy mày làm tao lo quá!

Nó vừa mở cửa vừa nói.

- tao không sao.

Cả ba vào nhà, nó mệt mỏi ngồi xuống sofa, cả người ê ẩm vì mấy cú đánh hôm qua.

- Còn nói không sao, nhìn mày ỉu xìu như cọng bún thiu kìa.

Nó từ tốn kể lại cho Vy và Nam nghe, cả hai hốt hoảng hỏi.

- Vậy Huy không sao chứ?

- Ổn rồi, hai ngày nữa có thể xuất viện.

Nghe vậy hai người bọn họ mới thở phào, chợt Vy lên tiếng.

- Chẳng phải hôm qua mày đi chơi cùng Quân sao lại bị bọn côn đồ đánh, à mà Huy đang ở nước ngoài mà.

Đi chơi với Quân.... bốn từ này ở lại trong đầu nó... thôi chết rồi hôm qua nó có hẹn với Quân nhưng gặp phải chuyện rắc rối nên quên mất, chắc Quân giận lắm.... trời ơi sao nó lại quên bén mất chuyện này chứ! Không biết hôm qua Quân có chờ không? Có giận hay không nữa?

- Đưa điện thoại ch tao mượn.

Vy không hiểu gì nhưng cũng đưa điện thoại cho nó.

Nó bấm số nhanh chóng gọi điện cho Quân.

- " Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau"

Và cứ thế 5 cuộc... 10 cuộc.... đều không liên lạc được.

...............................................

Lúc nó trở lại viện đã là xế chiều, vừa mở cửa đã đụng phải ai đó đi từ trong ra, cả hai ôm đầu rên rỉ, miệng chửi.

- Bộ bị mù hả?

Ngước lên lại một phen ngạc nhiên.

- Thì ra là mày.

Cả hai đồng thanh, nó xách bọc trái cây để lên bàn mới liếc nhìn Linh -kẻ đâm xầm vào nó.

- Hai người sao biết mà đến?

- Tớ mới gọi cho Huy.

Tuấn trả lời.

- Vậy đến lâu chưa?

- Cũng mới tới thôi! -Linh trả lời.

Nó gật đầu, ngồi xuống.

- Mày không sao là tốt rồi! Yên tâm để tao báo chuyện này với cha tao, bắt hết bọn chúng vào ăn cơm tù.

Hắn không nói gì, Tuấn lại tiếp tục.

- Báo hai người 1 tin vui tớ với Linh chính thức hẹn hò rồi nhé!

Nó nghe cũng không ngạc nhiên lắm, thường ngày hai người đó cứ dính lấy nhau, quen nhau chỉ là sớm hay muộn thôi, nó lên tiếng.

- Chúc mừng hai người, Tuấn nè, cậu đừng quên thỏa thuận giữa chúng ta đấy!

Tuấn cười gãi đầu.

- Nhớ mà nhớ mà...

- Hai người nói gì khó hiểu vậy! -Linh lên tiếng hỏi.

- Không phải chuyện của mày, ra đây tao có chuyện muốn hỏi.

Nó kéo tay Linh ra khuôn viên sau của bệnh viện.

- Hôm nay mày có gặp anh Quân không?

Linh lắc đầu.

- Không... sao vậy?

Nó ủ rủ ngồi xuống kể lại hết mọi chuyện cho Linh nghe.

- Yên tâm tao sẽ hỏi thăm giúp mày.

Cả hai nói chuyện một lúc thì Linh và Tuấn ra về.

Nó xuống canteen mua ít cháo đem lên cho hắn, đến cửa đã nghe tiếng nói bên trong vọng ra.

- Tổng giám đốc bên C.Miss mới gọi điện nói 1 tháng nữa sẽ cử quản lí dự án mới bay sang đây.

- Có biết là ai không?

- Hình như là con gái ông ta tên là Jelly, bằng tuổi với cậu, cô ta cũng khá nổi tiếng trong ngành đấy.

- Hừ.... ông ta muốn bàn chuyện hôn ước đây mà.

Nó áp sát người vào cửa mắt hé vào lỗ nhỏ trên cửa, ai ngờ cửa không khóa khiến nó mất đà ngã nhào về phía trước, cả người nằm sòng soài dưới đất cũng may nó nắm chặt cái ca men không thôi là được tắm cháo rồi. Lồm cồm bò dậy, nó cảm giác được có ánh mắt xăm xoi về phía mình, ngước lên đã thấy hắn và 1 chàng trai nào đó đang nhìn mình như nhìn sinh vật lạ.

- Hì hì.... tôi trượt chân nên té thôi... không sao đâu hai người cứ tiếp tục đi....

Nó cười xòa.. miệng chửi rủa....

Lâm nhìn nó cười cười, đây là bạn gái của giám đốc ư? Đặc biệc nhỉ? Lâm chìa tay về phía nó.

- Chào em, anh tên Lâm là thư kí của Huy.

Nó ngượng ngùng giơ tay ra bắt tay Lâm .

- Hì.. chào anh, em tên Nhi là bạn của anh ta....

Nó chỉ tay về phía hắn, Lâm nhìn theo cười cười chợt bắt gặp ánh mắt sát khí của hắn thì cũng bỏ tay đang nắm lấy tay nó ra.

- Anh có việc gấp rồi! Lần sau anh em mình nói chuyện nhé!

- Dạ, bye anh!

Nó vẫy tay với Lâm cho khi cậu khuất bóng sau cánh cửa. Quay sang lại bắt gặp gương mặt lạnh tan của hắn.

- Cô đi đâu suốt buổi chiều vậy?

- Có đi đâu đâu, tôi về nhà thay đồ mà!

Hắn thôi không nói gì. Nó mở cháo đưa ra cho hắn... uống thuốc xong ,một lúc sau hắn cất tiếng hỏi nó.

- Hôm qua cô đi đâu mà gặp bọn chúng?

Nó gọt táo thản nhiên nói.

- Tôi đi chơi với Quân, chưa ra khỏi hẻm đã gặp bọn chúng rồi! Đúng là xui xẻo.

Nghe nó nói, bàn tay hắn nắm lại, thứ ánh sáng lóe lên trong tay hắn chợt biến mất.

- Cô sau này nên tránh xa cậu ta ra, nếu không muốn gặp rắc rối!

- Không đâu, anh ấy rất tốt với tôi chắc tại tôi gặp xui xẻo thôi.

Hắn không nói gì nữa kéo chăn nằm xuống, nó tưởng hắn đã ngủ cũng leo lên giường đối diện nằm. Nhưng mà nằm trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, hết đếm số rồi tới đếm cừu cũng không ăn nhằm gì. Liếc mắt về phía giường của hắn đã thấy hắn ngủ say. Định bước xuống giường thì đèn trong phòng bỗng chớp tắt chớp tắt, rồi tắt luôn... nó hoảng sợ bây giờ đang là nửa đêm mà... chẳng lẽ có ma. Vừa nghĩ đến thì cửa sổ bên cạnh bỗng đung đưa rồi đập mạnh vào tường, không gian im lặng khiến nó càng hoảng loạn hơn, một vật trắng gì đó xẹt quá, chân tay nó run cầm cập không suy nghĩ gì thêm nữa nó tung ra khỏi chăn chạy nhào về phía hắn... nhảy phóc lên giường kéo chăn, lay lay hắn.

- Huy ơi.... dậy mau....

- Huy....... dậy đi mà.....

Nó kêu hai ba tiếng hắn vẫn không dậy, nó không biết rằng trong thuốc mà trước khi đi ngủ nó đưa cho hắn có thành phần thuốc ngủ nữa nên kêu mà hắn không dậy là như vậy, tiếng động cót két ở đâu đó làm nó nhắm tịt mắt nằm xuống bên cạnh hắn luôn. Ôm chặt lấy cánh tay hắn mà vẫn không hết run nó lại lên tiếng kêu.

- Dậy đi... Huy... tôi năn nỉ anh mà... dậy đi....

- Anh ngủ gì như chết vậy..... dậy....

Sau một hồi nổ lực cuối cùng hắn cũng có dấu hiệu thức giấc, cảm nhận được hơi thở của ai đó bên cạnh mình hắn bật dậy..

- Ai?

- Tôi chứ ai? - Nó thì thầm, mừng quýnh lên vì hắn đã chịu dậy.

Hắn ngạc nhiên, đêm hôm khuya khoắt nó nhảy lên giường hắn làm gì vậy trời?

- Sao cô nằm trên giường tôi? Còn nữa sao phòng tối thui vậy?

- Có ma..... tôi sợ....

Nó nói tay vẫn ôm chặt lấy cánh tay hắn không chịu buông, tiếng cót két vẫn còn.

- Ma ở đâu ra.... cô bị hoang tưởng hả?

- Thật mà.... anh nghe đi có tiếng gì kìa...

Hắn lắc đầu chịu thua nó luôn, nhát gì mà dữ vậy, có tiếng động thôi mà cũng sợ.

- Không có gì đâu, bỏ tay ra đi.

Nó nhất quyết không bỏ ra, nếu tiếng động không phải thì cái vật trắng trắng lúc nãy là gì...

- Không tôi sợ....

- Bỏ tay cô ra coi...

- Không, có chết cũng không bỏ....

Biết không thể cãi lại nó hắn đành để vậy mặc dù mỏi chết được, nó rất bướng điều đó hắn biết, nó không chịu bỏ thì trời có sập cũng vậy thôi.

- Được rồi không bỏ, nhưng cô ngồi lại đàng hoàng coi.

Nghe hắn nói nó dịch lại ngay ngắn, cửa sổ lại đập vào tường theo phản xạ nó úp mặt vào người hắn, tay ghì chặt cánh tay hắn hơn.

- Chỉ là gió thôi mà.

Hắn thấy phản ứng của nó như vậy bèn nói.

- Gió gì kì vậy? Anh đừng hòng lừa tôi....

Trời ơi.... thật là hết nói nổi với nó, thế là nó giữ tư thế đó ngủ luôn trong lòng hắn, mỗi lần ở trong lòng hắn nó rất nhanh đi vào giấc ngủ, cảm giác như cả thế giới có sập xuống nó vẫn có hắn bên cạnh vậy.... Hắn nghe nhịp thở đều đều của nó lòng dâng lên nỗi ấm áp, hắn vui vì mỗi lúc sợ hãi nó đều dựa dẫm vào hắn, đèn đã sáng trở lại, nhìn gương mặt ngủ say, cái điệu bộ chép chép miệng làm hắn không tự chủ được mà đặt một nụ hôn lên má nó. Bế nó về giường đắp chăn kĩ càng hắn mới yên tâm trở về giường của mình..... cả hai chìm vào giấc ngủ say...
Bình Luận (0)
Comment