Hôm nay nó đến lớp như thường ngày, vì ngày mai hắn mới xuất viện nên nó tự đi xe bus đến trường. Chuông vừa reo ra chơi vang lên là mấy đứa trong lớp nó nháo nhào lên chạy ùa
ra canteen, Quỳnh Anh lại lên lớp nó kéo Hoàng đi mất tăm.
- Cục cưng, em muốn ăn gì? -Tuấn dọn sách vở ngay ngắn lại rồi quay sang
hỏi Linh bằng giọng điệu cưng chiều, nó và Vy ngồi gần cũng nỗi hết da
gà.
Linh thì thản nhiên nói.
- Như thường ngày đi.
Tuấn đứng lên làm điệu bộ chào kiểu quân sự.
- Yes sơ.... - rồi chạy biến đi.
Trong lớp chỉ còn lại ba đứa nó.
- Mày và Tuấn tiến triển nhanh thật!
Vy mắt không rời cuốn tiểu thuyết bóng loáng mới mua của mình, cất lời châm chọc.
- Cũng không bằng mày với anh Nam.
Linh không chịu thua đáp lại.
- Hờ.... tất nhiên em mãi cũng kém chị 1 bậc nhé!
Hai cô nàng lại cãi nhau chí chóe, nó ngồi bên cạnh chống tay lên bàn, mắt
hướng ra sân trường ủ rủ. Cãi nhau 1 lúc hai đứa kia mới để ý tới cụ bà
ngồi cạnh là nó đây, Linh hỏi.
- Sao trông mày ủ rủ thế?
Vy cũng gấp cuốn tiểu thuyết lại, nhìn nó gật đầu.
- Tao cũng thấy vậy... có chuyện gì hả?
Bên ngoài cửa, An Nhiên vừa định bước vào lớp nghe tiếng nói bên trong vọng ra khiến nhỏ dừng bước.
Nó cất giọng buồn bã.
- Tao vẫn chưa gặp được anh Quân, chắc anh ấy giận tao thật rồi?
Linh cũng ỉu xìu theo nó, vỗ vỗ vai an ủi.
- Chắc không đâu... tao thấy anh ấy rất quan tâm mày mà.. khi nào gặp thì giải thích cho anh ấy hiểu là được.
- Ừ đúng rồi! Cũng đâu phải là mày cố ý không đi đâu.
Nó úp mặt xuống bàn rầu rĩ, biết là vậy nhưng trong lòng nó cảm thấy rất có lỗi.....
An Nhiên xoay người rời khỏi đó, tiến đến dãy khối 12. Nhỏ phải kể lại việc này cho Mỹ Linh nghe mới được.
Ra về nó cùng Vy chờ Nam đến đón rồi tới bệnh viện luôn. Hắn buồn chán ở
trong bệnh viện nên suốt ngày ôm cái laptop làm việc, công ty trong thời gian này có nhiều việc, nhiều dự án quan trọng thôi thì tranh thủ luôn. Nó mở cửa đi vào nhón gót hết sức nhẹ nhàng tới đằng sau lưng hắn
thì....
- HÙ..... hết hồn chưa?
Ai dè cái trò
cũ rích của nó đã bị hắn phát hiện từ lúc nó mở cửa lận nên nó có hù cỡ
nào hắn cũng không hết hồn nổi mà chỉ trưng ra bộ mặt dọa người dọa ma
đó đó... làm nó tuột hứng không thèm nói gì luôn. Sau khi tu xong ly
nước nó lấy điện thoại ra chơi game ngon lành... mặc kệ cái tên sao chỗi kia luôn.
Vy và Nam do đi cất xe nên lên sau, vừa vào
phòng đã thấy điều bất ổn, không khí trong phòng này là sao? Vy nháy mắt với Nam " Coi hai người đó kìa! Bị cái gì vậy?" Nam nhún vai " sao anh
biết được!". Vy ho lên 1 tiếng nói.
- Hi.. Huy... cậu đỡ chưa?
Hắn có dừng động tác lại ngước mắt nhìn hai người kia.
- Đỡ nhiều rồi!
Nam kéo ghế cho Vy, cả hai ngồi xuống. Nam nhìn sắc mặt của hắn cũng đã bình thường nên phần nào yên tâm.
- Em rất giỏi võ mà sao lại để chúng nó đâm chứ!
Nó dừng động tác bắn súng ì xèo của mình lại, lắng tai nghe hắn và Nam nói chuyện, lòng cũng muốn biết với khả năng của hắn bọn kia không thể nào
đâm trúng được, lúc đó đầu nó choáng váng nên không kịp định hình gì cả
bây giờ ngẫm lại cũng thấy lạ. Hắn chỉ nhàn nhạt nói, không để lộ một
chút cảm xúc gì.
- Bất cẩn thôi.
Đó chỉ là câu trả lời hắn dành cho Nam thôi còn câu trả lời thật hắn cất giữ lại cho
riêng mình.... câu trả lời mà chỉ hắn mới biết... vì lúc đó hắn quá
hoảng loạn khi thấy con dao đang lăm le về phía nó nên không kịp suy
nghĩ gì mà lao ra như bản năng và sự thúc giục nào đó thôi. Nếu kịp bình tĩnh hắn đã dùng cách khác ngăn con dao đó lại rồi... hắn cũng không lí giải được tại sao lúc đó hắn lại mất bình tĩnh như thế nữa... việc đó
từ trước đến giờ chưa hề xảy ra... thật buồn cười.. sau hôm đó hắn mới
biết bản thân mình vẫn có lúc mất kiểm soát như vậy!
Nam có hơi không tin tưởng về câu trả lời của hắn cho lắm nhưng không tiện hỏi nhiều. Nói chuyện bâng quơ 1 chút thì về.
Vy về rồi nó buồn chán chợt nảy ra ý hay thế là bay thẳng xuống canteen
bệnh viện, hắn nhìn nó bay đi như tên lửa mà lòng hồi hộp muốn chết...
hồi hộp nó tông đầu vào tường...
Một lúc sau nó trở về với vô số..... vô số.... bánh... kẹo.... trên tay hắn nhìn mà hoa cả mắt.
- Cô mua làm gì nhiều vậy?
- Ăn chứ làm gì?
Nó thảy tất cả số bánh lên giường của hắn rồi kéo ghế lại gần ngồi. Hắn
hết nói nổi quay mặt vô cái laptop luôn, mặc kệ cái đứa tham ăn kia ngồi nhai bim bim tóp tép y như đứa con nít mẫu giáo lớp "mầm" móng tai
họa...... Nó ăn một lúc cũng chán cất tiếng phàn nàn.
- Nè.... quay ra nói chuyện với tôi đi... chán quá!
- Chán thì chơi game đi! tôi bận.
Thấy hắn không thèm để ý tới mình nó bực bội cầm bịt bánh quăng thẳng vào
người hắn... ai dè trúng đầu hắn kêu một cái.... bốc... Nó che miệng
cười khúc khích Hắn ngước lên nhìn bịt bánh rồi nhìn sang nó với ánh mắt đầy sát khí, nó chỉ lè lưỡi. Hắn lại cuối xuống, nó lại quăng tiếp.....
- Cô quậy đủ chưa hả? - Hắn mất kiên nhẫn trừng mắt với nó ấy thế mà cái đứa kia vẫn rất tí tởn.
- Ai bảo anh không nói chuyện với tôi...
- Tôi đang bận!
- Bận... bận...ở nhà có 1 mình chán nên tôi mới vào đây, vậy mà vào đây
anh lại bỏ tôi bơ vơ còn mình thì cấm đầu vào cái laptop... thật quá
đáng!
Nó đứng dậy chống hông gắt lên với hắn rồi làm mặt
giận dỗi ngồi xuống khoanh tay quay mặt ra chỗ khác. Hắn thở dài đặt
laptop qua 1 bên, nói với nó.
- Thôi được rồi tôi không làm nữa là được chứ gì..
Nó quay phắt lại cười tươi rói.
- Phải vậy chứ!
- Rồi bây giờ ngồi nhìn nhau à!
Nghe hắn nói nó gãi đầu một lúc chợt nói.
- Chơi đố vui búng tai nhé!
Hắn lắc đầu.
- Con nít.
- Đi mà...
Nó năn nỉ.
- Không.
- chơi đi... chơi đi mà.... Huy... sao chỗi...
Diệu kế đã được nó tung ra, nó làm mặt năn nỉ lắc lắc tay hắn.
- Bỏ tay ra coi..
- Đi mà... đi....
- Được rồi bỏ tay ra...
Nó vui mừng bỏ tay ra.
- Vậy anh đố trước đi.
- Cô đố trước đi.
- thôi anh đố đi.
Nó và hắn cứ đẩy qua đẩy lại cuối cùng hắn phán 1 câu.
- Nghỉ chơi.
- Ê không được... để tôi đố.... nghe cho kĩ nhé!... ừm... ừm...
Nó lấy lại vẽ nghiêm túc cất giọng oanh vàng.
- " con chó đen người ta gọi là con chó mực, con chó vàng người ta gọi là con chó phèn, con chó sanh người ta gọi là con chó đẻ... vậy con chó đỏ người ta gọi là con chó gì?" Đoán không được là bị búng tai nhé, ai
đoán được thì người đó bị búng. Ok 30s bắt đầu.
Khỏi cần chờ 30s hắn đã trả lời.
- Con chó đỏ.
Nó đang hí hửng chuẩn bị búng hắn thì đơ người luôn..... trời câu này nó dụ biết bao người rồi mà!!
- Sao... anh... biết hay vậy?
Hắn nhún vai.
- Đơn giản... tôi đoán đúng rồi!
Vậy là nó đành đưa tai ra cho hắn hành quyết, miệng còn nài nỉ.
- Nhẹ tay thôi nha!
Vừa dứt lời hắn đã búng cái phóc làm nó la oai oải...
- ĐAU.....
- Có chơi có chịu.
Nó lườm lườm hắn.
- Anh giỏi lắm! Chờ đó.
Hắn không nói gì bắt đầu câu đó của mình.
- Con gấu trúc ao ước gì mà không bao giờ được?
Vừa nghe xong câu đố nó cười thích thú phán.
- Được trị thâm quầng mắt.... haha... quá đúng!!!
Ai dè hắn lại lắc đầu vì câu trả lời của nó.
- Sai.
- Vậy chứ là gì? - Nó hỏi lại không tin mình trả lời như vậy mà sai.
- Nó ao ước được chụp hình màu.
Hơ... hơ.... vậy mà hắn cũng nghĩ ra... nó ủ rủ đưa tai ra tiếp tục lãnh đòn. Tới lượt nó, lần này nó quyết tâm.
- What is between the sky and earth?( cái gì ở giữa mặt trời và trái đất?)
Lại một câu hỏi không mất thời gian suy nghĩ.
- And ( và).
Nó đang đứng khí thế sục sôi thì ngã người xuống ghế luôn.... lại bị
búng.. hắn thích thú nhìn hai bên tai của nó đỏ ửng lên trông rất buồn
cười, còn nó thì mặt hầm hầm.
- Đố lẹ đi. - Nó gắt.
Hắn thôi không cười nữa.
- Nếu cô nhìn thấy con chim đang đậu trên nhánh cây, làm sao để lấy nhánh cây
mà không làm động con chim?
Nó bắt đầu vắt óc suy nghĩ.... "hầy cái này khó à nha... không lẽ mình lại bị búng"
- Sao không động tới nó được chỉ có nước đập nó chết thì mới không động thôi!
Hắn không nói nhiều búng thêm 1 cái vào tai nó rồi nói.
- Cô đập chết được nó nhỉ?
- Chứ sao?
Nó xoa xoa hai bên lỗ tai bị búng nãy giờ bực bội hỏi.
- Đợi nó bay đi.
Trời ơi nó muốn té xỉu mất.
Thế là cuộc chơi vẫn cứ tiếp tục....
10 phút sau.
- Thôi không chơi nữa cô chơi dở quá!
Hắn nhìn hai bên tai đỏ lừ của nó mà lắc đầu, theo lẽ hắn đòi nghĩ từ nãy
giờ rồi tại nó cứ ôm ấp ý định báo thù nên mới như vậy...
- Phạm Khắc Huy lần này tôi không thắng anh tôi không mang họ Trịnh...
- Được thôi! - Hắn thản nhiên.
- Đố anh Con kiến bò lên tai con voi nói gì với con voi mà ngay tức khắc con voi nằm lăn ra chết!!
Câu này hắn có hơi chần chừ nhưng vẫn trả lời.
- Nó nói con voi hôi quá!
Nó nhảy phắt lên cười hí hửng.
- Sai rồi... sai rồi!!!!! Anh trả lời sai rồi!
Nó mừng như lụm được kim cương.
- Vậy nó nói gì?
Lấy lại dáng vẻ hùng hồn nó cất giọng.
- Anh ngốc quá! Để tôi nói anh lắng tai nghe nhé!
Hắn nghe nó chửi cũng không nói gì, nhưng nhẩm tính nó trả lời sai nảy giờ gần chục lần rồi mà chửi hắn ngủ. Haizzz
- Con kiến nói với con voi là "em đã có thai với anh rồi!"
Cả người hắn đơ theo câu trả lời của nó luôn, ngay lúc hắn đang đơ người
thì nó nhào tới búng tai hắn.... nhưng đời không như là mơ.... nó trượt
phải vỏ chuối lúc nảy ăn vứt lung tung.... hậu quả là.... nó nhảo tới ôm chầm lấy hắn.... mặt đối mặt.... môi kề môi.... THE SECOND KISS....
Mắt nó chớp chớp.... mắt hắn dán vào mặt nó đang phóng to cực đại phía
trước.... cảm giác của nụ hôn đầu hai ngày trước hiện về làm đầu óc hai
người mơ hồ... hắn nhắm mắt lại và... hôn nó... còn nó như bị cuốn theo
dư vị ngọt ngào đó mà mắt cũng từ từ nhắm lại... đáp trả nụ hôn của
hắn.. và hai người họ cứ thế bị cuốn vào cảm giác lạ lẩm đó...
Khung cảnh lãng mạn sẽ được duy trì như vậy.... nếu như không có sự xuất hiện của nhân vật phụ...
Cô y tá đẩy cửa bước vào, nghe tiếng động nó giật mình thoát khỏi cơn mơ
hồ đẩy mạnh hắn ra chạy ra ngoài, cô y tá nhìn nó với ánh mắt không mấy
thiện cảm, hắn nhìn theo nó rời khỏi phòng.
- Anh cần truyền nước.
Giọng cô ta ỏng ẹo ( hiểu rồi he), hắn khó chịu nói.
- Không cần.
Cô ta vẫn không chịu từ bỏ ý định.
- Không được anh phải truyền mới mau khỏe lại.
- Tôi nói không cần cô đi ra....
Hắn gắt lên cô ta giật mình tức tốc ra khỏi phòng luôn. Khi chỉ còn một
mình hắn mới vò đầu bức tóc... rốt cuộc thì hắn đang bị cái gì vậy
trời??