Jelly chạy ngay vào bồn rửa tay, chà chà vết nước cam trên áo, nó từ
trong phòng đi ra đến bồn rửa tay thì có hơi sựng lại.... cô gái này là
cô gái ngồi cùng bàn với hắn đây mà. Nó rửa tay lâu lâu lại quay sang
nhìn Jelly, cảm giác như có người nhìn mình Jelly nhìn lên bắt gặp ánh
mắt của nó hai người mắt chạm mắt nó vội cuối xuống vờ rửa mặt. Ấn tượng của Jelly đối với nó là trông nó rất quen, hình như cô đã gặp nó ở đâu
rồi.... nhưng sao lại không nhớ ra nhỉ? Cô gái này cho Jelly rất nhiều
cảm xúc ngưỡng mộ có, ghét có và cả ghen tị nữa, khoan để cô cố gắng
nghĩ đã......Jelly suy tư một lúc, khi nó định bước ra ngoài thì có tiếng gọi.
- Khoan đã, tôi và cô đã từng gặp nhau rồi phải không?
Bước chân nó dừng lại, cô ta vừa nói gì nhỉ? Nó và cô ta đã từng gặp nhau
rồi.... không nha nó và cô ta sao lại đã từng gặp chứ! Nó ngoảnh người
lại nhìn về phía cô ta lắc đầu.
- Tôi không quen cô, có lẽ cô nhầm người rồi!
- Nhưng trông cô quen lắm! Mà Không phải thì thôi vậy....
Nó không nói gì đi ra ngoài, bóng nó đi khuất Jelly vẫn còn lẩm bẩm.
- Không thể nào! Trước giờ mình không nhìn nhầm ai bao giờ......
Rồi cô rời khỏi nhà vệ sinh, ra đến bàn đã không thấy hắn đâu, một lúc sau hắn trở lại.
- Tôi tưởng anh về rồi chứ?
Hắn đặt điện thoại xuống bên cạnh nói.
- Nghe điện thoại thôi!
Nhìn xuống chiếc điện thoại đang nằm trên bàn Jelly nheo mắt lại, cô nhớ ra
rồi nhớ ra rồi cô gái kia rất giống cô gái trong điện thoại của hắn -
người trong tấm ảnh hình như là cô ta. Bất chợt Jelly quay về phía sau
nhìn sang bàn nó ngồi.... đúng là nó rồi không sai vào đâu được, nhưng
mà chàng trai bên cạnh nó là ai, trông anh ta cũng đẹp trai không thua
kém gì hắn cả. Nó cùng đi với cậu ta, lại là người yêu Hắn hình như
không hợp lí cho lắm! Từ lúc bước vào đến giờ nó và hắn chẳng nói với
nhau 1 câu chào nữa là.... thật sự không giống người yêu, nỗi thắc mắc
của cô ngày một lớn hai người họ chẳng nhìn nhau lấy 1 lần vậy tại sao
hắn lại để tấm ảnh của nó làm hình nền, thật ra quan hệ giữa bọn họ là
gì? Cô nghĩ mãi mà không ra..... Thôi được vậy cô sẽ thử dùng cách của
mình để điều tra vậy.
- Anh ăn cái này đi!
Jelly gắp miếng thịt bỏ vào chén của hắn, hành động đó không lọt qua mắt
nó... hắn chỉ gật đầu không nói cảm ơn cũng không nói gì. Một lúc sau
Jelly lại đưa ly nước cho hắn, cô còn nhướng người giúp hắn lau
miệng..... nó thấy hết tất cả, nó thấy cô ta thân mật với hắn, nó thấy
hắn không khước từ dường như cô ta làm gì thì hắn đều gật đầu nhận lấy
mà không một chút phản ứng. Nó cũng thấy bản thân mình rất bức rứt khó
chịu khi nhìn thấy bọn họ thân thiết như vậy, hắn và cô ta có liên quan
gì đến nó tại sao nó lại cảm thấy chán ghét những gì đang diễn ra... cái gì nó cũng thấy nhưng nó lại không thấy ánh mắt buồn bã của Quân, nó
không thấy cậu ngồi đấy nhìn nó dõi theo hành động của hai người ở bàn
đối diện, nó không nghe cũng không thấy tiếng thở dài của cậu.
- Chúng ta về thôi anh!
Nó lên tiếng đề nghị, thật sự nó chịu hết nổi rồi nó phải ra khỏi đây ngay lập tức, Quân gật đầu gọi phục vụ tính tiền rồi kéo tay nó rời khỏi nhà hàng. Cảm nhận sự lạnh lẽo truyền đến từ tay nó, cậu hơi lo lắng.
- Em sao vậy? Tay của em lạnh quá!
Nó lắc đầu, cất giọng nhỏ xíu.
- Không sao.... đưa em đến nơi nào yên tĩnh một chút đi!
- Được rồi! Đi theo anh! - Quân dắt tay nó lên xe.
Nó và Quân đi khuất, hắn buông đũa nhìn theo với ánh mắt lạnh lẽo, dường
như hắn đã quyết định được điều gì đó. Sau sự diễn xuất vừa rồi của
mình, Jelly đã nhận ra được một số chuyện, nhìn biểu hiện của hắn cô có
thể biết được cô gái kia đối với hắn có lẽ rất quan trọng, hình như hắn
đã yêu cô gái kia rồi. Nhưng mà cách yêu của hắn cũng làm Jelly cảm thấy bực bội, nếu là cô thì cô sẽ chọn cách công khai theo đuổi chứ không
chọn cái cách yêu thương thầm lặng như thế đâu. Cái kiểu chỉ dám quan
tâm sau lưng còn trước mặt thì thờ ơ lạnh lẽo như thế cô không bao giờ
làm đâu.
- Anh yêu cô ta tại sao không nói ra cho cô ta biết! - Jelly nhịn không được bèn hỏi.
Hắn nhìn Jelly với ánh mắt nghi hoặc, Jelly không có tài ăn nói nhưng cô
lại có tài phán đoán suy nghĩ người khác thông qua nét mặt người khác
rất chuẩn xác đấy nhé! cô cười khẽ.
- Đừng nhìn tôi như thế! ánh mắt anh đã nói lên tất cả rồi!
- Cô có nhiều tài nhỉ? - Hắn hớp một ngụm nước lạnh nói.
- Từ từ anh sẽ phát hiện ra tôi còn rất nhiều tài đấy!
Jelly tự tin nói miệng vẫn nở nụ cười như có như không.
- Quay trở lại câu hỏi lúc nãy đi!
- Cô muốn biết lắm sao?
Cô không chần chừ gật đầu ngay lập tức.
- Tất nhiên. Tôi muốn biết tại sao anh chọn cái cách yêu thầm ngu ngốc ấy!
Hắn im lặng một lúc thì khẽ nói.
- Bởi tôi không muốn tạo ra khoảng giữa tôi với cô ấy. Nếu như có tình cảm với tôi cô ấy sẽ tự nói ra.
Jelly không hiểu cái suy nghĩ đó của hắn nhưng cô lại có một thắc mắc mới.
- Sao anh lại nói cho tôi biết vậy? tôi nghe mọi người nói tổng giám đốc của họ nổi tiếng là khó gần và ít nói mà.
Câu hỏi khiến hắn cũng có chút bất ngờ với bản thân mình, đúng là trước giờ hắn rất kiệm lời và dường như không nói quá ba câu với một người con
gái xa lạ nào ngoài nó! Nhưng đối với cô gái này lại khác nhỉ? Hắn có
thể nói nhiều hơn giống như khi ở cạnh nó, đối với nó hắn có cảm giác ấm áp bình yên và cuộc sống lạnh lẽo trước đây trở nên có màu sắc hơn,
không còn tẻ nhạt nữa. Còn đối với Jelly lại cho hắn cảm giác thoải mái
không gò bó khi ở cạnh, có lẽ cô kiêu ngạo hắn cũng kiêu ngạo, cô nói
chuyện không uốn éo khách sáo như những cô gái khác, cô tự nhiên theo
cái kiểu tiểu thư của mình nhưng cũng rất chừng mực và........ cô cho
hắn cảm giác bạn bè thế thôi!
- Vì cô là bạn bè.
- OMG!!! Anh xem tôi là bạn bè ư?
Jelly ngạc nhiên hết mức có thể luôn.
- Ừ!
- Nhưng tôi không muốn làm bạn bè! Anh biết mà tôi thích anh thì làm sao có thể chấp nhận làm bạn anh được.
Câu nói thẳng thắn của Jelly làm hắn không biết phải trả lời như thế nào luôn.
- Vấn đề này nói sau đi, về công ty thôi! tôi còn phải thiết kế!
cô cắt ngang, cầm túi xách đứng lên, cô đã biết hắn yêu nó rồi thì còn
ngồi nghe hắn trả lời làm gì, nhưng cô vẫn không bỏ cuộc đâu, yêu thì
yêu thôi sao phải lo nhiều thứ làm gì nhỉ để rồi lại tự làm bản thân
mình buồn, cô không như vậy đâu yêu là yêu hết mình và phải biết tự tạo
cơ hội cho bản thân, tranh giành cũng được miễn không làm hại ai là được
Cậu cho xe chạy hướng thẳng ra ngoại ô, đến 1 ngọn tháp gần đó cậu cho
xe dừng lại. Hai người đi dọc theo con đường nhỏ hai bên là hàng cây
xanh tốt dẫn vào ngọn tháp, đi hết con đường phía trước ngọn tháp nhỏ
hiện ra, nó bước từng bước lên bậc thang. Đứng trên tháp nhìn xuống
trước mắt nó là những hàng cây nhỏ xíu xanh tươi tạo nên 1 sắc xanh rất
đẹp, nhìn ra xa 1 chút là những ngôi nhà nhỏ xíu nhấp nhô sau hàng cây.
Từ đây có thể nhìn bao quát cả 1 vùng rộng lớn, đúng là nơi đây rất yên
tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng chim ríu rít hót rồi vội vã bay đi.
Dáng vẻ trầm lặng bây giờ của nó khiến Quân lo lắng rất nhiều thứ và cũng
khiến một nỗi sợ hãi vô hình nào đó bóp nghẹt lấy cậu. Khó khăn lắm cậu
mới có thể lên tiếng hỏi nó.
- Có phải em đang có tâm sự không?
Như suy nghĩ có nên nói hay không mà mãi đến 1 lúc sau nó mới gật đầu từ từ cất tiếng.
- Em đã biết anh có tình cảm với em lâu rồi! Nói ra điều này có thể rất
tàn nhẫn với anh nhưng em vẫn phải nói. Em xin lỗi nhưng hình như em
thích Huy mất rồi!
Nhìn thấy hắn ở bên cô gái đó nó đã rất
khó chịu và nó cảm nhận được sự mất mát nào đó trong lòng mình. Phải
rồi! Đó là thích chứ còn gì nữa..... lúc ở khoảng cách gần trái tim sẽ
đập loạn nhịp cả lên, còn lúc xa sẽ cảm thấy nhung nhớ, khi gặp nguy
hiểm người đầu tiên nó nghĩ đến là hắn và bây giờ khi hắn thân mật với
cô gái khác trong lòng tự khắc cảm thấy bức rức biết bao nhiêu. Bây giờ
nó mới chịu thừa nhận rằng bản thân đã thích hắn thật rồi!
Điều Quân lo lắng cuối cùng vẫn xảy ra, qua những biểu hiện của nó Quân cũng một phần nào đoán được chỉ là nó chưa thừa nhận thì cậu vẫn còn cơ
hội, nhưng bây giờ có lẽ cả cơ hội cuối cùng cũng không còn nữa rồi.
Quân cười che dấu sự đau khổ của bản thân mình cũng như không muốn nó
phải áy náy hay cảm thấy có lỗi nhưng Quân không biết rằng cậu thế này
nó càng thấy có lỗi hơn.
- Anh không sao, em thừa nhận chỉ
là chuyện sớm hay muộn mà thôi! anh chỉ sợ em lại không nhận ra tình cảm thật sự của mình là dành cho ai.
Nó khẽ lắc đầu.
- Nhưng em nhận ra thì có ích gì.... Huy vốn dĩ chẳng thích em đâu.
- Tại sao em biết cậu ta không thích em?
- Em.... em nghĩ cô gái lúc nãy mới là người Huy thích. Thường ngày Huy
là 1 người khó gần rất hiếm khi có cô gái nào đến gần được nhưng cô gái
đó......
Dù nó và hắn cứ gặp là cãi nhau, dù nó là một đứa vô tư nhưng không phải là điều gì nó cũng không biết. Hắn lại là người ở cùng một nhà với nó, nếu nói ra thì nó vẫn tự tin mà trả lời không có
cô gái nào hiểu hắn bằng nó đâu vì nó là người ở cạnh hắn gần như
20h/ngày. Hiểu hắn nên nó mới cảm thấy người hắn thích thật sự là cô gái đấy, vì hắn từng nói với nó rằng " Tôi ghét con gái!", ngoài nó ra hắn
hoàn toàn ít tiếp xúc với cô gái nào hắn còn nói " Cô không giống con
gái nhưng nếu so với bọn họ cô vẫn hơn rất nhiều!".
Quân thấy gương mặt buồn đó của nó mà đau lòng, cô gái cậu yêu đang buồn vậy mà cậu không thể làm gì được.....
- Vậy em định từ bỏ sao?
- Em cũng không biết......
Nó đứng đó thả những suy nghĩ trôi theo gió, Quân đứng đó phía sau nó như giúp nó bình tâm lại.
Mặt trời vừa rút sau những đỉnh núi phía tây, hoàng hôn bắt đầu buông
xuống. Nắng ngày hè chỉ còn nhạt nhòa. Thành phố đượm một màu vàng óng.
Về đến nhà trời đã tối hẳn, đường phố cũng bắt đầu lên đèn, nó mở cửa đi
vào nhà. Đến cửa nó đã thấy hắn ngồi đó xem ti vi, vẫn dáng vẻ đó thờ ơ
với tất cả mọi thứ.... hắn bây giờ cũng thờ ơ với cả nó, phải rồi hắn đã có người để yêu... nó có là gì nó chỉ là osin thôi....
Bước nhanh lên cầu thang trở về phòng, nó vừa đi hắn liền tắt ti vi ngay lập tức ,lo cho nó nên hắn mới ngồi đây chờ nó về, lúc chiều khi về tới nhà cảm giác trống trãi trước đây lại hiện về trong hắn không có nó căn nhà này lạnh lẽo biết bao nhiêu, dựa đầu vào sofa nhắm nghiền mắt lại hắn
bây giờ thật sự mệt mỏi quá! Có lẽ nó đã tìm được người che chở rồi nên
không cần hắn nữa, có lẽ Quân mới là người nó cần.....
Thả người xuống nệm nó úp mặt xuống gối dùng tất cả sức hét lên.
- ÁAAAAAAAAAAAAAA.....
Tại sao cuối cùng người nó yêu lại là cái tên sao chối đó chứ?
Đêm đó nó và hắn mỗi người một suy nghĩ mà trằn trọc tới sáng.
SÁNG.
Cả hai ăn sáng rồi cùng nhau đi học như mọi ngày nhưng suốt buổi chẳng ai
nói với ai câu nào, dường như cả hai đều mặc định cùng 1 suy nghĩ đối
phương không thích mình mà làm lơ nhau. Giờ ra chơi nó quay xuống rủ rê
Vy và Linh.
- Một lát đi shopping nha!
- Được đó được đó... mấy hôm nay tao ở nhà chán chết được.
Vy than ngắn thở dài, Linh nghe được bèn trả lời.
- Anh Nam đi công tác nên nó mới thế đấy! Vy à tao biết tỏng mày mà!
- Kệ tao, mày nhiều chuyện quá đi!
Hai cô nàng lườm nhau muốn tóe lửa, nó hết nhìn Vy rồi lại nhìn Linh.
- Stop ngay cho tao, bây giờ có đi hay không?
- ĐI CHỨ SAO KHÔNG - Vy và Linh đồng thanh quay lại nói.
Nó bịt tay lại quay ra trước luôn, lấy hết can đảm nó nói với hắn.
- Ra về không cần chờ tôi.
- Ừ!
Cuộc đối thoại chỉ bây nhiêu kết thúc, nó thở dài thật sự muốn quay lại
giống như trước đây biết bao nhiêu, chỉ là bây giờ khác rồi!
Ra về ba đứa nó vứt cặp xách cho Tuấn xách về hộ.
- Mai nhớ mang cặp xách của bọn tớ đến đủ đấy!
Sau lời dặn dò Vy lái xe đi thẳng ba đứa nó không quên vẫy tay chào Tuấn,
còn Tuấn ôm bốn cái cặp nhìn theo với ánh mắt thẫn thờ.
Đến trung tâm thương mại, ba đứa nó lại được dịp tung tăng dắt tay nhau mua đủ thứ. Đến gian hàng bán giày dép, nó nháo nhào lên.
- Ê ê đôi kia của tao....
Nó chỉ vào đôi giày đế bánh mì màu tím nhạt đằng trước rồi bay cái vèo ôm
đôi giày vào lòng, nó là thế đấy nhìn vào thật sự không ai biết lúc nào
nó buồn chỉ tin ý lắm mới nhận ra nhưng hình như mọi nỗi buồn đều bị nó
dấu nhẹm đi giống như lúc này.
Nhìn đôi giày vừa vặn ôm sát chân nó Vy và Linh tỏ ra thích bèn chạy lại gỡ đôi giày trên chân nó ra làm nó la oai oải.
- cô ơi lấy thêm hai đôi màu xanh lam và trắng bằng size với đôi này.
Xong cả hai đứa kia kéo nó đến chỗ bán mĩ phẩm, nó bị lôi đi không thương
tiếc nhìn hai con bạn mê mệt mấy thứ mĩ phẩm nó lắc đầu chán nãn chờ dài cổ mà hai đứa kia vẫn chưa chọn xong nó bèn tìm đường chuồn. Rón ren
rón rén nó chuồn lên tầng trên, tẩu thoát thành công nó tung tăng đến
chỗ bán quần áo, sau một hồi lựa chọn nó nhắm được cái áo sơ mi trắng
free size treo trên giá vội chạy lại.
- LẤY CÁI ÁO ĐÓ CHO EM/ TÔI!
Có một giọng nói khác cùng cất lên, nó quay sang thì bắt gặp Jelly, có hơi chút ngỡ ngàng cô gái này nó đi đâu cũng ám theo là sao, người không
muốn gặp thì suốt ngày chạm mặt.
- Cái áo đó tôi lấy trước! - Jelly nói.
- Ai nói vậy! Tôi mới là người lấy trước! - Nó không vừa cãi lại.
Ở khoảng cách gần Jelly mới có dịp nhìn kĩ nó, đúng là nó có điểm gì đó
rất đặc biệt nhìn vào là bị cuốn hút, cũng rất cá tính, ở trên người nó
cô tìm được một chút gì đó thuộc về mình, giá mà nó không phải là người
hắn yêu thì cô đã kết bạn với nó rồi!
- Cô muốn giành với tôi? Đừng có mơ!
Mọi bực bội của ngày hôm qua được dịp bùng nổ, nó hất mặt lên nói.
- Tôi giành thì sao? Tôi thấy nó trước chẳng lẽ lại nhường cho cô.
- Haha.... Cô thấy nó trước thì cố gắng giữ cho kĩ, để tôi giành về thì
đừng có hối hận. Thứ gì tôi muốn tôi sẽ không từ bỏ đối với áo cũng vậy
mà.....
Jelly cười lớn nói rồi cô chợt ngừng lại ghé sát vào tai nó.
- Kể cả người cũng vậy!
Nói xong cô ta đi thẳng không ngoảnh lại, nó đưa đôi mắt khó hiểu nhìn theo, rốt cuộc cô ta nói cái quái gì vậy?
Nó đứng thất thần ở đó mà không hay biết có hai trùm khủng bố phía sau.
- Á.....
Có tiếng hét lớn, nó ôm đầu bị Vy và Linh cốc cho 2 phát khi nãy.
- Mày dám trốn bọn tao hả?
Trước cơn thịnh nộ của hai nhỏ bạn nó chỉ cười giã lã.
- Tại... hai đứa mày lâu quá! Đừng giận mà!
- Hứ.... phạt mày xách đồ! Đi thôi.
Thế là nó lại bị kéo đi vòng vòng nhưng không thỏng thả như lần trước mà
còn thêm mấy cái túi đồ cồng kềnh. Suốt buổi nó vẫn luôn suy nghĩ về câu nói của cô gái kia.