Hai hôm nay nó chẳng thể nào thoải mái nổi, nó luôn bị ám ảnh bởi câu
nói của cô gái kia, rốt cuộc thì cô ta muốn làm gì? Cô ta nói áo cũng sẽ giành mà người cũng sẽ giành nhưng nó đâu thấy cô ta giành áo với nó
đâu? Haizzz lạ thật.Hắn và nó vẫn duy trì cuộc chiến tranh lạnh, sáng cùng nhau đến trường nhưng tuyệt nhiên chẳng nói với nhau câu nào, nó
chờ hắn lên tiếng trước còn hắn chẳng buồn mở miệng đối với hắn người nó yêu là Quân không phải hắn vậy hà cớ gì hắn phải quan tâm nó. Mặc dù
nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn không nỡ đẩy nó ra khỏi cuộc sống của mình,
một cuộc sống đã có sự tồn tại của nó như một thói quen miễn nó nói cần
hắn sẵn sàng đến bên cạnh nó nhưng có lẽ... nó không cần.
Vào tết tiết trời lại càng lạnh hơn, nó mặc cái áo khoát dày mà vẫn cảm
thấy lạnh nhìn sang hắn trên người chỉ có 1 chiếc áo sơ mi trắng phong
phanh mà thấy lo lắng bèn nói.
- Lạnh thế này sao anh không mặc thêm áo? Như vậy dễ bị cảm lắm!
Vẫn là không gian im lặng nó tức lắm chỉ muốn quát vào mặt hắn cho bỏ tức
nhưng lại không dám. Đến lúc nó tưởng hắn không trả lời thì hắn lại mở
miệng.
- Cô quan tâm tôi?
Câu hỏi làm nó nghẹn họng, là nó quan tâm hắn sao? Ừ chắc là vậy rồi.... nhưng làm sao có
thể thú nhận với hắn chứ! Nó bèn nói lãng sang chuyện khác.
- Mấy hôm nữa đến tết rồi!
Trả lời xong nó lại tự thấy mình bị điên bởi cấu hỏi của hắn với câu trả
lời của nó có ăn nhập gì nhau đâu... chết mất thôi! Nó khẽ vỗ đầu, thế
nhưng một lúc sau lại bị đứng hình bởi câu nói tiếp theo của hắn.
- Nếu không phải quan tâm tôi thì sau này không cần nói mấy câu như vậy, tôi không cần.
Ánh mắt hắn vẫn tĩnh lặng chỉ chăm chú lái xe mà không một lần nhìn nó, sự thất vọng lộ rõ trên khuôn mặt nó nhưng nó đâu biết rằng trên khuôn mặt bình thản kia cũng thoáng qua tia thất vọng. Biết nó sẽ không quan tâm
mình hắn vẫn cố gắng tìm một chút gì đó để chứng minh rằng nó cũng để ý
đến hắn cuối cùng lại chẳng có gì. Có nhiều người dẫu biết chắc chắn sự
thật nhưng vẫn tìm một cái cớ nào đó để bấu víu nhằm xoa dịu trái tim
đầy đau đớn của chính mình.
Xuống xe hắn đi thẳng bỏ lại nó ở phía sau, nhìn bóng dáng phía trước lòng nó buồn đến lạ chẳng lẽ có
người yêu rồi thì không thể đối xử bình thường như trước đây với sao?
Một giọt nước mắt khẽ rơi xuống nó lấy tay lau vội có khóc cũng chẳng
ích gì điều quan trọng ngay lúc này là nó phải tìm lại sự quan tâm của
hắn dành cho mình.... phải chính là như vậy! Nó không cam tâm cũng không nỡ để hắn ngày càng rời xa mình.
Thế là nó sốc lại tinh thần vỗ vỗ mặt để không ai biết nó vừa mới khóc, xong xui nó tung tăng trở về lớp.
Ra chơi Quân lên tận lớp tìm nó, nhìn thấy Quân đi vào bọn con gái đứa nào đứa nấy mắt long lanh sáng rực lên. Cậu ngồi xuống cạnh nó có đảo mắt
về người bên cạnh nó nhưng ai kia chẳng buồn nhìn, nó vẫn vô tư.
- Anh lại định rủ em đi đâu à?
Quân thôi nhìn mà đã quay sang nhìn nó, cậu lắc đầu vui vẻ nói.
- Không, chỉ là anh thấy nhớ em thôi!
Nó nghe Quân nói có hơi chút lúng túng, hắn đứng lên đi thẳng ra ngoài nó
nhìn theo mặt buồn so, Quân biết dù cậu có làm gì thì ở trong lòng nó
cậu vẫn xếp sau hắn mà thôi, chỉ là Quân đang giúp nó thử lòng hắn nhưng suy nghĩ của hắn lại khó nắm bắt như vậy cậu thật sự không nhìn ra.
Quay trở lại cậu nói với nó.
- Anh đùa đấy! Anh chỉ muốn giúp em thử lòng cậu ta thôi!
Nó thở dài.
- Không cần như vậy đâu, anh sẽ không nhận ra suy nghĩ của Huy đâu.
- Ừ!
Quân rời khỏi lớp, cậu đi dọc theo hành lang ra phía sau trường, suy nghĩ
của cậu cứ rối bời cậu có thể nhận ra hắn yêu nó nhưng lại không nhận ra rốt cuộc đầu hắn đang nghĩ gì, sao lại lạnh nhạt với nó trong khi lòng
lại quan tâm nó rất nhiều. Con người này thật khó hiểu!
Hai người họ yêu nhau nhưng lại không nhận ra tình cảm của nhau, cả hai lại quá cứng đầu chẳng chịu nói cho đối phương biết tình cảm của mình nói
họ ngốc hay nói họ quá xem trọng nhau đây, thà không nói để vẫn có thể
giữ người kia bên mình. Cậu là người đứng ở giữa hai người họ cậu biết
được sự thật nhưng cậu lại ích kỉ không muốn nói ra chỉ để giữ lại nó,
nhưng mà cậu có giữ được nó không? Hình như là không? Nếu nó biết hắn
cũng yêu nó chắc chắn nó sẽ chạy đến ngã vào lòng hắn ngay lập tức, điều đó cậu thực sự không muốn, cậu tự cảm thấy bản thân mình thật hèn
hạ..... nhưng trong tình yêu chẳng ai cao thượng cả. Cậu ngửa mặt lên
trời và chợt nhận ra bản thân mình dường như cũng bị tình yêu làm cho
lóa mắt như khi cậu ngửa mặt lên trời và bị ánh sáng làm cho lóa mắt
vậy..... điều ấy làm cậu phải suy nghĩ... cậu có nên nói cho nó biết?
Suốt buổi còn lại nó cứ hướng mắt về phía cửa lòng sốt ruột, nó chờ hắn quay lại nhưng từ khi ra ngoài đến giờ nó chẳng thấy bóng dáng của hắn đâu.
Ra về nó chạy ùa ra khỏi lớp mặc cho phía sau Vy và Linh gọi nó khan cả
cổ, chạy bộ ra khỏi trường nó đứng đợi chuyến xe bus sớm nhất.
Quân chạy ngang thấy nó đứng đó bèn dừng lại hạ cửa kính xuống.
- Em lên xe đi anh chở em về!
Sau một hồi đấu tranh suy nghĩ nó cũng lên xe để Quân đưa về dọc đường nó
cứ nhìn về phía trước với ánh mắt nôn nóng, Quân thấy vậy bèn hỏi.
- Có chuyện gì mà trông em nóng lòng thế?
- À.. không có gì, em hơi lo một chút thôi!
- Lo cho cậu ta sao?
Nhìn gương mặt nó thì Quân đã biết rồi, nó chỉ gật đầu khẽ nói.
- Anh cho xe chạy đến biệt thự phía trước đi!
Ánh mắt Quân tỏ ra ngạc nhiên, xe đậu trước ngôi biệt thự màu cafe sữa, nó sau một lúc im lặng thì chậm rãi nói.
- Thật ra em và Huy ở chung một nhà......
Lần này thì Quân còn ngạc nhiên hơn cả, cậu không nói nên lời.
- Vì ở cùng nhà với Huy nên không thể mời anh đến, xin lỗi vì em luôn giấu anh!
Nó cuối gầm mặt xuống vì không dám nhìn Quân, bây giờ nó không muốn giấu
diếm gì nữa cả, giữ mãi bí mật trong lòng sẽ cảm thấy rất mệt mỏi.
- Từ lúc nào thế? - Quân khó nhọc hỏi.
- Từ khi gia đình em xảy ra biến cố thì em đã ở nhà Huy.
......................................................
Nó không biết lúc mình xuống xe tâm trạng của Quân như thế nào chỉ thấy
cậu im lặng và rồi nói với nó " Em xuống xe đi!", lúc nó vừa xuống cậu
đã vội cho xe chạy. Tâm trạng hiện giờ của nó là rất buồn, giá mà người
nó yêu là Quân- một chàng trai tốt bụng, ấm áp và luôn quan tâm nó từng
chút một, chỉ là yêu ai không phải nó có thể chọn mà do cảm giác của
trái tim mang lại, nó mong Quân có thể sớm tìm được người làm cho cậu
vui vẻ hơn hạnh phúc hơn điều mà nó không thể làm cho cậu .
Nhìn căn nhà im ắng nó thấy lòng mất mát đến lạ, thả mình xuống sofa nó nhắm nghiền mắt lại thật sự mệt mỏi lắm rồi nó không muốn tình trạng này mãi tiếp tục được. Thế là nó quyết định vào bếp nấu một bữa ra trò làm lành với hắn, ừ thì nếu như hắn không nói vậy để cho nó làm hắn nói...
Lục tung cả căn bếp vẫn không tìm thấy bột mochi mà lần trước nó mua đâu cả.
- Chẳng lẽ nó biết bay hả trời!
Than thở một lúc nó đành khoát áo chạy ra siêu thị, mua được bột làm bánh nó dung dăng dung dẻ quay về dọc đường đi nó chợt bắt gặp một chuyện làm
máu anh hùng của nó nổi lên.
- CƯỚP!!!!!!! CƯỚP!!!!
- BẮT TÊN ĐÓ LẠI ĐI!!!
Nó nghe tiếng cô gái nào đó la thất thanh,ở đằng xa một tên mặc áo khoát
màu nâu đầu đội mũ lưỡi trai đang chạy như bay về phía nó. Cuộc đời nó
ghét nhất là cái bọn sức như trâu không chịu đi làm mà chỉ biết ăn bám
hay cướp bóc người khác, ánh mắt nó đanh lại. Vứt cái túi sang một góc,
nó chạy nhanh về phía hắn ta miệng hét lớn.
- ĐỨNG LẠI!!!!!!!!
Thấy nó từ đâu chui ra đuổi theo tên kia hốt hoảng nhìn ra sau thì có người
đuổi theo phía trước cũng có người đuổi theo hắn ta bèn rẽ hướng sang
bên phải. Nó dốc hết sức đuổi theo, hắn ta rẽ vào công viên, do là buổi
trưa nên nơi đây vắng người qua lại, nó thở hồng hộc.
- TÊN KIA!!!! CÓ CHẠY ĐẰNG TRỜI CŨNG KHÔNG THOÁT ĐÂU!!!
Nó hét lớn, hắn ta leo lên bậc thang dẫn đến nơi sinh hoạt tập thể, biết
mình không thể leo mấy chục cái bậc thang như hắn được như thế sẽ rất
mất sức, lúc nó không biết phải làm sao thì có tiếng hét phía sau khiến
nó nảy ra một ý định.
- MAU BẮT LẤY HẮN ĐI!!!!
Quay ra sau nó thấy một cô gái tóc vàng mặt đỏ ửng đang hét lớn "xui xẻo
thật lại gặp cô ta nữa rồi!" Đó là câu nói tự chạy ra khỏi miệng khi
nhìn thấy Jelly, nó nhanh chóng gạt những chuyện giữa nó và cô ta sang
một bên, xoay người nói với Jelly.
- Cô đuổi theo hắn! Tôi chặn hắn ở phía sau!
Công viên này khá thân thuộc với nó vì lúc nhỏ nó thường hay cùng Vy và Linh ra đây chơi, để đến nơi sinh hoạt tập thể còn có 1 lối đi khác, lối đi
đó không có bậc thang thế là nó dùng tất cả sức lực chạy thật nhanh về
phía đó.
May quá lúc nó chạy đến nơi thì hắn ta cũng lên
đến, bị nó chặn lại ngay lối đi hắn ta định xoay người chạy về phía sau
ai ngờ Jelly cũng đã đuổi đến nơi. Trước sau đều bị chặn hắn ta bèn xông lên ra chiêu, vì nghĩ nó là con gái nên hắn ta chỉ xuất chiêu hù dọa nó ai ngờ nắm đấm tung ra đã bị nó bắt lại bẻ ngược ra sau, hắn ta đau
điến giơ chân lên đá nó nhưng nó né kịp. Nó và hắn ta chính thức tuyên
chiến, hắn ra 1 đòn nó đỡ 1 đòn, nó ra 1 đòn hắn đỡ 1 đòn, Jelly trố mắt nhìn nó, cô hoàn toàn ngạc nhiên không ngờ nhìn nó mềm yếu mà đánh võ
dữ dội đến thế, cô có một chút thán phục.
- Cô đứng đó làm gì tìm cái gì đánh được giúp tôi đi!
Nó hét lớn với Jelly, nghe nó hét cô ta giận mình nhìn xung quanh, chợt
thấy thanh gỗ nhỏ ở góc tường cô vội lao đến chộp lấy. Nhìn nó và hắn ta du chuyển liên tục Jelly không biết phải làm sao bèn làm liều cầm cây
gậy nhào vô.
- Yaaaaaaaaaa
- Bốp!!!!!!
Tên cướp nằm bất tỉnh nhân sự, nó mở mắt tròn xoe há miệng kinh ngạc, Jelly cười ha hả với sự thành công của mình.
- Cho chết nè dám giật túi xách của chị!
Jelly nhào tới đá tới tấp vào người hắn ta, nó thấy vậy bèn kéo tay cô ta lại.
- Thôi dù gì cũng lấy lại túi xách rồi! Cô đánh nữa hắn ta chết bây giờ.
Nghe thế Jelly mới dừng tay lại, cô phủi tay nói với nó.
- Cảm ơn cô!
Nó chẳng nghe ra chút thành ý nào từ câu cảm ơn của cô ta cả, nó cũng không bắt bẻ mà chỉ nói.
- không có gì! Lần sau nhớ cẩn thận!
Nó quay người bước đi nhưng chưa đi được 5 bước thì chợt dừng lại vì câu nói của Jelly.
- Cô đừng nghĩ giúp tôi thì tôi sẽ nhường Khắc Huy lại cho cô, không có chuyện đó đâu.
Nó xoay người lại nhếch miệng cười.
- Tôi đâu cần cô nhường! Tự tôi sẽ giành lại anh ấy!
- Cô lấy tư cách gì giành với tôi!
Jelly hất mặt nói, cô vẫn cao ngạo sao có thể chịu thua nó.
- Lấy tư gì à? Lấy tư cách tôi yêu anh ấy!
Trước câu trả lời của nó Jelly cười lớn.
- Chỉ có vậy thôi sao?
- Bao nhiêu đó cũng đủ rồi!
Ánh mắt nó đanh lại, bây giờ nó đã hiểu câu mà cô ta nói ở trung tâm thương mại là ý gì rồi! Cô ta có gì hay chứ! Cô ta lầm rồi nó đâu phải đứa dễ
bỏ cuộc như thế! Nó cũng không phải đứa ngốc từ bỏ thứ quan trọng nhất
của mình, đối với nó bây giờ hắn là người quan trọng nhất!
- Được, để xem tôi và cô ai sẽ thắng!
Nó bỗng vui vẻ hẳn lên, cô ta nói như vậy có nghĩa là giữa cô ta và hắn
chưa phải là người yêu, nó vẫn còn cơ hội điều này làm nó phấn khích ghê ghớm, nó nhanh chân chạy đi, phía sau Jelly nói với theo.
- Tôi tên Jelly cô nhớ cho kĩ đấy!
Nó ra dấu Ok về phía sau rồi mất hút sau bóng cây, Jelly nhìn theo ánh
mắt phức tạp, cô biết một khi nó nhận ra tình cảm của mình dành cho hắn
cô lại mất đi một phần cơ hội nhưng cô đã chọn cách khiêu khích giúp nó
mau chóng nhận ra, đối với cô tranh giành bằng thủ đoạn không có ý nghĩa và kịch tính, đấu đá là phải dựa trên điều kiện ngang nhau cô mới đấu.
Gạt bỏ suy nghĩ cô cất bước trở về khách sạn.........
Nó mang cơn đau ê ẩm trở về, nhà vẫn trống trơn chẳng thấy bóng dáng của
hắn đâu, nó lắc đầu không sao rồi trở về phòng tắm rửa thay đồ và tiếp
tục công việc làm bánh còn dang dở của mình.
Nhìn đồng hồ
đã 10h đêm, cơm canh trên bàn ngụi lạnh, những cái bánh mochi đầy màu
sắc vẫn nằm ngay ngắn trên bàn, nó ngồi gật gà gật gù hết nhìn đồng hồ
lại nhìn ra cửa đói bụng lắm nhưng không dám ăn, buồn ngủ lắm nhưng vẫn
cố gắng gượng. Chợt có tiếng xe hơi ở ngoài cổng, một lúc hắn đi vào
nhà, mắt lướt qua nó rồi hướng thẳng lên cầu thang, nó vội gọi.
- Anh về rồi à!
Chân hắn dừng lại rồi bước tiếp, nó lại hỏi.
- Anh ăn gì chưa? Tôi có nấu nhiều thứ lắm để tôi hâm lại nha!
- Không cần!
Hắn nói mà chân không ngừng lại, nó bực bội gắt lên.
- ANH ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO TÔI!
Nó gắt làm hắn dừng lại.
- Vì lí do gì mà anh cứ dùng thái độ đó đối xử với tôi hả? Tôi chịu hết nổi rồi có gì thì anh cứ nói thẳng ra đi!
Nó nói lớn bai nhiêu dồn nén uất ức đều bộc phát ngay lúc này, nó thật sự chán ghét cái tình trạng này lắm rồi!
- Vì tôi không muốn thế thôi!
Hắn nhàn nhạt nói, người quay lưng với nó nên nó không thấy biểu cảm của hắn ngay lúc này.
- Anh tưởng không thích là muốn làm gì làm sao? Tôi không cho phép đó!
- Cô có quyền gì?
- Tôi không có quyền gì nhưng tôi cũng không thích như vậy.... khó chịu lắm anh biết không?
Giọng nó có phần nhỏ lại, và câu nói cuối cùng khi nó lướt qua hắn càng nhỏ hơn, câu nói khiến hắn đứng yên một chỗ rất lâu.
- Tôi thừa nhận tôi quan tâm anh!
Hắn rối bời bởi câu nói đó của nó..... và hắn không biết rằng bản thân sẽ còn gặp phải những điều bất ngờ hơn thế nữa!!
P/s: Bây giờ là 22:17 phút....... ai là người đọc chương mới đầu tiên đây?????
Gấu buồn ngủ quá! Đi ngủ đây chúc m.n ngủ ngon ^^