“Hôm nay sẽ ký hợp đồng?”
Trong phòng họp của Quý thị, hai mắt bà Quý trừng lớn: “Không phải nói đang thẩm định giá, cuối tuần mới ký hợp đồng sao?”
“Tình hình có thay đổi.” Diệp Nghi thản nhiên nói xong, ánh mắt đóng đinh
trên người Thượng An Quốc, “Nửa đêm hôm qua, kết quả thẩm định của YEC
đã có, họ đồng ý báo giá của bên chúng ta, quyết định chính thức khởi
động trình tự thu mua.”
Thượng An Quốc vẻ mặt bất động, nhưng giữa hai đầu chân mày lại ẩn hiện màu u ám. Người ám sát Diệp Nghi vẫn không có tin tức, sáng nay cô ta hoàn hảo không sứt mẻ gì mà xuất hiện, ông
liền cảm thấy chuyện này không ổn. Nhưng mà, cô ta chẳng những không báo cảnh sát, cũng không có vẻ kinh hoàng sau khi gặp nạn, chỉ là tiến
trình thu mua đột nhiên nhanh hơn, điều này làm cho ông càng thêm hoảng
hốt.
Chỉ nghe Diệp Nghi tiếp tục nói: “Dù sao hợp đồng cũng phải
ký, chính thức thu mua là chuyện sớm muộn thôi. Đối với chúng ta mà nói, sớm một chút còn tốt hơn so với muộn một chút đúng không? Hoàn thành
việc thu mua sớm một chút, có thể lấy được tiền mặt sớm hơn, bác Thượng
cũng có thể sớm an tâm hơn. Đúng không, bác Thượng?”
“Cô Diệp…”
Cốc cốc cốc.
Thượng An Quốc vừa định lên tiếng, bên ngoài phòng họp đột nhiên truyền đến
tiếng gõ cửa. Diệp Nghi đứng lên: “Đại diện của YEC đã đến, chúng ta bắt đầu đàm phán thôi.”
***
“Quý công ty không có ý kiến gì với báo giá của YEC, đây là hợp đồng mà luật sư hai bên đã xem xét qua, nếu xác nhận không sai, có thể ký kết ngay lập tức.”
Diệp Nghi nhìn
vẻ mặt nghiêm túc thái quá của hai người có tuổi kia, âm thầm có chút
buồn cười. Triệu Việt, là em trai của Triệu Dương- trợ lý của Diệp Tông, luôn làm việc cho ngân hàng đầu tư ở nước ngoài, lần này đến vì được
nhận ủy thác, thật đúng là làm như thật.
Cô tiếp nhận hợp đồng,
lật xem, bình tĩnh gõ gõ vào một chỗ nào đó: “Điều khoản là hai bên cùng quy định, không có vấn đề. Chỉ có vài chỗ cần xác nhận lại một chút.
Anh Triệu cũng biết, vụ thu mua này có ý nghĩa trọng đại đối với Quý
thị. Cho nên hy vọng quý công ty có thể cam kết chắc chắn, số tiền này
có thể vào đến tài khoản bên tôi đúng lúc.”
“Tiền đã chuẩn bị
xong, bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển khoản được.” Triệu Việt cười lễ
phép nói, “Nhưng chị Diệp, thứ cho tôi nói thẳng, gần đây Quý thị gặp
chuyện không may, tài khoản đã bị chính phủ giám sát cẩn thận, toàn bộ
số tiền này chuyển vào tài khoản, phải trải qua thẩm tra nghiêm ngặt.
Bên tôi nhất định sẽ thực hiện nghĩa vụ chuyển tiền đúng thời hạn, nhưng bên quý công ty lúc nào nhận được, thì không phải là chuyện mà bên
chúng tôi có thể khống chế được.”
“Anh Triệu nói rất đúng, là tôi
hồ đồ.” Diệp Nghi cười khổ, “Quý thị chờ số tiền này để trả cho Thượng
thị, bác Thượng cũng chờ số tiền này để trả cho chủ nợ của bác ấy. Là
một chuỗi liên hoàn, ngộ nhỡ có xảy ra sai lầm, ai cũng không chịu
được.”
“Thế này.” Triệu Việt suy nghĩ nói, “Nếu chị Diệp cần,
chúng tôi có thể chuyển số tiền này giúp. Dù sao cũng là hai mươi triệu, cần gì bên tôi trả tiền cho chị Diệp trước, rồi chị lại chuyển cho ông
Diệp đây?”
Diệp Nghi cụp mắt im lặng, Triệu Việt nói tiếp: “Tài
khoản của Thượng thị không bị giám sát, không có vấn đề thẩm tra, tiền
nhất định sẽ vào tài khoản đúng lúc. Chị Diệp nếu lo lắng đến thời gian
nhận tiền, YEC có thể bỏ qua Quý thị, trực tiếp chuyển tiền trả cho
Thượng thị.”
Diệp Nghi cúi đầu, trên mặt đầy vẻ do dự. Thượng An Quốc nhạy bén bắt được vẻ mặt của cô. Có vấn đề, nhất định có vấn đề!
Người phụ nữ này giống như không vừa lòng với lời đề nghị của Triệu Việt.
Nhưng trên thực tế, cách làm này hoàn toàn hợp quy tắc, hơn nữa không có ảnh hưởng gì tới Quý thị. Ngoại trừ… ngoại trừ cô ta hoàn toàn không
định trả nợ cho Thượng thị!
Trong chuyện này nhất định có mờ ám!
Nhất định là vụ ám sát tối qua thất bại, để lộ sơ hở, cho nên cô ta muốn trả thù! Cô ta rốt cuộc muốn gì? Chẳng lẽ định lấy được tiền của YEC
xong thì bỏ trốn, để mặc Thượng thị bị nợ nần làm cho phá sản?
Trong đầu Thượng An Quốc hiện lên vô số khả năng. Ông ta nhanh chóng quyết
định, bất luận sự thật là gì, cũng không thể để Diệp Nghi nhận được hai
mươi triệu đó!
Có tiền làm vua, Quý thị có lợi hại đến đâu, không
có tiền thì chỉ là con hổ giấy. Cho nên, bất luận thế nào, chỉ cần không để cho Diệp Nghi tiếp xúc với tiền, cô ta sẽ không làm ra được sóng gió gì.
Triệu Việt rõ ràng cũng nhìn ra được bất mãn của Diệp Nghi,
vội vàng nói: “Tôi chỉ nói thế thôi, Quý thị là bên trực tiếp được thu
mua, chúng tôi gửi tiền cho Quý thị mới đúng. Tôi chỉ là nghe thấy lo
lắng của chị Diệp, thuận miệng đề nghị vậy thôi. YEC trực tiếp gửi tiền
cho Thượng thị quả thật không thích hợp, chị Diệp cũng đừng để tâm nha.”
“Đề nghị của anh rất có lý.” Diệp Nghi miễn cưỡng cười cười, “Chỉ là, tôi
không thích để anh phiền hà như vậy. Hơn nữa, bất luận là Quý thị hay
Thượng thị, cách kỳ hạn trả nợ còn có vài ngày. Thẩm tra tài khoản cũng
sẽ không mất nhiều thời gian lắm, chỉ cần YEC mau chóng chuyển khoản,
tiền chắc là có thể đến đúng lúc đúng nơi.”
Nói đến đây, Thượng An Quốc đã có thể xác định Diệp Nghi có vấn đề. Theo lý mà nói, hai mươi
triệu tiền thu mua này cuối cùng nhất định phải vào đến tài khoản của
Thượng thị, vậy thì hà tất thế nào cũng phải đi qua tài khoản của Quý
thị? Cô ta nhất định có dự tính khác!
Vì thế, ông ta thấp giọng
lên tiếng: “Tôi phản đối. Cô Diệp, trong hợp đồng Thượng thị cho Quý thị vay tiền có một điều khoản là: tôi là chủ nợ đồng thời cũng là đại cổ
đông của Quý thị, trước khi nhận được tiền, tôi có quyền phát biểu ý
kiến mang tính quyết định về luồng tiền của Quý thị. Hiện tại, tôi yêu
cầu được sử dụng quyền lợi này, trực tiếp tiếp nhận khoản tiền thu mua
của YEC cho Quý thị.”
Sắc mặt Diệp Nghi đột nhiên trở nên vô cùng
khó coi. Thượng An Quốc càng lúc càng cảm thấy quyết định này chính xác. Không khí trong phòng họp bắt đầu căng thẳng, ông đối đầu trực tiếp với Diệp Nghi, không chút nhân nhượng.
Sau hồi lâu, Diệp Nghi lạnh lùng mở miệng: “Luật sư Cao, trong hợp đồng vay tiền có điều khoản như bác Thượng nói hay không?”
“Thưa có, cô Diệp.”
Thượng An Quốc cười cười với Diệp Nghi, quay sang Triệu Việt: “Vậy anh Triệu,
phiền anh lo lắng rồi, khoản tiền thu mua xin mời chuyển trực tiếp vào
tài khoản của Thượng thị.”
Diệp Nghi im lặng.
Triệu Việt ra
vẻ khó xử: “Nếu đây là yêu cầu của Quý thị, bên chúng tôi đương nhiên sẽ chuyển. Nhưng mà, muốn làm như vậy, về mặt pháp luật cần một thủ tục
chuyển nợ vay, chứng minh YEC sẽ tiếp nhận món nợ mà Quý thị vay Thượng
thị. Mà toàn bộ quy trình bồi thường số nợ này sẽ là: Quý thị sẽ sang
tên sòng bạc cho chúng tôi trước, rồi chúng tôi sẽ chuyển tiền cho
Thượng thị. Nhưng mà, sau khi hoàn tất thủ tục này, trên luật pháp mà
nói, bên nợ tiền Thượng thị sẽ không còn là Quý thị, mà là YEC. Ông
Thượng, ông đồng ý không?”
“Đây đúng là có chút mạo hiểm.” Diệp
Nghi ở một bên lạnh nhạt nói: “Bác Thượng tin tưởng YEC như vậy? Một khi chuyển nợ vay đi, tôi đã không còn nợ bác tiền nữa, mà nợ bác tiền
chính là YEC, họ mà không trả, bác cũng không có quyền tìm tôi.”
“Mạo hiểm?” Thượng An Quốc hừ lạnh, “Cô Diệp mới thật sự là khởi nguồn của
mạo hiểm đó chứ. YEC là công ty đầu tư có thế lực hùng hậu, so với một
đứa con hoang của nhà họ Diệp, đương nhiên càng đáng tin tưởng hơn.”
Diệp Nghi tái mặt, còn Triệu Việt thì vội giảng hòa: “Nếu đã đàm phán xong, chúng ta ký hợp đồng đi.”
***
Mắt thấy Thượng An Quốc cuối cùng cũng hạ bút ký tên, Diệp Nghi chậm rãi mỉm cười.
Triệu Việt đứng lên, trao đổi văn kiện cùng Diệp Nghi và Thượng An Quốc, bắt
tay chào tạm biệt. Cửa phòng họp nhẹ nhàng khép lại, Thượng An Quốc liếc Diệp Nghi, khinh miệt nói: “Cô Diệp, cô xem, bất luận cô có ý định gì,
cuối cùng cũng không thực hiện được.”
“Vậy ư?” Diệp Nghi từ từ thu dọn đồ đạc, “Bác Thượng, bác biết YEC biểu thị cho cái gì không?”
Thượng An Quốc đề phòng nhìn Diệp Nghi chằm chằm, Diệp Nghi cầm túi xách lên:
“Y. E. Capital, tiếng Trung của YE là ‘tư bản’. Bác có biết tại sao tôi
thích làm ăn với họ không? Bởi vì tên công ty của họ hợp lại sẽ ra chữ
‘Diệp’. Bác xem, thật có nhiều duyên phận với tôi.”
Mặt Thượng An Quốc bỗng xanh mét: “Cô có ý gì?”
Diệp Nghi cười thần bí với ông ta, xoay người bỏ đi. Trên hành lang, cô bấm
điện thoại, không giấu được ý cười: “Anh hai, hết thảy đều thuận lợi,
Thượng An Quốc hoàn toàn mắc bẫy rồi.”
“Đúng, ông ta thấy em bình
an vô sự, vô cùng chột dạ, cho nên quyết tâm đối đầu với em. Em càng
ngăn cản YEC trực tiếp trả tiền cho Thượng thị, thì ông ta càng phải yêu cầu như thế.”
“Đúng, khoản tiền Quý thị nợ Thượng thị đã chuyển
qua cho YEC. Từ giờ về sau, Quý thị không còn mắc nợ, nguy cơ phá sản
chính thức bị giải trừ. Lúc này, phải xem YEC rồi. Bất luận phải dùng
cách gì, nhất định phải ngăn chặn việc chuyển tiền. Không có tiền,
Thượng thị còn không thanh toán nợ, trong vòng một tháng nhất định sẽ
phải phá sản.”
“Còn có, nói với Quý Thừa, anh ấy có thể tỉnh lại rồi. Giờ đây, đều là người khác phải quỳ xuống cầu xin chúng ta để được sống.”