Triệu Việt ngồi trong phòng làm việc của Diệp Tông năm phút đồng hồ,
điện thoại di động reo hết sáu lần. Tới lần thứ bảy, anh trực tiếp nhấn
nút tắt máy.
Tầm mắt của Diệp Nghi giao nhau với Diệp Tông, Quý Thừa. Sau hồi lâu, bọn họ đồng thời bật cười: “Thượng An Quốc?”
“Ừ.” Triệu Việt đáp, “Ông ta mượn ngân hàng hai mươi triệu đã kéo dài thời
hạn một lần rồi, nếu ngày mai còn không trả, Thượng thị liền phá sản.”
“Xem ra chúng ta định liệu không tồi, lúc trước Thượng thị cho Quý thị mượn
hai mươi triệu kia, đa số là vay ngân hàng.” Diệp Nghi cười lạnh,
“Thượng thị ôm lỗ thủng lớn như vậy, không ai tình nguyện cho ông ta vay nợ mới, cho nên chỉ có thể chờ YEC chuyển khoản cho ông ta. Hiện giờ
chúng ta kéo dài thời gian, ông ta không còn cách gì.”
“Đừng vui
mừng quá sớm.” Diệp Tông gõ mặt bàn, quay sang Triệu Việt, “YEC kéo dài
việc thanh toán không khó, nhưng trên pháp luật có mạo hiểm hay không?”
“Không.” Triệu Việt khẳng định nói, “Thực tế, YEC đã trả hai mươi triệu cho
Thượng thị rồi, chỉ là bị kẹt do ngân hàng xét duyệt, chưa đến tài khoản của Thượng thị được. Trách nhiệm này không thuộc về chúng ta, mà là do
ngân hàng.”
Diệp Nghi hơi tò mò: “Triệu Việt, anh có thể xác định
ngân hàng chặn khoản tiền này lại, không để Thượng thị nhận được đúng
thời hạn à?”
“YEC là công ty đầu tư nước ngoài, đăng ký giấy phép ở quần đảo Cayman- thiên đường thuế. Dạng công ty thế này thường xuyên
trốn thuế, vốn chính là đối tượng thẩm tra trọng điểm của các ngân hàng, mà tôi lúc trước còn cố ý khai báo sai một khoản thuế.”
“Hả?”
“Đừng lo, khoản thuế kia số tiền không lớn, không đến mức mang đến rắc rối,
nhưng cũng đủ để chính phủ chú ý đến YEC. Mà lúc này đây, số tiền giao
dịch của chúng ta khoảng hai mươi triệu đô la Mỹ, vì đề phòng chúng ta
trốn thuế, cục thuế vụ nhất định sẽ xét duyệt kỹ càng, tuyệt đối có thể
kéo dài đến lúc Thượng thị phá sản.”
“Trời, anh thật là lợi hại.”
Diệp Nghi thán phục, “Vừa kéo chết Thượng thị, còn đổ trách nhiệm hết
cho ngân hàng và cục thuế, quá xuất sắc. Trút giận được rồi, lúc trước
Thượng An Quốc thao túng ngân hàng, ngăn cản anh hai gửi tiền cho Quý
Thừa, hiện tại chúng ta cũng ngăn ông ta lại, trực tiếp đánh thẳng vào
mặt ông ta.”
“Quá khen quá khen.” Triệu Việt liên tục xua tay,
“Bây giờ vẫn chưa thể lơ là, tuy rằng Thượng thị phá sản là kết cục đã
định, nhưng mà, hai mươi triệu này sớm muộn gì cũng được ngân hàng xét
duyệt xong, rơi vào tay Thượng An Quốc. Đến lúc đó, mặc dù Thượng thị
không còn, cá nhân ông ta vẫn có thể nắm được nhiều tiền, làm lại từ đầu cũng không phải chuyện gì quá khó khăn. Nếu muốn ông ta không gượng dậy nổi nữa, thì phải lo liệu sớm.”
“Đều đã chuẩn bị xong rồi. Một
khi Thượng thị phá sản, tài sản nhất định sẽ giảm giá trị trên diện
rộng, chúng ta nhân cơ hội giá thấp mua vào, Thượng An Quốc thấy tài sản của ông ta bị bán tháo, nhất định tức chết. Sau đó…”
Nói xong, Diệp Nghi nháy mắt mấy cái với Quý Thừa: “Sau đó, anh sẽ tự thân hành động.”
“Ông ta chết quá rõ ràng rồi.” Quý Thừa nhếch môi cười.
Reng reng reng!
Ánh mắt mọi người đổ dồn đến điện thoại của Quý Thừa. Anh cúi mắt nhìn thoáng qua, bình tĩnh nhận máy: “Chào mẹ.”
Diệp Nghi ngưng mắt, chỉ nghe Quý Thừa thản nhiên nói: “Được, bây giờ con qua đó ngay.”
Cúp máy, anh chậm rãi đứng dậy, gật đầu chào Triệu Việt và Diệp Tông: “Bà
ta chủ động mời đến cửa, xem ra bà ta muốn xử lý trước.” Cài lại nút áo
vest, anh mỉm cười với Diệp Nghi: “Đi cùng anh nhé?”
***
Ánh chiều tà như máu, chiếu lên mặt đất lại nhuốm vàng, là màu của tiền. Từ phòng họp của Quý thị nhìn ra xa, toàn thành phố như được dát vàng.
Bà Quý đứng trước cửa sổ sát đất, trên đầu mở hai cánh cửa, gió biển ẩm
ướt lùa vào, mùi hăng hăng chua chát, vô cùng hợp với tình hình hiện
giờ. Mặt bà không chút thay đổi, cứ chờ đợi.
Cạch, phía sau, cửa nhẹ nhàng vang lên, bà Quý đứng yên không động đậy.
Tiếng bước chân vang lên vài cái, đứng lại đằng xa. Hồi lâu, chỉ nghe Quý Thừa bình tĩnh nói: “Mẹ, mẹ tìm con à.”
“Ha ha, mẹ ư.” Bà ta ngẩng đầu cười nhẹ, “Quý Thừa, rốt cuộc anh biết từ lúc nào?”
Một câu hỏi không đầu không đuôi, Quý Thừa lại nghe hiểu: “Trước khi về nước.”
“Khoảng tám, chín năm.” Bà Quý cười khanh khách, quay đầu lại, “Mấy năm nay, mỗi lần gọi tôi là ‘mẹ’, anh có tâm trạng gì?”
“Kiên định.” Quý Thừa thản nhiên đáp, “Cứ mỗi lần gọi, tôi càng xác định hơn bản thân muốn làm gì.”
“Làm khó anh rồi.” Bà Quý tặc lưỡi, “Chặt một cái là có thể giải quyết chuyện này, nhưng anh lại có thể kì kèo lâu như vậy.”
“Không khó làm, đây là thứ bà nên được.” Quý Thừa ôn tồn nói, “Lúc trước,
không phải bà cũng không để cho mẹ tôi ra đi một cách dễ chịu sao? Mỗi
một lần tra tấn mà mẹ tôi phải chịu, bà đều phải nếm qua, thì cố gắng
của tôi mới tính là không uổng phí.”
“Ha ha, mẹ ghẻ, mẹ ruột, đúng là phân biệt rõ ràng. Anh nói bà ta chịu tra tấn ư?” Trong mắt bà Quý
bắn ra vẻ độc ác, “Hàn Y đó cả đời đều tra tấn tôi, bà ta chịu tra tấn
gì chứ?!”
Hất ngã mấy chiếc ghế, giọng nói của bà đột nhiên sắc
nhọn: “Hàn Y vĩnh viễn là tốt nhất! Diện mạo xinh đẹp, gia cảnh giàu có, tất cả mọi người đều thích bà ta! Rõ ràng là tôi quen cha anh trước, bà ta dựa vào cái gì đến cướp? Buồn cười là bà ta mở miệng gọi tôi là chị, là đồ ngu xuẩn thì dựa vào cái gì nắm giữ tất cả?”
“Có lẽ mẹ tôi không được độc ác như bà.” Quý Thừa chậm rãi bước đến, dựng ghế lên, nhìn xuống người phụ nữ trước mặt.
Bà Quý luôn xinh đẹp. Đã ba mươi năm trôi qua, bà từ trẻ đến già, làn da
nhẵn mịn dần hiện lên nếp nhăn, nhưng luôn trang điểm, kiểu tóc và phong cách ăn mặc luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ, không chê vào đâu được.
Nhưng giờ phút này, có lẽ là do đổ mồ hôi, lớp phấn trên mặt hơi trôi bớt,
vài sợi tóc sau tai cũng bay dính vào má. Tuy ra vẻ trấn tĩnh, nhưng
cánh mũi khẽ nhếch đã tiết lộ tâm trạng kích động.
Quý Thừa đột
nhiên cảm thấy thật đáng thương hại. Anh hao phí gần mười năm cuộc đời
trên người phụ nữ này, mà thực tế, bà chính là một ác phụ làm người khác không chút hứng thú.
Bà Quý nắm chặt tay vịn ghế dựa, cố gắng làm ra vẻ khinh thường: “Nghe nói Thượng An Quốc sẽ bị anh quậy đến phá
sản? Lúc trước, tôi đã cảm thấy YEC rất có vấn đề, ông ta không tin. Quả nhiên, vợ chồng các người cấu kết với nhau làm chuyện xấu, một đứa giả
chết một đứa diễn trò, ngay cả một người khôn khéo như ông ta còn bị kéo vào. Chuyện đến hiện giờ, không ngại mở miệng ra hỏi thẳng, các người
muốn làm gì tôi?”
“Không nói giấu gì bà, vấn đề này tôi cũng nghĩ
rất lâu rồi.” Quý Thừa nhìn ra khoảng không nhuốm đỏ bên ngoài, mỉm
cười, “Tôi luôn nghĩ, nên trả thù thế nào, so ra đều thua kém hơn chiêu
gậy ông đập lưng ông. Bà đã cướp đi tất cả mọi thứ mẹ tôi yêu quý, cha
tôi, gia nghiệp, còn có tôi, rồi từ từ tra tấn bà đến chết. Như vậy, thì tôi cũng chỉ có thể noi theo mà thôi.”
Bà Quý lảo đảo bước lui về sau: “Anh có ý gì?”
“Cho đến hôm nay, ngoại trừ Quý thị, bà cũng chẳng còn lại thứ gì. Cho nên,
ngày mai toàn bộ thế giới sẽ biết, bà chủ động buông bỏ tất cả cổ phần
của Quý thị, đoạn tuyệt hết thảy mọi quan hệ với tôi và nhà họ Quý. Yên
tâm đi, tôi sẽ không đuổi cùng giết tận đâu, việc kinh doanh bên ngoài
Quý thị của bà, tôi sẽ không đụng đến, tôi chỉ lấy lại tất cả những thứ vốn thuộc về mẹ con tôi thôi, vậy là đủ rồi.”
“Mày nói gì? Mày
không được làm vậy!” Bà Quý vung mạnh tay lên, rồi như hóa điên túm lấy
Quý Thừa, “Đều là của tao, tại sao tao phải tự động buông bỏ chứ! Tao
tuyệt đối không…”
Quý Thừa bắt lấy cổ tay bà, hất mạnh ra: “Bà, đã sai người mưu sát Diệp Thánh Ân, giá họa cho Diệp Tông, còn cấu kết với Thượng An Quốc mưu sát Diệp Nghi, làm Nghiêm Hàn trọng thương, tất cả
chứng cứ đến hôm nay đã thu thập xong hết, đưa đến cục cảnh sát. Bà
không muốn buông bỏ cũng không được, như vậy, bà thua sẽ càng thêm mất
thể diện.”
“Quý Thừa! Tên nghiệt chủng này! Mày giống hệt như con mẹ đê tiện của mày, cũng là đồ đê tiện! Tao…”
Cốp.
Một chiếc ghế đột ngột bay đến, va thật mạnh vào kính cửa sổ. Vết rạn nhỏ
như mạng nhện bắt đầu lan ra, rốt cuộc cũng rắc một tiếng, đồng loạt rơi xuống.
“Nếu bà dám sỉ nhục mẹ tôi thêm một câu nào nữa, thì kết cục sẽ như tấm kính thủy tinh kia.”
Tiếng Quý Thừa vang lên, thậm chí còn hiện lên ý cười mơ hồ: “Nhưng mà, tôi
vẫn hy vọng bà sống thật tốt, không cần chết. Tôi nhớ bà thích nhất là
tiền, thích cái đẹp, thích cướp lấy thứ quý giá cùng cuộc sống xa hoa
của người khác. Những thứ tốt đẹp của bà sẽ bị tôi cướp đi từng chút
một, đến khi bị người đời phỉ nhổ cùng khinh khi, phải từ từ sống nốt
quãng đời còn lại với hai bàn tay trắng. Đây so với chết còn khó hơn, là kết cục thích hợp nhất với bà.”
Anh xoay người, mở cửa phòng họp: “Chúc vui vẻ, chào mẹ.”
***
Vừa ra khỏi cửa, Quý Thừa liền nhìn Diệp Nghi đứng ở vách tường đối diện.
Anh đi nhanh đến, kéo cô lại, ôm chặt vào lòng. Diệp Nghi bị anh ôm đến
không thở nổi, lại cố nén không lên tiếng, giơ tay khẽ vuốt lưng anh.
Dốc hết toàn lực ôm lấy vòng eo cô, mặt Quý Thừa chôn sâu vào cổ cô, sức
nặng toàn thân đều dồn vào người cô. Cơ thể anh lạnh lẽo cứng ngắt, còn
đang run rẩy.
Diệp Nghi cố gắng ôm lại Quý Thừa, thầm muốn truyền cho anh hơi ấm và sức lực: “Có em ở đây.”
Tiếng anh thì thào: “Đã kết thúc rồi, đúng không?”
“Ừ, đều kết thúc rồi.”
Họ quen biết nhau cũng gần mười năm. Hai người đến từ hai gia tộc đối
nghịch nhau, vốn dĩ thế nào cũng không cùng đi đến tận cùng, lại bởi vì
người đàn bà ác độc bên trong phòng kia mà gặp gỡ nhau, mà chia cắt,
cuối cùng lại chung vai nương tựa vào nhau.
Cuộc đời chệch hướng
cuối cùng cũng trở về quỹ đạo, chính là mỗi một giai đoạn trong đó đều
khắc cốt ghi tâm. Đây có lẽ là vận mệnh tàn khốc nhất, cũng là nơi tốt
đẹp nhất.
Tà dương tắt hẳn, Macao dần chìm vào màn đên, lại bị sự
xa hoa trụy lạc thắp sáng. Quý Thừa và Diệp Nghi cứ lặng lẽ ôm lấy nhau
như vậy, ai cũng không nói gì, ai cũng không động đậy. Giờ phút này,
tĩnh lặng hệt như sẽ mãi mãi vĩnh hằng.
Đột nhiên, không biết từ
đâu vang lên tiếng động, tiếp đó là một chuỗi tiếng thét chói tai. Âm
thanh kia vô cùng xa xôi, tựa như đến từ bên kia thế giới.
Thời
điểm bắt đầu, ai cũng không quan tâm đến. Nhưng lát sau, cơ thể Diệp
Nghi đột nhiên cứng đờ. Cô nắm mạnh lấy bả vai của Quý Thừa: “Quý Thừa,
hình như bà Quý vẫn chưa ra ngoài.”
Quý Thừa cũng giật mình ngẩng đầu, đi nhanh quay về phòng họp.
Rầm.
Cánh cửa đập mạnh vào vách tường, trong phòng không có một bóng người. Tấm
kính thủy tinh bể nát như cái miệng to há ra dữ tợn, gió đêm thổi vào vù vù. Trên một góc nhọn so le của tấm kính vỡ có dính một miếng vải màu
đỏ, màu sắc hệt như màu áo khoác của bà Quý.
Trên chiếc bàn hội
nghị lớn, là dòng chữ được viết bằng son môi: “Tôi không buông bỏ. Đến
chết thì tôi cũng là cổ đổng của Quý thị, mẹ của Quý Thừa. Đừng mơ tra
tấn tôi, đừng mơ khi tôi sống lấy đi mọi thứ của tôi.”
Chữ viết đỏ như máu như chữ trên tấm bùa, nguyền rủa sự hoang đường của thế giới này.
Quý Thừa đứng thẳng, mặt trắng bệch gần như trong suốt. Diệp Nghi nắm lấy
tay anh, đến gần sát anh lại nghe thấy một tràng tiếng chuông điện
thoại.
Quý Thừa lấy điện thoại di động ra. Trên màn hình, là tin
nhắn của Thượng An Quốc: “Kế tiếp nên đến lượt bác nhỉ? Bác đợi con.
Chuyện quá khứ của bác và mẹ con, đã đến lúc kể cho con nghe.”