“Không được đi.”
Diệp Tông nhíu mày, nói như định đóng cột: “Hiện tại Thượng An Quốc
bị ép đến đường cùng rồi, rất dễ tức nước vỡ bờ. Ông ta đã không còn gì
để mất nữa rồi, khó đảm bảo sẽ không làm ra chuyện phá hủy mọi thứ. Kia
lại là nhà của ông ta, ai biết ông ta có âm mưu gì?”
Quý Thừa cụp mắt ngồi trên sô pha, không nói gì.
Diệp Nghi biết anh đã có quyết định, đành phải quay sang khuyên nhủ
Diệp Tông: “Ý tứ của Thượng An Quốc rất rõ ràng, muốn biết chuyện quá
khứ, phải đến nhà ông ta nói chuyện. Ở phạm vi bên ngoài nhà ông ta, thì một chữ ông ta cũng không nói. Anh hai, cố gắng lâu như vậy, không phải vì để có một kết thúc sao?”
“Không được!” Diệp Tông đứng lên, bước nhanh đến trước mặt họ, “Chính vì ông ta khăng khăng muốn hai người đến nhà ông ta, mới không thể đi!
Biết rõ là cái bẫy, còn ngớ ngẩn chui đầu vào rọ, vậy gọi là ngu xuẩn!”
“Cảnh sát sẽ đi cùng tôi.” Quý Thừa đứng lên, nghiêm túc nhìn Diệp
Tông: “Anh hai, tôi biết anh là suy nghĩ cho tôi. Thế nhưng, Thượng An
Quốc bắt cóc mẹ tôi, đến bây giờ vẫn không có ai biết được tung tích của bà. Thậm chí tôi không biết mẹ mình còn sống hay đã chết, chỉ có Thượng An Quốc mới có thể nói cho tôi biết.”
“Nhưng chú…”
“Anh hai, tôi biết.” Quý Thừa cúi đầu, giống như đang tạ lỗi, giọng
nói lại kiên định, “Bất luận thế nào, tôi đều phải biết. Cảnh sát sẽ làm theo kế hoạch. Thượng An Quốc bị tình nghi thuê sát thủ giết người, sắp có lệnh bắt giữ rồi, tôi sẽ mời họ cùng đến nhà ông ta với tôi, sẽ
không xảy ra guy hiểm gì đâu.”
Diệp Nghi tiến đến cầm tay anh: “Em đi cùng anh.”
Quý Thừa phản bác: “Không được…”
“Nếu anh cho rằng không có gì nguy hiểm, tại sao em không thể đi?
Không cho em đi, chứng tỏ anh có nguy hiểm mà che giấu em, em sẽ không
cho anh đi. Muốn đi hay không đi, anh chọn đi.”
Môi Quý Thừa mím thành một đường thẳng, còn Diệp Nghi không mảy may
dao động: “Thượng An Quốc muốn giết em, còn làm hại Nghiêm Hàn bị
nghiện, bị giày vò. Chuyện này, cũng phải giáp mặt nói rõ ràng.”
“Hai người…” Diệp Tông nhăn mặt nhíu mày, rốt cuộc không nói được gì, chỉ nặng nề thở dài.
“Cứ vậy đi.” Kỳ Yên luôn một mực im lặng dựa vào tường đã lên tiếng:
“Tôi dẫn người đi theo hai người. Cảnh sát làm việc rất ồn ào, nếu
Thượng An Quốc đã sớm có chuẩn bị, chắc chắn sẽ xuống tay trước khi họ
phát hiện ra. Người của tôi làm việc âm thầm lại gọn ghẽ, cùng nhau qua
đó thì an toàn hơn, cũng để Diệp Tông yên tâm hơn.”
Quý Thừa cảm kích nhìn anh: “Cám ơn.”
“Kỳ Yên, cám ơn anh.” Diệp Nghi cũng nói, “Còn có anh hai, em thừa
nhận, lần này là tụi em tùy hứng. Nhưng chuyện đã đến nước này, sẽ phải
làm cho xong, cám ơn anh đã hiểu tụi em.”
“Đừng nịnh nọt để anh vui.” Diệp Tông bỗng dưng xoay người nhìn ra
bên ngoài cửa sổ, lát sau xua tay, “Muốn đi thì đi đi, ít đến đây phiền
anh.”
Quý Thừa hình như còn muốn nói gì, nhưng bị Diệp Nghi giữ lại. Kỳ Yên cũng lắc đầu với họ, trực tiếp mở cửa thư phòng đi ra.
***
Bên ngoài, biệt thự của Diệp Tông càng lúc càng xa dần. Diệp Nghi cố
gắng ngoái đầu lại nhìn, cho đến khi nó hoàn toàn biến mất. Dựa vào chỗ
ngồi, lại bắt gặp ánh mắt sáng quắc của Quý Thừa nhìn mình.
Sau lưng anh, bóng đêm dày đặc. Trên màn trời tối đen không trăng
không sao. Lớp lớp tầng mây chậm rãi tích tụ hơi nước, báo hiệu sắp mưa.
Cô chủ động cười với anh: “Nhìn gì?”
“Xin lỗi em.” Quý Thừa đột nhiên nghiêng người, ôm lấy thắt lưng của
Diệp Nghi, kéo cô vào lòng, “Diệp Nghi, anh đã nói sẽ bảo vệ em chu đáo, hình như anh lại không làm được rồi.”
“Nói gì vậy chứ, vậy sao em lại nhớ rất rõ, anh vì bảo vệ em đã xả thân mấy lần, gần đây mới vừa tỉnh lại nhỉ?”
“Em biết anh nói không phải mấy chuyện đó mà.” Anh buồn buồn nói, “Đi gặp Thượng An Quốc, anh không thể cam đoan tuyệt đối chắc chắn. Nhưng
em lại không từ chối anh, còn chọc anh hai nổi giận.”
“Đừng nghĩ như vậy.” Diệp Nghi vỗ vỗ lưng anh, “Anh hai là lo lắng
chúng xảy ra chuyện, nhưng anh ấy cũng biết, chuyện này không làm không
được, cho nên mới không ngăn cản đến cùng. Với tính tình của anh hai,
nếu thực sự cảm thấy không có tác dụng, anh cho là anh ấy sẽ thả cho
chúng ta đi à?”
“Là anh quá ích kỷ.” Quý Thừa lẩm bẩm nói, “Diệp Nghi, em vẫn nên…”
“Không cần.” Diệp Nghi dứt khoát cắt ngang lời anh, “Thượng An Quốc
là người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nếu không mặt đối mặt để kết
thúc, ông ta sẽ không thừa nhận mình đã thua. Đối với hạng người tự đại
cuồng thế này, phải giẫm nát ông ta dưới chân, mới là hủy diệt thật sự.
Ông ta muốn chết, cũng phải quỳ xuống chết trước mặt chúng ta.”
Vòng ôm Quý Thừa đột nhiên chặt hơn, giống như muốn khảm cô vào người: “Cám ơn em. Diệp Nghi, cám ơn em.”
“Em cũng bối rối lắm. Quý Thừa, chúng ta là người một nhà, anh ở đâu thì em ở đó.”
***
Diệp Nghi đã đến nhà họ Thượng một lần, vẫn là chuyện của rất nhiều năm về trước.
Khi đó, cô còn coi Thượng Vi là bạn tốt. Nhà họ Thượng tổ chức vũ
hội, cô và Quý Thừa đều được mời đến. Trong đại sảnh xanh vàng rực rỡ,
cô trơ mắt nhìn Quý Thừa mỉm cười nhẹ nhàng, nói năng ôn tồn trước mặt
Thượng Vi, tuy rằng rượu có vị ngọt, nhưng sự chua sót từ trong cổ họng
lại đủ để nước mắt trào ra.
Hai người họ mới môn đăng hộ đối, Diệp Nghi nghĩ, mối thâm tình thanh mai trúc mã, cả đời cũng khó với tới.
Nhưng ai mà biết, thời gian vô tình gột rửa hết tất cả những êm ấm
giả dối. Những thứ nhơ nhớp dưới lớp áo thơm tho, càng thêm ghê tởm hơn
so với tưởng tượng. Đấu đá nhau đến nay, đã sớm cảnh còn người mất. Bóng đêm lan tràn, cánh cổng sắt chạm trổ nặng nề từ từ mở ra, lộ ra ngôi
biệt thự âm u vắng lặng.
Sau lưng bỗng nhiên sinh ra từng đợt lạnh lẽo. Đêm nay, lại xảy ra
chuyện gì? Thượng Vi đã không còn tồn tại trên nhân thế, người kế tiếp
ra đi sẽ là ai? Diệp Tông, hay là cô và Quý Thừa? Không biết bắt đầu từ
khi nào, trên tay mọi người đều dính máu, ngay cả cô cũng không ngoại
lệ.
Đứng dưới mái hiên rộng, điện thoại Diệp Nghi reo lên. Là tin nhắn
của Kỳ Yên: “Đã vào vị trí. Hai mươi phút sau sẽ kiểm tra xong tình hình xung quanh. Chú ý an toàn.”
Quý Thừa cúi xuống nhìn, Diệp Nghi khẽ nói: “Trước hai mươi phút nhất định phải an toàn.”
Quý Thừa gật đầu, một tay nắm tay cô, tay kia nhấn chuông.
Người ra mở cửa chính là Thượng An Quốc. Sau lưng ông ta, ngọn đèn
thủy tinh rải rác ấm áp. Mùi trà thoang thoảng bay đến, an ổn mà ấm áp.
Ông hơi nghiêng người, cười hiền hòa: “Đến rồi? Mau vào đi, chờ hai đứa
đã lâu.” Giọng nói kia tựa như một trưởng bối thân thiết.
Quý Thừa mỉm cười: “Đợi lâu rồi.”
Căn nhà to như vậy mà không có lấy một bóng người, cả phòng đều là sự yên lặng chết chóc. Diệp Nghi theo Quý Thừa bước đến sô pha phòng
khách, chỉ cảm thấy từng đợt gió lạnh lùa qua sau gáy. Nơi này không
bình thường, rất không bình thường.
“Trong nhà chỉ có ông già như bác, có phải quạnh quẽ lắm không?”
Thượng An Quốc cười, ngồi xuống ở sô pha đối diện, “Ngồi đi, đừng đứng
nữa.”
Diệp Nghi và Quý Thừa liếc nhìn nhau, yên lặng ngồi xuống. Thượng An
Quốc nhấc ấm trà, chậm rãi rót cho họ: “Vợ và con trai bác đi nước ngoài nghỉ dưỡng rồi, vì không có ai ở nhà, may mà có hai con, nếu không thì
thật có lỗi với ấm trà ngon này của bác.”
Sở dĩ, Thượng An Quốc tiễn người nhà đi, để nhà trống không, chỉ vì
họ đến. Quý Thừa cười khẽ, lễ phép đỡ lấy tách trà: “Xem ra bác đặc biệt sắp xếp riêng cho chúng con. Bác, con thật vinh hạnh.”
Thượng An Quốc hai tay đặt lên đầu gối, cẩn thận quan sát Quý Thừa,
giống như đang đánh giá: “Lúc trước, bác đã nói với Huệ Lan, nuôi hổ sẽ
mang họa, không thể giữ lại con, nhưng bà ấy không nghe.” Ông thở dài,
“Bà ấy thua là thua ở tính khí cao ngạo. Nắm không được trái tim của cha con, thì muốn thể xác của ông ấy; cảm thấy không sánh bằng mẹ con, liền lấy lòng của bà ấy.”
Tay cầm tách trà của Quý Thừa đột nhiên cứng ngắt. Anh vẫn nhìn chằm chằm Thượng An Quốc, chưa nói gì.
Có lẽ sự bình tĩnh của anh nằm ngoại dự kiến của Thượng An Quốc. Cặp
chân mày nhiều nếp nhăn nhíu lại: “Quý Thừa, quả nhiên con không phụ sự
đề phòng nhiều năm của bác. Cũng là bác quá sơ suất. Cha con tính tình
ngay thẳng, mẹ con lại đơn thuần như tờ giấy trắng, ai có thể ngờ được
tâm tư của con lại sâu kín như vậy. Nằm gai nếm mật, nhẫn nhịn mười năm, còn giấu giếm luôn cả bác.”
“Con người sẽ luôn thay đổi. Nếu từ nhỏ sống bên cạnh một người trông như thân thiết, thực ra lại là người độc ác, muốn sống yên ổn, sẽ học
được cách tự bảo vệ chính mình.”
Quý Thừa thản nhiên nói ra, làm như đây là chuyện của người khác,
hoàn toàn không liên quan đến anh: “Tính nhẫn nại của bà Quý rất tốt.
Trước mặt người khác, bà ta đối xử tốt với tôi, nhưng ở sau lưng, một
giây cũng không khống chế được nỗi oán hận với mẹ tôi. Trước đây tôi
không hiểu, tại sao giây trước bà ta còn cười với tôi, giây sau liền
hung hăng đánh đập tôi như người điên.”
Diệp Nghi quay lại nhìn anh. Quý Thừa chưa từng nhắc đến chuyện quá
khứ, cô vẫn luôn nghĩ, anh chỉ là bị coi thường mà thôi, không ngờ lại…
Quý Thừa nhếch môi, cho cô ánh nhìn trấn an: “Cuối cùng tôi nghĩ,
nhất định là tôi đã làm sai gì đó. Tôi hết mình muốn sửa chữa lỗi lầm,
cho đến một lần sốt cao, tôi nghe bà ta hỏi bác sĩ, có cách nào có thể
không để tôi chết ngay, vừa chậm rãi một chút, thống khổ một chút không? Khi đó, rốt cuộc tôi cũng khẳng định, bà ta thật sự rất hận tôi.”
“Ha ha.” Thượng An Quốc lắc đầu, “Người đàn bà ngu xuẩn này, yêu hận
đều viết hết lên mặt, chả trách rơi vào kết cục thịt nát xương tan. Sai
lầm lớn nhất của cuộc đời tôi chính là, hợp tác với cô.”
“Đúng vậy, càng căm hận ai đó, càng không nên để cho người đó nhìn
ra. Đây là bài học tôi học được từ ông, bằng không cũng không có cách
nào sống tới ngày hôm nay.”
Quý Thừa cười nhạt: “Chỉ tiếc, tôi thức tỉnh quá muộn. Cho dù bà ấy
có đối xử như vậy với tôi, tôi vẫn kiếm cớ dùm bà ấy. Tôi tình nguyện
tin tưởng, bà ấy oán hận tôi là vì cha tôi ăn chơi đàn đúm, không quan
tâm bà. Cho nên bất luận hận bao nhiêu, tôi đều có thể tha thứ cho bà
ấy, thậm chí vì bà ấy mà giận luôn cả cha tôi. Bác à, bác thấy tôi ngốc
không chứ.”
“Đừng nói vậy.” Thượng An Quốc cầm tách trà lên, nhấp một ngụm, “Cậu
có ngốc, có thể ngốc hơn mẹ ruột cậu không? Tôi đối xử với bà ấy tốt như vậy, bà ấy lại có thể không cảm nhận được, lại có thể yêu người khác!”
Quý Thừa ngồi yên không nhúc nhích, ánh mắt tối tăm lại chợt sắc bén: “Cho nên ông liền bắt cóc bà?”
“Sao cậu có thể nói vậy?” Thượng An Quốc chậm rãi đặt tách trà xuống, liếm môi, “Tôi là chăm sóc bà ấy, bà ấy cũng rất thỏa mãn mà.”
“Ông!” Quý Thừa hoắc mắt đứng lên.
Đúng lúc này, điện thoại của Diệp Nghi báo rung. Cô cúi đầu lơ đãng
đọc tin nhắn. Cố nén khiếp sợ trong lòng, cô làm bộ vén tóc mai, đưa tay nắm lấy cổ tay Quý Thừa.
Đây là động tác mà hai người họ đã hẹn trước với nhau. Quý Thừa lập
tức nhìn qua, nhận được tin nhắn của Kỳ Yên, từng chữ kinh tâm động
phách: “Dưới đất có mìn. Đang tháo gỡ, cố gắng kéo dài thời gian.”
Hai tay anh nắm lại thành quyền. Thượng An Quốc cười ha ha: “Cậu cũng có lúc mất bình tĩnh à? Có phải rất muốn giết tôi không, được thôi, tôi cho cậu một cơ hội.”
Nói xong, ông ta kéo ngăn kéo dưới bàn trà ra, lấy một chiếc hộp để
lên bàn. Chậm rãi gạt hai khóa bấm hai bên, ông ta mở nắp, xoay chiếc
hộp lại, để lộ thứ bên trong về hướng Quý Thừa. Diệp Nghi nhìn chằm chằm thứ trong hộp, cả người cứng đờ.
Một cây súng cùng một hàng đạn lẳng lặng bày ra trước mặt. Quý Thừa thản nhiên; “Đây là thứ bác chuẩn bị cho tôi ư?”
“Lát nữa cậu sẽ dùng đến thôi.” Thượng An Quốc khoanh tay dựa vào sô
pha, hất hàm, “Thứ này, nó có thể dẫn cậu đi gặp mọt người.”
Ông ta ngừng một chút, hớn hở nói: “Quý Thừa, cậu còn chưa biết đúng
không? Cậu có một đứa em gái, là đứa con tôi cho mẹ cậu sinh cho tôi.”