Diệp Nghi đột nhiên đứng dậy, nắm lấy tay của Quý Thừa. Tay anh lạnh
như băng, trong giọng nói trầm thấp ẩn chứa ôn tồn đáng sợ: “Ông nói
gì?”
“Nói vậy, quan hệ của chúng ta so với hiện tại càng thân
thiết hơn.” Thượng An Quốc ngước lên, mỉm cười: “Không biết à, tôi là
cha của em gái cậu, cậu gọi tôi một tiếng ‘bác’, thật đúng là không gọi
suông.”
Máu huyết của Diệp Nghi trong một giây như bị rút cạn hết. Con gái của Thượng An Quốc… Thượng An Quốc chỉ có một cô con gái duy
nhất. Không, điều đó không có khả năng.
Sẽ không đâu. Sau khi mẹ
của Quý Thừa bị Thượng An Quốc bắt cóc, chưa từng xuất hiện lần nào. Cho dù bà thật sự sinh một đứa con gái, nhất đính sẽ bị Thượng An Quốc giấu đi, họ cũng không thể gặp qua. Sự thật không thể quá đáng sợ như vậy
được.
Thượng An Quốc tinh tế thưởng thức vẻ mặt của họ: “Sao vậy, không tin tôi?”
Mặt Quý Thừa trắng bệch đến gần như trong suốt. Anh nhìn chằm chằm Thượng
An Quốc, giọng nói bình tĩnh, nhưng mỗi lời nói ra đều lạnh lùng nghiêm
nghị: “Nói cho rõ ràng.”
“Đương nhiên rồi, hôm nay gặp mặt, không
phải là để ôn lại chuyện cũ sao.” Thượng An Quốc an nhàn ngoắc tay,
“Chuyện cũ dài lắm, ngồi xuống đi, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Bàn tay Quý Thừa siết chặt, khớp xương xanh trắng. Ở chỗ kia, cây súng đen phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Để ý tới tầm mắt anh, Thượng An Quốc lại mỉm cười: “Đây chính là chuẩn bị
cho cậu. Đừng nóng vội, sẽ có lúc cậu dùng nó thôi. Còn bây giờ, hãy
ngồi xuống nghe tôi nói.”
Quý Thừa chỉ lẳng lặng đứng đó, giống
như không nghe thấy ông ta nói gì. Lúc này, điện thoại Diệp Nghi lại báo rung không ngừng. Cô đưa tay đặt lên lưng của Quý Thừa.
“Mìn đã
được gỡ bỏ. Tầm nhìn bị ngăn cản, không thể sắp xếp súng bắn tỉa. đang
thông qua thiết bị nghe lén gắn trong điện thoại. Chú ý an toàn.”
Ánh mắt Quý Thừa chợt dịu lại, lập tức nắm tay Diệp Nghi, kéo cô cùng ngồi xuống.
“Vậy mới đúng.” Thượng An Quốc khoanh tay lại, cười cười đứng lên, bước đi.
Ông ta đi thẳng về trước, cho đến khi đến trước cây cột chạm theo kiểu La
Mã ở cúi phòng khách, ông mới dừng lại. Ngẩng đầu nhìn lên, ông ta nhẹ
nhàng vuốt cây cột nọ, như đang chạm vào hồi ức: “Quý Thừa, lúc tôi mới
quen biết mẹ cậu, bà ấy đã dựa vào cây cột này rồi cười với tôi.”
Thời gian mấy mươi năm phảng phất như một cái chớp mắt. Người phụ nữ xinh
đẹp xuyên qua thời gian cùng đám đông mờ mịt, dịu dàng mỉm cười: “Xin
chào, em là Hàn Y.”
“Lúc ấy, cha tôi làm một bữa tiệc ở nhà, toàn
bộ nhân vật nổi tiếng ở Macao đều đến đây. Mẹ cậu không chỉ là khách
mời, mà còn là…” Thượng An Quốc cố ý ngừng lại, quay đầu nhìn Quý Thừa:
“Đối tượng kết thân của tôi.”
Bàn tay siết chạt của Quý Thừa dần thả lỏng: “Hiển nhiên, mẹ tôi không thèm để mắt đến ông.”
“Ai nói bà ấy không để mắt đến tôi?” Tiếng nói Thượng An Quốc bỗng nhiên
trầm xuống, “Bà ấy rất có hảo cảm với tôi, tôi có thể nhìn ra điều đó
trong mắt bà ấy!”
Ông ta cáu kỉnh đi tới, rồi dừng lại, lớn giọng
nói: “Sao bà ấy lại không có hảo cảm với tôi được? Tôi là người đàn ông
ưu tú nhất ở đó, cũng là người đàn ông ưu tú nhất Macao! Khi đó, một nửa Macao này đều là của nhà họ Thượng tôi, sao bà ấy có thể ghét tôi
được?”
“Ha ha.” Quý Thừa cười lạnh, “Tôi đã hiểu vì sao mẹ tôi ghét ông rồi.”
“Chúng tôi rất xứng đôi! Thích cùng một tác giả, cùng thích đi xem triển lãm
tranh, bà ấy cười với tôi, cũng rất ngưỡng mộ thành tựu của tôi trên
thương trường! Đây đều là do bà ấy chính miệng nói ra, cậu thì biết cái
gì!”
Ông ta bước thêm vài bước men theo vách tường, rồi đứng lên
ngước nhìn lên. Trên vách, là một bức tranh phong cảnh điền viên. Thượng An Quốc giơ tay, vuốt ve khung ảnh nạm vàng tinh tế.
“Bức tranh
này tôi mua vì bà ấy. Bà ấy thích cuộc sống điền viên an nhàn, luôn có
suy nghĩ ngày nào đó sẽ ra ngước ngoài, tìm một trang viên, sống yên ổn ở đó. Mỗi ngày có thể nghe chim hót ếch kêu, đọc sách vẽ tranh. Tôi nhìn
thấy bức tranh này ở một buổi đấu giá, biết bà ấy nhất định rất thích,
vì thế ra giá mười triệu để mua về tặng bà ấy.”
Quý Thừa quan sát ông, lắc đầu: “Tặng mẹ tôi? Vậy sau đó tại sao nó lại được treo trên tường nhà ông vậy?”
“Bà ấy nhận! Nếu không phải vì Quý Phong, sao bà ấy lại trả nó cho tôi
chứ!” Thượng An Quốc đột nhiên la lớn: “Quý Phong hắn là cái thá gì, một thằng gia thế cỏn con ngoại đạo, nếu không được bạn bè dẫn đi cùng,
hoàn toàn không có tư cách tham gia bữa tiệc đó. Hắn có điểm nào so được với tôi, dựa vào cái gì mà cướp đi người đàn bà của tôi!”
Thực tế là, Quý Phong vừa xuất hiện, trong mắt Hàn Y liền không có Thượng An
Quốc. Khi đó, tuy rằng nhà họ Quý không sánh bằng nhà họ Thượng, nhưng
cũng vô cùng giàu có. Quý Phong luôn du học ở châu Âu, đáng lẽ một tháng sau mới về nước, ai ngờ cha của Quý Phong mắc bệnh nặng, nên vội vàng
trở về sớm hơn dự định. Cuối cùng cũng sắp xếp ổn thỏa chuyện gia đình,
hôm đó liền bị bạn bè lôi đi dự tiệc xã giao.
Ai mà ngờ được, lần này ngẫu nhiên tham gia bữa tiệc, lại thay đổi quỹ đạo cuộc đời của bao nhiêu người.
“Cho đến nay cũng không nghĩ ra được, hắn có gì tốt chứ? Khi đó, nhà họ Quý
chỉ có vài sòng bài mà thôi, nhưng mà tôi…” Thượng An Quốc dang hai tay
ra, nhìn trần nhà cao cao, xoay một vòng bốn phía, “Thứ này, còn có thứ
này, đều là của tôi! Chỉ mình tôi có!”
“Mẹ tôi không cần.”
“Nhưng bà ấy không cần!”
Giọng nói trầm thấp của Quý Thừa đồng thanh phát ra cùng với tiếng rống giận
của Thượng An Quốc, trong phòng khách trống trải, vừa hài hòa vừa quỷ
dị.
“Đúng vậy, bà ấy không cần.” Thượng An Quốc an tĩnh lại, trong mắt tang thương lóe lên thứ ánh sáng điên cuồng, khóe môi cũng hiện lên nụ cười bình thản, “Bà ấy có tiền hơn tôi, đương nhiên không cần. Tôi
phải lấy hết mọi thứ của bà ấy, xem bà ấy còn dám không cần hay không.”
Thời gian quá dài đã rửa sạch ký ức, rất nhiều hình ảnh đã sắp nhìn không rõ nữa. Nhưng mà, liên quan đến nụ cười của Hàn Y, hình như đều khắc sâu
vào mỗi một nếp nhăn não bộ của Thượng An Quốc, có muốn quên cũng không
thể quên được.
Chẳng hạn như, có một ngày kia bà cầm theo bức
tranh đến nhà, ánh nắng dịu mắt, trong mắt bà toát ra thứ ánh sáng vàng
ruộm, bà cúi đầu, hai má ứng đỏ, lắp bắp: “An Quốc, thứ này rất quý
trọng, em không thể nhận.”
Bà đã nói: “Em còn có chuyện muốn nói
với anh. Tuy rằng cha mẹ hai bên đều hy vọng chúng ta có thể kết hôn với nhau, nhưng lần trước anh cũng nói, vẫn nên làm bạn trước thì tốt hơn.
À, anh đừng hiểu lầm, được làm bạn của anh em rất vui, nhưng gần đây, em đã thích một người, cho nên…”
Ông đã thu hết tất cả kiềm chế, lễ phép hỏi: “Cho nên em muốn tuyệt giao với anh?”
“Không không không.” Tay chân bà luống cuồng, “An Quốc, sao anh lại nghĩ như
vậy! Chúng ta rất hợp nhau, mãi mãi là bạn bè. Chỉ là, em không nên nhận một món quà quý trọng như vậy.”
“Đối với người khác có lẽ là quý trọng, nhưng đối với anh thì không đáng là gì. Em thích thì hãy nhận đi.”
“Em biết, nhưng mà…” Mặt bà càng đỏ hơn, “Em sợ Quý Phong hiểu lầm.”
Đó là lần đầu tiên trong đời Thượng An Quốc biết, cái gì là điên cuồng đố kỵ.
“Một người cái gì cũng không bằng mình, mà mình lại chỉ có thể trơ mắt nhìn
hắn cướp đi thứ bản thân yêu thích nhất.” Thượng An Quốc nhắm mắt lại,
nhẹ giọng hỏi, “Quý Thừa, nếu là cậu, cậu sẽ làm gì?”