Edit: Min
Cảnh Dương không biết mình ngủ từ khi nào, cũng không nhớ rõ Tiết Thừa Vũ đã làm bao nhiêu lần, hắn chỉ mơ hồ nhớ được là mỗi lần Tiết Thừa Vũ đạt cực khoái, đều sẽ để lại những thứ mà y đã tiết ra ở trong cơ thể hắn. Nghĩ đến thể chất của mình ở kiếp này, nếu Tiết Thừa Vũ cứ làm như thế thì hắn sẽ mang thai mất.
Mặc dù còn quá sớm để Cảnh Dương lo lắng mình sẽ mang thai, nhưng hắn ngoại trừ dang rộng hai chân thì chẳng thể làm gì khác chứ huống chi là chống cự, thậm chí nói còn không thể nói.
Thật ra Tiết Thừa Vũ đã nhận được ý chỉ của Hoàng Đế muốn y trở về kinh đô, nhưng y lại luôn kéo dài thời gian trở về, hiện giờ bên Nam Man đang hỗn loạn nên y đã có thể yên tâm chuẩn bị cho việc trở về kinh đô rồi.
Khi Cảnh Dương vừa trở mình thì tỉnh dậy vì thắt lưng quá đau, hắn vịn eo ngồi dậy, thầm mắng tên khốn Tiết Thừa Vũ chính là một con thú, mà còn là cái loại cực kỳ hung mãnh và thể lực bền bỉ nữa chứ.
Cảnh Dương ngồi trên giường ôm chăn thẩn thờ một lúc rồi lại nằm xuống, mặc dù phần eo và giữa hai chân đều vô cùng đau nhức, nhưng cơ thể lại rất sạch sẽ, xem ra là tên khốn kia đã lau sạch sẽ giúp mình rồi.
Tiết Thừa Vũ bước vào lều, nhìn thấy Cảnh Dương đang mở to mắt nằm trên giường, y đi qua ngồi xuống giường nói: "Tỉnh rồi sao? Có đói bụng không?"
Cảnh Dương liếc y một cái, không nói chuyện.
Tiết Thừa Vũ đột nhiên xốc chăn lên và nắm lấy chân của Cảnh Dương, Cảnh Dương hoảng sợ co người lại và hét lên với y "Ngươi lại muốn làm gì hả?!"
“Yên tâm đi, không làm em đâu.” Tiết Thừa Vũ liếc Cảnh Dương một cái, sau đó cưỡng ép mở hai chân của Cảnh Dương ra, nhìn vị trí có chút sưng đỏ giữa hai chân hắn rồi lấy một cái bình sứ ở trong ngực mở ra, đổ một ít thứ dính dính màu xanh lục lên tay, sau đó bôi thoa giúp Cảnh Dương.
“A~!” Cảm giác mát lạnh khiến Cảnh Dương phải nhỏ giọng rêи ɾỉ, ôm chặt chăn, sau khi cảm nhận được ngón tay của Tiết Thừa Vũ tiến vào sâu hơn, hắn liền cắn chặt môi cố gắng không để bản thân phát ra âm thanh xấu hổ nữa.
Ngón tay của Tiết Thừa Vũ chuyển động bên trong vách thịt mềm mại của Cảnh Dương, cố gắng thoa thuốc ra nơi xa nhất mà ngón tay có thể chạm đến, để Cảnh Dương bớt cảm thấy khó chịu. Chẳng qua khi nhìn thấy dáng vẻ hơi run rẩy kia thì y lại hưng phấn lên, nhưng ít ra thì y cũng kìm được.
Sau khi Tiết Thừa Vũ bôi thuốc xong cho Cảnh Dương, y vỗ nhẹ lên cặp mông mềm mại đàn hồi và trắng nõn của Cảnh Dương một cái, sau đó đắp chăn lên.
“Vua Nam Man đã chết rồi, ta không quan tâm lúc trước là ai đã phái em tới đây, nhưng từ nay về sau, em là của ta.” Tiết Thừa Vũ bóp cằm Cảnh Dương nói, “Nếu sau này ngoan ngoãn nghe lời thì ta đương nhiên sẽ đối xử tốt với em, chứ đừng phải nếm chút khổ sở rồi mới chịu nghe lời."
Cảnh Dương gạt tay y ra, dựa vào gối nói "Ta không phải người do Nam Man phái tới."
"Hửm? Vậy thì ai phái em tới?" Tiết Thừa Vũ ngập ngừng hỏi "Lẽ nào là Hoàng Thượng?"
Tiết Thừa Vũ biết rất rõ Hoàng Đế kiêng kỵ Tiết gia của mình, vì Hoàng Đế không thể động đến phụ thân của y nên mới dời sự chú ý lên y, phái một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành đến mê hoặc y cũng không phải là không có khả năng.
“Ta có thâm cừu đại hận với Tô Dũng Thịnh thì sao ta có thể là do hắn phái tới được.” Cảnh Dương nói.
"Vậy thì hãy tự mình khai ra ai là người đã phái em tới đi. Tốt nhất là em nên nói thật cho ta biết, đừng có ép ta dùng cách khác khiến em nói." Tay Tiết Thừa Vũ nhẹ nhàng xoa xoa cái eo của Cảnh Dương qua lớp chăn, dùng giọng điệu uy hiếp nói.
"Không có ai phái ta đến bên cạnh ngươi hết. Chính ngươi bắt người bừa bãi còn lấy đi sự trong trắng của ta. Trấn Nam đại tướng quân ngươi rõ ràng chính là một kẻ chuyên cậy quyền cậy thế ức hiếp người khác!" Cảnh Dương trừng mắt nhìn Tiết Thừa Vũ lên án nói.
“Không có ai phái em đến, vậy tại sao em lại biết ta là Trấn Nam đại tướng quân?” Tiết Thừa Vũ nhìn vẻ mặt của Cảnh Dương hỏi.
"Ta biết rất nhiều thứ. Ta chẳng những biết ngươi là Trấn Nam đại tướng quân Tiết Thừa Vũ, mà ta còn biết rằng Tiết gia các người đang tìm kiếm một nửa còn lại của Long lệnh bài, Long Hổ lệnh nữa."Cảnh Dương nói.
Tiết Thừa Vũ chấn động trong lòng, dùng ánh mắt dò xét nhìn Cảnh Dương hồi lâu, cau mày hỏi "Rốt cuộc em là ai?"
"Ta là người duy nhất trên đời này biết Long lệnh bài ở đâu. Ngươi đoán xem..." Cảnh Dương cố tình làm ra vẻ thần bí nói "Ta là ai?"
Long lệnh bài là thứ mà chỉ có Hoàng Đế mới được giữ. Sau khi Hoàng Đế của triều đại Đại Sở băng hà thì Long lệnh bài được giao cho Thái Tử. Sau khi Thái Tử bị gϊếŧ, Long lệnh bài mà Tiết gia tìm được ở trong cung của Thái Tử là giả, về phần Long lệnh bài thật ở đâu thì nhiều năm rồi vẫn chưa tìm được.
"Mặc dù không có nhiều người biết Long lệnh bài, nhưng không phải chỉ có Tiết gia của ta mới biết sự tồn tại của Long lệnh bài, mà người biết rằng Long lệnh bài trong tay Hoàng Thượng là giả, ngoại trừ Tiết gia thì chỉ có bản thân Hoàng Thượng mà thôi.” Tiết Thừa Vũ nhìn thẳng vào mắt Cảnh Dương như muốn nhìn thấu tâm can của hắn, tiếp tục thăm dò“ Là Hoàng Thượng phái em tới gần ta, sau đó cố làm ra vẻ thần bí ở trước mặt ta đúng không?"
“Ta đã nói rồi, ta có thâm cừu đại hận với người của Tô gia.” Cảnh Dương nhìn Tiết Thừa Vũ không chút do dự.
“Em…, không thể nào!” Tiết Thừa Vũ nhìn gương mặt của Cảnh Dương, trong lòng nảy ra một ý tưởng, nhưng lại lập tức phủ nhận ý tưởng của chính mình.
“Có cái gì không thể?” Cảnh Dương nói, “Ta chính là Đế Khanh của triều đại trước, An Dương.”
Tiết Thừa Vũ cứng ngắc nhìn chằm chằm Cảnh Dương " Đế Khanh An Dương đã chết rồi, rất nhiều đại thần đều tận mắt nhìn hắn được chôn cất."
"Lúc đó Tô Hoài đột nhiên chạy vào cung tìm ta, sau đó dùng kiếm đâm vào cơ thể ta. Ám vệ do phụ hoàng để lại đã cho ta uống thuốc giả chết, sau khi ta được an táng thì hắn cứu ta ra và đưa ta chạy trốn đến phía nam."
“Vậy ám vệ kia đâu?” Tiết Thừa Vũ hỏi.
"Bảy năm trước sau khi giúp ta ổn định cuộc sống, hắn nói là mình có việc phải làm, sau đó thì không bao giờ quay lại nữa. Ta đoán hắn chắc chắn đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên chết rồi, nếu không thì tại sao hắn không quay lại tìm ta chứ." Cảnh Dương nói.
“Làm sao để chứng minh em là Đế Khanh An Dương?” Nghi vấn trong lòng của Tiết Thừa Vũ biến mất rất nhanh, nhưng y vẫn có chút không thể chấp nhận được, bởi vì người mà y cưỡng bức tối hôm qua không phải là gian tế hay là người được sắp xếp để dụ dỗ y, mà là Đế Khanh của triều đại trước, nếu phụ thân mà biết chuyện này thì nhất định sẽ không tha cho y đâu.
“Hiện tại ta không thể chứng minh ngay, nhưng chỉ cần phụ thân của ngươi nhìn thấy khuôn mặt của ta, ông ấy chắc chắn sẽ không nghi ngờ lời ta nói.” Bởi vì gương mặt hiện tại của Cảnh Dương rất giống phụ thân của nguyên chủ.
Bởi vì Tiết Thừa Vũ lớn lên ở phía nam, ít khi trở lại kinh đô nên chưa từng có cơ hội gặp mặt Đế Khanh, Quân Hậu và Hoàng Đế của triều đại trước, nhưng An Nam Vương thì đã gặp phụ thân của An Dương rồi.
Chỉ cần gương mặt này của Cảnh Dương xuất hiện ở kinh đô mà không hề có bất kỳ sự che đậy nào, thì rất nhiều lão thần có khả năng sẽ tưởng rằng Quân Hậu của triều đại trước đã sống lại.
Đối với câu trả lời này, Tiết Thừa Vũ không có gì để nói, mặc dù y giả vờ rằng mình vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng những lời của Cảnh Dương, nhưng thật ra thì trong lòng y chả nghi ngờ gì cả.
Tiết Thừa Vũ đang định chuẩn bị dẫn quân trở về kinh đô, thế là Cảnh Dương tranh thủ thời gian mấy ngày chuẩn bị này, nhờ Tiết Thừa Vũ phái người đi tìm đủ mấy loại thảo dược giúp hắn. Đối với Cảnh Dương, cảm giác có thể sai khiến người khác mà không cần phải tự mình làm thật sự rất tuyệt vời.
Chẳng qua loại thảo dược mà Cảnh Dương tìm khác với những loại thuốc mà An Dương đã uống trước đó, vì hắn đã sử dụng hệ thống tìm kiếm những cách khác để che giấu bộ dạng của mình. Phương pháp chính là trộn một số loại thảo mộc lạo thành nước cốt, sau đó thoa lên mặt để làm cho khuôn mặt giống như có một vết bớt lớn, và khi muốn thì có thể rửa sạch bất cứ lúc nào bằng một loại thuốc khác.
Bởi vì Cảnh Dương đã tiết lộ thân phận là Đế Khanh của triều đại trước, nên mấy ngày nay Tiết Thừa Vũ rất lễ phép với hắn, không có đụng tới hắn nữa, Cảnh Dương cũng nghỉ ngơi hai ngày liền lên đường cùng Tiết Thừa Vũ trở về hoàng cung.
Tiết Thừa Vũ đặc biệt chuẩn bị một chiếc xe ngựa cho Cảnh Dương, bên ngoài thì nhìn chiếc xe ngựa đơn sơ giản dị, nhưng bên trong lại rất rộng rãi, bố trí cũng rất thoải mái dễ chịu. Bởi vì trở về kinh đô phải mất hơn hai mươi ngày, mà Cảnh Dương lại không có khả năng cưỡi ngựa trở về kinh đô, Tiết Thừa Vũ cũng không muốn tùy tiện làm một cỗ xe ngựa để hắn chịu khổ trên đường, cho nên y đã đặc biệt chuẩn bị chiếc xe ngựa này để hắn có thể ngủ khi đang di chuyển, trên đường cũng ít chịu khổ hơn.
Cảnh Dương đội mũ trùm đầu lên xe ngựa với sự giúp đỡ của Trúc Tâm, nhìn cách bài trí bên trong xe ngựa, Cảnh Dương cảm thấy rất hài lòng, có thể hưởng thụ thì đương nhiên là hắn không muốn chịu khổ rồi
Cảnh Dương tựa lưng vào vách xe của xe ngựa giống một chiếc giường lớn, Trúc Tâm lấy đồ ăn nhẹ và hoa quả bảo quản trong hộp thức ăn ra đặt lên bàn thấp, rót nửa tách trà rồi đặt chúng sang một bên, liền đi ra ngoài ngồi.
Cảnh Dương chống cằm, suy nghĩ xem sau khi đến khi đô thì mình phải làm gì mới có thể hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ. Nguyên chủ hận nhất chính là Tô gia, vì vậy việc trừng trị mọi người trong Tô gia là chuyện hắn ắt phải làm. Còn cả ngai vàng của An gia đã bị cướp đi nữa, hắn nhất định phải lấy lại nó thì mới được xem là hoàn thành tất cả tâm nguyện của nguyên chủ.
Nói đến đây, Cảnh Dương cảm thấy mỗi thế giới hắn đều nghiêm túc hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ, sau bao nhiêu thế giới thì hắn vẫn thường quên mất tại sao mình phải tận tâm như vậy. Chỉ khi đi vào ký ức thì mới nhớ ra Diêm Vương đã nói gì với mình, nội dung chính của những lời Diêm Vương đã nói là thế giới nào cũng phải có một cái kết viên mãn, và hắn nhất định phải giúp nguyên chủ hoàn thành tâm nguyện còn dang dở. Như vậy thì hắn mới có thể trở về Cửu Trùng Thiên.
Hắn nghĩ, rốt cuộc thì Cửu Trùng Thiên là một nơi như thế nào? Nếu như có một ngày hắn thật sự quay lại đó, thì sẽ có loại người gì và chuyện gì đang chờ đợi hắn đây? Là được chuyển thế không ngừng hạnh phúc hơn, hay là quay về Cửu Trùng Thiên để tìm kiếm một kết quả cuối cùng hạnh phúc hơn?
Sau khi suy nghĩ xong xuôi, Cảnh Dương nằm xuống ngủ thiếp đi, Trúc Tâm đi vào giúp hắn đắp chăn, cất trà và đồ ăn nhẹ, sau đó kéo cửa lại đi ra ngoài.
Cảnh Dương đang ngủ say thì đột nhiên cảm thấy cơ thể bắt đầu nóng lên, bụng dưới rất trống rỗng, có cảm giác cần được lấp đầy.
Cảnh Dương mở mắt ra rồi đưa tay đè lên giữa hai chân mình, hắn vốn nghĩ rằng nhẫn nại một chút là sẽ qua thôi, nhưng d*ục vọng bùng lên trong cơ thể hắn càng lúc càng mạnh. Hắn cảm thấy có gì đó không ổn nên đã bật hệ thống lên để kiểm tra tình trạng thể chất của mình, và kết quả là hắn thực sự đã bị bỏ thuốc.
“Trúc Tâm!” Cảnh Dương hét lớn.
Trúc Tâm nghe thấy tiếng kêu của Cảnh Dương, lập tức đẩy cửa bước vào "Công tử, ngài có gì phân phó?"
“Đi gọi tướng quân vào đây, ta có chuyện muốn hỏi hắn.” Cảnh Dương chịu đựng sự bồn chồn của cơ thể, cố gắng nói một cách bình tĩnh.
Trúc Tâm dựa theo yêu cầu của Cảnh Dương đi ra ngoài, rất nhanh thì Tiết Thừa Vũ bước vào xe ngựa.
"Sao vậy? Em muốn nói với ta chuyện gì?" Tiết Thừa Vũ quan sát vẻ mặt của Cảnh Dương, thật ra trong lòng đã biết xảy ra chuyện gì rồi.
“Có phải ngươi bỏ thuốc ta không?” Cảnh Dương nhìn y hỏi.
“… Ừ.” Tiết Thừa Vũ im lặng một lúc rồi thừa nhận.
“Tên khốn này!” Cảnh Dương cầm gối ném vào y.
Tiết Thừa Vũ dễ dàng chụp được cái gối "Nếu ngay từ đầu em nói cho ta biết thân phận của mình thì ta đã không bỏ thuốc rồi. Thuốc được bỏ trước khi ta biết thân phận của em."
Tiết Thừa Vũ khá khó hiểu, tại sao lúc đầu ép hỏi thân phận của Cảnh Dương thì hắn cứ không chịu nói, chờ sau khi y trở về từ Nam Man, làm xong hết những việc đáng ra không nên làm thì hắn mới nói ra thân phận của mình chứ. Thuốc được bỏ vào đêm y cưỡng bức Cảnh Dương, nhưng mà không phải đút ở miệng trên, mà là nhét vào ở miệng dưới.
Thuốc mà Tiết Thừa Vũ nhét cho Cảnh Dương không có hại cho cơ thể của hắn, nhưng cơ thể hắn cách mấy ngày phải giải quyết ham muốn của mình một lần, bởi vì ban đầu Tiết Thừa Vũ nghĩ rằng Cảnh Dương được phái đến để quyến rũ mình, nên y mới bỏ thuốc muốn câu dẫn hắn.
“Thuốc giải đâu?” Cảnh Dương không muốn nói nhảm với y, trừng mắt nhìn y hỏi.
Cảnh Dương đã bắt đầu đổ mồ hôi, khuôn mặt của hắn cũng đỏ bừng như thể bôi phấn, phá lệ quyến rũ động lòng người, Tiết Thừa Vũ không cẩn thận nhìn đến mê muội, thấy Cảnh Dương lại muốn lấy đồ chọi mình thì mới tỉnh táo lại.
Tiết Thừa Vũ ngồi xuống giường Cảnh Dương, mở một trong những chiếc tủ thấp năm tầng bên cạnh, lấy ra một chiếc hộp gỗ rồi đặt trước mặt Cảnh Dương, "Đây là thuốc giải."
Cảnh Dương lập tức cầm lấy hộp gỗ mở ra, nhưng lại nhìn thấy hình dạng của thứ đó làm bằng bạch ngọc, Cảnh Dương nhanh chóng đóng hộp lại, sắc mặt càng đỏ hơn, "Ta không muốn cái này, ngươi mau đưa thuốc giải cho ta đi! "
“Đây là thuốc giải, nó được làm bằng ngọc lạnh, sau khi cho vào thì đợi một chút là được, nếu không thì chỉ có thể để ta giúp em thôi.” Tiết Thừa Vũ rất muốn nghe Cảnh Dương nhờ mình giúp.
Cảnh Dương nhắm mắt lại, dùng hệ thống tìm kiếm, thứ này vậy mà thật sự là thuốc giải. Mặc dù hắn không muốn nhét thứ gì đó lạnh lẽo và cứng rắn vào người đâu, nhưng hắn không muốn Tiết Thừa Vũ giúp đỡ. Không phải hắn không muốn làm chuyện đó với Tiết Thừa Vũ, mà là hắn không muốn làm chuyện đó ở trong xe ngựa, bởi vì xe ngựa đang chạy và bên ngoài có rất nhiều binh lính. Mặc dù là cửa gỗ nhưng chỉ cần giọng của hắn hơi lớn một chút, thì nhất định sẽ bị người bên ngoài nghe thấy. Vì vậy, nếu trong hai lựa chọn mà hắn nhất định phải chọn một, thì hắn sẽ chọn ngọc lạnh.
D*ục vọng của Cảnh Dương càng ngày càng mạnh, mông hắn đã ướt đẫm rồi, chỉ có thể nằm đó mà nói "Ngươi cho vào giúp ta đi."
Tiết Thừa Vũ cởi giày lên giường, vén vạt áo của Cảnh Dương lên, cởϊ qυầи của hắn, sau đó chậm rãi giúp anh cởi nội khố, cầm mảnh nội khố ướt sũng trong tay nhìn đi nhìn lại.
Cảnh Dương xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu, quay lưng về phía y, vùi mặt vào cách tay thúc giục nói "Nhanh lên!"
Tiết Thừa Vũ nhấc chân hắn lên, lấy khối ngọc trong hộp gỗ ra, cọ xát giữa hai chân hắn, nhưng y lại không cho vào ngay.
Cảnh Dương mím môi không dám nói câu nào, bởi vì hắn sợ mình mở miệng sẽ phát ra tiếng rêи ɾỉ xấu hổ.
Tiết Thừa Vũ đẩy khối ngọc vào một chút, Cảnh Dương vừa cảm thấy bên trong khô nóng có hơi mát lạnh, nhưng y lại rút ngọc ra.
Min: vừa edit vừa high quạaaaa, chút nước thịt luôn ngon, thật là pơ phệch.....
P/s: à mà nói cái này cho mọi người nghe nè, vui lắm lun, vui như trẩy hội vậy :v
.
.
.
Hãy húp nước thịt khi còn có thể đi, vì nói thật thì nước thịt là nhờ wikidich mới có, chứ nó bị khoá sạch trên Tấn Giang ạ, vâng, khoá sạch sẽ, những chương có đoạn chim chuột của hai đứa đều bị khoá =))))))))))
Này tính nói lâu ời, mà quên thôi, làm gì căng :v