Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

Chương 185

(Gáy đi!!!! Aaaaaaaaaaaaa!!! Áu áu áu áu áu áu áu !!!!! Ẳng ẳng ẳng ẳng ẳng ẳng ẳng ẳng ẳng!!!!! Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!!! Ò ó o ooooooo!!!!!!!!!)

Edit: Min

Tiết Thừa Vũ đặt ngọc lạnh lại vào hộp gỗ, lấy một cái hộp khác ở trong ngăn kéo rồi mở ra, nhét một cái nút lọ mềm vào miệng Cảnh Dương, từ phía sau đè lên người hắn nói "Ta giúp em."

Cảnh Dương không ngừng run rẩy, cơ thể không chịu nổi nữa, lúc này cũng không thể nói lời từ chối, chỉ có thể há miệng ngậm lấy nút mềm mà cắn, sau đó mặc cho Tiết Thừa Vũ muốn làm gì thì làm.

Tiết Thừa Vũ cởϊ qυầи của mình, một tay vòng qua eo Cảnh Dương nâng mông hắn lên, sau đó từ từ ấn xuống.

Khoảnh khắc Cảnh Dương cảm nhận được y tiến vào thì cảm giác nóng bức khó chịu trong người lập tức được giải tỏa, mà thân thể lại càng thêm hưng phấn, muốn có thêm càng nhiều kíƈɦ ŧɦíƈɦ cùng kɦoáı ƈảʍ về thể xác hơn nữa.


Tiết Thừa Vũ ôm chặt Cảnh Dương, hôn lên mặt và cổ hắn, eo của y chậm rãi đong đưa.

Thế nhưng Cảnh Dương lại cảm thấy chưa đủ thỏa mãn, ghét bỏ động tác của y quá chậm, trong miệng Cảnh Dương vừa ngậm nút lọ vừa đè nén âm thanh thúc giục "Nhanh lên đi."

Tiết Thừa Vũ lập tức tăng tốc theo lời của Cảnh Dương, một tay không ngừng vuốt ve làn da mịn màng của Cảnh Dương, sau đó dừng lại ở giữa hai chân hắn.

Cảnh Dương cắn chặt nút lọ cố gắng không phát ra âm thanh, cơ thể hắn vốn đã rất hưng phấn rồi, cảm giác được lấp đầy và vuốt ve khiến cơ thể hắn vô cùng thỏa mãn. Sự lắc lư của xe ngựa nhắc nhở Cảnh Dương rằng hắn đang làm loại chuyện này ở trong xe ngựa, cảm giác xấu hổ và phấn khích không thể giải thích được khiến não bộ và cơ thể của hắn càng hưng phấn hơn.


Tiết Thừa Vũ ra sức chăm sóc cả phía trước và đằng sau của Cảnh Dương, hắn chỉ có thể nằm trên gối ôm chặt chăn, khe khẽ rêи ɾỉ bằng giọng mũi mà thôi.

Tiết Thừa Vũ lật người Cảnh Dương lại để hắn đối mặt với mình, y nhấc đôi chân thon dài thẳng tắp của hắn lên, đè lên ngực hắn rồi lại bắt đầu tăng tốc.

"Ha ~" Cảnh Dương có chút chịu không nổi cái tư thế này, miệng thì ngậm nút lọ mà tốc độ của Tiết Thừa Vũ lại quá nhanh, cho nên không thể phát ra âm thanh nào khác, hắn chỉ có thể giống như một chú mèo con bị tóm không thể nhúc nhích, dùng giọng thút thít nhỏ bé kháng nghị.

"Thoải mái không?" Tiết Thừa Vũ hỏi ở bên tai Cảnh Dương.

Cảnh Dương khẽ gật đầu, cảm giác bị d*ục vọng tra tấn vừa rồi quả thực rất thoải mái, thân thể vừa đau lại vừa sướng. Hắn đã quên mất mình đang ở đâu rồi, bởi vì đầu óc không có cách nào suy nghĩ, nên chỉ có thể hưởng thụ theo bản năng mà thôi.


Cảnh Dương vốn đang nhắm mắt mặc cho Tiết Thừa Vũ đùa giỡn thân thể mềm nhũn của mình, nhưng khi cảm nhận được một dòng nước ấm áp chảy sâu vào bụng dưới, thì hắn lập tức mở mắt ra nhìn Tiết Thừa Vũ, giãy dụa lắc đầu.

Tiết Thừa Vũ ôm Cảnh Dương một lúc, chờ đến khi sóng nhiệt trong cơ thể hai người giảm bớt, y mới từ từ buông Cảnh Dương ra, giúp hắn lau người sạch sẽ từng chút một.

Tiết Thừa Vũ lại lấy ra một cái hộp khác, mở hai chân của Cảnh Dương ra, cầm một thanh ngọc mỏng hơn ngọc lạnh ban nãy nhét vào trong cơ thể hắn.

Cảnh Dương vẫn chưa hoàn hồn, tim vẫn đập nhanh và hô hấp vẫn chưa ổn định, hắn nhìn động tác của Tiết Thừa Vũ, mở miệng định nói chuyện nhưng lại phát hiện trong miệng vẫn còn ngậm cái nút.

Tiết Thừa Vũ dùng khăn ướt lau tay, giúp Cảnh Dương lấy cái nút ra khỏi miệng, nói với hắn "Ta cho em dùng chính là ngọc dược để bảo dưỡng, là loại tốt cho thân thể của em, chỉ bằng độ dày ngón tay cái của em thôi, sẽ không có cảm giác gì đâu."
Cảnh Dương muốn nói cho dù chỉ bằng độ dày ngón tay cái thì hắn vẫn sẽ cảm giác được, nhưng khi nghĩ đến kích thước của khối ngọc lạnh lẽo, Cảnh Dương cảm thấy trình độ này mình vẫn có thể chịu đựng được. Hắn liếc nhìn chiếc tủ thấp, tự hỏi là Tiết Thừa Vũ đã chuẩn bị bao nhiêu thứ ở trong đó vậy? Y như rằng là đã sớm có dự mưu.

Tiết Thừa Vũ giúp Cảnh Dương lau người và xoa mặt cho hắn, sau đó đắp chăn lên rồi để hắn ngủ thật ngon.

Cảnh Dương tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm dưới chăn, hắn nhìn Tiết Thừa Vũ hỏi "Tại sao lần nào ngươi cũng phải giữ lại thứ đó ở trong người ta? Ngươi có biết là ta sẽ mang thai không?"

Cảnh Dương không muốn mang thai, không phải vì ghét trẻ con, mà là bởi vì mỗi lần chuyển thế hắn đều sẽ giữ lại ký ức của mình, một khi có con rồi thì hắn sẽ quan tâm đến chuyện đó hơn, hắn không thích cảm giác như vậy.
"Có thai thì sinh." Tất nhiên Tiết Thừa Vũ biết hắn sẽ mang thai, y không quan tâm thân phận của Cảnh Dương là gì, nhưng hai người họ nhất định sẽ có con, ngay lần đầu tiên khi y ép buộc Cảnh Dương thì đã có ý tưởng muốn hắn sinh con cho mình rồi.

"Ngươi nói thật dễ nghe, cũng có phải là ngươi sinh đâu." Cảnh Dương lườm y "Ngươi lấy đi sự trong trắng của ta, còn muốn ta không danh không phận sinh con cho ngươi, ngươi nằm mơ đi."

Tiết Thừa Vũ thu dọn đồ đạc rồi nằm xuống bên cạnh, chống đầu nhìn Cảnh Dương nói: "Đứa bé sinh ra sẽ theo họ của em. Ta có thể giúp em lấy bất cứ thứ gì mà em muốn, nhưng em thì nhất định chỉ có thể là của ta."

Trước khi Tiết Thừa Vũ biết thân phận thực sự của Cảnh Dương, điều mà y suy nghĩ là sau khi trở về hai người họ sẽ nhanh chóng thành thân và sinh con, nếu có con thì cho dù Cảnh Dương đến với y với mục đích gì, y cũng nhất định buông xuống hết vì đứa nhỏ. Nhưng sau khi biết được thân phận thực sự của Cảnh Dương, y biết rằng sẽ không dễ dàng để hai người họ ở bên nhau, nhưng y không hề lo lắng hay sợ hãi bất cứ điều gì, y sẽ không từ thủ đoạn san bằng một con đường cho đến khi hai người có thể đường đường chính chính đứng thẳng và đối mặt với đám đông.
Cảnh Dương mở to mắt im lặng, hắn biết mỗi khi cơ thể có khả năng mang thai thì đều sẽ có lý do khiến hắn phải sinh ra một đứa nhỏ, ngay cả khi hắn thực sự không muốn có con thì cũng không phải do hắn tự quyết định.

Tiết Thừa Vũ cúi đầu hôn Cảnh Dương, Cảnh Dương đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, theo thói quen hôn lại y, hai người hôn nhau một lúc lâu, mãi đến khi cơn buồn ngủ của Cảnh Dương ập đến thì hắn mới từ từ chìm vào giấc ngủ.

Trên đường từ phía nam trở về đô, Cảnh Dương không hề chịu khổ gì cả, bởi vì phần lớn thời gian hắn đều nằm ngủ. Mà thời gian tỉnh táo lại dùng để đối phó với Tiết Thừa Vũ, Cảnh Dương cảm thấy kiếp này mình khẳng định là sẽ phải đau lưng rất nhiều rồi, bởi vì d*ục vọng của Tiết Thừa Vũ quá mạnh.
Tiết Thừa Vũ ngồi trên ngựa cùng binh lính của mình tiến vào cổng thành của kinh đô một cách chỉnh tề.

Hôm nay là ngày Tiết Thừa Vũ mang đại quân từ Trấn Nam trở về kinh đô, rất nhiều người trong thành đều đến xem, các trà lâu quán ăn hai bên đường nơi đại quân đi qua đều đã chật kín.

Tiết Thừa Vũ là danh tướng nổi tiếng nhất, bởi vì tuy còn trẻ nhưng mà chiến công đã vượt qua phụ thân của mình. Hơn nữa, y còn khiến cho những binh lính của Nam Man khiếp sợ, chỉ cần binh lính của Nam Man nhìn thấy y ở trên chiến trường, thì phản ứng đầu tiên của họ chính là bỏ chạy. Cái danh sát thần chiến trường này hiện đã được truyền khắp Đại Yến rồi.

Cho nên dân chúng đều rất tò mò, rốt cuộc là tướng mạo của Trấn Nam đại tướng quân như thế nào, mà có thể khiến cho đám người Nam Man phải run sợ khi nghe thấy danh của y như vậy.
Bởi vì sát khí trên người của Tiết Thừa Vũ và binh lính của y quá nặng, nên khi bọn họ đi ngang qua thì đám người vốn đang tán gẫu lập tức im lặng và trốn ra sau. Mấy người nhát gan không chỉ bị doạ đến mặt trắng bệch mà còn cảm thấy sợ hãi không thể giải thích được, những đứa nhỏ thậm chí còn bị doạ khóc lớn.

Cửa sổ của các quán trà bên đường hầu như đều mở toang, có rất nhiều cái đầu thò ra ngoài nhìn xuống, duy nhất có một cái cửa sổ là chỉ mở một chút, thế nhưng người bên trong cũng đang nhìn xuống và đặc biệt là đang nhìn Tiết Thừa Vũ.

Mặc dù đang bị rất nhiều người quan sát, nhưng chỉ có ánh mắt đó mới khiến Tiết Thừa Vũ chú ý, y ngẩng đầu lên nhìn về phía cái cửa sổ còn chưa mở hết kia.

Đột nhiên chạm phải ánh mắt của Tiết Thừa Vũ, Tô Hoài cảm thấy trong lòng giống như bị một mũi tên đâm xuyên qua cơ thể vậy. Hắn ôm ngực, muốn dằn xuống cảm giác hoảng sợ và tim đập nhanh này.
"Đế Khanh, ngài không sao chứ?" Người hầu bên cạnh thấy sắc mặt của Tô Hoài không ổn, lập tức quan tâm hỏi

"Không sao." Tô Hoài lắc đầu.

"Vị Trấn Nam đại tướng quân này thật không hổ được xưng là sát thần, ngay cả ánh mắt cũng đáng sợ như vậy, tuy rằng dung mạo của hắn anh tuấn bất phàm, nhưng vừa nhìn là biết tính tình rất khó ở chung. Nếu sau này Đế Khanh với hắn..., chỉ sợ ..." Người hầu chưa nói hết câu, nhưng trong mắt hắn lại tràn đầy lo lắng.

Bóng lưng của Tiết Thừa Vũ đã biến mất khỏi tầm mắt, Tô Hoài bước tới bàn ngồi xuống, cầm tách trà trên bàn đưa lên miệng, nhưng hắn không há miệng uống mà là tập trung suy nghĩ vấn đề của mình.

Hôm nay hắn đặc biệt đến đây để nhìn xem cái người còn trẻ như vậy đã làm tướng quân trông như thế nào. Kết hợp với các loại tin đồn bình thường nghe được về y, Tô Hoài tưởng rằng bộ dáng của y là một nam tử lầm lì và mạnh mẽ với khuôn mặt dữ tợn. Mặc dù An Nam Vương có vẻ ngoài ngay thẳng, nhưng những miêu tả khác nhau về Tiết Thừa Vũ khiến hắn khó có thể suy nghĩ theo chiều hướng tốt.
Nhưng Tô Hoài không ngờ Tiết Thừa Vũ lại cao ngạo, uy nghiêm và oai phong lẫm liệt như vậy, thật sự rất khó để người ta không động lòng. Hắn đặt chén trà chưa uống một ngụm nào xuống, đặt tay lên ngực và cẩn thận lĩnh hội cảm giác vừa rồi, hắn tự hỏi bản thân, chẳng lẽ mình đã động tâm với một người mới gặp một lần sao? Cho dù người đó thực sự rất tuấn mỹ và chắc chắn là một trong những người giỏi nhất kinh đô, nhưng mà..., sao có thể như vậy được?

Hầu hết binh lính của Trấn Nam quân đều đã được thu xếp ở doanh trại bên ngoài thành, Tiết Thừa Vũ chỉ đưa binh lính tinh nhuệ của mình vào thành thôi, sau khi trở về hoàng cung thì phần lớn binh lính tinh nhuệ của y cũng sẽ bị điều động đi nơi khác, chỉ có một số nhỏ sẽ đi theo y về phủ.

Cửa lớn của Vương phủ rộng mở, hai đệ đệ và ba quản gia của Tiết Thừa Vũ cùng những người hầu đều đang đứng ở cổng chờ đón y, khi bọn họ nhìn thấy y cưỡi ngựa từ xa, đại quản gia lập tức cho người hầu chạy đi báo với An Nam Vương rằng thế tử đã trở lại.
Khi gần đến cổng chính của Vương phủ, Trúc Tâm bước vào xe ngựa giúp Cảnh Dương đội mũ trùm đầu, sau khi xe ngựa dừng lại thì Trúc Tâm đỡ Cảnh Dương chuẩn bị xuống xe.

"Cung nghênh thế tử hồi phủ." Ba người quản gia dẫn đầu hành lễ với Tiết Thừa Vũ.

"Đại ca." Hai đệ đệ của Tiết Thừa Vũ là Tiết Thừa Khải và Tiết Thừa Phong cũng tiến lên chào hỏi.

Sau khi xuống xe, Tiết Thừa Vũ đi tới bên cạnh xe ngựa đích thân đỡ Cảnh Dương xuống xe, sau đó thì dìu Cảnh Dương vào phủ.

Tiết Thừa Khải và Tiết Thừa Phong nhìn nhau, trong lòng hiếu kỳ rốt cuộc là ai mà có thể khiến đại ca của mình quan tâm như vậy, nhưng bọn họ cũng biết bây giờ không phải là lúc để đặt câu hỏi, cho nên họ kìm nén sự tò mò của mình và đi theo sau Tiết Thừa Vũ vào trong.

Khi chuẩn bị đến sảnh chính sau khi bước vào cánh cổng thứ hai, Tiết Thừa Vũ nói với Trúc Tâm "Ngươi dẫn công tử đến đình viện của ta nghỉ ngơi trước đi."
"Vâng." Trúc Tâm lập tức tiến lên đỡ Cảnh Dương đi về hướng đình viện của Tiết Thừa Vũ.

Tiết Thừa Vũ phải đi gặp An Nam Vương trước, mà trong chính sảnh nhất định sẽ có rất nhiều người, không thể trực tiếp dẫn Cảnh Dương đến.

Tiết Thừa Vũ là thế tử, nên khuôn viên và cách bài trí trong đình viện của y đương nhiên là chỉ đứng sau An Nam Vương, mặc dù Tiết Thừa Vũ chưa ở đây được mấy lần, nhưng nó luôn được quản lý rất tốt. Lần này thời gian y về ở khẳng định sẽ dài hơn, nên quản gia đã tốn rất nhiều tâm tư để sắp xếp lại, tất cả đồ đạc trong đình viện đều được thay bằng đồ mới.

Mặc dù Cảnh Dương không chịu cực khổ gì, nhưng ngồi trên xe ngựa hơn hai mươi ngày thì ai cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi. Vừa đến đình viện của Tiết Thừa Vũ thì hắn lập tức đi tắm nước nóng để thư giãn. Sau đó để Trúc Tâm giúp mình lau khô tóc, mặc y phục mới, chờ Tiết Thừa Vũ đưa An Nam Vương đến gặp.
Min: ăn chay quen rồi, giờ tác giả quăng cho cục thịt nên bé chả quen :v

Bình Luận (0)
Comment