Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1622

Đúng như Khương Bồng Cơ đoán, An Thôi cố ý chiêu mộ những thanh niên trai tráng có thể đưa đi được, những người còn lại phần lớn là người già yếu tàn tật, chút đồ ăn kia căn bản không đủ để sống qua mùa đông. Cho dù năm ngoái cũng có nhiều dân chạy nạn bị chết đói chết cóng, nhưng lúc ấy không phải do Khương Bồng Cơ quản lý.



Cô là chư hầu có danh tiếng rất tốt trong dân gian, nếu dưới sự quản lý của cô mà số lượng dân chúng tử thương cao, danh tiếng sẽ chịu sự đả kích rất lớn.



Nếu An Thôi lại nhân lúc này phái người đi kích động những nạn dân đang gặp khó khăn công kích cô thì cô sẽ gặp phải nguy cơ rất lớn.



Hoặc là cô phải từ bỏ danh tiếng trong dân gian, mặc cho hơn trăm nghìn thậm chí mấy trăm nghìn dân chúng chết đói.



Hoặc là cô phải cắt xén lương thảo quân nhu dùng cho chiến tranh, như vậy sau khi sang xuân, chắc chắn lòng quân sẽ xao động vì thiếu lương thảo.



Dù là trường hợp nào thì Khương Bồng Cơ cũng đều nằm ở thế yếu.



Nếu không phải như vậy, sao An Thôi lại hào phóng nửa thả nửa tặng gần hai châu?



Ở trong mắt người ngoài, Khương Bồng Cơ một hơi lấy được quyền quản lý gần hai châu của Nam Thịnh, khí thế như mặt trời ban trưa, nếu khí hậu không thay đổi, e là cô đã dẫn binh xuống phía Nam hốt trọn hang ổ của An Thôi rồi. Trên thực tế không phải như vậy, lợi nhuận vơ vét được ở hai châu này quá thấp, nếu không nhờ phái người đi đào mộ kiếm chác chút tiền bẩn thì e là Khương Bồng Cơ có móc sạch kho riêng cũng không bù nổi khoản tài chính thiếu hụt này.



Cho dù là An Thôi hay đám người dưới trướng An Thôi, bọn họ đều tưởng Khương Bồng Cơ sẽ bị nạn dân hai châu gào khóc đòi ăn đến sứt đầu mẻ trán, chắc chắn sẽ làm cho lòng dân oán thán... Kết quả, Khương Bồng Cơ đã dùng hiện thực đánh cho bọn họ sưng mặt.



“Ngươi nói cái gì?”



An Thôi đặt bình rượu xuống “cạch” một tiếng, đế cơ Tây Xương đang rúc trong lòng hắn sợ đến mức gập người quỳ lạy thỉnh tội.



Hắn không hề thương hương tiếc ngọc, vẻ mặt nghiêm túc trừng mắt với sứ giả.



“Ngươi chắc chắn chứ?”



Sứ giả nói: “Tiểu nhân chắc chắn, tin tức các nơi truyền về đều giống như vậy, sau khi Liễu Hi chiếm lĩnh hai châu, dân chúng...”



An Thôi đưa tay lên cắt ngang lời gã, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, để lại những nếp nhăn sâu hoắm.



“Không cần nói nữa, cử người mời quân sư đến thương nghị.”



An Thôi vốn định xem kịch vui, không ngờ tin tức của những người được phái đi thăm dò truyền về hoàn toàn khác với tưởng tượng của hắn.



Sau khi Khương Bồng Cơ lấy được hai vùng đất như miếng gân gà, dân chúng do cô quản lý không những không xảy ra tình trạng tử vong trên quy mô lớn mà còn khá bình yên sống qua mùa đông giá rét. Vệ Từ còn tranh thủ thời gian cử người đi tung tin, ngày nào cũng tung vô số câu chuyện thổi phồng Khương Bồng Cơ lên.



Năng lực thao túng dư luận của Vệ Từ vượt xa tiêu chuẩn của thời đại này, những chư hầu từng đối địch với Khương Bồng Cơ đều từng nếm trải điều ấy.



Dù sĩ tộc hai châu Nam Thịnh đã từng mắng chửi cô vì chuyện cô đào mộ nhưng thanh danh trong dân chúng lại cực kỳ tốt.



Người có được lòng dân sẽ có cả thiên hạ.



Câu này không chỉ đúng với người làm chủ thiên hạ mà cũng đúng với những chư hầu đang phấn đấu làm chủ thiên hạ.



Khương Bồng Cơ đắc tội sĩ tộc hai châu hoàn toàn là sự thật nhưng cô cũng đã lung lạc được gần triệu dân chúng hai châu.



So ra, chỉ đắc tội với mấy nghìn sĩ tộc “bị nhổ răng nanh” căn bản chẳng hề ảnh hưởng đến toàn cục.



Dân chúng Nam Thịnh đã bao nhiêu năm chưa từng trải qua một mùa đông không chiến loạn? Bắt đầu từ họa Nam Man, dân chúng lúc nào cũng ở trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng, ban đêm đi ngủ thì lo lắng có thổ phỉ đột nhiên xông vào nhà giết người cướp bóc, có thể thấy bóng ma của bọn họ nặng nề đến mức nào.



Chuyện chư hầu Nam Thịnh chưa từng làm được, một chư hầu ngoại lai như cô lại làm được.



Dân chúng khao khát hòa bình, khao khát cuộc sống bình yên, Khương Bồng Cơ đã cho họ nhìn thấy hy vọng.



Để phủ thêm hình tượng vô tư và cao lớn của Khương Bồng Cơ, Vệ Từ còn công khai một phần sự thật, chẳng hạn như chuyện Khương Bồng Cơ phát quần áo chống lạnh hiếm có thế nào, chẳng hạn như cô gần như móc hết kho riêng mới đảm bảo cho dân chúng hai châu có thể trải qua một mùa đông yên ổn...



Cho dù cô không thể đem đến cho dân chúng cuộc sống tốt đẹp nhất nhưng cô sẽ cố gắng làm tốt nhất có thể, dân chúng nên biết thỏa mãn.



“Điên rồi! Tất cả đều điên rồi! Những dân chúng kia bị Liễu Hi cho uống thuốc mê à?”



Khi sĩ tộc lại phát hiện xung quanh phần mộ tộc mình có dấu vết bị trộm liền tức đến nổ phổi, nhưng lại chỉ toàn nghe dân chúng ca tụng công đức của Khương Bồng Cơ đến mức một phật xuất thế hai phật thăng thiên. Người có suy nghĩ giống bọn họ còn có cả đám người An Thôi.



An Thôi cử người đi tung tin đồn bất lợi về Khương Bồng Cơ, kết quả là những người đi tung tin đồn bị dân chúng đánh mất nửa cái mạng.



Đúng là gây sự vô cớ!



Khương Bồng Cơ phái người đi đào mộ là giả à?



Những năm nay Khương Bồng Cơ tàn sát vô số là giả à?



Rõ ràng cô là một bạo quân vậy mà cứ được người ta rửa sạch thành hoa sen trắng, chẳng lẽ ai cũng mù sao?



Kế này của An Thôi chưa thành lại nảy sinh kế khác, đáng tiếc bị Hoa Uyên ngăn cản.



“Bây giờ quan trọng nhất là chuẩn bị cho trận chiến đầu xuân năm sau, binh sĩ dưới trướng Liễu Hi chống lạnh đầy đủ thì tập kích sẽ không hiệu quả lắm.”



An Thôi thở dài: “Cũng được, là do ta quá sốt ruột.”



Đối mặt với Khương Bồng Cơ, An Thôi nói mình không bị áp lực thì hoàn toàn là nói dối.



Hắn không chỉ bị áp lực mà còn áp lực to như núi.



Chẳng qua hắn không thể nào nói những cảm xúc này với người ngoài mà thôi.



Hắn là chủ công, ngay cả hắn còn có tâm lý sợ chiến, người dưới làm sao có thể có tâm lý tất thắng?



Hoa Uyên là tâm phúc tín nhiệm nhất của An Thôi hiện nay, dăm ba câu của gã đã khiến đối phương yên lòng.



An Thôi nghe gã khuyên xong thì cảm xúc nôn nóng được cải thiện rất nhiều.



Hắn nói với Hoa Uyên: “Đã lâu rồi ngươi chưa đến thăm Diện Nhi, mấy ngày nay nếu có thời gian thì đến xem thử nó thế nào?”



Hoa Uyên cười áy náy: “Lơ là thiếu chủ, đây là sơ sót của thần.”



An Thôi không quá thương yêu đứa con thừa tự kia, chẳng qua do bản thân có bệnh, không thể nào không nhận con nuôi làm con thừa tự để thừa kế, làm như vậy có lợi cho việc ổn định lòng người. Có điều... Lúc này Hoa Uyên lặng lẽ nói một chuyện khiến An Thôi mừng như điên.



Gã giới thiệu cho An Thôi một y khoa thánh thủ có kinh nghiệm phong phú chữa bệnh thầm kín của nam giới.



An Thôi âm thầm đi gặp vị thánh thủ kia.



Người trong nghề vừa ra tay liền biết có bệnh hay không.



Thầy thuốc bắt mạch gần như đúng với chứng bệnh của An Thôi, không nói bất lực như các thầy thuốc khác, thầy thuốc này có cách chữa trị!



Đương nhiên An Thôi hy vọng có huyết mạch của mình, bởi vậy hắn lập tức vui mừng đến mức không ức chế được, vẻ mặt lập tức vặn vẹo.



“Thật, thật sao?”



Hắn cố gắng kiềm chế niềm vui, cẩn thận hỏi thầy thuốc.



Thầy thuốc râu tóc bạc trắng: “Đa Hỉ Công cần điều dưỡng cẩn thận một tháng sẽ có hiệu quả, an dưỡng ba tháng chắc chắn bệnh sẽ được chữa khỏi.”



An Thôi nói: “Vậy phiền thầy thuốc kê đơn.”



Thầy thuốc nói: “Y giả nhân tâm, đây là thiên chức của thầy thuốc, Đa Hỉ Công quá lời rồi.”



Hoa Uyên đứng bên cũng lên tiếng: “Chúc mừng chủ công sớm ngày trọng hoạch lân nhi.”



An Thôi liên tục gật đầu, một lát sau lại nói: “Bên Diện Nhi, ngươi chiếu cố thêm một chút, đừng để đứa bé kia khó chịu trong lòng.”



Đứa con hờ kia được hắn nuôi như thiếu chủ mấy năm, ít nhiều cũng có tình cảm cha con, chuyện này vẫn nên tạm thời giấu nó.



Hoa Uyên nói: “Thần hiểu, xin chủ công yên tâm.”



Anh ta dẫn thầy thuốc đi bí mật kê đơn thuốc.



Lúc xung quanh không có ai, gương mặt thầy thuốc vốn bình tĩnh bắt đầu hơi xám lại.



Hoa Uyên cười lạnh: “Làm tốt chuyện ông nên làm đi, chớ nhiều lời, kẻ nhiều lời không chỉ bị rút lưỡi mà cả nhà già trẻ đều sẽ không thoát được đâu.”



Mồ hôi lạnh của thầy thuốc chảy ròng ròng, nói: “Tiểu nhân biết.” Nguồn : Vietwriter.vn

Bình Luận (0)
Comment