Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1623

Đáy mắt Hoa Uyên không hề gợn sóng chút nào, sự lạnh lùng khiến cho lòng người run sợ, uy thế quanh thân càng khiến cho thầy thuốc già nhìn quen sống chết cũng phải run rẩy sợ hãi.



Ông chỉ là một thầy thuốc bình thường, cả đời cẩn thận hành nghề chữa bệnh cứu người, bất kể thân phận bệnh nhân là gì, ông đều đối xử bình đẳng. Mặc dù y thuật của ông ở trong giới không coi là thấp nhưng vị thầy thuốc già này cảm thấy bản thân còn cách ước mơ được mọi người kính trọng rất xa.



Để không phụ lời hứa của mình lúc mới vào ngành y, mấy chục năm qua ông chưa từng lơ là.



Nhưng hoàn toàn không ngờ tới, danh dự mình duy trì hơn nửa đời người lại bị chính bản thân ông phá hủy.



Người đàn ông trẻ tuổi trước mặt dùng tính mạng của một nhà già trẻ, thậm chí cả họ hàng của ông để uy hiếp ông, thầy thuốc già không thể không làm theo.



Mới đầu ông cũng từng đấu tranh, ông và Hoa Uyên lừa gạt An Thôi, cố ý chẩn đoán sai bệnh để hại người, đó không phải là vi phạm y đức hay sao?



Nhưng mà thầy thuốc già càng hiểu rõ nếu mình làm trái lời Hoa Uyên thì sẽ có hậu quả gì.



Ông hiểu rất rõ, Hoa Uyên tuyệt đối không phải hạng người quan tâm đến tính mạng của người khác, đối với gã thì giết chết một người cũng chỉ bình thường như ăn cơm, uống nước mà thôi. Thầy thuốc già dằn vặt lương tâm một phen, cuối cùng vẫn vứt bỏ khí tiết tuổi già, giúp Hoa Uyên làm xằng làm bậy.



Thầy thuốc già chỉ hy vọng sau khi Hoa Uyên đạt được mục đích sẽ nương tay với ông, hoặc là có chút lương tâm mà buông tha cho họ hàng người thân của ông.



Đừng thấy thầy thuốc già lớn tuổi, mắt ông chưa mù đâu, ông vẫn biết một đạo lý, đó là càng biết nhiều thì chết càng sớm.



Thầy thuốc già biết bí mật của Hoa Uyên, liệu gã có để ông sống hay không?



Rất hiển nhiên chuyện đó không có khả năng, thầy thuốc già biết sau khi chuyện này thành công mình chắc chắn phải chết.



“Trong tay ông có bài thuốc bí truyền trợ giúp mang thai đúng không?”



Hoa Uyên dựa vào tủ thuốc bên cạnh nhìn thầy thuốc già miệt mài viết đơn thuốc, bất chợt hỏi một câu khiến ông lão sợ run tay.



“Trợ giúp mang thai... Cái này...” Thầy thuốc già khó xử nói: “Thân thể Đa Hỉ Công trông thì có vẻ giống như bao người đàn ông bình thường khác, vẫn có thể sinh hoạt vợ chồng với phụ nữ, nhưng ‘hạt giống’ của ngài ấy không thể ‘nảy mầm’ được, bất kể là gặp được ‘đất đai phì nhiêu’ cỡ nào thì một ‘hạt giống’ hỏng không thể nào ‘nảy mầm’ được.”



Mặc dù trên phương diện này thầy thuốc già có không ít thành tích, trước kia cũng chữa khỏi cho rất nhiều đàn ông bị bệnh về khả năng sinh sản, nhưng tình trạng của An Thôi thì ông thật sự không có biện pháp. Dù ông có mang bài thuốc bí truyền ra cũng không thể giúp An Thôi khiến phụ nữ mang thai được, đây chẳng khác nào làm khó ông.



Hoa Uyên gảy cọng cỏ khô ngậm trong miệng, thản nhiên cười nói: “Ta biết thân thể Đa Hỉ Công không khác gì người vô sinh rồi, không cần ông phải nhắc nhở.”



Một người đàn ông không thể làm cho phụ nữ mang thai, dù có trở thành chư hầu một phương, nói thẳng ra vẫn là thái giám trong hoàng thất.



Hoa Uyên khăng khăng khẳng định mình là “Liễu Hi”, sao gã có thể để một người đàn ông có thân thể không trọn vẹn tùy ý sai sử mình?



Gã cũng muốn có được thiên hạ này.



Vì vậy, trong mắt Hoa Uyên, An Thôi chính là chướng ngại, là vật cản đường cần phải loại bỏ.



Thầy thuốc già ngại ngùng hỏi: “Đã như vậy, vì sao còn phải dùng phương thuốc bí truyền để hỗ trợ mang thai?”



Nửa người Hoa Uyên tựa vào tủ thuốc, nho sam hơi rộng càng tôn lên vẻ phong lưu của gã, trên mặt mang ba phần ý cười trong sáng, lại có chút bất cần đời, nhưng đằng sau sự “phong lưu” này chính là độc tố chết người. Thầy thuốc già âm thầm thở dài, thầm nghĩ thật đáng tiếc biết bao.



“Không phải ông đã chẩn đoán cho Đa Hỉ Công rồi ư? Còn nói một tháng sau hắn sẽ có khả năng khiến phụ nữ mang thai.”



Hoa Uyên cười lạnh hỏi ngược lại khiến thầy thuốc già bị nghẹn, á khẩu không trả lời được.



Lượng tin tức trong câu này rất lớn!



An Thôi không thể nào khiến phụ nữ mang thai được, nếu Hoa Uyên dâng lên bài thuốc bí truyền giúp người phụ nữ của An Thôi mang thai... Như vậy có thể đoán rằng đứa trẻ trong bụng cô ta nhất định là của lão Vương hàng xóm, chắc chắn An Thôi bị cắm sừng rồi. Thầy thuốc già âm thầm chậc lưỡi hít hà, làm thầy thuốc, ông đã gặp rất nhiều tranh chấp và chuyện sinh lão bệnh tử, có một số gia đình quyền quý đấu đá và giở trò lừa gạt còn ly kỳ phức tạp hơn trong tiểu thuyết kể trên phố nhiều. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com



Nghệ thuật bắt nguồn từ đời sống cao hơn đời sống*, đại khái chính là ý này.




* Tư liệu sáng tác nghệ thuật đều lấy từ đời sống, thông qua sự sáng tạo, sàng lọc của các nhà văn, nghệ sĩ mà tư liệu đó biến thành nghệ thuật sống động hơn cả đời sống thực.



Hoa Uyên trước mắt này muốn “tặng” cho An Thôi một cặp sừng, muốn huyết thống của gã thay thế vị trí người thừa kế của An Thôi ư?



Trong khoảnh khắc, các loại tình tiết kịch bản máu chó nhảy ra dồn dập, thầy thuốc già chỉ có thể chậc lưỡi hít hà mà than thầm “nhà giàu đúng là đẳng cấp, dân chúng bình thường làm gì nghĩ ra được những việc làm xấu xa như thế”, đây không chỉ là muốn người ta phải tuyệt hậu mà còn muốn chiếm cả nhà người ta, làm cho người ta chết không nhắm mắt.



“Ông cứ nói thẳng ra, có hay là không có?” Hoa Uyên cười lạnh: “Hiệu quả càng nhanh, càng mạnh thì càng tốt.”



Thầy thuốc già lo lắng bất an nói: “Việc sinh con dưỡng cái là đạo trời tự nhiên, cái này liên quan mật thiết đến tình trạng cơ thể của nam và nữ. Giống như đất đai cày bừa vụ xuân và hạt giống tràn đầy sức sống vậy, hai thứ đó gặp nhau mới cho ra được kết quả tốt. Nếu như ‘hạt giống’ yếu ớt mà ‘đất đai’ phì nhiêu thì hơn phân nửa thai nhi sẽ chết lưu trong bụng, nếu như ‘hạt giống’ khỏe mạnh mà ‘đất đai’ cằn cỗi, cho dù có ‘sản xuất’ thuận lợi thì đứa trẻ sẽ kém cỏi từ lúc sinh ra. Dù thành công mang thai nhưng do dùng thủ đoạn để can dự vào sinh sản tự nhiên nên đứa bé sinh ra hơn phân nửa sẽ...”



Ông nói lải nhải một đống, Hoa Uyên chỉ lạnh lùng hỏi lại chín chữ.



“Ông nói thẳng đi, có hay là không có?”



“Có.” Thầy thuốc già thấp giọng nói: “Nhưng mà toa thuốc kia có dược tính quá mạnh, nếu phái nữ dùng chắc chắn sẽ tổn hại sức khỏe.”



“Có là được, nhớ sao chép cho ta một bản.”



Hoa Uyên lấy toa thuốc trong tay thầy thuốc già, lại bảo đối phương bốc thêm cho mình mấy thang thuốc.



Bởi vì Hoa Uyên cho An Thôi hy vọng có con một lần nữa nên hắn càng coi trọng Hoa Uyên hơn. Không phải hắn chưa từng nghi ngờ, nhưng khi âm thầm điều tra, tin tức truyền về đều nói vị thầy thuốc già kia có rất nhiều thành tựu trong việc chữa bệnh thầm kín về sinh sản cho phái nam, y thuật rất tài giỏi.



An Thôi yên tâm uống thuốc mà thầy thuốc già kê cho, sau một thời gian ngắn liền cảm thấy tinh thần tốt hơn, tinh lực càng dư thừa. Hoa Uyên lại dâng lên bài thuốc gia truyền trợ giúp phụ nữ mang thai, bài thuốc này vô hại với thai nhi nhưng lại rút cạn sức khỏe của thân thể người mẹ, dùng cái này để đổi lấy tình trạng tốt nhất của thai nhi. Trong lòng An Thôi mừng rỡ nhưng lại không hài lòng với ý định đưa bài thuốc này cho đế cơ Tây Xương của Hoa Uyên.



“Cô ta chỉ là một đế cơ mất nước thì có tư cách gì sinh con cho ta?”



An Thôi rất coi trọng huyết thống, vị đế cơ Tây Xương kia tuy dáng vẻ xinh đẹp lại còn biết đọc biết viết, điều kiện không tệ, nhưng xuất thân của cô ta không tốt.



Dù An Thôi muốn có con đến điên rồi, nhưng hắn cũng không muốn ruột thịt tương lai của mình có một người mẹ xuất thân thấp hèn như thế.



Hoa Uyên lạnh lùng nói: “Chẳng qua chỉ dùng cô ta để thử nghiệm bài thuốc kia mà thôi, nếu như bài thuốc đó thật sự hiệu quả thì lúc đó chủ công chọn cho thiếu chủ một người mẹ xuất thân danh môn, huyết thống cao quý vẫn kịp mà. Phân biệt chính thống và thứ xuất, con quý nhờ mẹ, vị thiếu chủ đó chắc chắn là thiếu chủ tương lai.”



Từng từ Hoa Uyên nói ra, từng việc Hoa Uyên làm khiến An Thôi rất vừa ý.



Dù Hoa Uyên là thầy của con nuôi nhưng gã vẫn luôn lấy chủ công hắn đây và thiếu chủ chính tông tương lai làm trọng, điều này rất tốt!



An Thôi trầm ngâm nói: “Ngươi nói ngược lại cũng có mấy phần đạo lý, vị đế cơ Tây Xương này tuy rằng xuất thân không cao nhưng tổ tiên cũng từng hiển hách, miễn cưỡng chấp nhận được.”

Bình Luận (0)
Comment