Hoàn thành xong công việc ở Ám Ma, Trấn Đông được thưởng cho một số kim loại quý, vài lượng vàng, rồi được một đoàn hộ tống trở về. Đến nhà thì trời đã tối, đúng lúc Lã Phong đang nấu cơm,tiện thể hắn ăn chung.
Chén xong bữa tối, có một việc Trấn Đông muốn test, đó là trận pháp. Ở thế giới này, một trong những thứ hắn muốn học được nhất đó là trận pháp, không chỉ dùng để khốn địch nó có rất nhiều thứ để ứng dụng vào.
Chẳng hạn tạo ra không gian giới chỉ, không gian bảo vật, Ẩn giấu địa điểm hay vật gì đó vv…
Ý định của hắn là làm ra một trận pháp, có thể tự nạp đạn thẳng vào trong súng thay vì xài băng đạn. Cảnh giới của hắn bây giờ không tạo được một gian quá rộng, chỉ khoảng 5m vuông, như vậy đã đủ.
Cùng với số kim loại quý có được từ Ám Ma, đủ để chế hai khẩu glock bắn từ 1.100-1200/phút mà vẫn chịu được độ nóng, không bỉ chảy nòng.Chúng còn được thêm 1 trận pháp giúp hắn luyện hóa đạn nhanh hơn, linh khí không bị loãng rồi tan biến khi để thời gian dài.
Đã làm xong vũ khí, cái hắn cần bây giờ là tu vi, kẹt mãi ở luyện khí kì tầng 2 cũng không hay. Vũ khí có mạnh hay không cũng phải xem ở chủ nhân của nó.
Trấn Đông bầy một tụ linh trận rồi bắt đầu tu luyện, trận pháp này giúp linh khí xung quanh được tụ vào một chỗ trở nên nồng nặc, trợ giúp tu luyện nhanh hơn.
Hai ngày sau, Trấn Đông đột phá. Chỉ hơn một tháng, đột phá hai cảnh giới hắn có chút mừng, Nếu giữ tốc độ này, mấy tháng nữa hắn sẽ đột phá luyện khí cảnh.
Đứng dậy, luyện một vài đường quyền để dãn gân cốt.
“Nhiệm vụ tuyên bố: Là Chân Tiên mạnh nhất không thể mãi dựa dẫm vào gia đình, không có kinh tế, hãy bước chân ra đời làm chủ thế giới.
Kí chủ hãy kiếm 1000 lượng vàng bằng sức lao động của mình.
Phần thưởng: Âm luật học thuật”
Nhìn nhiệm vụ Trấn Đông biết, đến lúc để mở map rồi không thể dậm chân mãi một chỗ được.
Sáng sớm hắn viết một bức thư cho Trấn Minh, rồi mang Lã Phong theo cùng, để lão một mình cũng không tốt.
Hắn đến từng nhà chào hỏi từng người.Khi ra khỏi cổng làng, hắn quảnh mặt lại nhìn một chút, đến lúc phải đi rồi ngôn làng thân yêu, hẹn gặp lại.
Khi bóng hắn ló dần theo chân núi, mọi người trong làng có chút xúc động.
-Ông trời có mắt, nó biến rồi. Phải cúng con gà mới được.
-Dạo gần đây hoa cúc ta rất căng thẳng, may là Trấn Đông đi rồi.
-Mỗi sáng sớm, không cần phải ứa máu nhìn nó múa kiếm nữa . Tạ ơn trời.
-Hôm nay ta mở tiệc mời các vị qua chung vui.
-Được.
Mọi người đang vui mừng như trẩy hội thì thấy Trấn Đông quay lại. Ai cũng im thin thít, chưa gì âm binh quay lại rồi, còn tưởng được yên thân.
Trấn Đông đi được một lúc, mới nhớ không mang theo bản đồ. Quay lại cổng ,thấy người trong làng đứng đó hắn có chút xúc động, mọi người như thế mà quan tâm hắn.
-Cảm ơn mọi người tiễn đưa, ta quên bản đồ vào lấy, sau này có gì gặp lại.
-Không cần, Mục thúc có bản đỗ sẵn đây cháu cầm theo đi, đỡ phiền phức phải vào nhà.
-Cảm ơn Mục thúc, ta đi đây, mọi người nhớ giữ sức khỏe.
Thế là hắn lại xách gói ra đi.
-Mụ mụ đâu, làm thêm con gà thứ hai cúng nhanh lên.
-Làm ta tưởng mừng hụt, đau tim quá.
-Vẫn là ông trời có mắt.
Kể từ ngày hôm đó,ngày này trở thành một ngày lễ đặt biệt của làng ,được truyền mãi về sau, lễ này được gọi là lễ tiễn âm binh.
Sức khỏe Lã Phong không tốt, không đi đường dài được.Trấn Đông đành phải dùng kiến thức cơ quan với trận pháp ,chế ra một chiếc xe máy chạy bằng linh khí.
Nhờ nó ,hai người tiết kiệm được rất nhiều thời gian và sức lực.Khoảng thời gian đi đường rất chán ,thế là Trấn Đông nghĩ ra một trò.
-Lã gia, nay ta chỉ cho người làm dân tổ, đảm bảo phê.
-Dân tổ ? là cái gì?
-Đây đây ta chỉ người.
Sau một hồi được giáo dục về văn hóa lái lụa, Lã Phong đã có thể bốc đầu và lạng lách đánh võng.
-Haha lựa chọn theo ngươi, đúng là quyết định đúng đắn nhất đời ta.
Bốc đầu lão Lã hưng phấn nói. Cứ như thế một lão gia gia bị Trấn Đông dạy hư.