Vương Mục, tam thiếu gia của Vương gia. Một trong tam đại gia tộc Xuân Phong Thành. Năm nay 25 tuổi,cảnh giới Hộ giáp cảnh tầng 7, mặt tuấn tú, thân gầy thon, khi chất nhã nhặn.
Là một người thích cái mới, phiêu lưu, nên hắn quyết định du lịch vòng một số vùng ở nam châu xem có thứ gì mới mẻ. Tiếc thay đã mấy tháng rồi chưa gặp gì đủ làm vị công tử này thích thú.
Thế là Vương Mục về lại Xuân Phong thành. Bỗng có hai bòng người ngồi trên một vật kì lạ có hai bánh xe, thực hiện những động tác quái gở, làm hắn phải chú ý.
Không cần nói cũng biết đây là dân tổ Trấn Đông, Lã Phong.
-Lã gia, xem cá mập tuần tra của ta đây ngươi không vượt được đâu.
-Vẫn lại là chiêu đó, xưa rồi diễm ơi, rồng thần quẫy đuôi.
- Ta lại thua rồi vẫn là Lã gia cao tay.
-Haha, nhường rồi nhường rồi.
Dù đã 70 tuổi rồi nhưng độ tryhard và trình của cụ Lã cũng làm Trấn Đông phải gào thét, chỉ mới ba ngày đã đuổi kịp trình độ lái lụa của hắn thậm chí là vượt qua.
Hai người tấp vào một gốc cây gần đấy nghỉ ngơi thì một thanh niên cười ngây ngô lại gần.
-Hân hạnh được gặp hai vị, ta tên Vương Mục đang trên đường đến Xuân Phong thành. Bất ngờ gặp hai vị, thứ lỗi về sự tò mò, các vị có thể cho ta biết đây là cái gì không?
Thấy chàng trai này có hứng thú với xe máy, với bộ môn mạo hiểm này.Biết đâu lại là người có tư chất dân, Trấn Đông thật thà trả lời.
-Đây gọi là xe máy, do ta cảm hứng chế tạo ra, dùng để đi đường thay bằng ngựa, nó sử dụng linh khí tự nhiên để hoạt động.
-Bọn ta cũng đến Xuân Phong Thành, coi như cùng đường, ta cho huynh mượn một chiếc. Đây huynh chạy thử xem.
Vương mục cảm kích.
-Trên đời có thứ thú vị vậy sao? đa tạ huynh.
Trấn Đông vỗ vai hắn.
-Không cần phải khách sáo.
-Lã gia, người giúp vị huynh đệ này làm quen đi, xem ra chúng ta lại có thêm đối thủ rồi.
Lã Phong gật đầu.
-Đua hai mãi cũng chán, có thêm người thì thêm vui.
Trấn Đông cũng không sợ xe bị lấy mất, nó có sẵn trận pháp được bố trí, nếu bị đánh cắp hắn kích hoạt trận là có thể dịch chuyển nó trở lại dễ dàng.
Thế là nhóm dân tổ có thêm một thành viên gia nhập. Từng chiêu thức được bọn họ thi triển, nào là vũ điệu cuồng phong, sấm chớp chuyển hướng vv…
Khi đêm về , 3 người ngồi tụ vào một đám lửa ăn chút lương khô tâm sự. Chỉ với vài lần đua, 3 người tưởng trừng như đã là bạn thân.
Vương Mục có chút thắc mắc.
-Trấn Đông huynh, ta thấy tiềm lực của xe máy rất lớn, nếu huynh lấy bán kinh doanh,chắc chắn rất bộn.
Trấn Đông cười đáp.
-Không giấu gì Vương Mục huynh, ta thật là đến Xuân Phong thành kinh doanh xe máy, cũng như lập nghiệp.
Vương Mục hơi suy ngẫm một lúc.
-Xuân Phong thành có chút loạn lạc, nhà họ Vương của ta cũng coi như có tiếng ở đấy, nếu huynh không chê ta có một số của hàng có thể cho huynh thuê.
Nghe vậy Trấn Đông mừng rỡ.
-Vậy nhờ vào Vương Mục huynh rồi.
Cuộc đối thoại rất nhanh kết thúc, vì ai cũng mệt mỏi trên chuyến đường dài rồi. Mỗi người kiếm một nơi đặt lưng rồi ngủ.
Trở lại căn nhà gỗ thân quen.
Cầm trên tay thư viết tay của đệ đệ, Trấn Minh có chút suy ngẫm. Đệ đệ của ta lớn thật rồi sao? Âu cũng là lẽ tất nhiên. Đi tìm bầu trời của ngươi rồi giang cánh bay thôi đệ đệ của ta.
Cầm bức thư một lúc hắn thấy gì đó rất kì lạ.Trong bức thư giống như có lực hút nào đó, hút linh khí từ trong thể nội ra vậy, dù rất rất ít nhưng vẫn cảm nhận được.
Trấn Minh thử truyền một ít linh khí vào bức thư.Một giọng nói vang lên.
-Hehe chào đại ca của đệ.Nếu huynh nghe được đoạn hội thoại này thì đệ có một món quà muốn dành cho ca.Coi như quà sinh nhật đi, vì ta không chắc chừng nào sẽ quay về.
-Dưới chân đại ca là một mật thất. Chứa một món đồ chơi đệ mới sáng chế ra. Loại này gây sát thương cực mạnh trong tầm gần, mạnh thế nào thì tự thử ca sẽ dễ hình dung hơn. Có thể gọi nó shotgun, cách sử dụng là …
Cất bức thư kĩ càng vào, Trấn Minh nhếch môi cười.
-Đúng là em trai của ta hahah.