Chọn xong vũ khí mới để củng cố lực lượng phòng vệ, Triệu Đại Long đang định cúp máy thì nghe.
-Từ từ đã, Triệu hoàng đế quên là ta có nói , sẽ có khuyến mãi cho ngươi sau, đương nhiên là có?
Trấn Minh cười mỉm nói rồi ngoắc tay, từ phía bên ngoài một hầu cận kéo theo một thiếu nữ bị trói .
-Đây là thập công chúa của Minh Thiên quốc.
Triệu Đại Long giật mình rồi suy nghĩ một hồi
-Giá bao nhiêu?
Đây chính là người giúp ông có lợi thế rất lớn trong chiến tranh
sau này, không thể không mua.
Thỏa thuận xong xuôi Trấn Minh hẹn ngày giao hàng , rồi cúp máy.
Trấn Đông ngồi gần đấy nên cũng nghe được hết cuộc trò chuyện, nhìn thập công chúa hắn có chút tiếc nuối, thế là hết nơi để tiêu thủ thức ăn lỗi rồi.
Lưu Thượng thành, một thành nhỏ thuộc Vân Long quốc, nó ngay gần đường biên giới với Minh Thiên quốc, thế nên ở đây hay xảy ra va chạm quân đội giữa hai bên.Thanh niên đúng tuổi 18 liền phải gia nhập quân ngũ, sẵn sàng trong mọi tình huống nếu như có biến xảy ra.
Chính vì những lý do trên nên nơi đây, cứ 100 người là có khoảng 40 người thương binh, nhẹ thì chỉ mất một bàn tay cánh tay, nặng thì chân tay không còn sống nhờ gia đình.
Lã Phong được cử vào đây là để tìm kiếm những người thương binh kiểu này, với hy vọng thử nghiệm y thuật của Trấn Đông chữa trị cho họ,rồi biến họ trở thành lính đánh thuê của tổ chức. Cùng với lời hứa nếu làm tốt việc này, có thể vợ lão sẽ được hồi sinh.
Ở thế giới này chữa gẫy tay chân là điều có thể nhưng ngươi phải có địa vị hoặc kinh tế, thường dân thì khỏi mơ tưởng đến rồi, thế nên dùng điều này đánh vào tâm lý giúp mua chuộc lòng người dễ hơn.
Dọc theo từ cổng thành vào đến cửa hàng hai bên đườngkhông khí có gì đó u sầu ảm đảm, đi một chút rất dễ để bắt gặp một số người tay chân không lành lặn.
Đây không có sự nhộn nhịp mà thành thị mang lại, chỉ có đau thương , tủi nhục, không can tâm.
Lã Phong đến gần một thanh niên tầm 25 tay phải chỉ còn đến bắp tay.
-Này người thanh niên ngươi muốn cánh tay phải của mình trở lại không ?
Chàng thanh niên liếc mắt lại nhìn về phía lão, xem thường nói.
-Lại đến để vòi tiền chứ gì? Nói cho ông biết ta bây giờ không một xu dính túi, đi đi.
Lã Phong giang tay ra cản.
-Khoan đã, chỉ cần ngươi gia nhập chúng ta, gãy tay hay chân lúc nào thì chữa trị lúc ấy miễn phí,thậm chí còn kiếm được linh thạch.
Lục Vũ lắc đầu, bước chân nặng nề vừa đi vừa nói.
-Có lẽ ta vẫn sẽ chọn không, làm chó cho kẻ khác một lần rồi, ta không muốn tiếp tục nữa.
Nhìn bóng giáng từ từ bước xa dần Lã Phong cũng lười khuyên ngăn tiếp. Sau ba tiếng lão kiếm được hơn 50 người, con số khá nhiều.
Đoàn người được dẫn đến một khu rừng cách thành không xa, ở đấy dựng sẵn một cái lán tạm bợ, bên trong một giọng nói thiếu niên phát ra.
-Các vị xin mời vào, ta sẽ chữa trị rồi giao công việc cho từng người.
Nghe theo một lão già cụt chân đi vào, lão thấy một thanh niên 17 tuổi, tay cầm một số linh dược kì lạ mỉm cười hiền hòa.
-Mời người ngồi xuống , để ta chữa trị.
Không nhiều lời lão già ngồi xuống, mấy phút sau lão bước đi bình thường ra ngoài như chưa từng bị cụt chấn. Lần lượt từng người được chữa khỏi.
Thấy được Trấn Đông hiền lành, một số người nghĩ đây chỉ là công tử của dòng thứ của gia tộc nào đó, giỏi y thuật chưa có người đi theo nên cần kiếm. Bọn họ đã lâu không được bình thường sinh hoạt, sao lại phải đi phục vụ cho một tên dòng thứ chứ.
Cả đám tập hợp lại một chỗ bàn cách trốn tránh, sau một hồi quyết định họ chọn đợi mọi người lành lặn hết, lấy khí thế ép người.
Chữa trị xong Trấn Đông đi ra ngoài giao cho từng người công việc.
-Vị công tử này , ta không nghĩ tuổi mình đủ sức phụng dưỡng ngài chi bằng, bỏ qua ta kiếm người khác.
-Y thuật như huynh đệ, kiếm người nào chả được, ta còn có chuyện phải về gấp xin thông cảm.
-Hay là vầy, coi như hôm nay vị tiểu bằng hữu làm chút việc thiện đi, ta không nghĩ hai người có thể cản năm mươi người đâu, hahaha.
-Đúng đúng, làm việc tốt trời cao có mắt sẽ giúp công tử nha.
…
Một đám cứ thể phụ họa theo.
Lã Phong tức giân muốn xông lên cho tụi hắn biết thế nào là biết điều.
Trấn Đông nhanh hơn một bước đi lên nói.
-Các vị nói cũng đúng, nếu mọi người không hối tiếc thì có thể đi.
Một tráng hán gật gù.
-Đúng đúng, bọn ta không hối tiếc, tạm biệt tiểu hữu.
-Tạm biệt công tử, có duyên gặp lại.
-Tiểu huynh đệ tạm biệt.
Cá đám hớn hở đi về, bàn tán nhau.
-Nhát gan như thế cũng đòi chúng ta dưới trướng.
-Chắc chỉ được cái lấy oai thôi, nhìn hắng da trắng như thế ta xờ nhẹ cũng sợ hắn gãy xương, hahaha.
…
Một luồng khí lạnh bao chum khu rừng, một người không cẩn thận chạm vào lớp xương mù trắng bộng chốc đứng im, hắn cảm nhận được cơ thể lạnh lẽo không nhúc nhích được, từng giọt máu trong cơ thể cũng đang đóng băng.
Năm mươi sợi xích từ lán nhỏ bay ra kéo từng người vào.
-Ta oắc con ngươi nói lời không giữ lời.
-Đợi bọn ta phá giải lớp sương mù này, ngươi và lão gia kia không sông được đến đêm nay.
-Linh khí của ta không điều động được.
Từng giọng kêu thảm phát ra.
-Tiểu công tử người nói nếu không hối tiếc phần thưởng thì bọn ta được về nhà mà.
Trấn Đông lạnh giọng nói.
-Ngươi nghe sai rồi, ta nói là nếu mọi người không hối tiếc thì có thể đi.
-Không hối tiếc ở đây là không tiếc mạng, có thể đi là hồn phách có thể đi, ta chỉ giữ lại thân xác của các ngươi chơi đùa thôi.
Tráng hán ánh mắt sợ hãi.
-Khoan đã..tha mạng cho ta, công tử, ngươi muốn ta làm gì cũng được.
-Thủ hạ lưu tình tiểu hữu.
-Không !
Hơi lạnh biến mất, khu rừng cũng im lặng lại, đắm chìm nhìn mấy cái xác, Trấn Đông quyết định biến chúng nó thành khôi lỗi.
-Này Lã gia, kiếm thêm người hộ ta.
Lã Phong cung kính nhận lệnh.
-Vâng thưa chủ nhân.
Lục Vũ chạy vội ra chỗ lúc nãy gặp lão giả kia, muội muội của hắn sắp không xong rồi.
-Chết tiệt, sao ta lại từ chối chứ, người kia nếu chữa được cánh tay cho ta, thì có lẽ bệnh của muội muội cũng cứu được.
Hắn đành hỏi mọi người xung quanh, rất nhanh tin tức cần đã đến tai, Lã Phong dẫn nhiều người đi như thế ai mà không để ý, men theo hướng được chỉ thì đến một khu rừng.
-Ồ người trẻ tuổi lại gặp mặt , xem ra rất có duyên.
Lục Vũ mừng rỡ, lại gần nắm tay cầu xin Lã Phong.
-Tiền bối ta đồng ý gia nhập tổ chức của người, thậm chí không cần chữa tay của ta chỉ cần chữa cho muội muội, muốn mạng của ta cũng được, nàng sắp không qua khỏi rồi
Lão Lã đành gật đầu xách áo Lục Vũ lên .
-Thôi được chỉ đường cho ta đến nhà ngươi, cước bộ ta nhanh.
Chưa đến năm phút ba người đến với lán nhỏ.
Trấn Đông có chút thắc mắc.
-Đây là ?
Lã Phong thì thầm vào tai hắn.
Hiểu rõ mọi chuyện Trấn Đông cũng không nhiêu lời, đem người vào chữa trị luôn.
Muội muội Lục vũ tên Lục Cơ từ khi lên năm nàng mắc bệnh lạ, mắt bị mù chân tay biliệt, sống dựa vào đại ca và mẫu thân , cha thì mất mạng trong một lần đụng độ với kẻ địch.
Nguyên nhân bệnh này cũng khá đơn giản, từ nhỏ nàng tự tập tu luyện nhưng không đúng cách, dẫn đến linh khí đi trệch quỹ đạo vào cái bộ phận khác.
Xác định được nguyên nhân, bệnh rất nhanh Lục Cơ được chữa khỏi, đôi mắt thì phải che bằng băng, đã 12 năm không thấy ánh sáng, nếu không cho mắt làm quen nó sẽ lại bị mù.
Lục Vũ với cánh tay phải lành lặn, cảm kích tạ ơn.
-Cảm ơn ân nhân, bây giờ Lục Vũ ta giù có được giao việc gì cũng không chối từ.
Trấn Đông mỉm cười nói.
-Được, cầm lấy
-Đây là trang phục giúp ngươi có thể tàng hình, chỉ bị phát hiện khi đụng mặt với cường giả đạo tâm cảnh trở lên.
-Dùng nó lẻn vào thành, đến những nơi ta đánh giấu trên bảng đồ đặt mắt trận vào là được.
Nhận nhiệm vụ xong Lục Vũ thi hành ngay không dài dòng. Ngoài đến đây tuyển người Trấn Đông muốn lấy luôn cái thành này, lập trận pháp ở để ẩn thân nó.
Tòa thành biến mất thì hai nước sẽ phải gây chiến nhiều hơn, vũ khí sẽ càng cần nhiều, số lượng bán được có lẽ sẽ tăng đáng kể, ở đây cũng có thể theo dõi tương quan lực lượng hai bên.
Trấn Minh gọi cho Trấn Đông.
-Đệ đã nghĩ được cái tên gì cho thương đoàn chưa ?
Trấn Đông suy tư rồi nói.
-Đệ không thích hoa mĩ dài dòng, gọi Ẩn Thương cũng được.
Trấn Minh gật đầu.
-Được, từ đây sẽ gọi là Ẩn Thương.
Hai huynh đệ lập ra tổ chức này để sinh tồn ở thế giới này, chỉ cần góp nhặt kinh tế tăng lên thực lực sau này không còn phải ngán ai nữa.
Tại tàn tích một ngôi làng, một đoàn người mặc trang phục trắng khí thế có chút khác lạ, giống như linh khí đến gần sẽ bị hút lại.
Người dẫn đầu lên tiếng.
-Chúng ta đến trễ rồi, dù ngôi làng này có lẽ chết hơn nửa, dựa vào ngôi mộ tập thể trước mắt , chắc chắn có người đã ra tay trợ giúp họ.
Lão già lớn tuổi nhất trong nhóm có chút sợ hãi nói lên.
-Ta cảm nhận được linh thể trưởng thành, không những một con mà là sáu con, là ai có thể làm được điều này, các Linh Chủ mỗi người tối đa hai có con thôi.
Mọi người trong nhóm giật mình.
-Cái gì ?
-Sáu linh thể trưởng thành, có thể là người nắm giữ truyền thừa xa xưa, của Linh Chân Giáo.
-Ta vẫn có thể cảm nhận được khí tức của Linh Thể ở không xa, đi thôi.
Đoàn bảy người theo hướng Trấn Đông đi tới, bọn họ là người của Linh Chân Giáo một tổ chức chuyên nuôi dưỡng linh thể thời xa xưa, khi thiên ngoại tà ma mới xâm lấn họ chính là chủ lực chống lại.
Mãi đến sau này khi cuộc chiến mấy ngàn năm trước kết thúc, tổ chức này dần yếu đi vì linh thể khan hiếm, cảm nhận được sáu linh thể trưởng thành đây là niềm hy vọng phục hưng cho họ.