Đại sảnh hoàng cung, mọi người ánh mắt kì dị nhìn Trấn Đông, như kiểu nhìn động vật ăn tạp. Ngươi đã có mỹ nhân theo giờ lại thèm… Các hoàng tử đều muốn tặng hắn một ngón cái ,khẩu vị mặn mà đấy người anh em.
Nghe vậy cung nữ mập mạp kia tay cầm khay thức ăn run run, tí nữa thì rơi xuống. Nàng theo hầu một vị hoàng hậu trong cung, da thịt mềm đánh đã tay nên bây giờ vẫn còn được giữ trong cung, các cung nữ khác cũng coi thường nàng,
Vậy mà có người muốn chọn nàng làm tỳ nữ sao ?
Trấn Minh có chút khó hiểu, mà chắc chắn thiếu nữ mập mạp kia không bình thường, thứ đệ đệ hắn chọn sao có thể là bình thường được, đành mở lời.
-Triệu hoàng đế đệ đệ ta có chút vừa lòng vị cung nữ này, hay là ta trao đổi một chút để lấy giấy bán thân của nàng.
Triệu Mạnh Long có chút khó chịu, nhìn lại mặt tất cả con gái của mình, không lẽ cả đám công chúa không bằng một con nô tì mập, hít một hơi thật sâu lấy bình tĩnh ông gật đầu.
-Được thôi, cứ ra đúng giá là được.
Cũng chả có màn ra giá gì quá đặt sắc, chỉ là đưa cho nhau chút ít linh thạch xong nhân giấy thôi.
Trấn Đông kéo cô bé mập xuống chỗ mình ngồi.
-Này ngươi tên gì năm nay bao nhiêu tuổi.
Cô bé mập hai ngại ngùng, hai ngón trỏ chạm vào nhau ấp úng trả lời.
-Dạ thưa, nô tỳ không có tên, mọi người thường gọi nô tỳ là Tiểu Mập Mạp, năm nay tròn 17.
Các công chúa đằng xa nhìn hai người trò chuyện muốn lao vào đấm cho mấy nhát, ngươi nhìn chúng ta có chưa đến nửa giây ,thế mà với một đứa xấu mập ma chê quỷ hờn như thế chào hỏi rất tận tụy. Con trai thời nay gu mặn thế sao ?
Thế là các nàng xin vua cha về cung, ở đây nhìn cảnh tượng kia rất điên tiết.
Bữa tiết dần dần nguội đi không khí, cứ thế vài ba câu trò chuyện biến thành lời chào hỏi.
Trấn Minh thay mặt cả đoàn.
-Cáo từ hy vọng sau này còn có dịp.
Triệu Mạnh Long cười sảng khoái
-Có gì Ẩn Thương cứ đến đây, Vân Long quốc luôn trào đón.
Đến tàu bay Tiểu Mập Mạp nổi hết da gà, phương tiện phi hành trên không đã khó gặp rồi, đằng này còn thuộc kích cỡ lớn, hỏi qua mọi người thì mới biết chính chủ nhân mới của mình là người tạo ra.
Về đến phòng Trấn Đông mang ra vài bông hoa đưa cho nàng.
-Ngươi ăn đi.
Tiểu Mập Mạp hơi chút bất ngờ nhưng không ngoài dự tính, nàng xấu xí là thế người ta muốn mua nàng cũng chỉ để mua vui thôi. Chút tủi thân bị gạt qua một bên, môi nhỏ há ra, cặp hàm nhai từng cánh hoa, đôi má phụng phỉnh nhảy nhót lên xuống, cái cổ cố nuốt.
Lúc này căn phòng bỗng tỏa ra một mùi hương rất thơm, hít vào có chút làm người ta thư thái.
Trấn Đông gật đầu, sở dĩ kêu nàng ăn hoa là vì điều này. Tiểu Mập Mạp mang Tâm Hoa Linh Thể, loại thân thể này cứ ăn hoa vào sẽ giống như tạo ra nước thơm tràn ngập không gian, lúc chiến đấu nó khiến đối phương lơ là thậm chị độc chết ngay khi chỉ mới hít vào và còn nhiều nữa…
Hắn vô vai nàng nói.
-Thể chất của ngươi rất đặc biệt, tư chất cũng không bình thường.
Đương nhiên cũng không giám nói thân phận, nàng cũng giống Lâm Ngạo là hậu duệ thập đại cường giả trung châu mấy ngàn năm trước.
Tiểu Mập Mạp cuối cùng cũng hiểu ra, thì ra chủ nhân biết thiên phú đặc biệt của nàng, áy náy gãi đầu.
Trấn Đông có chút khó hiểu nhìn Tiểu Mẫn là do nó sắp đặt sao? Siêu cấp thiên tài giờ như củ cải rơi đầy đường, muốn có là có chăng?
Tiểu Mẫn đọc được suy nghĩ của hắn lắc đầu cười.
-Chủ nhân nghĩ quá xa rồi, đây có lẽ là ý trời.
Tiểu Mập Mạp cái tên có chút mắc cười, người dưới trướng của mình mà dùng tên này đi đánh nhau thì thành tấu hài mất, Trấn Đông liền thay thành Tiểu Hương.
-Tiểu Hương theo ta hôm nay ta sẽ dạy ngươi cách tu luyện cùng với đệ tử ta, nhớ kĩ ngươi là một người rất tài năng không được bi quan. Ta không cần biết trong cung ngươi phải chịu đựng những gì, nhưng đây là lúc người trở mình thành phượng. Hiểu Không ?
Tiểu Hương nắm chặt cái tay hất đầu bự gật lia lịa.
-Dạ hiểu.
Một mập một nhỏ theo chỉ đạo tu luyện, hai người cảm nhận được một luồng áp lực lớn khi đối tập với nhau, đây chính là khí tức của siêu cấp thiên tài kẻ đè đầu kẻ một thế hệ.
Vì tập trước mấy ngày Lâm Ngạo chiếm lợi thế rất lớn cũng như thân hình nhỏ nhắn linh hoạt, Tiểu Hương dù có chậm chạp cồng kềnh nhưng lại chịu đòn tốt, bàn tay to bự của nàng đánh trúng đối thủ cũng không dễ chịu gì.
Lâm Ngạo.
Nhận được áp lực lớn, được rèn luyện và mài dũa mở ra thể chất đặc biệt, Tà Nguyệt Nhãn tăng cho chủ nhân tốc độ phản xạ tăng theo từng trận chiến, đoán điểm yếu của kẻ địch.
Trước đây Trấn Đông không thấy dòng này ở Lâm Ngạo, hóa ra cần phải đào tạo mới lòi ra cái thể chất này. Nhìn hai người đánh có chút nhàm chán, hắn móc xích ra tăng tầng xuất luyện tập.
Một tháng sau.
Thiếu nữ mập mạp nay đã có chút nhỏ nhắn, gương mặt có chút dễ nhìn hơn, đặc biệt là hương thơm quanh nàng rất dễ làm mê mệt bất cứ ai, bất cứ sinh vật gì.
Còn cậu bé nhỏ nhắn cao lên một khúc, gương mặt cũng trưởng thành hơn trước nhiều, một khí thế từ đôi mắt nó tỏa ra người không có tu vi hoặc tu vi thấp rất dễ bị hù sợ.
Trấn Đông gật đầu, cho Tiểu Hương với Lâm Ngạo đối chiến là một lựa chọn đúng đắn, hai người tạo áp lực cho nhau, không ai chịu thua ai. Có những thứ này mới giúp con người mạnh lên được.
Hắn cũng đầu tư điểm vào chế tạo công pháp cho hai người giúp thể chất đặc biệt phối hợp trong chiến đấu, trong túi cũng đã rỗng điểm.
Nhìn hai người một hồi Trấn Đông lặng lẽ ra khỏi tàu bay, tàu bay chưa di chuyển đi đâu vẫn ở biên giới giữa Thiên Minh quốc và Vân Long quốc. Hai nước vẫn chưa có va chạm vũ trang, chỉ có huy đông lượng lực lượng trấn giữ vệ nghiêm ngặt hơn thôi.
Đi một hồi hắn dừng chân.
-Ám chủ đại nhân, hân hạnh.
Ám Chủ xuất hiện không một lời, lưỡi kiếm dí thẳng cổ mà khứa. Năm sợi xích như có sự sống, ý thức phóng nhanh ngăn chặn, lưỡi kiếm, hai sợi bể nát , ba sợi giữ được cách tay xuất kiếm.
-Trấn Đông ngươi cũng khá đấy, chừng đó thời gian cũng tăng thực lực được đến đây.
-Tiếc là đâu ngươi sắp rơi rồi, coi như tế cho thập công chúa.
Ngừng nói nhảm khí thế xung quanh lão bắt đầu nỏi lên, từng đợt sóng linh khí thay phiên nhau trấn bể nát cây cối xung quanh.
Kẻ đến lấy đầu mình, Trấn Đông cũng có chút lạnh gáy, hắn phát hiện lão từ tuần trước rồi, cũng may lên tàu bay rất khó nên không có ai bị sao cả.
Hắn muốn thử một chút thực lực xem sao, không muốn quá ỷ lại linh thể.
Đàn rắn xích từ ống tay áo hắn tuông ra như muốn nhấn chìm Ám Chủ, tiếng cùng xích hào vào nhau.
Keng!
Keng!
Hàn băng cùng kiếm khí thay nhau đóng băng, thay nhau phá.
Nhưng cách biệt về cảnh giới vẫn quá xa, Trấn Đông rất nhanh bị đẩy vào thế bị động, đánh trực diện không lại thì thả diều. Hắn không hoảng mà lợi dụng địa hình để né đòn, tìm sơ hở lúc Ám Chủ mất cảnh giác sẽ dùng những sợi xích băng hàn trói lại.
Cục diện đố anh bắt được em được bày ra. Biết như thế này sẽ không ổn , chưa kể Trấn Đông còn có trò hút linh khí, Ám Chủ móc ra một khẩu súng nhắm, nó là thành quả một tháng của trận pháp sư và cơ quan sư Thiên Minh quốc.
Là bản nhái nên nó có một số điểm khác biệt, lực công phá mạnh hơn không còn kiểu hạ sát một người nữa mà là diện rộng, đổi lại nó nạp đạn lâu hơn.
Đùng!
Đùng!
Từng cái hố to đủ chứa 2 người lớn xuất hiện trên mặt đất
-Ồ vậy là các người cũng thành công nghiên cứu ra được, chúc mừng.
Trấn Đông cũng không ngạc nhiên, người tu tiên không ai là ngu cả, hắn tin là không chỉ súng nhắm bọn họ còn nhiều thứ hay ho hơn cơ.
Nhưng đã sao, sau khi né được một số đường đạn Trấn Đông xác định được là loại súng nhái này, có cùng cơ chế đường đạn với bản gốc chỉ là mạnh hơn mấy lần thôi.
Nhiều lần hắn có lo xa, tượng tượng một ngày mọi loại vũ khí mình tạo ra ai ai cũng có một khẩu, bị chính thứ mình tạo ra tấn công không dễ chịu chút nào.
Thế nên khiên chống đạn ra đời, nó chống được mọi loại súng hiện tại đang có trên thế giới này, đương nhiên cả cái loại nhái kia.
Một tấm khiên có thể nhìn xuyên qua như thủy tinh sáng lên,biểu đồ trận pháp xuất hiện, chắn trước mặt Trấn Đông. Đạn bắn vào nó giống như đá ném xuống nước vật, lúc đầu có chút giao động, rồi từ từ tĩnh lặng không một động tĩnh.
Ám chủ có chút giật mình, sát thương như vậy mà có thể đỡ được, người này chắc chắn phải giết hắn mà còn phát triển nữa sẽ thành mối nguy ngại.
Nếu được lão vẫn muốn bắt sống hơn, với kho vũ khí trong đầu tên này không bình thường, gần như chúng nó sinh ra để đánh bại bất cứ đội quân nào, có nó lão muốn thứ gì thì có cái đó.
Thấy đối phương vô tình phân tâm, Trấn Đông không đánh mất cơ hội, liền huy động hết xích trong kho đồ phóng ra, vừa đóng băng vừa giữ chân.
Ám Chủ giật mình, tung hết sức lực trống đỡ, lão phá xích đến đâu thì ở đấy lại thêm 2 xợi, hàn băng lạnh giá làm lão chậm chạp hơn.
Đến lúc kết thúc rồi, cuối cùng thực lực vẫn không ra gì Trấn Đông có chút chán nản móc trong kho đồ ra đống khôi lỗi, mỗi con trên tay có một khấu bazooka, 100 con.
-Tạm biệt.
Đang ăn kem ở trên tàu bay Trấn Minh dòm xuống thấy một vụ nổ, hắn hật đầu.
-Không tệ, không tệ , có thể đối một một với xuất trần cảnh không tệ, Điểu muội cho ta thêm cây nữa.
Kế bên Điểu muội chính là Ám Điểu lúc trước, nàng cầm lên một cái kem đưa cho Trấn Minh, rồi lấy một cây cho chính mình ăn
Linh Song Toàn đám người về đến Linh Chân Giáo, liền xông vào bẩm báo ngay cho giáo chủ.
Khuôn mặt già nua u sầu nghe qua từng câu nói, nếp nhăn như giãn ra.
-Thật sao? Được bảo người làm theo phương pháp này.
Rất nhanh đều có hiểu quả thậm chí một số Linh Thể còn có dấu hiệu sắp trưởng thành.
-Linh Song Toàn dẫn cha đi gặp tiểu huynh đệ này, ta có việc cần nói với cậu ấy, có lẽ thế giới này có thể được cứu rồi.