Hệ Thống Nhân Vật Qua Đường

Chương 14

Hàn Tiểu Hy vươn tay Nhĩ Khang: (;ꏿ︿ꏿ) Em gái!! Đừng mà!!


Nghe được tiếng chân vui vẻ bỏ đi của Tô Tiểu Vân, Hàn Tiểu Hy rút ra một kinh nghiệm xương máu: "Trêu chọc em gái không bao giờ nên làm ở gần cửa!!"


Nhưng đầu óc cậu vẫn chưa bị úng nước, chỉ cần gọi cho ai đó đến mở cửa là được chứ gì!!


Sờ soạng khắp người một đợt, cậu bi thống phát hiện mình để quên điện thoại ở nhà!!


Hơn nữa cứ cho là có điện thoại thì ngoài ba mẹ ra, cậu cũng chỉ có số của Tô Tiểu Vân.


Có thể hét lên nhờ người đến mở giùm, nhưng cậu cũng không biết mẹo vặt này của cô em gái thì chìa khóa có thể mở được hay không nữa, vả lại lỡ người ta hỏi vì sao lại bị nhốt thì phải trả lời như nào đây?


Phòng y tế cách khá xa phòng học, cũng chẳng ai tự nhiên nguyện ý đi qua chỗ này làm gì.


。゚( ゚இ‸இ゚)゚。 Thôi thì đành chờ cô nhân viên y tế trường quay lại giúp vậy.


Hàn Tiểu Hy hết vò đầu lại ôm mặt, đỡ trán rồi cau mày, làm đủ mọi động tác ngu ngốc mà quên mất ở trong phòng vẫn còn một người.


Khương Thiên cong môi thu hết hình ảnh của người kia vào tầm mắt.


Sẵn tiện có dịp ở riêng, hắn cũng muốn làm rõ vài chuyện.


Trong đầu Hàn Tiểu Hy liên tục vang lên những hồi chuông cảnh báo do Thốn hệ thống tạo nên. "Cảnh báo nguy hiểm!! Cảnh báo nguy hiểm!! Xin ký chủ nhanh chóng ra khỏi phạm vi năm mét quanh Khương Thiên!!"


"Bẻ khóa giúp tao được không?"(;•͈́༚•͈̀)  Hàn Tiểu Hy dấy lên một hồi hy vọng. 


Thốn hệ thống không chút nhân tính tát cho Hàn Tiểu Hy một cái. "Ký chủ đại nhân, ta đây là Thốn Đẹp Trai đệ nhất phong lưu soái khí vô hạn hệ thống, đâu phải kẻ trộm? ଘ(੭*◕ฺω◕ฺ)੭" 


"Hàn đồng học." Giọng nói trầm thấp đầy từ tính quyến rũ như tinh linh dụ hoặc con người sa ngã của Khương Thiên vang lên làm Hàn Tiểu Hy lạnh gáy một hồi.


Mồ hôi lạnh chảy dài như suối, Hàn Tiểu Hy lén đưa tay lau, khóe miệng miễn cưỡng nâng lên, nặn ra một nụ cười xã giao, cậu quay lại nhìn hắn, trong đầu là một tinh thần như chuẩn bị ra trận. "Có chuyện gì không ổn sao? Khương đồng học?"


Khương Thiên khẽ đảo mắt, hạ mi xuống, một bộ dáng "Ta đây bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng", nói. "Tôi có chút không hiểu, tại sao dạo này cậu cứ cố gắng tránh tôi như thế? Tôi đã làm gì đắc tội cậu sao?"


Haha.


Xin lỗi.


Anh mà đắc tội tôi thì giờ này tôi cũng chẳng còn đứng đây nói chuyện với anh nữa mà đang còn nói chuyện phiếm với Ngưu Đầu, Thiết Diện mất rồi ha.


Hàn Tiểu Hy vụng trộm phun tào vài tiếng, lại miễn cưỡng nâng môi, nói. "Đâu có, là Khương đồng học đây chắc có lẽ đã nghĩ nhiều rồi."


Khương Thiên mím môi, ánh mắt đặt thẳng vào cậu, như muốn xác định cậu nói là thật hay giả, một bộ dáng tự dưng được cho tiền. "Có thật là như vậy không?"


Đương nhiên là không rồi!! 


Hàn Tiểu Hy nghĩ thầm, miệng lại nói. "Thật là như vậy mà."


Khương Thiên thấy vậy liền mỉm cười, không chút keo kiệt tặng Hàn Tiểu Hy một nụ cười gió xuân phơi phới. "Vậy chúng ta có thể hẹn hò không?"


Hàn Tiểu Hy: . . . Ai đó nói cho tui biết tui nghe lộn đi...


Cậu sững sờ một hồi, mắt cứ mở to ra, miệng cong đi xuống, ngay cả vai áo khoác đồng phục cũng lệch đi, bộ dáng ngốc đến không thể tả nổi.


Giữ như thế một lúc, Hàn Tiểu Hy lấy lại bình tĩnh, cậu miễn cưỡng cười cười. "Đùa như thế là không vui đâu, Khương đồng học."


Khương Thiên bỗng dưng bật dậy, trong mắt là thần sắc nghiêm túc đến khó tin, hắn bước lại gần Hàn Tiểu Hy.


Hắn tiến một bước, Hàn Tiểu Hy liền lùi hai bước.


Đến khi lưng đập phải tường, Hàn Tiểu Hy liền khóc không ra nước mắt. "Khương đồng học, có gì chúng ta cứ từ từ nói, đừng xúc động thích đùa thế nữa!"


Khương Thiên tiến sát lại gần cậu, tay trái "bộp!" một phát lên tường, gần cạnh mặt cậu, rồi như ghim để nguyên tư thế.


Chân cậu muốn nhũn ra rồi, sợ muốn chết luôn, môi run run. "Kh... Khương đồng học... có gì ta từ từ ——— Ưm..."


Cảm giác mềm nóng từ môi truyền tới làm đầu Hàn Tiểu Hy nháy mắt trống rỗng.


Hệ thống : Chòi má ~ (๑•̥̥̥́ω•̀ू๑) Người ta không phải không biết ngại mà là chưa kịp che mắt nha. ~


Khương Thiên vốn định trêu đùa cậu, lại không hiểu cảm giác lâng lâng thỏa mãn này là như thế nào, cũng liền thuận theo xúc cảm mềm mại, đưa đầu lưỡi tiến vào khoang miệng của người kia.


Quét đầu lưỡi qua chỗ này một chút, luồn qua chỗ kia một chút, rồi trêu đùa chiếc lưỡi non mềm đang tiến không được, lùi không xong của cậu.


Thỉnh thoảng lại mút mút lưỡi của người ta.


Cả người Hàn Tiểu Hy lúc này đã như tôm luộc, chỗ nào cũng nhuộm một màu đỏ ửng, trong đầu trống rỗng, trong mắt hiện lên những vòng xoáy như nhang muỗi không ngừng chuyển động, quên luôn hít thở.


Việc sau đó thì không cần phải nói, cậu bị hôn đến ngất lịm vào lòng người ta.


...


Hàn Tiểu Hy tỉnh dậy, đạp vào mắt đầu tiên là trần nhà trắng tinh, động mắt một chút thì thấy một Khương Thiên miệng cười đến thiếu đánh đang nhìn cậu.


Hàn Tiểu Hy vội bật dậy.


Khương Thiên cũng vội đưa cậu ly nước.


Xét thấy họng hơi khô, Hàn Tiểu Hy uống nước trước, đặt mạnh chiếc cốc xuống, trợn mắt nhìn Khương Thiên, cuối cùng cũng chỉ phun ra được hai chữ. "Cậu... cậu...!!"


Khương Thiên cười đến sung sướng. "Yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu."


Tức thì, không khí xung quanh liền hóa đá như người đang trợn mắt nhìn hắn.

Bình Luận (0)
Comment