Hệ Thống Nhân Vật Qua Đường

Chương 15

Hàn Tiểu Hy thấy từng giây từng phút trôi qua lúc này như dài cả thế kỷ vậy.


Làm tượng đá một hồi, Hàn Tiểu Hy vô thức co người lại, rúc đầu vào hõm không khoảng cách giữa chân và vai, trán tựa vào đầu gối.


Một bộ dáng đau lòng đến tột độ.


Hít sâu một hơi.


Trong đầu cậu bây giờ hiện ra hai bóng hình, màu trắng tượng trưng cho lòng tốt, ghép luôn một đôi cánh trắng tinh, màu đỏ tượng trưng cho 'cái ác' còn nguyên một đôi cánh dơi.


Thiên thần màu trắng cất giọng non choẹt. "Thôi thì dù gì cũng chỉ là hôn một cái thôi mà. Không mất mát gì lắm..."


Mất mát chứ!! Sự trong sạch của cậu nay còn đâu!!?


Ác quỷ cánh dơi hừ mũi. "Nên giết hắn ta."


Quan trọng là cậu không đủ sức.


Thiên thần lập tức lên tiếng. "Ngươi lúc nào cũng vậy!! Giết cái gì? Lúc nào cũng chém với giết! Ta chán ngươi lắm rồi!!"


Ác quỷ nở một nụ cười tà mị, bay đến cạnh thiên thần, kéo y vào lòng, khẽ liếm vành vai mẫn cảm của y, thì thầm. "Hm? Ngươi chán ta sao? Thật chứ?"


Cảm nhận được sự ướt át nơi vành tai, thiên thần rên nhẹ một tiếng.


Lại không ngờ một tiếng rên nhỏ này lại làm người kia ngứa ngáy trong lòng, muốn chà đạp y một phen.


Ác quỷ hôn xuống nơi đôi môi hồng phấn mềm mại của y, hung hăng càn quấy nơi khoang miệng ấm áp, chơi đùa với chiếc lưỡi non mềm của thiên thần.


Đôi tay cũng không rảnh rỗi, tay trái mò vào áo chơi đùa điểm anh đào nổi lên giữa ngực y, tay phải lại lần mò xuống dưới, khẽ tiến vào nội bích nóng hổi.


Thiên thần bị xâm phạm bất ngờ, rên lên một tiếng.


Phân thân ác quỷ đã cứng rồi, thật không chịu nổi con thỏ trắng mê người này!


Hắn thoát y phục mỏng manh ngăn cách hai người...


Chậm đã...


Bậy nào bậy nào!!


Lúc nào rồi còn nghĩ đến mấy thứ này!!


Hàn Tiểu Hy ơi Hàn Tiểu Hy! Đúng là có chết cũng không chừa nổi cái tật này!


Cậu hít một hơi, ló cái mặt ra, nhìn hắn, nở một nụ cười hết sức miễn cưỡng mà cậu nghĩ rằng cực kỳ chân thành. "Kh... Khương đồng học này, chúng cứ coi như chưa xảy ra chuyện gì đ... sao thế?"


Khương Thiên tự dưng nhìn cậu chằm chằm, còn nhíu mày mấy cái, cuối cùng, chậm rãi mở miệng. "Hàn đồng học à, cậu chảy máu mũi kìa." Lúc gục đầu xuống đã nghĩ bậy cái gì rồi đây mà.


Hàn Tiểu Hy không để ý lắm, chuyện này xảy ra như cơm bữa ấy mà, cậu dùng tay áo quệt quệt trên mũi. "Khương đồng học à, chúng ta quay lại vấn đề chính đi." Đúng là có chất lỏng đặc đặc tanh tanh trên đấy. Khương Thiên đôi lúc cũng biết nói thật giúp người ha!


Khương Thiên nhíu mày một hồi, vẫn là đi lấy dụng cụ y tế, quay lại chỗ Hàn Tiểu Hy, thấy máu vẫn chảy ròng ròng, còn người kia thì cứ tròn mắt nhìn hắn.


Nhìn ngốc không chịu nổi!


Hắn nhìn cậu, nói. "Ngẩng đầu lên."


Cái giề? Cái giọng ra lệnh này là giề? Muốn giề đây? Thích đánh nhau hả? Ngon thì nhào vô!


Cậu thì chắc chắn sẽ chạy ha...


Hàn Tiểu Hy bĩu môi im lặng, không thèm phản ứng.


Khương Thiên trầm giọng xuống, lặp lại. "Ngẩng đầu lên."


Được rồi, Hàn Tiểu Hy thừa nhận cậu không có chút tiền đồ nào, cực kỳ không tình nguyện khuất phục trước thế lực đại boss phản diện mà ngẩng đầu lên nhìn trần.


Còn định hỏi hắn định làm gì, mới mở miệng chưa kịp nói gì đã thấy máu tràn vào miệng vội vàng ngậm miệng.


Lại thấy Khương Thiên cầm một cục bông gòn to tướng chấm máu trên mặt mình.


Hàn Tiểu Hy sợ hết hồn chim én, suýt nữa thì tè ra quần rồi, cậu bày tỏ (・∀・;) thế giới này vi diệu quá! Cái gì cũng có thể xảy ra...


Thời gian lần nữa trôi chậm như mấy thế kỉ.


Đợi đến khi Khương Thiên nhét bông gòn được bao quanh thành một hình trụ bằng băng y tế vào mũi Hàn Tiểu Hy thì mồ hôi sau lưng cậu cũng đã ướt đẫm cả áo trong rồi.


Hàn Tiểu Hy cười cười chân thật một chút. "Cảm ơn, Khương đồng học!"


Khương Thiên cũng cười lại với cậu, chẳng qua hắn cười lần nào cũng khiến cậu có cảm giác lạnh gáy.


"Vậy chúng ta coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi ha!" Hàn Tiểu Hy nghiêm túc nói, chỉ thiếu đưa một ngón tay lên môi làm động tác im lặng.


Khương Thiên cũng cực kỳ 'nghiêm túc' nói. "Không."


Thấy Hàn Tiểu Hy chuẩn bị hóa đá lần nữa, hắn bồi thêm một câu. "Cậu đã lấy mất nụ hôn đầu của tôi rồi, chịu trách nhiệm đi."


Hàn Tiểu Hy đã thấy qua rất nhiều lần câu này trong tiểu thuyết, chẳng qua không ngờ mình lại có ngày nghe được câu nói huyền thoại này.


Cậu quyết định làm ra một hành động ngu ngốc.


Cậu đứng lên, đương nhiên vẫn là trên giường, hướng về phía Khương Thiên dùng sức nhào vào người hắn.


Khương Thiên theo bản năng đỡ lấy cậu, nhưng cũng bị ngã ra đằng sau.


"Rầm!" Một tiếng, tiếp theo lại là một tiếng động "Cạch!"


Cửa phòng mở.


Tô Tiểu Vân, Lam Phong, Mộc Ly cũng tròn mắt nhìn điều đang xảy ra trước mắt mình.


Người đáng lẽ phải nằm trên giường bệnh - Khương Thiên ôm trọn lấy Hàn Tiểu Hy như đang bảo hộ cậu, nằm dưới đất, hít một tiếng vì đau, Hàn Tiểu Hy - kẻ đáng lẽ phải ngồi chăm sóc Khương Thiên lại nằm trong ngực hắn, mặt đỏ như cà chua chín.

Bình Luận (0)
Comment