Hệ Thống Sắm Vai Chồng Cũ Sập Rồi

Chương 120

Gần trưa, nhiệt độ ở Tẩy Giang ấm lên.

 

Sau một thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, tổ chương trình nhắc nhở các khách mời đến điểm tập hợp.

 

Thời Lận Xuyên tỉnh dậy vào lúc này, người trong vòng tay anh vẫn đang mặc chiếc áo len dày, lại còn đắp chăn, nên má hơi ửng hồng.

 

Tạ Cảnh Hòa vẫn đang ngủ.

 

Cạnh cửa, nhân viên lại nhắc nhở:

 

"Thầy Thời, hai người sắp phải đi rồi."

 

Thời Lận Xuyên gật đầu, rồi ngồi dậy, cúi đầu nhìn chằm chằm vào gương mặt đang ngủ của người trong lòng, bỗng giơ tay véo mũi y. Thấy đối phương dần nhíu mày, mi mắt giật giật, cuối cùng nửa mê nửa tỉnh lẩm bẩm: "Đừng mà..."

 

Thời Lận Xuyên nhanh mắt, nhanh chóng bịt môi y lại.

 

Hai ba giây sau.

 

Tạ Cảnh Hòa bị nghẹt thở tỉnh dậy, mặt càng đỏ hơn, ánh mắt mơ màng.

 

Thời Lận Xuyên ung dung buông tay, mặt bình tĩnh ngồi bên giường mặc áo khoác đeo kính, như thể vừa rồi mình chẳng làm gì cả. Còn Tạ Cảnh Hòa cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh, rồi xoa xoa mũi mình.

 

Bị bóp hơi đỏ rồi.

 

Trước đây người đàn ông cũng từng đánh thức y dậy, không ít lần.

 

Chỉ là, lúc đó Thời Lận Xuyên sẽ ôm y vào lòng, giọng điệu nhẹ nhàng gọi bên tai y 'Tiểu Cảnh, dậy đi', cho đến khi y mở mắt tỉnh dậy, người đàn ông còn dùng ngón tay vén tóc mái của y, xoa trán y, thỉnh thoảng đặt một nụ hôn lên đó.

 

Sự đối đãi hiện tại có chút khác biệt lớn.

 

Nhưng không biết tại sao, Tạ Cảnh Hòa không hề cảm thấy mất mát, ngược lại trong lòng lại nảy sinh một chút ngọt ngào khi bị người đàn ông trêu chọc và bắt nạt, khiến y không kìm được mà che mũi, cong khóe môi.

 

Thời Lận Xuyên quay đầu lại, liền thấy Tạ Cảnh Hòa ngồi trong chăn ngước mặt nhìn mình, má vẫn còn đỏ ửng chưa phai, đôi mắt thâm tình mang vẻ ướt át vừa ngủ dậy, long lanh.

 

Giống như một chú chó nhỏ lông xoăn.

 

Thời Lận Xuyên cũng rất ghét chó, nhìn thấy Tạ Cảnh Hòa lộ ra vẻ mặt quyến luyến như chó con nhìn chủ nhân, thật sự là ghét càng thêm ghét, ghét bình phương. Thế là anh đứng bật dậy, lạnh lùng thúc giục:

 

"Dậy đi, ngủ muộn rồi."

 

Tạ Cảnh Hòa mở to mắt hơn, đáp: "Em dậy rồi."

 

Thời Lận Xuyên dùng giọng điệu châm biếm: "Vậy thì đừng lộ ra vẻ mặt chưa ngủ dậy, xấu chết đi được."

 

Tạ Cảnh Hòa: "..."

 

Y hơi giận vén chăn đi giày, nhưng vừa đi giày xong thì cơn giận đã tiêu tan, lại chủ động đến gần Thời Lận Xuyên, cùng người đàn ông xuống lầu.

 

Vừa đến trước cổng sân.

 

"Trước đó em để bản đồ trên bàn, quên không mang xuống..." Tạ Cảnh Hòa bỗng dừng bước, chợt nhận ra nói, "Lận Xuyên anh đợi một chút, em quay lại lấy."

 

"Không cần phiền phức vậy đâu."

 

Thời Lận Xuyên không quay đầu lại, thuận tay nắm lấy cánh tay của người bên cạnh, vừa dắt y ra ngoài, vừa lạnh nhạt nói: "Tôi nhớ hết rồi, cứ trực tiếp qua là được."

 

Tạ Cảnh Hòa ồ một tiếng, đồng thời cúi mắt nhìn bàn tay người đàn ông đang nắm lấy cánh tay mình.

 

Đó là một bàn tay rất đẹp

 

Bàn tay người đàn ông hơi rộng và dày, các ngón tay thon dài, khớp xương đặc biệt rõ ràng, mu bàn tay nổi gân xanh, lúc này năm ngón tay hơi lún vào chiếc áo len đen, trông rất có lực.

 

Và, h*m m**n kiểm soát.

 

Ra khỏi cổng sân, Thời Lận Xuyên không chút do dự đi về một hướng nào đó. Trong quá trình đó, anh quên buông cánh tay Tạ Cảnh Hòa ra, đối phương cũng không nhắc nhở, hai người cứ thế đi được hơn nửa đường.

 

Bước chân vẫn chậm rãi.

 

Điểm tập trung mà tổ chương trình công bố hơi xa, trên bản đồ được đánh dấu ở phía tây bắc ngoại ô ngôi làng, đi bộ với tốc độ bình thường thì có lẽ mất khoảng hơn mười phút.

 

Đường không dễ đi.

 

Đoạn đầu còn tạm, đường đất cùng lắm có vài chỗ lồi lõm, cũng không quá cản trở, nhưng qua một khúc cua, mặt đường hiện ra rõ ràng, đập vào mắt hai người là một đoạn cầu thang quanh co.

 

Thời Lận Xuyên có ý riêng hỏi người đi sau mình nửa bước, "Cậu còn đi nổi không?"

 

Tạ Cảnh Hòa đối diện với đôi mắt hơi trêu chọc của người đàn ông, rõ ràng đã tỉnh từ lâu, nhưng má vẫn hơi đỏ, không chịu thua kém mà đáp lại:

 

"Mắc gì không nổi."

 

Nói xong, y chủ động bước lên một bước, miệng còn thúc giục: "Nhanh lên, chúng ta chậm quá rồi, không biết các khách mời khác đã đến nơi chưa."

 

Tạ Cảnh Hòa nói đúng.

 

Ống kính livestream vừa lúc chuyển từ hai nhóm khách mời khác về, đập vào mắt khán giả là cảnh hai người đàn ông đang đứng trước một đoạn bậc đá núi, tay trong tay nói chuyện.

 

Trời xám xanh.

 

Mây bị gió xé thành từng mảnh vụn, ngôi làng nhỏ hoang vắng bị hai người bỏ lại phía sau, cùng với núi rừng khô cằn và bãi cỏ tạo thành một bức tranh mùa đông từ xa.

 

Người đàn ông mặc áo len quá khổ không kéo được người bạn đời đồng giới đang dừng chân, ngược lại bị đối phương kéo đứng chôn chân tại chỗ. Còn người bạn đời đồng giới cao ráo, thon gầy kia giơ bàn tay rảnh rỗi lên, đẩy nhẹ chiếc kính bị trượt xuống, thờ ơ hỏi:

 

"Cậu muốn tôi cõng cậu không?"

 

Vừa dứt lời, bình luận không khỏi xỉa xói.

 

[???]

 

[Không phải hai người là khách mời đến sớm nhất ư? Bốn người kia đã chào hỏi nhau ở điểm tập trung lâu rồi, vậy mà hai người vẫn còn nói chuyện yêu đương trên đường?? Hai người tốt nhất là đến để ly hôn!]

 

[Nhìn tên show một cái, đây là chương trình ly hôn đúng không? Tôi không đi nhầm chỗ chứ?]

 

[Từ lúc xuất hiện hai người này đã lề mà lề mề rồi, như thể bị chỉnh thành tốc độ 0.5x vậy.]

 

[Không phải chứ, lúc riêng tư ảnh đế lại mềm yếu đến vậy ư? Bộ lọc tan vỡ rồi.]

 

[Fan mới là người tan vỡ chứ, đặc biệt là fan bạn trai bạn gái, gọi anh trai, gọi chồng mấy năm liền, kết quả không chừng lúc riêng tư idol cũng gọi một người đàn ông khác là anh trai và chồng ha ha ha ha [Cười ra tiếng vịt trời]]

 

[Bạn vừa nói thế, gặp việc vui tinh thần phấn chấn, k*ch th*ch!!]

 

[Đợi một trận cãi nhau he he.]

 

[Đoán mò là fan Tạ đang im lặng xem livestream.]

 

Lúc này, một loạt dấu chấm lửng trôi qua.

 

Nghe câu nói đó, vẻ mặt Tạ Cảnh Hòa sững sờ.

 

Không vì lý do nào khác.

 

Chỉ vì, người đàn ông đã lâu không cõng y.

 

Thời Lận Xuyên rất cao, lưng rất rộng.

 

Một lần nào đó sau khi ** *n, người đàn ông ngồi bên giường hút thuốc, lưng anh in hằn những vết cào đỏ. Còn y thì nằm sấp trên giường nghỉ ngơi, ánh mắt hơi mơ màng luôn bị người đàn ông thu hút. Cuối cùng y không kìm được ngồi quỳ dậy, nhẹ nhàng dựa vào lưng người đàn ông.

 

Lúc đó, y thực sự không thể kìm nén tình yêu say đắm trong lòng, hôn nhẹ lên vai sau của người đàn ông, thì thầm lảm nhảm, "Lận Xuyên, lưng anh rộng quá, thật giống hình ảnh người bố được miêu tả trong sách giáo khoa tiểu học, trông đặc biệt đáng tin cậy, anh thật sự đặc biệt tốt..."

 

Thoát ly khỏi kịch bản, lời nói của y rất đơn giản và trực tiếp.

 

Người đàn ông quay lưng về phía y, mặc cho y dựa vào ôm chặt từ phía sau, một lúc lâu sau mới lật tay xoa đầu y, đầu ngón tay còn vương mùi thuốc lá, khiến y vô thức nhắm mắt hít hà, vẻ mặt say mê.

 

"Chả trách em cứ thích gọi anh như vậy."

 

"Anh còn tưởng..."

 

Người đàn ông cười khẽ, giọng nói dịu dàng, Tạ Cảnh Hòa theo bản năng dựng tai lên, liền nghe người đàn ông nói tiếp, "Anh còn tưởng em thích đàn ông lớn tuổi cơ, hình như anh không hơn em nhiều tuổi lắm nhỉ?"

 

Môi Tạ Cảnh Hòa dính trên người anh, khẽ đáp: "Em không thích người già."

 

"Vậy em thích kiểu thế nào?"

 

"Kiểu như anh!"

 

Tạ Cảnh Hòa đương nhiên đưa ra câu trả lời.

 

Trong phòng im lặng một lát.

 

Người đàn ông chậm hơn nửa nhịp cảm thán: "Thật sao."

 

Không đợi y phản ứng, người kia lại hỏi ngược: "Nghỉ đủ chưa? Có muốn bố cõng em đi tắm không, thỏa mãn ước mơ thời thơ ấu của em?"

 

Từ đó về sau.

 

Y mới có thói quen nhào lên lưng người đàn ông.

 

Thấy Tạ Cảnh Hòa ngẩn người vì một câu nói của mình, Thời Lận Xuyên đoán có lẽ y đang nhớ lại một đoạn ký ức nào đó trong ba năm qua. Vẻ mặt bình tĩnh dần chuyển sang thiếu kiên nhẫn, ngón tay đang nắm tay Tạ Cảnh Hòa cũng từ từ buông lỏng...

 

Đúng lúc này.

 

Anh nghe thấy Tạ Cảnh Hòa khẽ đáp,

 

"Muốn. Muốn anh cõng."

 

Thời Lận Xuyên nhìn chằm chằm vào y một lúc, không chút gánh nặng tâm lý mà rút lại lời nói, lý lẽ hùng hồn mà nuốt lời: "Tôi không phải bố cậu, tại sao phải cõng cậu chứ, tự đi đi."

 

Tạ Cảnh Hòa: "..."

 

[Sự im lặng của ảnh đế thật vang dội.]

 

[Ha ha ha ha, anh chàng ngoài ngành câu cá chấp pháp à? Một giây trước anh hỏi cậu có muốn tôi cõng không? Một giây sau lại bảo tôi không phải bố cậu! Anh bạn, anh sợ không ly hôn được nên cố tình thêm dầu vào lửa à?!]

 

[Cười phun cơm, xác nhận ngay lập tức, quả nhiên là chương trình ly hôn.]

 

[Ồ, ảnh đế có nói tục không nhỉ?]

 

[Anh ấy nói nhỏ quá, loáng thoáng nghe thấy 'ông chú' gì đó, có phải anh ấy đã chửi một câu 'ông nội mày' không??]

 

[Đánh nhau đi đánh nhau đi! [Phấn khích]]

 

Đánh nhau trước ống kính là điều không thể.

 

Hơn nữa, nếu thật sự ra tay, Thời Lận Xuyên hoàn toàn không đánh lại Tạ Cảnh Hòa.

 

Nhưng vậy thì sao?

 

Chẳng phải Tạ Cảnh Hòa vẫn bị anh hành đến nỗi leo cầu thang cũng phải có người cõng ư? Sau khi bị mình từ chối còn dịu dàng mềm mại gọi mình, đôi mắt đen láy cứ nhìn chằm chằm, như đang cầu xin.

 

Nhìn là thấy phiền.

 

Nói lại lần nữa: Anh là bạn giường tốt.

 

Thời Lận Xuyên cõng người, vững vàng đi trên bậc đá trong rừng, trong lòng không ngừng oán thầm, chợt nghe người trên lưng vô duyên vô cớ nói một câu,

 

"Anh như thế này."

 

Cánh tay đối phương ôm chặt quanh cổ anh từ từ siết lại, hơi thở phả ra ẩm ướt, nóng bỏng một cách lạ lùng. Thời Lận Xuyên hơi khựng lại, chậm hơn nửa nhịp nghiêng đầu tránh né, lại nghe Tạ Cảnh Hòa tiếp tục nói,

 

"Vẫn là anh như thế này."

 

Lời này nói ra, cứ như đố chữ vậy.

 

Tạ Cảnh Hòa còn dí đầu vào sát mặt anh, xác nhận: "Lận Xuyên, anh nghe rõ em nói không? Nghe thấy không?"

 

Mặt mày Thời Lận Xuyên như bị heo ủi, khó chịu hất người lên một cái, giọng điệu ác liệt nói: "Ồn ào chết đi được, còn ồn ào nữa là tôi ném cậu xuống đấy."

 

Tạ Cảnh Hòa: "Hừ."

 

Thời Lận Xuyên: "Lại heo kêu cái gì nữa vậy."

 

Tạ Cảnh Hòa: "Em đang học anh."

 

Thời Lận Xuyên: "..."

 

Đúng là Tạ Cảnh Hòa, quá xấc xược.

 

Cần phải chỉnh đốn một chút.

 

Thời Lận Xuyên tăng tốc bước chân, vượt qua vài bậc đá, rồi giả vờ muốn ném Tạ Cảnh Hòa vào đống cỏ khô úa vàng bên cạnh, lực ở hai tay buông lỏng phần lớn, khiến người trên lưng sợ hãi kêu lên một tiếng "ú oa", nhưng hai chân lại không kẹp được eo người đàn ông, theo bản năng la lớn:

 

"Bố ơi, em sai rồi! Đừng ném em!"

 

Rừng núi vắng lặng, có chút tiếng vọng lại.

 

Vừa la xong, Tạ Cảnh Hòa im lặng, vùi đầu vào gáy Thời Lận Xuyên, giấu cả khuôn mặt đi, cánh tay ôm chặt người đàn ông một lần nữa.

 

Thời Lận Xuyên khẽ ho một tiếng, không hài lòng nói: "Cậu muốn siết chết tôi à?"

 

Vừa dứt lời.

 

Lực ở cánh tay buông lỏng.

 

Thời Lận Xuyên vẫn không hài lòng, lại kiếm chuyện nói: "Sai ở đâu?"

 

Người phía sau vẫn vùi mặt, giọng nói có vẻ trầm buồn.

 

Y nói,

 

"Sai ở chỗ không nên học anh kêu như heo."

 

Khán giả đang theo dõi livestream xem xong đoạn này, mặt cười đến sắp rụng rời.

 

[Ha ha ha, hai người, cãi nhau không uổng phí!]

 

[Nhận sai rồi, nhưng chỉ nhận một chút thôi.]

 

[Có mỗi tôi vẫn đang suy nghĩ về câu "bố ơi" vừa thoát ra khỏi miệng không? Không phải chứ, ảnh đế và người đàn ông của anh ấy đùa giỡn riêng tư tự nhiên quá, bình thường gọi bao nhiêu lần "bố ơi" vậy??]

 

[Wow, thật sự có chút muốn lên thuyền.]

 

Hai người trong ống kính cuối cùng cũng đi hết đoạn đường cuối cùng, cách điểm tập trung chỉ khoảng mười mét. Đạo diễn ngay lập tức chuyển ống kính, cắt cảnh sang các khách mời khác đang trò chuyện.

 

Người đầu tiên nhìn thấy hai người đến gần là Hứa Du.

 

Ba người kia đang trò chuyện, cậu ta có chút không xen vào được, không kìm được thất thần, ánh mắt chuyển về hướng lúc đến, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông cao lớn cõng một người khác chậm rãi đi tới.

 

Không quen.

 

Người trên lưng ôm cổ anh, chỉ lộ nửa trên khuôn mặt, mắt hơi cong, hai chân còn nhẹ nhàng đung đưa, trông có vẻ rất vui vẻ.

 

Người này quá nổi tiếng, Hứa Du muốn không biết cũng khó.

 

Ca sĩ nhạc rock nhanh mồm nhanh miệng.

 

Khoảnh khắc tiếp theo.

 

Bên tai tất cả khán giả vang lên một câu:

 

"Ể? Hai người đến tham gia show hẹn hò à?"

Bình Luận (0)
Comment