Hệ Thống Sắm Vai Chồng Cũ Sập Rồi

Chương 121

Không chỉ khán giả trong phòng livestream nghe thấy câu nói này, ba vị khách mời khác đứng cạnh Hứa Du cũng nghe thấy. Cuộc trò chuyện xã giao kéo dài một lúc liền dừng lại, ánh mắt của mọi người theo Hứa Du, nhìn về cùng một hướng.

 

Hai người đến muộn.

 

Nói đúng ra, hai người không hề đến muộn.

 

Chỉ là các khách mời bị thu điện thoại không có cách nào giết thời gian, vì vậy sau khi sắp xếp hành lý cá nhân, họ liền ra ngoài theo lịch trình tiếp theo của tổ chương trình, và còn gặp nhau trên đường, đành phải lúng ta lúng túng kết bạn đi cùng.

 

Hai nhóm khách mời chênh lệch tuổi tác lớn, trước đây cũng chưa từng gặp mặt, nhưng Trình Thuyết Hành là diễn viên gạo cội hai mươi năm, và là bạn cũ của bố của biên kịch Đoạn Phi Văn, cũng coi như có một khởi đầu tốt.

 

Các biện pháp bảo mật của tổ chương trình được thực hiện rất tốt.

 

Cho đến thời khắc này.

 

Bốn người gặp nhau trước mới biết được danh tính thật của hai vị khách mời cuối cùng.

 

Phản ứng lớn nhất là Trình Thuyết Hành.

 

Đến tuổi trung niên, Trình Thuyết Hành với tư cách diễn viên, mọi mặt đều duy trì khá tốt, toát lên khí chất trưởng thành, nho nhã, dường như núi lở trước mắt cũng không đổi sắc. Thế nhưng lúc này, khi nhìn thấy người hậu bối vụng về bước xuống từ lưng bạn đời, lại không kìm được lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

 

"Tiểu Tạ?"

 

Nghe thấy tiếng gọi đó, Thời Lận Xuyên hơi nghiêng mặt, thấy Tạ Cảnh Hòa bên cạnh cũng lộ ra vài phần ngạc nhiên trên mặt, vừa lễ phép gật đầu, vừa đáp lại:

 

"Thầy Trình, đã lâu không gặp."

 

Hai người đều là diễn viên, từng sắm vai chú cháu trong một bộ phim cổ trang quyền mưu. Người quen gặp người quen, vốn là chuyện đáng mừng, nhưng nếu cơ duyên gặp gỡ lại là tham gia cùng một chương trình thực tế về ly hôn...

 

Thì có chút lúng túng rồi.

 

Chẳng lẽ lại chào hỏi một câu 'Trùng hợp quá, thầy cũng đến ly hôn à?'

 

May mắn là sáu vị khách mời lần đầu tụ họp, lẽ ra nên lần lượt tự giới thiệu. Là nhóm đến cuối cùng, Tạ Cảnh Hòa chào hỏi xong, vô thức giơ tay nắm lấy tay áo áo khoác bông của người đàn ông bên cạnh, giới thiệu với mọi người:

 

"Đây là tiên sinh nhà tôi, Thời Lận Xuyên."

 

Thời Lận Xuyên lần đầu tiên nghe Tạ Cảnh Hòa gọi mình như vậy, không kìm được nghiêng mặt liếc nhìn y, phát hiện y nói xong nhẹ nhàng mím môi, khóe miệng theo đó cong lên.

 

Giống như l**m một ngụm kem lớn vị dưa lưới vào mùa hè.

 

Niềm vui không thể che giấu.

 

Thời Lận Xuyên cảm thấy buồn cười, dường như mình vừa đùa giỡn với y một lúc, lại cõng y đi vài bước, người này liền hoàn toàn quên đi những chuyện không vui trước đó, và cảm thấy vui mừng và quyến luyến từ tận đáy lòng khi nói ra cái xưng hô độc đáo này trước mặt mọi người.

 

Hừ.

 

Đúng là Tạ Cảnh Hòa.

 

Nói chuyện vài câu đơn giản, tổ chương trình bắt đầu tiến hành quy trình tiếp theo.

 

Đạo diễn đứng sau ống kính, cất giọng nói: "Các khách mời đã vất vả đường xa, tổ chương trình đặc biệt chuẩn bị bữa trưa thịnh soạn cho mọi người, hy vọng mọi người vừa thưởng thức món ngon, vừa có thể làm quen với các khách mời đồng hành."

 

Mọi người nhìn nhau.

 

Xem ra, đây không phải là một bữa ăn đơn giản.

 

Nhưng điều này cũng nằm trong dự đoán của mọi người. Dù sao cũng là quay chương trình thực tế, không thể thật sự để khán giả xem khách mời ăn uống một cách nhàm chán, tổ chương trình chắc chắn sẽ thiết kế nhiều khâu có điểm nhấn.

 

Chỉ cần nhìn cách bố trí nơi tập trung, cũng có thể thấy rõ.

 

Mười hai giờ rồi.

 

Ánh nắng dễ dàng xuyên qua những đám mây, chiếu rọi lên mỗi người.

 

Nơi mọi người tụ tập là một khoảng đất trống bằng phẳng, cỏ cây rậm rạp nhưng úa vàng. Một bên là con đường mòn rừng núi khi đến, bên kia là một đoạn vách đá bị rìu khổng lồ bổ ra, dốc đứng thẳng tắp, mép vách đá có hàng rào sắt, trông rỉ sét loang lổ.

 

Bên rìa vách đá, một cây đa cổ thụ to lớn mọc lên, rễ cây lộ ra ngoài, vẫn kiên cường len lỏi vào những tảng đá, thể hiện sức sống mãnh liệt.

 

Phía sau vách đá là một mặt biển lấp lánh ánh nước.

 

Tổ chương trình đã sắp xếp bàn ghế từ trước.

 

Hai người một nhóm, chia thành ba bàn.

 

Giữa bàn có một cái chuông bấm, hai bên có một bảng trắng viết tay và một cây bút lông màu đen.

 

Khi mọi người đã ngồi vào chỗ, nhìn thấy đạo diễn sau ống kính ra hiệu, sau đó đầu bếp chuyên nghiệp mặc áo bếp trắng tinh cùng một đoàn phụ bếp lớn bước vào khung hình. Dụng cụ nấu nướng và nguyên liệu nhanh chóng được chuẩn bị sẵn, rõ ràng là một cảnh quay nấu ăn trực tiếp cho khách mời.

 

Đạo diễn chuyển ống kính kịp thời.

 

Trong video, đầu bếp cầm dao chế biến nguyên liệu, động tác thuần thục, rất đẹp mắt. Còn bên cạnh, chảo sắt đã bắt đầu chiên rau củ, dầu mỡ b*n r*, phát ra tiếng xèo xèo, khiến khán giả cách màn hình cũng có thể ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.

 

Lúc này, tiếng giải thích của đạo diễn vang lên.

 

"Để mọi người phá vỡ sự ngại ngùng tốt hơn, và để tiến hành kiểm tra ngẫu nhiên phiếu khảo sát hôn nhân giữa các cặp đôi, trước khi lên món, tổ chương trình sẽ đưa ra câu hỏi, chỉ những cặp đôi trả lời đúng mới nhận được món ăn, xin mời các khách mời cố gắng trả lời nhé."

 

Không chỉ khách mời, bình luận cũng có phản ứng.

 

[Hiểu rồi, kiểm tra sự ăn ý phải không? Chỉ trả lời giống nhau mới tính là đúng.]

 

[Ban đầu định thoát ra đi ăn cơm trước, tổ chương trình lại ra chiêu này? Ly hôn trên đầu lưỡi đúng không? Được được được, tốt nhất là đưa ra câu hỏi k*ch th*ch để tôi ăn cơm ngon miệng!]

 

[Đồ ăn đặt trong tay lập tức không còn ngon nữa]

 

[Để tôi xem ai không được ăn cơm [Xem kịch.jpg]]

 

Nắng ấm hơn một chút.

 

Gió cũng dừng lại, chỉ còn một chút vương vấn nhẹ nhàng v**t v* khuôn mặt người.

 

Thời Lận Xuyên và Tạ Cảnh Hòa ngồi ở bàn giữa, lặng lẽ nhìn khung cảnh nấu ăn cách đó vài mét, và vùng biển xanh thẳm phía sau đội ngũ đầu bếp, không thể không nói...

 

Môi trường ăn uống như vậy có một hương vị riêng biệt.

 

Rất nhanh, câu hỏi đầu tiên được đưa ra bàn.

 

Các câu hỏi của chương trình đi từ dễ đến khó, vài vòng đầu tiên đều là những câu dễ ăn điểm, ví dụ như ngày kết hôn, sinh nhật, v.v., ba nhóm khách mời đều dễ dàng trả lời đúng, trên bàn lần lượt xuất hiện vài đĩa thức ăn.

 

Số lượng rất ít, rõ ràng không đủ no.

 

Ngoài ống kính là một nhóm nhân viên đang vây quanh xem, đạo diễn cầm loa nhỏ đưa ra yêu cầu: "Tiếp theo, xin một trong hai bạn đời viết lên bảng trắng địa điểm gặp nhau lần đầu tiên của hai người, và trang phục lúc đó, người còn lại dùng lời nói miêu tả."

 

Nghe câu hỏi này, động tác xoay bút của Thời Lận Xuyên dừng lại.

 

"Lần đầu gặp mặt..."

 

Anh không nghĩ Tạ Cảnh Hòa có thể trả lời đúng.

 

Theo thiết lập của thế giới trong sách, anh và Tạ Cảnh Hòa có một đoạn gặp gỡ ở trại trẻ mồ côi khi còn nhỏ, nhưng đối với bản thân anh, con phố ba năm trước mới là nơi anh gặp đối phương lần đầu tiên.

 

"Lận Xuyên, anh viết hay em viết?"

 

Đang suy nghĩ, người bên cạnh xê dịch ghế lại gần, khẽ nói bên tai anh: "Đầu bếp làm sườn nướng, anh thích ăn, món này chúng ta phải lấy được..."

 

"Ấy ấy, xin khách mời đừng nói chuyện riêng!"

 

Tạ Cảnh Hòa chưa nói hết câu đã bị đạo diễn bắt được và ngăn lại.

 

Thời Lận Xuyên thấy y như học sinh lơ đãng trong lớp bị phát hiện, cúi đầu lùi ghế về, nhưng mắt vẫn dán vào mình, anh lạnh nhạt nói: "Tôi viết, cậu nói."

 

Nhưng điều bất ngờ đã xảy ra.

 

Thời Lận Xuyên cảm nhận gió thổi qua, nghe thấy tiếng nhân chuông của người bên cạnh, giọng nói trong trẻo, kỹ năng đọc lời thoại của diễn viên khiến cách phát âm của y rất có nhịp điệu...

 

Tạ Cảnh Hòa chính xác nói ra một loạt ngày tháng và địa điểm.

 

Và sau đó, là trang phục đi làm của người đàn ông lúc đó.

 

Trước khi đạo diễn công bố đáp án trên bảng trắng, Thời Lận Xuyên giống như người bên cạnh đã làm trước đó, hơi dịch ghế lại gần thì thầm: "Đầu óc cậu có vấn đề thật à? Nói sai bét hết rồi, địa điểm gặp nhau lần đầu tiên của chúng ta là trại trẻ mồ côi, tại sao lại nói ngày đó?"

 

Nghe vậy, Tạ Cảnh Hòa sững sờ.

 

Sau đó, vẻ mặt y ngây dại, dần chuyển sang hối hận, có vẻ tiếc nuối không thôi.

 

Thời Lận Xuyên nhìn chằm chằm vào biểu cảm của y, đột nhiên giơ tay, dùng ngón trỏ và ngón giữa véo mạnh mũi y, mặt không cảm xúc nói: "Ngốc chết cậu rồi."

 

Tạ Cảnh Hòa hơi chán nản để anh véo, không dám phản kháng.

 

Đạo diễn rất tinh mắt, cái loa nhỏ trong tay có âm lượng đặc biệt to, lại nhắc nhở: "Này này, xin khách mời đừng bắt nạt khách mời khác!"

 

Thời Lận Xuyên thuận theo buông tay, vẻ mặt lơ đễnh.

 

Cái này mà là bắt nạt cái gì?

 

Cho dù là bắt nạt, thì sao chứ?

 

Tạ Cảnh Hòa đáng đời.

 

Đợi đến khi đạo diễn cho ba vị khách mời khác tiết lộ đáp án viết tay trên bảng trắng, Thời Lận Xuyên bình tĩnh giơ tấm bảng trống, đồng thời, anh quay đầu đón ánh mắt Tạ Cảnh Hòa, trên mặt hiện lên một nụ cười rất ngả ngớn, nói một câu 'xin lỗi' rất hời hợt.

 

"Tôi quên rồi, nên không viết."

 

Tạ Cảnh Hòa nhìn chằm chằm người đàn ông, trên mặt viết đầy sự nghi ngờ.

 

Khoảnh khắc tiếp theo.

 

"Không sao, em cũng không trả lời đúng." Y mím môi, có chút mất mát nói, "Chỉ là hết sườn non rồi, anh lại không thích ăn hải sản..."

 

Do điều kiện địa lý, các nguyên liệu cho bữa trưa này chủ yếu là hải sản tươi sống.

 

Thời Lận Xuyên thờ ơ đáp: "Ừm, nếu không có gì ăn, nướng câik ăn cho đỡ đói thì sao?" Vừa nói, lại giơ tay véo một cái vào má phải của Tạ Cảnh Hòa, dùng sức không nhỏ, khi buông tay đã để lại hai vết ngón tay đỏ ửng.

 

Tạ Cảnh Hòa không né tránh, chỉ là bị véo xong, bụm mặt kháng nghị: "Đạo diễn đã nói khách mời đừng bắt nạt khách mời."

 

Thời Lận Xuyên ồ một tiếng.

 

Tuy nhiên, tay anh lại giơ lên, lơ lửng giữa không trung tạo thành một động tác véo người, đồng thời lạnh nhạt hỏi: "Vậy nghe lời đạo diễn, hay nghe lời tiên sinh nhà cậu?"

 

Tạ Cảnh Hòa lập tức đưa má trái đến dưới ngón tay người đàn ông, tạo thành vết đối xứng hai bên.

 

Đợi Thời Lận Xuyên véo xong, y chỉ do dự một giây, sau đó nhìn chằm chằm vào biểu cảm trầm tĩnh không lộ vui giận của người đàn ông, cẩn thận xác nhận: "Lận Xuyên, bây giờ tâm trạng anh có vẻ khá tốt nhỉ?"

 

"Có thể nói cho em biết tại sao không?"

 

Y có chút không hiểu, nhưng như đã nói trước đó...

 

Tạ Cảnh Hòa khao khát được hiểu người yêu vừa quen thuộc vừa xa lạ của mình.

 

Thời Lận Xuyên chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn y.

 

Gió lớn hơn.

 

Mùi thịt thơm nồng làm người ta thèm thuồng theo gió bay tới, thơm nưng nức mũi, gia vị được nướng và rang kỹ, tỏa ra hương vị độc đáo. Tạ Cảnh Hòa được bao bọc trong gió, như một quả vải tươi vừa bóc vỏ, mọng nước và ngọt ngào.

 

Vô cớ khiến người ta muốn cắn một miếng, để giải ngán.

 

Đương nhiên.

 

Điều này không có nghĩa là anh có cảm tình khó nói, hay những cảm xúc tương tự như yêu thích đối với Tạ Cảnh Hòa. Thời Lận Xuyên thầm nghĩ trong lòng.

 

Chỉ là.

 

Chỉ là...

 

Thời Lận Xuyên liếc nhìn y, không kìm được nói:

 

"Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai?"

Bình Luận (0)
Comment