Hệ Thống Sắm Vai Chồng Cũ Sập Rồi

Chương 131

Thời Lận Xuyên không thích ăn kẹo, hơn nữa lại là loại hợp chất màu tổng hợp và đường hóa học rẻ tiền này, nhưng Tạ Cảnh Hòa lại đặc biệt yêu thích.

 

Khi hai người cùng đi siêu thị, y luôn phải túm hai gói bỏ vào xe đẩy hàng, mắt mong chờ để anh mua cho y.

 

Tuy nhiên, sau đó y lại liên tục lẩm bẩm, "Dường như không còn hương vị đó như hồi bé nữa..."

 

Nói xong, y còn phải nhét hai viên vào miệng anh, rồi hỏi ngược lại: "Lận Xuyên, anh thấy sao?"

 

Thật lòng mà nói, ngoài vị đường hóa học nhân tạo, Thời Lận Xuyên không biết cái "hương vị đó" mà y nói còn có thể là hương vị gì, có lẽ vì hồi nhỏ anh chưa từng tiếp xúc với loại đồ ăn vặt rẻ tiền này, nên không thể thông qua bộ lọc của não để làm đẹp, thăng hoa nó.

 

Lúc đó, dường như anh chỉ dịu dàng v**t v* khuôn mặt Tạ Cảnh Hòa, tùy tiện đáp: "Không thích ăn thì đừng ăn nữa, cẩn thận sâu răng."

 

Và lúc này.

 

Thời Lận Xuyên nuốt nước bọt, tùy tay vò nát túi nhựa rỗng, rồi nguyên dạng nhét lại vào chỗ cũ – túi áo khoác của Tạ Cảnh Hòa, sau đó vô cùng chán ghét nhận xét: "Dở ớn, không biết sao cậu cứ thích mua thứ này, có tiền thì ăn đồ ngon đi."

 

Suốt cả quá trình Tạ Cảnh Hòa chỉ cướp được nửa viên kẹo.

 

Chất rắn ấy từ lâu đã tan biến trên môi và lưỡi y, chỉ còn lại một chút hậu vị ngọt ngào.

 

Y cúi đầu theo động tác của người đàn ông nhìn vào túi quần bị coi là thùng rác của mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt người đàn ông nửa ẩn trong bóng tối, đáp một cách không đầu không đuôi:

 

"Đây là quần áo của anh."

 

Nghe vậy, Thời Lận Xuyên thuận theo hỏi vặn: "Vậy tại sao cậu lại mặc quần áo của tôi? Cậu không có quần áo của riêng mình à?"

 

Tạ Cảnh Hòa: "..."

 

Sao đột nhiên lại chuyển sang chủ đề này rồi?

 

Thôi vậy.

 

Tạ Cảnh Hòa không xoắn xuýt, rất thành thật nói ra lời thật lòng, "Em thấy hình như quần áo của anh ấm hơn của em, hơn nữa còn có mùi thơm thơm."

 

Nghe thấy mấy chữ cuối, vẻ mặt Thời Lận Xuyên đột nhiên trở nên khó tả, không kìm được liếc nhìn người bên cạnh bằng ánh mắt như nhìn người bị chứng thích ăn thứ lạ.

 

Không phải lần đầu tiên.

 

Tạ Cảnh Hòa thường khen anh "thơm thơm".

 

Thời Lận Xuyên không thích dùng nước hoa.

 

Ban đầu, anh tưởng người này đặc biệt thích mùi nước giặt hoặc nước hoa trong nhà, vì vậy mỗi lần nghe Tạ Cảnh Hòa nói vậy, Thời Lận Xuyên lại lặng lẽ đổi sang mùi khác.

 

Nhưng bất kể anh thay đổi thế nào, đối phương vẫn kiên trì, và chân thành thốt lên cùng một lời cảm thán.

 

Có một ngày, Thời Lận Xuyên cuối cùng không kìm được, hỏi ngược lại trên người mình rốt cuộc có mùi gì?

 

Tạ Cảnh Hòa lại nói, y cũng không biết.

 

Nhưng cứ thơm thơm.

 

Thật sự là một câu nói không có chút logic nào.

 

Đối với Thời Lận Xuyên, loại người như Tạ Cảnh Hòa thật sự quá khó hiểu. Đối với những thứ mình yêu thích, y mang một bộ lọc cực kỳ sâu sắc.

 

Dù cảm thấy kẹo không còn ngon như hồi bé nữa, y vẫn sẽ mua; dù phát hiện người chồng kết hôn ba năm có hai bộ mặt, từ đầu đến cuối đều lừa dối mình, y vẫn không chịu lùi bước.

 

Khá giống kiểu "không đâm vào tường nam thì không quay đầu, đâm rồi còn muốn tiếp tục đâm".

 

Chính vì vậy, Thời Lận Xuyên mới ghét y đến vậy.

 

Mức độ ghét sâu sắc, gần như là "oán hận".

 

Thời Lận Xuyên thường nghĩ,

 

Tại sao trên thế giới này lại có người đáng ghét đến vậy? Lại còn cứ phải xuất hiện trước mặt mình, khiến anh nhìn thêm một cái cũng thấy phiền phức và chán ghét, nhưng lại không thể thoát khỏi.

 

May mắn thay, nhiệm vụ ly hôn cuối cùng sắp kết thúc rồi.

 

Thời Lận Xuyên đã không thể chờ đợi được nữa muốn trốn khỏi thế giới có sự tồn tại của Tạ Cảnh Hòa này rồi.

 

Đêm càng sâu, gió trên sân thượng càng mạnh.

 

Đột nhiên, dư quang của Thời Lận Xuyên bỗng lướt qua một bóng người. Tạ Cảnh Hòa từng chút một xích lại gần, ép sát không gian đứng của anh, còn rất vô liêm sỉ mời mọc anh,

 

"Hình như góc này không quay được tụi mình, vậy nên..."

 

"Muốn hôn một cái không?"

 

Thời Lận Xuyên quay mặt nhìn chằm chằm y, nhìn một lúc lâu, nhìn đến mức Tạ Cảnh Hòa rụt cổ lại, lặng lẽ dời tầm mắt, giả vờ đắm chìm vào cảnh đêm núi non biển cả xa xăm mà hoàn toàn không thể nhìn rõ, như thể vừa nãy bản thân không nói gì cả.

 

Thấy vậy, Thời Lận Xuyên không kìm được hỏi y,

 

"Tạ Cảnh Hòa, cậu đang giả vờ trong sáng à?"

 

"..."

 

"Nói đi."

 

Người đàn ông nhẹ nhàng nhả ra hai chữ, Tạ Cảnh Hòa đành phải quay đầu lại, tiếp tục nhìn anh, đồng thời khẽ đáp: "Hơi ngượng thật, cứ như thể mới vừa bắt đầu yêu đương với anh vậy."

 

Nói cái quái gì vậy?

 

Loài sinh vật như Tạ Cảnh Hòa, quả nhiên là không thể hiểu nổi.

 

Hơn nữa bây giờ Thời Lận Xuyên không thể nghe nổi chữ "ngượng", lập tức phản ứng quay đầu bỏ đi, sau khi nghe thấy tiếng bước chân nhanh chóng theo sau, anh bước càng lúc càng lớn, đến cuối cùng thì gần như là chạy vèo đi.

 

Tạ Cảnh Hòa đuổi theo phía sau.

 

Hai người "đùng đùng đùng" chạy xuống lầu, phát ra tiếng động long trời lở đất.

 

Gió lướt qua mặt người đàn ông, vuốt tóc mái của anh, thổi mắt anh khô rát. Thời Lận Xuyên đành phải nheo mắt lại, sau đó rẽ ngoặt gấp vào cửa phòng ngủ, tiếp theo khóa trái cửa nhà vệ sinh.

 

Tạ Cảnh Hòa chậm một bước, bị anh nhốt ở bên ngoài.

 

Trong nhà vệ sinh tối om.

 

Không gian chật hẹp, vẫn còn vương lại hơi ẩm sau khi hai người tắm.

 

Một mình Thời Lận Xuyên ở trong đó, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng "cạch", bóng đèn không sáng lắm trên đầu liền bật sáng.

 

Anh ngẩng đầu nhìn một cái, tầm mắt vô tình quét qua chiếc gương đơn sơ đóng trên tường đối diện, thấy trên mặt người trong gương có một nụ cười rất xa lạ, khóe miệng khẽ nhếch, từng khối cơ đều thả lỏng, chân thật đến mức buồn nôn.

 

Thật kinh tởm.

 

Thời Lận Xuyên kéo mặt xuống, há miệng, lộ ra cái lưỡi bị nhuộm màu xanh.

 

Người đàn ông ở trong đó rất lâu.

 

Tạ Cảnh Hòa ngồi ở mép giường đợi một lúc, không đợi được người, rảnh rỗi không có việc gì làm liền dọn dẹp phòng một lượt. Hiệu suất làm việc bằng một tay hơi chậm, vừa hay để tiêu khiển thời gian.

 

Dọn dẹp được một nửa, y phát hiện mình lại vô thức ngân nga một bài hát.

 

Tạ Cảnh Hòa không kìm được liếc nhìn cánh cửa nhà vệ sinh đang khóa chặt, thuận tay móc ra cái túi kẹo bị vò nát trong túi.

 

Không hiểu sao.

 

Y hơi tiếc không muốn vứt nó vào thùng rác, liền đặt lên đùi vuốt phẳng nếp nhăn, rồi nhấc cặp sách trên ghế lên, lục tìm bên trong.

 

Kẹp nó vào kịch bản đi, làm thẻ đánh dấu sách.

 

Tạ Cảnh Hòa vui vẻ nghĩ.

 

Do tổ chương trình đã thông báo trước rằng sẽ thu điện thoại của khách mời, nên Nhạc Ngôn đã gợi ý y chọn vài kịch bản mà mình hứng thú in ra, thỉnh thoảng trên đường đi còn có thể lấy ra xem.

 

Lúc đó, Nhạc Ngôn đã nói thế này:

 

"Anh Tạ, anh thông minh nhất khi xem kịch bản đó."

 

"..."

 

Chẳng lẽ bình thường y không thông minh à?

 

Nhưng chương trình đã quay đến ngày thứ ba, ngoài ngày đầu tiên quay đoạn phim giới thiệu có lật hai trang, Tạ Cảnh Hòa chưa bao giờ để ý đến chúng nữa.

 

Trong lòng trong mắt toàn là người đó.

 

Ngay lúc này.

 

Đầu ngón tay của Tạ Cảnh Hòa thò vào ngăn kéo của cặp sách, chạm vào một vật gì đó.

 

Khác với những kịch bản được cố định bằng kẹp trong suốt và thanh kéo, vỏ ngoài của nó rất cứng, nhưng sờ vào lại rất mỏng.

 

Tạ Cảnh Hòa nắm lấy góc, rút nó ra xem...

 

Là một quyển sách.

 

Có tên là [Câu thần chú ma thuật của hoàng tử].

 

Tạ Cảnh Hòa nhanh chóng đi đến kết luận: Chắc là Nhạc Ngôn nhét vào làm sách đọc trước khi ngủ.

 

Bìa cứng của nó rất có cảm giác, phông nền là một khu rừng gai góc đen và xanh, gai nhọn quấn quýt méo mó, trông giống như một câu chuyện cổ tích đen tối có thể khiến trẻ con khóc thét.

 

May mà tên sách đầy tính trẻ thơ, hẳn là một câu chuyện thuộc thể loại chữa lành giả tưởng.

 

Cuốn sách này quá mỏng, nội dung có lẽ không quá hai mươi trang, Tạ Cảnh Hòa nghĩ mình không cần đến một phút là có thể lật từ đầu đến cuối.

 

Tuy nhiên, khi y chuẩn bị mở bìa, đột nhiên nghe thấy một tiếng động từ phía nhà vệ sinh...

 

Cánh cửa gỗ cũ kỹ được kéo ra.

 

Người đàn ông bước ra từ bên trong.

 

Anh đã rửa mặt, tóc mái hơi ướt.

 

Thời Lận Xuyên đã đánh răng thật kỹ trong năm phút, mới miễn cưỡng át đi vị ngọt gắt trong miệng, tiện thể rửa mặt luôn.

 

Đương nhiên.

 

Anh không thể đánh bay được màu xanh trên lưỡi, vì vậy lưỡi anh vẫn trông như thể được cấy ghép từ người ngoài hành tinh Avatar.

 

Ăn quá nhiều kẹo, Thời Lận Xuyên chỉ cảm thấy cổ họng dinh dính và khô rát.

 

Anh lờ đi ánh mắt của ai đó trong phòng đang đổ dồn vào mình, đi thẳng đến tủ đầu giường, nhấc chai nước khoáng còn lại một nửa từ sáng nay lên, uống cạn một hơi.

 

Chưa kịp nuốt xuống, anh đã nghe Tạ Cảnh Hòa bất ngờ hỏi: "Lận Xuyên, giờ cũng không còn sớm nữa, tụi mình có nên lên giường nghỉ ngơi không?"

 

Thời gian quả thật không còn sớm nữa.

 

Thời Lận Xuyên không biết người này lại muốn làm gì, chỉ theo bản năng quay đầu liếc nhìn y một cái, liền thấy Tạ Cảnh Hòa giơ cuốn sách lên, khóe miệng khẽ nhếch nói với anh:

 

"Có muốn em đọc truyện cổ tích trước khi ngủ cho anh nghe không?"

 

Thời Lận Xuyên cạn lời quay mặt đi,

 

"Cậu coi tôi là con nít à?"

 

Lại tặng kẹo, lại đọc truyện trước khi ngủ.

 

Thời Lận Xuyên thực sự không muốn để ý đến y, nhưng từ khi nghe mình nói ra hai chữ "quá vui" đó, Tạ Cảnh Hòa liền tỏ ra cực kỳ hưng phấn, giống như một nam sinh đang theo đuổi người ta, bám dính hơn bình thường, hoàn toàn không hiểu lời từ chối.

 

Hoặc nói cách khác, hiểu cũng vô ích.

 

Thời Lận Xuyên nằm thẳng trên giường, mắt bị che bởi chiếc bịt mắt đen.

 

Còn Tạ Cảnh Hòa không biết đang làm gì, phát ra một loạt tiếng sột soạt, vài phút sau mới trèo lên giường, ghé vào tai anh khẽ hỏi: "Em bắt đầu kể nhé?"

 

Thời Lận Xuyên bực bội kéo chăn lên cao,

 

"Miệng mọc trên người cậu, liên quan gì đến tôi chứ."

 

Giây tiếp theo.

 

Anh nghe thấy Tạ Cảnh Hòa khẽ ho hai tiếng, sau đó là tiếng giấy sách ma sát nhẹ nhàng, rồi đến giọng đọc trong trẻo, sáng sủa của đối phương.

 

"Một đêm nọ, trong vương quốc sâu thẳm giữa những bụi gai, một vị hoàng tử chào đời..."

 

Bịt mắt bằng lụa thật mềm mại và mượt mà, lớp lót bên trong là chất liệu cản sáng.

 

Thời Lận Xuyên đeo nó, như thể bị tước đoạt thị giác, nhưng các giác quan khác lại được tăng cường.

 

Đặc biệt là thính giác.

 

Giọng của Tạ Cảnh Hòa rất hay.

 

Là một diễn viên, từ những năm đầu y đã đặc biệt tìm giáo viên dạy thoại để luyện tập cách phát âm và ngữ điệu của mình, khi đọc truyện lại rất chậm rãi, cuốn hút.

 

Thời Lận Xuyên thỉnh thoảng sẽ giúp y đối thoại kịch bản.

 

Tạ Cảnh Hòa lúc đó trông rất khác so với bình thường.

 

"Nhưng cậu ấy không phải là đứa con duy nhất của nhà vua."

 

Vào lúc này.

 

Tạ Cảnh Hòa đang tựa lưng vào đầu giường, đầu gối gập lại, vừa vặn để cuốn truyện tranh nằm trên đùi, dựng thẳng đối diện mình.

 

Hình minh họa trong sách cũng đối diện với y.

 

Chữ viết theo phong cách cổ tích, hình minh họa cũng theo phong cách cổ tích.

 

Hoàng tử nhỏ đứng ở trung tâm bức tranh, xung quanh vây quanh một đám anh chị em. Trên mặt mỗi người đều nở nụ cười khoa trương, nhưng đôi mắt lại đỏ ngầu, như chó sói nhìn chằm chằm hoàng tử, dường như muốn vồ lấy cậu ấy đến chết.

 

Bộp một tiếng!

 

Tạ Cảnh Hòa gập sách lại: "Lận Xuyên, đây hình như là truyện kinh dị dành cho trẻ em, hay là tụi mình cứ đi ngủ luôn đi?"

 

Vừa dứt lời.

 

Người đàn ông liền giật mạnh bịt mắt xuống, mở mắt ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm.

Bình Luận (0)
Comment