Thời Lận Xuyên tự nhận là người có đầu có cuối, một khi đã bắt đầu một việc gì đó, sẽ không cho phép nó kết thúc vô cớ trong tay mình. Hành vi lật lọng như Tạ Cảnh Hòa, trong mắt anh là cực kỳ đáng ghét, và khiến người ta khinh thường.
Đương nhiên.
Điều này không có nghĩa là anh mong muốn Tạ Cảnh Hòa kể chuyện cho mình đến mức nào.
Dù sao thì trong hơn ba mươi năm qua, chưa từng có ai kể chuyện trước khi ngủ cho anh nghe, nhưng anh vẫn sống yên ổn đến bây giờ đó thôi? Thời Lận Xuyên phân tích trong đầu một cách lý trí, thuận theo tự nhiên lờ đi những lời lảm nhảm ồn ào của hệ thống.
"Ký chủ, nếu không phải tôi, cỏ mọc trên mộ cậu đã cao ba mét rồi đấy!"
Hệ thống như thím Tường Lâm (*) bị ghẻ lạnh nhiều năm, lảm nhảm, nhắc đi nhắc lại chuyện cũ.
(*) Nhân vật chính trong tiểu thuyết Chúc Phúc của Lỗ Tấn, một người phụ nữ với cuộc đời đầy rẫy những khó khăn, bất hạnh.
"Vậy nên, cậu đừng có lúc nào cũng coi người ta là hệ thống tà ác có ý đồ khác với mình chứ, bỏ đi những đề phòng và ghẻ lạnh không cần thiết đi, tôi có thể lấy vận mệnh tương lai của Cục Thời Không ra thề! Bổn hệ thống tuyệt đối là một hệ thống tốt!"
Thời Lận Xuyên: "Hừ."
Mấy ngày nay hai người rời xa thành phố, đêm xuống, cả thế giới đều tĩnh lặng, không có đèn đóm rực rỡ, cũng không có tiếng xe ngựa ồn ào. Do thời tiết quá lạnh, ngay cả tiếng côn trùng chim chóc cũng hiếm khi nghe thấy.
Trong phòng càng yên tĩnh.
Tạ Cảnh Hòa đối mặt với ánh mắt sắc lạnh như băng của người đàn ông, lại nghe anh đột nhiên hừ lạnh một tiếng, vốn tưởng mình sẽ không kìm được mà hoảng sợ, lo lắng đối phương tức giận hay ghẻ lạnh mình...
Tuy nhiên, giờ đây y chỉ cảm thấy một cảm xúc rất vi diệu.
Cảm xúc này không thể đơn giản phân loại là tích cực hay tiêu cực, mà là một cảm giác phức tạp hơn.
Tạ Cảnh Hòa trầm tư một lúc, mới liên hệ nó với vị kẹo chanh mà mình đã cướp được từ miệng người đàn ông trước đó - là ngọt, là chua, là một khía cạnh dịu dàng trưởng thành của người đàn ông mà giờ đây y mới được nhìn thấy.
Là sự hao mòn.
Thời Lận Xuyên dùng một tay giật bịt mắt, chợt thấy lông mi Tạ Cảnh Hòa nhanh chóng run rẩy, rồi cúi đầu nhìn mình, đôi mắt sâu thẳm ấy ẩn chứa ngàn trượng sóng lớn, cuồn cuộn ập đến như núi cuộn biển gầm.
Dường như muốn nhấn chìm anh.
"Tôi còn chưa nói gì, cậu đừng có khóc lung tung nhé." Thời Lận Xuyên khẽ chậc một tiếng, nói trước để chiếm thế thượng phong, "Kẻo cả thế giới lại tưởng tôi làm gì cậu."
Tạ Cảnh Hòa không biết phải diễn tả tâm trạng của mình như thế nào, im lặng vài giây, y đột nhiên giơ cuốn sách lên che mặt, khẽ trách móc: "Ai bảo trước đó anh không chịu hôn em."
Thời Lận Xuyên bực bội trợn mắt.
"Cậu vẫn còn nghĩ chuyện đó à?"
Tạ Cảnh Hòa: "Không được sao?"
Tầm mắt Thời Lận Xuyên lướt qua cuốn sách mỏng mà y đang giơ trước mặt, dừng lại chưa đầy một giây, rồi liền khó chịu kéo chiếc bịt mắt đen xuống cổ, tiếp đó lại lật chăn lên che kín đầu, lấy cánh tay làm điểm tựa, tức thì dựng lên một cái lều tròn nhỏ.
Có lẽ chỉ đủ chỗ cho hai cái đầu.
Người đàn ông mặc bộ đồ ngủ thoải mái, cổ áo do tư thế nằm thẳng mà bị lệch, để lộ nửa xương quai xanh sắc nét thẳng tắp, vị trí quanh yết hầu bị chiếc bịt mắt đen bó chặt, trông đặc biệt gợi cảm.
Chăn bông mùa đông rất dày, chắn ánh sáng từ đèn trên đầu, cũng chắn tầm nhìn của camera cố định.
Thời Lận Xuyên nằm trong chăn, mặt lạnh nhìn y chằm chằm.
Anh không nói gì, nhưng ngón chân của Tạ Cảnh Hòa giấu trong chăn đã không kìm được co quắp lại, nhẹ nhàng cọ xát trên ga trải giường hai cái, rồi dứt khoát nhét cuốn truyện tranh xuống dưới gối, cả người chui rúc vào trong chăn, dán chặt lấy người đàn ông.
Cả hai đều nằm nghiêng, chen chúc trên cùng một cái gối.
Thời Lận Xuyên và Tạ Cảnh Hòa mặt đối mặt, chóp mũi chạm vào nhau. Anh điều chỉnh một chút góc độ, để hai người hơi lệch ra, đồng thời cũng kéo gần khoảng cách với đối phương.
Hơi thở ấm nóng bị giam cầm trong chăn, có chút ngột ngạt.
Thời Lận Xuyên lạnh lùng phun ra hai chữ.
"Há miệng."
Nghe thấy hai chữ quen thuộc này, Tạ Cảnh Hòa ngẩn ngơ, lập tức nhớ lại chuyện xảy ra trong văn phòng người đàn ông một tháng trước, nhưng y còn chưa kịp đau lòng, đã bị người đàn ông thiếu kiên nhẫn giơ tay bóp mũi, buộc phải há miệng thở.
Một chiếc lưỡi xông vào.
Tất cả oxy bị nó hút cạn, tất cả không gian bị nó chiếm giữ.
Tạ Cảnh Hòa cảm thấy mình sắp bay lên, lại cảm thấy mình dường như bị nhấn chìm xuống biển sâu, sống dở chết dở, sinh mệnh nằm trong tay người đàn ông chỉ trong một ý nghĩ.
Nhưng,
Thật thoải mái...
Đây là một nụ hôn rất dài, rất dài.
Ngay khi khuôn mặt Tạ Cảnh Hòa càng lúc càng đỏ bừng vì thiếu oxy, vô thức đưa tay nắm chặt cổ áo của anh, Thời Lận Xuyên mới thu hồi cái lưỡi bá đạo, phóng túng, nhưng tay không buông ra, mà thong thả truyền một hơi thở vào miệng y.
Cảm thấy lực ở cổ áo thả lỏng được hai phần, anh cũng buông tay như đáp lại, tiện thể lùi lại vài centimet, bắt đầu thưởng thức vẻ mặt thất thần của Tạ Cảnh Hòa sau khi bị mình hôn - khóe mắt hơi đỏ, hai mắt hé mở, con ngươi không có tiêu cự, hơi thở chậm và dài.
Thời Lận Xuyên chuyển sang véo cằm y, ngón cái kẹp chặt, hõm bàn tay dán vào làn da đang nóng lên, bốn ngón còn lại khẽ gõ vài cái vào má Tạ Cảnh Hòa.
"Tỉnh lại đi, ngốc luôn rồi à?"
Khoảng hai phút sau.
Hơi thở của người này cuối cùng cũng ổn định, ánh mắt cũng từ từ tập trung lại.
Thời Lận Xuyên đột nhiên nhận ra, Tạ Cảnh Hòa lại dùng ánh mắt mê luyến thường xuyên xuất hiện trước đây mà nhìn mình chằm chằm, mức độ còn hơn thế, thậm chí còn nghiêng mặt, từng chút từng chút hôn lên ngón tay anh, vẻ mặt mang theo sự si mê không thể bỏ qua.
Một lúc lâu sau.
Y thì thầm: "Lận Xuyên, hình như em say oxy rồi."
Nói xong, y vội vàng bổ sung một câu,
"Thật thoải mái."
Thời Lận Xuyên im lặng hai giây, biểu cảm có chút khó tả, vành tai bị chôn trong gối hơi nóng lên. Anh nhịn một chút, thật sự không nhịn được, giọng điệu phức tạp nói:
"Tạ Cảnh Hòa, tôi phát hiện cậu ít nhiều cũng có chút b**n th** rồi đó."
Tạ Cảnh Hòa bị người đàn ông nói vậy, nhưng không hề có cảm giác bị đối phương hạ thấp, ngược lại hai má nhanh chóng nóng bừng, vô thức mím môi, hạ thấp giọng, lẩm bẩm:
"Đều là anh biến em thành ra thế này."
"Đừng có vu khống người khác."
Cãi vã vài câu, Thời Lận Xuyên dứt khoát kẹp cằm Tạ Cảnh Hòa, đẩy y ra khỏi chăn, để không khí lạnh bên ngoài giúp y hạ nhiệt, còn mình thì trở lại tư thế nằm ngửa để ngủ, và đeo lại bịt mắt đen.
Cuối cùng, người đàn ông còn kéo chăn lên, ra vẻ muốn ngủ rồi.
Tạ Cảnh Hòa lưu luyến ngồi dậy, nhưng ngẩn ngơ một lúc lâu, hơi nóng trên người vẫn không giảm đi. Lúc này, y chợt nhớ đến cuốn truyện cổ tích dưới gối, lại rút nó ra, lật đến trang vừa đọc, tiếp tục đọc.
Trong hình minh họa.
Nhà vua mặc áo choàng lộng lẫy, tay cầm quyền trượng ngồi trên ngai vàng lấp lánh, đồng thời dang rộng hai tay tuyên bố với những người ngồi dưới:
"Chỉ có đứa con ưu tú nhất mới có thể thừa kế tài sản và quyền lực vô tận của ta, những kẻ thất bại sẽ bị ta trục xuất."
Mọi người thì thầm, ánh mắt tham lam.
Tạ Cảnh Hòa nhìn thoáng qua, thấy hoàng tử vốn ở trang trước vẫn là hình ảnh em bé đã lớn hơn vài tuổi.
Cậu ấy mặc đồ trắng, tóc đen mắt đen, đôi mắt như những quả nho tròn xoe, lạc lõng giữa mọi người, đang dùng thức ăn trêu đùa con chó dưới bàn ăn.
Trong cung điện bao phủ bởi bóng tối, cậu ấy là màu trắng tinh khiết.
Tạ Cảnh Hòa đã đọc rất nhiều kịch bản.
Trực giác của một diễn viên khiến y theo bản năng đổ mồ hôi hột cho số phận sau này của hoàng tử.
Tạ Cảnh Hòa lật sang trang tiếp theo, thấy khung cảnh chuyển sang một góc nhìn mắt cá bị biến dạng, đầu hoàng tử chỉ chiếm một góc, dường như từ góc nhìn thứ nhất của cậu ấy, mô tả hình ảnh một người phụ nữ áo đỏ không nhìn thấy mặt.
Người phụ nữ cúi người, bóng tối bao trùm hoàng tử, ngón tay khô gầy, trông có vẻ đáng sợ.
Rất có cảm giác áp bách.
Y khẽ đọc nội dung chữ trên cuốn truyện tranh, giọng kể sống động.
"Phù thủy là người vợ thứ ba của nhà vua, bà ta khao khát tài sản vô tận, mơ ước quyền lực tối cao."
"Thế là, bà ta nói với hoàng tử: 'Con của ta, hãy hái cho ta một quả táo vàng trên ngọn cây, lột một tấm da cừu đồng bằng, và chặt một cái đầu của dũng sĩ. Cha con sẽ rất vui đấy.'"
"Tuy nhiên, hoàng tử chỉ lắc đầu."
"Cậu ấy nói,"
"'Xin lỗi, con chỉ muốn ngồi trên cành cây ngửi mùi hoa táo, chạy lang thang trên đồng cỏ, nghe những người dũng sĩ qua đường kể chuyện của họ...'"
"Và người bạn chó nhỏ của con, nó cần có con bên cạnh.'"
Tạ Cảnh Hòa đọc một lúc, phát hiện câu chuyện này vẫn khá chữa lành.
Ít nhất, hoàng tử rất đáng yêu.
Y đọc xong lời thoại của hoàng tử, không phòng bị lật sang trang tiếp theo.
Giây tiếp theo.
Hình minh họa độc ác hiện ra trước mắt y.
Tạ Cảnh Hòa thấy, người bạn chó nhỏ của hoàng tử...
Nằm trong một cái vạc đang sôi sùng sục.
Mà phù thủy váy đỏ thì chống nạnh đứng bên cạnh, dịu dàng an ủi hoàng tử đang đau lòng khóc lóc:
"Này, bé cưng, ta sẽ dạy con một câu thần chú ma thuật, để con sẽ không bao giờ buồn vì mất đi những thứ mình yêu thích nữa."
Tạ Cảnh Hòa: "..."